Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải lẽo đẽo theo sau Lâm Mạc Hoa. Lâm Mạc Hoa thấy bộ dạng không khác gì người sắp chết của Vương Tuấn Khải thì tặc lưỡi lắc đầu. Tình hình thì anh cũng không rõ lắm nhưng lúc nhìn vào mắt của Thiên Tỉ anh nhận ra được một điều, đôi mắt đó là đôi mắt của căm hận. Anh muốn an ủi Vương Tuấn Khải vài câu nhưng không biết phải mở miệng sao cho đúng, nếu Vương Tuấn Khải là Vương Nguyên thì dễ rồi, nếu vậy anh chỉ cần ôm gọn cậu vào lòng rồi an ủi vài câu là được. Nhưng sự thực, người trước mặt anh là Vương Tuấn Khải nên anh lực bất tong tâm.

Vương Tuấn Khải ngồi bệt xuống, trong lòng không rõ đang cảm thấy như thế nào. Chỉ biết lòng anh giống như một cuộn dây bị rối, không thể tìm thấy điểm đầu cũng không thể tìm thấy điểm cuối, tháo được đoạn này thì lại bị quấn chặt vào đoạn kia. Anh thừa nhận lúc mắt anh chạm vào mắt của Thiên Tỉ anh đã hoảng sợ. Đúng vậy, là hoảng sợ. Thiên Tỉ chưa bao giờ dùng ánh mắt ấy nhìn anh, ánh mắt trước nay cậu dành cho anh luôn chất chứa một ít dịu dàng ôn nhu, một ít ngọt ngào say đắm, một ít ngẩn ngơ ngờ nghệch. Anh vò rối mái tóc của mình, anh không biết mình đã làm sai chuyện gì và bắt đầu sai ở đâu. Bọn họ rõ ràng vẫn luôn vô cùng hạnh phúc, chưa hề có biểu hiện của sứt mẻ. Cớ sao khi đó cậu lại nói cậu hận anh, cớ sao khi đó cậu lại nói anh đi cho khuất mắt cậu? Vương Tuấn Khải ngẩng mặt hít sâu một hơi thật dài, trong lòng đau thắt lại, rõ ràng không khí xung quanh vô cùng trong trẻo mà sao anh lại thấy nó ngột ngạt đến vậy. Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại, anh dặn lòng, anh không biết anh đã sai ở đâu nhưng cậu đã nói là anh sai thì có nghĩa là anh đã sai và việc duy nhất anh có thể làm với cậu bây giờ là xin lỗi cậu rồi mong chờ một lời tha thứ.

Như vậy có phải mọi chuyện sẽ trở về như bình thường không?

Thiên Tỉ cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ đang rối tung trong đầu cậu nhưng sau đó lại chẳng ra đâu vào đâu. Cậu cảm giác như cậu đã quên thứ gì đó, đã quên một khoảng thời gian rất dài, cậu cố nhớ nhưng đầu óc lại choáng váng, kháng nghị không cho cậu suy nghĩ thêm. Cuối cùng cậu cũng phải hỏi Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhìn cậu một cách chăm chú, ánh mắt Vương Nguyên khiến cậu bối rối, cậu chẳng thể nhìn thấy bất kỳ dao động nào trong đó. Im lặng một hồi rồi cũng mở lời, Vương Nguyên hỏi:

– Cậu thật sự không nhớ thêm được gì?

Thiên Tỉ lắc đầu. Thật sự cậu bị hỗn loạn tạm thời. Đùng một cái tỉnh giấc cậu phát hiện cậu đang nằm trong bệnh viện, lúc mới tỉnh cậu còn tưởng cậu đang ở tương lai và cậu đã không chết trong cái lần tai nạn đó. Rồi ký ức chảy về như con suối, cậu chợt nhớ sau tai nạn lần thứ nhất cậu trọng sinh sống lại và tỉnh dậy tại chính căn hộ của mình. Sau đó cậu hớt hải chạy sang nhà hàng xóm hỏi ngày tháng, khi biết bản thân mình được sống lại một lần nữa cậu đã lên kế hoạch trả thù Vương Tuấn Khải. Cậu cùng Vương Tuấn Khải ký hợp đồng làm việc giống như ở kiếp trước sau đó... sau đó cậu không thể nào nhớ thêm được gì. Ký ức bị ngắt quãng và nhập nhòe đến đáng thương, ngay cả chính cậu còn không biết vì sao mình bị tai nạn lần thứ hai và lại may mắn sống sót thêm một lần nữa. Khi nãy xem lịch, thời gian của hiện tại chênh lệch với lúc cậu gặp Vương Tuấn Khải ở Lie để bàn chuyện công việc là đã gần hai năm, có nghĩa ký ức trong khoảng hai năm kia cậu đã quên sạch sẽ. Cậu có rất nhiều câu hỏi nảy sinh trong tâm trí, cậu tự hỏi, liệu Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên hiện tại ra sao, hai người có còn nhẫn tâm với đối phương nữa hay không? Và cậu trong suốt hai năm ấy đã làm gì, ở đâu, đã trả thù được Vương Tuấn Khải chưa hay là... lại một lần nữa đi vào cái vòng luẩn quẩn giống như lúc trước để rồi tự làm tổn thương chính mình, không chắc chắn cậu sẽ không ngu ngốc như vậy chứ. Tất tần tận những câu hỏi cậu tự đặt ra cuối cùng cũng được giải đáp. Nhưng câu trả lời ấy lại khiến cậu kinh hoảng, ngàn vạn lần không dám tin, ngàn vạn lần ghét bỏ.

Khi Vương Nguyên kể xong lúc đó đã gần giờ ăn tối, y tá trong bệnh viện mang ít cháo đến thì bị bộ mặt như muốn giết người của ai đó dạo sợ. Thiên Tỉ mấp máy môi hỏi:

– Tôi cùng Vương Tuấn Khải... đã... đã cùng nhau dây dưa một chỗ?

– Chính xác là đã đến mức độ đến gia đình hai bên ra mắt rồi, gia đình đôi bên cũng vô cùng đồng thuận, chính cậu nói với tôi vào cái hôm cậu cùng Vương Tuấn Khải đến thăm nhà tôi với Lâm Mạc Hoa.

Thiên Tỉ cười lạnh trong lòng, cái gì mà ra mắt hai bên gia đình? Cậu sao có thể cùng Vương Tuấn Khải yêu đương?

– Lâm Mạc Hoa đó... anh ta là ai?

Vương Nguyên tặc lưỡi gãi gãi đầu nói:

– Quên kể, đó là nửa kia của tôi. Sau khi cậu quyết chuyển đến ở chung với Vương Tuấn Khải liền nhượng lại nhà cho Lâm Mạc Hoa, tôi cũng vì giúp cậu lấy đồ còn sót lại tại đó mà... nói chung, chúng tôi cũng đến mức độ đi ra mắt hai bên gia đình rồi.

Thiên Tỉ cúi đầu bặm môi, trong lòng cậu lúc này còn rối ren hơn lúc chưa biết rằng mình đã quên những gì. Hóa ra trong hai năm đó lại có nhiều thứ thay đổi như thế và có lẽ cũng vì sự thay đổi vô cùng khác với kiếp trước mà việc cậu bị xe đâm cũng đến sớm hơn. Nhưng có điều cậu không được biết vì chẳng ai biết để nói với cậu. Thật ra còn Vương Tuấn Khải biết nhưng cậu của lúc này và về sau đều không đặt anh ở trong mắt nữa là nói đến chuyện nghe anh kể về thời gian khoảng hai năm hạnh phúc ngắn ngủi kia?

Cậu không nói thêm bất kỳ câu nào nữa, cậu không biết Vương Tuấn Khải và cậu đã bằng cách nào mà đến với nhau một cách nhanh chóng như thế, càng không biết vì sao bản thân cậu lại đồng ý ở bên anh một cách dễ dàng như vậy. Cậu không dám tin.

Nỗi đau trong kiếp trước lại một lần đẩy đất, nảy mầm vươn lên hành hạ, giày vò cậu. Cậu chỉ nhớ những lời anh nói ở Lie, cậu chỉ nhớ hạt mưa giữa đông thấm vào áo lạnh biết chừng nào, cậu chỉ nhớ ánh mắt ghét bỏ của Vương Tuấn Khải, cậu chỉ nhớ anh đã nói cậu giống như một con cún ngoan ngoãn biết nghe lời với Vương Nguyên và cậu chỉ nhớ cái đau đớn khi thân thể bị đâm hất ra xa, mưa rơi nặng chạm vào vết thương đau nhói và mang theo máu chảy lênh loáng trên mặt đường. Tất cả lại hiện về như một cuộn băng còn nguyên vẹn, chậm chạp tua đi tua lại từng cảnh. Cậu mở mắt nhìn ra khung cửa sổ, mành vải trắng phất phơ vì một cơn gió yếu. Cậu của hiện tại dặn lòng rằng, không cần quan tâm Vương Tuấn Khải và cậu đã bằng cách gì để có thể ở bên nhau, không cần quan tâm chuyện gì đã xảy ra trong hai năm đó, cậu chỉ cần một lần rồi lại một lần nữa giày vò Vương Tuấn Khải, khiến anh nếm trải hết thảy những nỗi đau mà cậu đã phải gồng mình ôm trọn lấy trong quá khứ.

Không biết vì sao cậu lại ương bướng như vậy, phải chăng vì nỗi đau quá lớn, phải chăng nỗi đau chưa từng biến mất như đã tưởng.

Hoặc là vì cậu đã quên và cậu càng không muốn tin một sự thật rằng, hai người đã từng yêu và hạnh phúc bên nhau. Thật sự cậu đã yêu anh say đắm như lời Vương Nguyên kể sau tất cả ngần ấy tổn thương?

Hoặc là cậu không dám tin, cậu sợ hãi, cậu sợ một lần nữa bị tổn thương. Cậu của lúc này chẳng nhớ được những hạnh phúc thu nhặt được khi ở bên anh, chẳng nhớ được những ngọt ngào say đắm, những đam mê cháy bỏng khi ở bên anh, bởi vì không thể nhớ những hạnh phúc đã trải qua nên không thể đàn áp nỗi đau in sâu trong lòng. Bởi vì không có chỗ tựa để chắc chắn nên lựa chọn quay đầu để bảo vệ bản thân. Cũng bởi vì hạnh phúc ngắn ngủi chóng phai chóng tàn còn đau thương thì dài và hằn nét đậm quá đỗi.

Cuối cùng là do trái tim lo sợ lại thu nhận thêm nhiều vết cứa nên đã vô tình làm làm tổn thương một trái tim khác.

Có trách thì trách hai chữ "Số phận"

Có người nói hai năm ngắn lắm, chẳng làm được chi. Đó chỉ đúng khi hạnh phúc không lựa chọn để dồn hết thảy vào hai năm đó. Thử nghĩ xem, vào một ngày chợt nhận ra mình đã quên hết những hạnh phúc mình đã trải qua và chỉ còn nhớ những đau thương từng vấp phải, thì sẽ kinh khủng đến như thế nào. Có lẽ lúc đó bầu trời dẫu có xanh nhưng trong mắt người chỉ toàn một màu xám.

Thiên Tỉ đã nghĩ thông, nếu thật sự cậu và Vương Tuấn Khải đã đi xa đến như vậy thì càng tốt. Chẳng phải giày vò anh lúc này là tuyệt vời nhất hay sao. Chẳng phải là ông trời đang giúp cậu hay sao?

Cậu đã không thể nhớ được đã từng hạnh phúc như thế nào thì thôi, cậu cũng không miễn cưỡng. Sống với đau thương nhiều, dần rồi sẽ quen.

Tại sao lại cứng đầu và bướng bỉnh như vậy. Đó là câu nói của cậu của nhiều năm về sau để nói về cậu của hiện tại. Chỉ tiếc rằng cậu ngoài tự mắng bản thân ra thì chẳng thể làm được gì hơn nữa. Bởi cậu đâu có quyền quay ngược về thời gian thêm một lần nữa?

Vương Tuấn Khải về nhà tắm rửa rồi đem chút đồ đạc của Thiên Tỉ đến bệnh viện. Mới đó thôi mà nhìn anh gầy đi nhiều quá, đôi mắt sáng cũng đượm buồn đi hẳn. Cũng phải thôi, lo chuyện ở tòa soạn rồi lại lo cho Thiên Tỉ, nói không mệt mỏi là nói dối. Hơn nữa anh đã nghe Vương Nguyên nói: "Thiên Tỉ quên hết sạch mọi thứ diễn ra trong hai năm gần đây nhất, ký ức hiện tại của cậu ấy chỉ dừng lại ở cái ngày ký kết hợp đồng làm việc trong VT với anh thôi. Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi có một lời khuyên, dù cậu ấy có trách có nói hận anh một cách vô lý đến mấy thì anh hãy cũng coi như là anh đã có lỗi thật sự. Như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai."

Vương Tuấn Khải đến phòng bệnh thì hay tin Thiên Tỉ đã ngủ được hơn một tiếng rồi. Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng rồi đi vào. Bỗng dưng anh thấy bây giờ thật tốt, cậu lại giống như cậu của trước đây, hiền lành, ngủ rất ngoan. Anh ngồi cạnh giường bệnh nhìn cậu chăm chú, rồi kìm lòng không được mà đưa tay lên chạm nhẹ vào má cậu. Anh thì thầm:

– Vương Nguyên nói em quên hết rồi, nếu em đã quên hết rồi thì chỉ cần anh tạo lại là được chứ gì.

Ánh sáng yếu ớt ánh lên mái tóc đen mềm mượt của cậu, Vương Tuấn Khải không biết đã ngồi ngắm cậu bao lâu anh chỉ biết Thiên Tỉ của lúc này rất khác Thiên Tỉ khi nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lùng thời ơ vào ban sáng. Nếu đã không thay đổi được gì thế thôi thì anh phải nỗ lực để khiến cậu nhớ lại cậu và anh đã từng hạnh phúc như thế nào. Anh đan tay vào kẽ hở ở ngón tay cậu, nắm chặt rồi hôn nhẹ lên đó. Trước khi rời đi còn hôn nhẹ lên trán cậu thầm thì:

– Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được em. Ngủ ngon.

Cho đến khi dáng anh bị che khuất bởi cánh cửa thì Thiên Tỉ chậm rãi mở mắt. Hơi ấm nóng như còn vấn vương ở tay ở trán ở gò má cậu, cậu cười tự giễu. Nếu là cậu của kiếp trước có lẽ cầu cũng không mơ thấy có ngày Vương Tuấn Khải sẽ dùng hết thảy ôn nhu dịu dàng để đối đãi với cậu. Trong đêm tối im ắng, tịch mịch cậu nói:

– Để xem nỗ lực của anh được bao nhiêu?

Có lẽ Vương Tuấn Khải yêu thương cậu thật, giống như lời Vương Nguyên đã nói. Nhưng thế thì đã sao? Cậu đâu có nhớ đã từng cùng anh hạnh phúc như thế nào, cậu chỉ nhớ bản thân đã năm lần bảy lượt vì Vương Tuấn Khải mà đau lòng, vì Vương Tuấn Khải mà tổn thương sâu sắc.

Cũng bởi vì giữa bao nhiêu ký ức có thể quên, số phận lại chọn lựa bắt cậu quên đi quãng thời gian hạnh phúc và ngọt ngào nhất của cậu với anh.

Cũng bởi thế tương tư tưởng như chỉ ở một người nay lại hóa thành hai.

-Còn tiếp-

D.Zoyle: Nếu tui kiểm soát giỏi thì Tiểu Tương Tư sẽ kết thúc ở chương thứ 60 (Chưa kể phiên ngoại và Q&A)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net