Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mây trời Thượng Hải chưa bao giờ đẹp đến thế, Thiên Tỉ đã ở đây gần một tuần rồi. Điện thoại tắt, không lên QQ hay Weibo, cậu gần như là cắt đứt mọi quan hệ với thế giới bên ngoài. Trong một tuần đó cậu chỉ quanh quẩn trong nhà, đèo Nam Nam đi học, chơi cùng Nam Nam và dành một khoảng thời gian lớn cho việc đọc lại những cuốn sách mà cậu mê mẩn trong tiếng nhạc phát ra từ chiếc đầu đĩa đã cũ. Căn phòng này không phải là căn phòng đã gắn bó với cậu từ bé nhưng bài trí của nó không khác căn phòng xưa cũ là mấy cho nên đôi chút kỉ niệm cũng gọi là có. Hồi nhỏ thích nhất là ngồi trong phòng, đọc một cuốn truyện nào đó, vừa đọc vừa ăn và uống một tách cà phê sữa tự pha, lớn dần mới có thói quen mở nhạc khi đọc nhưng bù lại là chẳng bao giờ ăn hay uống khi đọc nữa. Mọi thứ luôn luôn thay đổi, thiên biến vạn hóa, chẳng có gì là mãi mãi, kẻ nào giữ khư khư trong mình một nỗi bận tâm trong quá khứ sẽ là kẻ tự ủn mình ra khỏi cuộc sống vốn dao động không ngừng nghỉ này. Có những thói quen vào thời điểm đó mình cứ nghĩ là chẳng bao giờ có thể bỏ được nhưng sau đó chỉ vì một chút xông xênh của bản thân mà tất cả chỉ là tự mình mộng tưởng.

Nếu ngày hôm đó cậu không nhận ra Vương Tuấn Khải tàn nhẫn với mình đến mức độ nào thì có lẽ đến tận bây giờ vẫn yêu anh say đắm. Nhưng lạ kì, lòng cậu thấy thật nhẹ nhõm, không hận cũng không đau khổ như lúc trước, có lẽ một tuần ngắn ngủi đã giúp bản thân cậu khấm khá lên phần nào. Thời hạn nghỉ phép cũng sắp hết, cái gì nên đối mặt thì cũng phải đứng ra để tiếp nó thôi.

Nam Nam như chiếc bánh bao bé bỏng, tuy đã lớn khôn hơn trước nhưng cái tính háo anh trai vẫn không từ bỏ được, thằng bé ôm cậu khư khư, tiếng nói khả ái nhu thuận:

– Anh ở lại đây chơi với Nam Nam lâu thêm một chút đi anh, anh đi rồi em buồn lắm.

Thiên Tỉ ôn nhu xoa đầu thằng bé, ôm chặt nó vào lòng nói:

– Anh còn có công việc, Nam Nam ngoan ở nhà chăm chỉ học rồi giúp đỡ bố mẹ, hè rồi anh cho Nam Nam ra lại Bắc Kinh chơi với anh.

Nam Nam, cậu em trai này chính là phương thuốc phủi đi mọi mệt mỏi của Thiên Tỉ. Tình cảm của Nam Nam với cậu chính là thứ mà cậu ước cầu sẽ không bao giờ đổi thay.

Cậu lại lên tàu một lần nữa, khi về chỉ có một mình khi đi cũng chỉ có một mình nhưng khác ở chỗ cậu đã nhận ra đâu là nơi để về, cậu đã nhận ra bản thân mình có một nơi luôn luôn nhớ mong. Với những trái tim đau khổ gia đình chính là nguồn sống cuối.

Tàu rất nhanh đã đưa cậu đến Bắc Kinh, cậu sống ở Bắc Kinh lâu như vậy nhưng hiện tại khi đặt chân trở về lại có cảm giác như một người mới dời quê hương để đến một thành phố khác vậy.

Khu trung cư hiện ra trước mắt cũng là lúc cậu hiểu cuộc sống này dù có cậu hay không thì, bầu trời vẫn trong, mây vẫn trắng, tán lá trên cây vẫn xanh và nền gạch thì vẫn đỏ. Hết thảy vẫn nhịp nhàng trôi đi, chẳng một thứ gì chờ đợi cậu.

Tra chìa khóa vào ổ, bà cụ hàng xóm kế bên vừa vặn đi ra khỏi nhà, thấy cậu bà hiền lành nói:

– A Tỉ đó hả, một tuần không gặp bà nhớ con quá.

Thiên Tỉ lễ phép chào bà cụ, cậu đưa cho bà ít đồ cậu mua từ Thượng Hải, gọi là làm quà. Bà hàng xóm chậm rãi nói"

– A Tỉ à, vài hôm nay thường có hai nam nhân đến tìm con a, một người đến ngay sau khi con đi, một người thì cứ buổi tối lại đếm đây, cậu ta hút thuốc và đứng tựa người vào cửa nhà con, con xem xem thế nào hình như họ có việc rất quan trọng muốn...

Thiên Tỉ không biết mình đã nghe bà cụ nói những gì, cậu chỉ lẳng lặng đứng đó chờ bà cụ nói xong rồi cúi đầu chào.

Hai người đó hiện tại với cậu không hề có một quan hệ gì. Tất cả đã thay đổi rồi, ít ra là trái tim cậu nói như vậy.

Hiện tại mới là ba giờ chiều, cậu sắn tay áo dọn dẹp lại căn hộ một chút rồi quyết định đi mua một ít đồ thay một số thứ trong phòng. Cứ tưởng đi chỉ mất một hai tiếng ai dè đến tối mịt mới về được nhà. Ngày cuối tuần nên siêu thị đông nghẹt, muốn chọn một đồ mình ưng là một vấn đề và muốn thanh toán được lại là một vấn đề khác. Cậu đánh xe đến quán gần nhà, mua một suất sủi cảo cầu vòng rồi mới trở về nhà. Trên tay mang đủ những thứ lỉnh kỉnh. Đi đến trước cửa nhà cậu lại đứng lại, nhìn người đang tựa lưng vào cửa nhà cậu, miệng không ngừng rít rồi nhả khỏi một lúc rồi mới mở miệng:

– Vương Nguyên, muộn thế này cậu đến đây làm gì?

Vương Nguyên mê man nhìn ra xa bỗng dưng giật mình khi nghe thấy tiếng Thiên Tỉ, cậu quay đầu, ném thuốc lá trên tay vào sọt rác rồi nhìn cậu cười ngượng.

– Chờ lâu như thế, cuối cùng cũng gặp được cậu.

– Chờ? Vương Nguyên, chờ tôi đối với cậu có ích lợi gì?

Vương Nguyên chưa bao giờ thấy một Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng như thế này, không, không hẳn là lạnh lùng, giống như là thờ ơ với tất cả thì đúng hơn, một trận rùng mình thoáng qua, miệng lưỡi bỗng dưng cứng lại. Bất kể người trước mặt cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ nào đi chăng nữa, vẫn là người mà cậu yêu hết lòng.

– Chờ cậu ư? Với tôi nó giống như điếu thuốc vậy, nó giúp tôi bình tĩnh không điên dại vì nhớ, không đau khổ vì cậu nhìn tôi với ánh mắt lãnh đạm.

Thiên Tỉ cúi đầu, tra chìa khóa vào cửa nói:

– Cậu muốn vào nhà chơi một lúc không? Ngoài này lạnh như thế, cậu xem mũi cậu đã đỏ lựng lên rồi.

-Còn Tiếp-

D.Zoyle: Như đã hứa, toi hoàn thành chương 14 trước tết uhuhu. Một năm mới sắp đến và toi biết toi viết Tiểu Tương Tư đã gần hai năm rồi ._.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net