Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ khóc chán chê, tự cảm thán mình thật không có tiền đồ khi hết lần này đến lần khác khóc vì anh. Thật ra chuyện khóc lóc này đối với cậu không giống như để thể hiện cảm xúc gì cho cam, đối với cậu, khóc giống như giúp lòng cậu bớt đau đớn hơn.
Vương Tuấn Khải trước giờ rất ít khi thấy Thiên Tỉ khóc, lần này cậu khóc lớn như thế khiến tâm trạng anh xuống dốc rất nhiều. Thiên Tỉ chỉ cần rớt một giọt lệ là anh đã thấy toàn thâm ê ẩm rồi lần này cậu lại khóc không phải vì bất kỳ thứ gì khác mà lại là vì anh, nên trong lòng anh không chỉ đau đơn không thôi mà còn có cảm giác tội lỗi cuộn trào như sóng dữ.
Cậu ẩy anh ra, không cho anh ôm cậu sau đó lủi thủi về phòng ngủ. Khi nãy lúc anh ghì cậu vào cái ôm, cậu bỗng cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Tựa như đã quá quen thuộc với vòng tay ấy. Trong tâm chí cậu bỗng lướt qua một số hình ảnh một cách chớt nhoáng, cậu thấy cậu mỉm cười hạnh phúc khi anh dịu dàng ôm lấy cậu, cậu thấy cậu rúc sâu hơn vào trong lòng anh, tham lam dụi dụi vào vùng ngực rắn chắc của anh, sau đó cậu lại choáng váng. Cậu cự tuyệt chuyện nhớ lại chuỗi hình ảnh đó, cự tuyệt luôn cả cái ôm vỗ về của anh lúc này, cậu cảm thấy mắt mình nhức nhối nhìn ở đâu cũng nổi đóm trắng, cậu dựa tay vào tường tìm đường về phòng ngủ. Khi bản thân cậu ngã xuống chăn ấm nệm êm cậu đã không nhịn được mà đấm mạnh xuống. Nệm chăn vô chi vô giác, dĩ nhiên không đau, chỉ có cơn nhức nhối tỏa ra từ xương mới nhắc nhở cậu, hiện tại cậu thê thảm như thế nào.
Cậu cuộn người vùi mình trong lớp chăn, xua đi đống hình ảnh chợt hiện về trong đầu rồi kìm nén cơn đau từ dạ dày đang dấy lên. Cậu thấy miệng mình chua rồi đắng ngắt. Mở mắt nhìn chân chân vào một điểm không xác định, đâu đó trong không gian tĩnh lặng vương vấn một tiếng thở dài.
Vương Tuấn Khải đứng chết chân từ nãy tớ giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn di chuyển. Anh nhìn cánh cửa gỗ tối màu và đầu óc thì trống rỗng, còn trong lòng thì đau muốn chết đi được. Anh ngồi xuống, ngồi bệt xuống sàn lạnh, ngồi một lúc thì nằm hẳn xuống, hướng nhìn lại đọng trên trần nhà. Giá mà mọi thứ không trở nên mông lung như hiện tại, giá mà anh biết anh sai ở đâu, cậu hận anh điểm nào.
Nhưng cái "giá mà" của anh cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi, cho đến cuối Vương Tuấn Khải vẫn phải đắng cay mà thừa nhận, anh chẳng hề biết mình đã bắt đầu sai ở đâu.
Đồng hồ quả lắc kêu boong boong vài tiếng, xé tan cái tĩnh lặng của không gian, xé tan cả màn sương mù giăng kín tâm chí anh. Anh nhỏm người dậy uể oải đến bàn làm việc của cậu, sắp xếp lại đồ vào thùng rồi cất đi. Sau đó tiến đến bàn làm việc của anh thu dọn nốt, đống công việc này xem ra anh không thể giải quyết tiếp được nữa. Anh không còn đủ tỉnh táo để giải quyết hay nói luôn là lúc này anh không còn màng, chẳng còn thiết chẳng còn sức đâu để mà làm những việc khác. Vì trong đầu anh chỉ có một Thiên Tỉ khóc đến đau khổ, một Thiên Tỉ nói hận anh đến thấu xương, một Thiên Tỉ ẩy vòng tay anh ra xa, càn quấy điên đảo.

Vương Tuấn Khải khẽ mở cửa phòng ngủ, Thiên Tỉ cuộn tròn mình như cái kén, không biết đang mơ cái gì mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại lại còn nói gì đó. Anh khẽ lại gần lấy tay lau đi mồ hôi trên trán cậu, cậu bỗng thở dốc một hơi nặng nề. Giọng vang lên ú ớ, hay tay bấu chặt vào chăn mềm. Anh xót cậu, anh xoa nhẹ lên tay cậu, cậu bỗng nắm lấy tay anh thật chặt, lòng bàn tay cậu nóng ấm và mồ hôi đã túa ra ướt nhẹp. Anh nhẹ nhàng lật chăn rồi nằm xuống, ôm gọn cậu từ phía sau, anh để lưng cậu áp vào ngực anh, sau đó tham lam vùi đầu vào hõm cổ cậu, anh lẩm bẩm:
– Em gặp ác mộng ư? Em đừng lo, anh ở phía sau đây, khi quay đầu em sẽ thấy luôn có một người chờ em.
Nói rồi hôn nhẹ lên gáy, người trong lòng bỗng run rẩy co chặt người hơn.
Đêm cứ vậy trôi.
Cho đến gần sáng.

Vương Tuấn Khải ngủ không được sâu giấc, anh cứ tưởng rồi anh sẽ dậy sớm hơn cậu, sẽ nhanh chóng rời giường trước khi cậu tỉnh. Anh chỉ muốn ở bên cậu khi cậu gặp ác mộng mà thôi, ấy vậy mà.
– Ahh!
Anh bị cậu đạp văng ra khỏi giường.
Thiên Tỉ mặt đỏ bừng, bặm chặt môi đá anh lăn xuống giường. Vương Tuấn Khải ôm bụng đau điếng người, anh đưa mắt nhìn cậu chăm chú, không nói nổi lời nào.
Thiên Tỉ bối rối, nửa ngại nửa có lỗi, muốn nói không hề cố ý muốn đạp anh xuống nhưng lời lẽ thoát ra khỏi miệng lại là:
– Tôi... tôi đã nói anh đừng lại gần tôi cơ mà... anh... anh đi ra, đi ra.
Vương Tuấn Khải cắn răng nén cơn đau ở bụng rồi lết ra ngoài. Trong phòng chỉ còn Thiên Tỉ. Cậu ghì chăn xuống cố che đi thân dưới sớm đứng lên, căng trướng. Hôm qua cậu mộng xuân, mộng xuân lần này khác hẳn mộng xuân hồi trước, rất rõ ràng rất chân thật, hơn nữa đối tượng kia vẫn luôn là anh – Vương Tuấn Khải.
Chính vì đối tượng trong mơ luôn chung thủy là Vương Tuấn Khải nên cậu mới hoảng loạn khi mở mắt đã nhìn thấy anh nằm bên cạnh. Cậu nửa không chấp nhận được nửa lo anh nhận ra mình "cương" nên bối rối thế nào lại dùng cách đá anh xuống giường để che giấu. Cậu vò rối mái tóc tự sỉ vả bản thân sau đó mò vào phòng tắm dội ít nước lạnh lên người.
Đối với phòng tắm luôn tạo cho cậu cảm giác quen thuộc đến đỏ mặt nóng tai này cậu tỏ ra vô cùng chán ghét. Đúng vậy, cậu luôn cự tuyệt chuyện nhớ lại ký ức đã mất trong hai năm đó, đơn giản vì cậu chưa chuẩn bị kỹ càng để tiếp nhận nó. Dù muốn chối thì cậu cũng không thể phủ nhận rằng cậu vô cùng hoang mang. Dẫu biết chỉ cần nhớ lại được khoảng ký ức đã mất đó thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm thấm, mọi thắc mắc sẽ trở thành hư không nhưng cậu từ chối nhớ lại, bởi vì cậu không dám tin cậu đã từng dễ dàng chấp nhận anh như thế, sau tất cả.
Dịch Dương Thiên Tỉ, đến lúc nào cậu mới thôi sống nhờ quá khứ?

Vương Tuấn Khải cảm thấy không tốt, rất không ổn. Tựa như có cái gì đó sắc nhọn và góc cạn lởm chởm cứ lăn qua lăn lại trong lòng anh vậy, đau lắm, mà không biết nói nó đau theo kiểu gì. Cảm giác giống như cúi đầu thấy vực sâu, ngẩng đầu thấy mây đen mịt mù, bao quanh là sương trắng dầy đặc, thân thể như bị ai đó đè lên rồi từ từ, từng chút từng chút một nghiền nát. Trái tim nặng chịch đè nén cảm giác muốn bung ra vì khổ sở. Nếu ai đó, trước đây, đứng trước mặt anh nói rằng, yêu là đau khổ như thế đó thì có lẽ anh đã bán sống bán chết để tránh yêu.
Nhưng hiện tại, anh yêu, anh thương Thiên Tỉ nhiều lắm, yêu thương đến độ nếu dứt cậu ra khỏi trái tim anh, anh sẽ gục xuống thở thoi thóp. Từ khi nào Vương Tuấn Khải cao cao tại thượng, khí chất kiêu ngạo lại trở nên lụy tình yếu đuối như vậy?
Thật ra, ai rồi cũng có điểm yếu, chỉ có điều bản thân có chịu chấp nhận nó hay không. Vương Tuấn Khải cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá lụy tình yêu. Dịch Dương Thiên Tỉ cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá lụy quá khứ. Bởi vậy, hai người mới từ từ chậm rãi mà giày vò nhau, giày vò đến độ, thở một hơi cũng rung mình vì đau đớn.
Đau về thể xác nào sánh được bằng cái đau ở tâm hồn.

Tát nước vào mặt cho tỉnh táo, Vương Tuấn Khải nấu chút đồ ăn sáng. Phải nói, trình độ nấu nướng của anh tăng lên rõ rệt, còn nhớ khi xưa đến luộc trứng còn làm trứng cháy khét lẹt mà nay có thể nấu mấy món như sườn xào chua ngọt, thịt bò xào hành tây rồi. Có lẽ bản thân anh tìm thấy một lý do để cải thiện sự thiếu sót của bản thân. Ai cũng vậy, luôn sẽ vì một người mà thay đổi, không ít, thì nhiều.
Anh viết lên giấy nhớ rồi đặt lên bàn ăn, anh phải đi trước, anh sợ khi đối mặt với cậu sẽ không giữ được bình tĩnh.
Thiên Tỉ thay đồ xong liền đói, cái bụng cậu vang lên òn ọt đến ghét. Cậu mở cửa phòng ngó trái ngó phải, xác định Vương Tuấn Khải không gần đó mới thở phào nhẹ nhõm rồi đi ra phòng ăn. Rất nhanh đã thấy tờ giấy nhớ bé tí xiu đặt trên bàn, cậu cầm nó lên đọc, khóe môi cong lên, không biết là chán ghét hay vui mừng.
"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, khi nào khỏe hẵng đi làm. Đồ anh nấu sẵn hết rồi, nếu lúc ăn mà nguội rồi thì hâm lại cho nói. – Tuấn Khải."
Nét chữ có phần mềm mại có phần rắc rỏi, Thiên Tỉ quên gì thì quên nhưng không thể quên nổi nét chữ viết tay của Vương Tuấn Khải. Hồi còn là sinh viên cậu đã vất vả đi thu xin lại những tập vở của Vương Tuấn Khải với cái cớ "tìm để học hỏi tiền bối". Sau đó ngày nào cũng thế luôn ngồi sờ lên lớp giấy mềm mại hằn trên là những nét chữ đều tăm tăm. Thời ấy, niềm vui của cậu là tích góp hết những gì của Vương Tuấn Khải về làm của riêng. Cậu không phủ nhận rằng, cậu từng yêu anh nhiều như thế, tình yêu ấy trở nên mù quáng và khờ dại, cũng chính vì tình yêu khờ dại đó cậu mới có kết cục ngày hôm nay.
Tờ giấy nhỏ nhắn bị vò nát đến đáng thương. Cậu vất nó vào trong thùng rác rồi mở cà mên ra bắt đầu ăn sáng.

Cả buổi sáng cậu chẳng làm gì ngoài xem mấy bộ phim chiếu trên ti vi. Xem chán thì lăn ra ngủ. Ngủ rồi lại mơ.
Cậu thấy cậu và anh đang cùng nhau xem ti vi. Ghế sô pha thì rộng mà hai người cứ chen nép vào nhau. Cậu rúc vào lòng anh, dựa đầu lên hõm cổ cứng cỏi của anh, anh choàng chăn đắp cho cả hai rồi vòng tay ôm trọn lấy cậu. Một tay anh xoa xoa nhẹ lên mu bàn tay, một tay đan năm ngón vào kẽ hở ở ngón tay cậu. Hai người nói là xem ti vi nhưng lại nhìn đối phương đến si mê là chính. Rồi từng nụ hôn rải đều từ tóc mềm, xuống trán, hai mắt, gò má, sống mũi, mơn man ở khóe miệng sau đó môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi. Mân mê quấn quýt, dịu dàng rồi lại nồng nàn nhiệt tình. Sau đó cậu ngã dần rồi nằm hẳn xuống ghế, anh đè lên người cậu, mà nụ hôn vẫn chưa dứt. Mười ngón tay đan vào kẽ hở của hai bàn tay, nắm chặt rồi lại xoa dịu dàng. Hơi thở nồng nàn lúc chậm lúc nhanh, lúc dồn dập lúc khẽ ngắt quãng vì tiếng rên rỉ chẳng biết là từ ai. Nụ hôn rơi xuống dần, xuống xương quai xanh.
Rồi áo quần mềm mại, rơi luôn xuống mặt đất lạnh lẽo.
Nóng hừng hực rồi hòa làm một, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, từng cái thúc đẩy mạnh bạo từng cái ôm thật chặt.
Hòa quyệt làm một dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Ti vi vẫn mở chương trình tấu hài, có ai đó vơ vội cái remote rồi tắt phụt ti vi đi.
Đêm dài.

Thiên Tỉ bừng tỉnh, mồ hôi thấm đấm chiếc áo mỏng tang. Nhìn xuống dưới đũng quần dựng đứng như lều nhỏ của mình thì mặt mũi nóng phừng phừng. Cậu đấm nhẹ lên sô pha rồi lại lật đật chạy vào nhà tắm. Thiên Tỉ chợt nhận ra, sống chung với anh ngày nào còn tự dằn vặt chính bản thân ngày ấy.
Mỗi ngõ, mỗi ngách trong nhà anh đều tràn ngập kỷ niệm của hai người và cậu cứ như bị thôi mien mà luôn mộng về nó. Thiên Tỉ cắn chặt môi để dòng nước lạnh xả thẳng vào người. Ban đầu định ở chung nhà cho dễ dàng giày vò nhau nhưng cậu cảm thấy người bị giày vò nhất vẫn luôn là cậu. Thôi thì sơm sớm dọn ra ở riêng để đầu óc được tỉnh táo cái đã, chuyện giày vò hành hạ anh, sau này rồi tính.
Dù sao thì Vương Tuấn Khải, yêu cậu.

-Còn tiếp-

D.Zoyle: Err, cái kia cũng không tính là H nhờ... nhá tí, tại tui thương các cô ăn chay suốt năm mươi mấy chương, thôi thì YY vậy~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net