Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Trương Nghệ Hưng mới vừa đi được một lúc, trong phòng ngủ liền truyền đến một chút tiếng động của Ngô Diệc Phàm. Sau khi Phác Xán Liệt đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha bừng tỉnh lại, liền nhanh chóng chạy qua. Đẩy cửa vào mới phát hiện Ngô Diệc Phàm chỉ đang nằm mơ, bởi vì miệng hắn liên tục gọi tên Trương Nghệ Hưng, cánh tay còn không ngừng huơ qua huơ lại, làm đổ cốc nước ấm mà trước khi đi Trương Nghệ Hưng đã đặt trên tủ đầu giường.


Phác Xán Liệt bước lên nắm lấy hai tay Ngô Diệc Phàm, vốn tưởng rằng Ngô Diệc Phàm sẽ bình tĩnh lại, không ngờ Ngô Diệc Phàm đột nhiên ngồi dậy, tỉnh giấc. Ngô Diệc Phàm vừa mở mắt ra liền tìm kiếm Trương Nghệ Hưng, hắn gào to, "Trương Nghệ Hưng, Nghệ Hưng..." Nhưng chỉ nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng bên cạnh hơi luống cuống. Giống như đã hiểu được gì đó, hắn nắm cánh tay Phác Xán Liệt, hỏi, "Trương Nghệ Hưng đâu?"

Phác Xán Liệt chỉ nhìn Ngô Diệc Phàm, sắc mặt vẫn không thay đổi, không trả lời.

"Tôi hỏi cậu, Trương Nghệ Hưng đâu?" Ngô Diệc Phàm lặp lại một lần, hắn thấy Phác Xán Liệt vẫn không nói gì, liền dứt khoát bước xuống giường tự mình tìm kiếm.

Hắn không nhìn thấy Trương Nghệ Hưng, trong một căn hộ nhỏ như vậy hắn không tìm thấy Trương Nghệ Hưng, hắn cũng hiểu lý do chỉ có một, chính là Trương Nghệ Hưng đã đi rồi. Mà người duy nhất có thể để Trương Nghệ Hưng đi chính là Phác Xán Liệt, hắn không biết tại sao Phác Xán Liệt làm như vậy, nhưng việc Trương Nghệ Hưng rời đi đã trở thành sự thật.

"Ai cho cậu để em ấy đi?" Ngô Diệc Phàm túm chặt cổ áo Phác Xán Liệt, đấm mạnh một cái. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm đánh Phác Xán Liệt, lúc này đây hắn đã mất hết lý trí cho nên hắn căn bản là không biết mình đang làm gì, nếu đối phương không phải là Phác Xán Liệt, có lẽ đã bị đánh nhừ xương rồi.

Phác Xán Liệt nghiêng mặt qua không nói, hắn biết bây giờ mình có nói cái gì cũng vô ích, hắn làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Ngô Diệc Phàm, chẳng qua hắn chỉ đánh giá thấp vị trí của Trương Nghệ Hưng ở trong lòng Ngô Diệc Phàm, cùng tình yêu của Ngô Diệc Phàm đành cho Trương Nghệ Hưng mà thôi.

Ngô Diệc Phàm túm chặt cổ áo Phác Xán Liệt, hỏi gầm lên, "Em ấy đi đâu?" Ngô Diệc Phàm thấy Phác Xán Liệt vẫn không nói lời nào liền không ngừng lắc mạnh người hắn, "Cậu biết em ấy đi đâu phải không? Cậu mau nói cho tôi biết, Phác Xán Liệt cậu mau nói cho tôi biết!"

Phác Xán Liệt giãy khỏi Ngô Diệc Phàm, "Ngô Diệc Phàm, hai người không có kết quả tốt đâu. Nếu cứ như vậy, chi bằng buông tha cho cậu ấy đi, như thế chính là giải thoát cho cậu ấy, cũng giải thoát cho cậu, cậu hà cớ gì cứ tiếp tục miễn cưỡng? Nếu cậu ấy bằng lòng ở lại, cậu ấy cũng sẽ không lợi dụng lúc cậu đang ngủ mà bỏ đi. Cho nên vô ích thôi, dù cậu có tìm được cậu ấy cũng vô ích, chẳng lẽ cậu muốn giam cầm cậu ấy cả đời?" Phác Xán Liệt gượng cười, "Miễn cưỡng rất đau khổ, giống như cậu lúc trước, nếu lúc trước cậu đối xử với cậu ấy tốt một chút, nếu lúc trước cậu có thể phân rõ tình yêu và thù hận, biết đâu cậu ấy sẽ yêu cậu. Nhưng cậu đã làm cái gì? Có lẽ cậu không biết trong mấy năm cậu sang Mỹ, cuộc sống của cậu ấy rất khó khăn, không chỉ chăm sóc Ngô Thế Huân, thỉnh thoảng còn phải nghe những tiếng mắng chửi chói tai về chuyện của hai người trước kia ở trường học. Cậu là đại thiếu gia nhà họ Ngô, cậu đi Mỹ, người nào cũng tưởng cậu ấy bám lấy cậu, quyến rũ cậu, sau đó cậu mới buộc phải ra nước ngoài, không một ai biết được chân tướng sự việc. Một mình chống chọi với mọi thứ, cậu thật sự nợ cậu ấy nhiều lắm, cho nên tại sao cậu không buông tha cho cậu ấy đi, để cậu ấy được sống một cuộc sống của riêng mình? Buông tha cho cậu ấy cũng chính là buông tha cho bản thân cậu không phải sao? Buông tay đi, có nhiều thứ không thể nào miễn cưỡng được, đặc biệt là tình yêu."

Sau khi nghe Phác Xán Liệt nói xong một tràng dài, Ngô Diệc Phàm đau đớn nắm chặt tóc, trong đầu rối tinh rối mù. Cẩn thận ngẫm nghĩ, Phác Xán Liệt nói rất đúng, nhưng lúc này hắn không bận tâm, điều duy nhất trong đầu hắn hiện giờ chính là phải tìm được Trương Nghệ Hưng. Lúc này hắn cần Trương Nghệ Hưng, lúc này hắn cần ôm Trương Nghệ Hưng một cái, hắn mới có thể bình tĩnh lại.

Cuối cùng Ngô Diệc Phàm vẫn chạy ra ngoài tìm Trương Nghệ Hưng, hắn không biết Trương Nghệ Hưng đi đâu, nhưng hắn đã nghĩ đến một nơi, chính là Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhàn nhã ngồi ở nhà, hắn nhấp một ngụm rượu, sau đó vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của Vũ Trụ đang ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi mình, khi cầm ly rượu lên lần nữa, hắn đưa mắt nhìn màn hình máy tính xách tay, sau đó đặt ly rượu xuống, ngón tay gõ nhẹ lên ghế sô pha, khóe miệng nở nụ cười vui sướng, hắn đang chờ người đến.

Trương Nghệ Hưng biết mình có thể đi thong dong suốt một đường vào nhà của Lộc Hàm nhất định là Lộc Hàm đoán chắc được cậu sẽ đến, cho nên cậu mới không bị vệ sĩ chặn ngoài cửa.

Quả nhiên, cửa không khóa.

Trương Nghệ Hưng đẩy cửa ra sau, đưa mắt nhìn vào liền thấy được một người một chó đang ngồi trên ghế sô pha. Không biết có phải do đã lâu không gặp Vũ Trụ, Vũ Trụ thậm chí có chút sợ người lạ mà sủa to về hướng Trương Nghệ Hưng, còn sủa đến hung mãnh.

Mãi đến khi Lộc Hàm vỗ nhẹ lên đầu Vũ Trụ, con Samoyed từng bầu bạn với Trương Nghệ Hưng mới kêu lên một tiếng, sau đó liền yên tĩnh trở lại. Trương Nghệ Hưng thấy tình cảnh như vậy khó tránh khỏi thoáng cười khổ, cậu hiện giờ mới thật sự là hai bàn tay trắng.

Trương Nghệ Hưng đứng sững người ở cửa một lúc, mới đi về phía Lộc Hàm, sau đó đứng trước ghế sô pha, cúi đầu nhìn Lộc Hàm đang ngẩng mặt, hỏi, "Là anh phải không?"

Ngón tay đang gõ nhẹ lên ghế sô pha của Lộc Hàm chợt cứng đờ, một câu này, là anh phải không, bao hàm nhiều ý nghĩa lắm, bởi vì hắn không biết Trương Nghệ Hưng hỏi đến chuyện gì. Hắn đành phải bật ra một tiếng, "Hả?"

Lúc này Trương Nghệ Hưng mới hiểu được tại sao Phác Xán Liệt lại nói Lộc Hàm so với Ngô Diệc Phàm còn càng đáng sợ hơn, bởi vì cậu vĩnh viễn không thể nào nhìn thấu Lộc Hàm, bởi vì cậu vĩnh viễn cũng không biết Lộc Hàm cất giấu những gì sau vẻ dịu dàng kia. Thật ra cậu đã sớm biết tính cách của Lộc Hàm, nhưng ở khoảng thời gian trước, Trương Nghệ Hưng lại đột nhiên cảm thấy sở dĩ Lộc Hàm làm như vậy cũng bởi vì tình yêu, nhưng đáng tiếc hiện giờ Lộc Hàm cũng giống như thế, không hiểu cái gì gọi là tình yêu.

"Nếu năm đó người bị đụng là tôi, thì bây giờ tôi sẽ ở đâu?" Giọng nói của Trương Nghệ Hưng không hề có một chút ngữ điệu.

Lộc Hàm không ngừng mở to mắt kinh ngạc, hắn không hiểu tại sao Trương Nghệ Hưng lại biết được, thế nhưng hiện giờ Trương Nghệ Hưng đã biết chuyện này, vậy những gì hắn làm trong mấy năm nay đều uổng phí.

Thấy Lộc Hàm còn đang kinh hãi, Trương Nghệ Hưng liền nói tiếp, "Tôi không hiểu lý do tại sao anh phải làm như vậy, anh nghĩ rằng tạo cái chết giả cho tôi, anh vây khốn tôi, như vậy tôi sẽ bằng lòng ở bên cạnh anh sao?" Trương Nghệ Hưng nở nụ cười nhạt, "Không bao giờ, có nhiều chuyện không thể nào miễn cưỡng. Huống chi ông trời thích trêu đùa con người, ngày đó Ngô Thế Huân đẩy tôi ra. Cũng bởi vì tai nạn ngoài ý muốn đó, khiến cho tôi không thể có được cuộc sống của riêng mình, mà hiện giờ còn phải mang trên lưng nhiều trách nhiệm như vậy, nếu năm đó Ngô Thế Huân không gặp tai nạn, nếu năm đó tôi rời đi, tất cả mọi chuyện cũng không thành thế này. Tôi sẽ không như bây giờ, tôi sẽ sống một cuộc sống mà mình mong muốn, cũng không cần gánh vác nhà họ Ngô gì đó. Nhưng tại vì anh, chỉ tại vì anh."

Lộc Hàm siết chặt nắm tay, đứng dậy, đối diện với Trương Nghệ Hưng, "Đúng, trước kia anh muốn cứ như vậy mà giữ em ở bên cạnh anh, không chỉ vì anh yêu em, còn là vì anh không muốn nhìn thấy em và Ngô Diệc Phàm tiếp tục loạn luân, kể cả năm đó anh vạch trần chuyện của em và Ngô Diệc Phàm, tất cả đều là vì anh không muốn nhìn thấy em và Ngô Diệc Phàm loạn luân như vậy, chẳng qua nguyên nhân lớn nhất là vì anh yêu em." Hai tay Lộc Hàm siết chặt bả vai Trương Nghệ Hưng, đột nhiên thoáng kích động, "Trương Nghệ Hưng, em có biết anh yêu em nhiều đến mức nào không, muốn có được em nhiều đến mức nào không. Từ trước đến nay chưa một ai có thể khiến anh đánh mất bản thân mình như vậy, lúc mới bắt đầu anh quả thật luôn xem em là một con mồi, nhưng sau đó lại bất tri bất giác khắc sâu hình ảnh của em vào trong trái tim anh, cả đời này cũng không thể nào xóa nhòa. Trước đây anh làm như vậy quả thật là không đúng, nhưng đó là vì anh sốt ruột, anh chưa từng gặp con mồi nào khó săn bắt giống như em, cho nên anh đành phải sử dụng thủ đoạn, nhưng cuối cùng vẫn không có được em." Ánh mắt của Lộc Hàm bắt đầu trở nên mềm mại, bơ vơ lạc lõng, hắn biết điểm yếu của Trương Nghệ Hưng, nhưng điều hắn không biết chính là, Trương Nghệ Hưng đã không còn tin tưởng vào ánh mắt ấy.

"Cho nên tất cả những chuyện anh làm trong mấy năm nay đều chỉ vì muốn có được tôi?" Trương Nghệ Hưng khó tránh khỏi cảm thấy hơi buồn cười, "Có phải thứ không thuộc về mình lại càng muốn chiếm hữu? Cho nên dù đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn không buông bỏ được một con mồi là tôi đây?" Trương Nghệ Hưng nở nụ cười, "Tôi biết rồi, Lộc Hàm, tôi biết rồi. Tôi biết mình phải làm gì để đáp trả tình cảm của anh rồi, còn trả lại những gì tôi đã nợ anh. Về phần anh cảm thấy nợ tôi, vậy thì cứ để nợ đi, dù sao chỉ cần tôi không nợ anh là được."

Trương Nghệ Hưng nói xong liền giãy khỏi tay Lộc Hàm, bắt đầu cởi bỏ áo khoác, sau đó đến áo sơ mi, "Anh không phải muốn tôi sao? Tôi sẽ cho anh, tôi sẽ cho anh cơ thể này, như vậy không chỉ giúp anh cuối cùng cũng chiếm được con mồi, còn coi như tôi đáp trả tình cảm của anh, một công đôi việc hà cớ gì tôi lại không làm chứ?" Nói xong những lời này, Trương Nghệ Hưng liền cởi áo sơ mi của mình ra, rơi xuống mặt đất.

Lộc Hàm nhìn Trương Nghệ Hưng như vậy, mặc dù kinh ngạc, nhưng hắn không nhịn được, lúc này quả thật một khắc cũng không nhịn được. Nhiều năm như vậy, hiện giờ ở ngay trước mắt, Lộc Hàm làm sao mà nhịn được?

Lộc Hàm ôm Trương Nghệ Hưng vào trong lòng rồi thâm tình hôn xuống, thế nhưng lúc này đây Trương Nghệ Hưng hoàn toàn chết lặng. Cậu biết hiện giờ mình đang làm gì, chẳng qua là trả món nợ ân tình này, sau đó là cậu có thể thanh thản rời đi. Nhưng cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mùi hương xa lạ cùng hương vị xa lạ, thậm chí là nụ hôn xa lạ.

Lộc Hàm hôn rất dịu dàng, không hề trực tiếp, thô bạo như Ngô Diệc Phàm. Nhưng Trương Nghệ Hưng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, có lẽ là cậu đã quen với nụ hôn của Ngô Diệc Phàm, thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ, cậu không dám nghĩ nữa. Trong tiềm thức, cậu không dám nhớ đến Ngô Diệc Phàm, không dám nhớ đến nụ hôn cùng cùng những động tác vuốt ve mơn trớn của Ngô Diệc Phàm đối với mình. Cậu sợ một khi nhớ đến, trong đầu sẽ nảy sinh ý niệm chống cự. Cậu và Ngô Diệc Phàm vốn không có gì, tất cả cũng chỉ do Ngô Diệc Phàm ép buộc, nhưng Trương Nghệ Hưng rốt cuộc vẫn không thể bỏ qua những âm thanh không ngừng gào thét trong đầu mình, giống như việc cậu làm lúc này chính là đang phản bội Ngô Diệc Phàm vậy.

Mãi đến khi Lộc Hàm cắn bờ môi dưới của Trương Nghệ Hưng như trừng phạt, Trương Nghệ Hưng mới bị đau đến hoàn hồn.

"Chúng ta đi lên lầu." Lộc Hàm dịu dàng ôm Trương Nghệ Hưng, đi lên căn phòng của mình ở tầng trên. Cho dù hắn biết toàn thân Trương Nghệ Hưng đều đã bị Ngô Diệc Phàm vuốt ve qua, hôn qua, hắn vẫn không kiềm chế được cảm giác hưng phấn vào lúc này, giống như một thiếu niên mới vừa tiếp xúc với chuyện tình dục vậy. Nói đi cũng phải nói lại, hắn hưng phấn chính là vì, hắn sắp chiếm được Trương Nghệ Hưng, nhưng điều này có ý nghĩa gì không? Chẳng qua là trả món nợ ân tình cùng giúp Lộc Hàm hoàn thành tâm nguyện mà thôi.

Lộc Hàm rất dịu dàng, dịu dàng hơn Ngô Diệc Phàm rất nhiều, hắn dịu dàng hôn toàn thân Trương Nghệ Hưng, hắn quan tâm đến mọi khía cạnh cảm xúc của Trương Nghệ Hưng, đặc biệt là bước bôi trơn cuối cùng, mỗi một hành động đều muốn dịu dàng hơn Ngô Diệc Phàm, nhưng trong cơ thể Trương Nghệ Hưng không hề nảy sinh loại ham muốn giống như khi bị Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng vuốt ve, cậu cảm thấy mình lúc này giống như một con rối gỗ nằm trên giường, mặc cho Lộc Hàm tùy ý hôn hít mơn trớn, không hề nảy sinh một chút ham muốn cần có khi thực hiện màn dạo đầu. Suy cho cùng, cậu vẫn chỉ thích ứng với Ngô Diệc Phàm, cơ thể này cũng chỉ phản ứng dưới sự trêu đùa của Ngô Diệc Phàm, cậu không muốn thừa nhận, nhưng buộc phải thừa nhận.

Lộc Hàm làm xong bước khuếch trương, Trương Nghệ Hưng thậm chí còn không cảm thấy đau đớn khi ngón tay chèn vào trong, thế nhưng khi Lộc Hàm đặt vật nóng bỏng kia ở trước miệng huyệt đã được mở rộng hoàn toàn, nước mắt vẫn không thể nào kiềm lại được liền tràn mi chảy ra ngoài. Không phải nước mắt sinh lý, mà là nước mắt chảy ra từ trong tim của Trương Nghệ Hưng, những giọt nước mắt nóng hổi lúc này, cậu rốt cuộc hiểu được, hóa ra Ngô Diệc Phàm đã sớm trở nên không thể thay thế.

Lộc Hàm tung một cú đấm lên chiếc giường lớn mềm mại, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, "Ầm" một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, ngăn cách bầu không khí vốn nên tỏa ra hơi thở ám muội.

Sở dĩ Lộc Hàm đột ngột dừng lại ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc như vậy, chính là vì hắn nhìn thấy nước mắt tuyệt vọng của Trương Nghệ Hưng. Rõ ràng là Trương Nghệ Hưng chủ động dùng cơ thể mình để trả món nợ ân tình cho Lộc Hàm, là Trương Nghệ Hưng chủ động để Lộc Hàm chiếm được cậu, nhưng tại sao cuối cùng còn chảy ra nước mắt tuyệt vọng như vậy? Lộc Hàm biết, Trương Nghệ Hưng như thế chẳng qua là vì Ngô Diệc Phàm mà thôi.

Lộc Hàm nghĩ đơn giản rằng cứ tiến vào trước, vốn mũi tên đã lên dây cung có thể nào lại không bắn ra. Nhưng cuối cùng Lộc Hàm vẫn bất ngờ dừng lại, hắn rốt cuộc không nỡ nhìn thấy Trương Nghệ Hưng như vậy, không nỡ nhìn thấy nước mắt của Trương Nghệ Hưng.

Trong phòng tắm, Lộc Hàm không ngừng đấm vào bức tường lạnh lẽo ở trước mặt, dòng nước lạnh đổ xuống từ vòi sen, nhưng cũng không thể khiến hắn tỉnh táo lại, mãi đến khi trong phòng tắm tràn ngập mùi máu tanh, hắn mới dừng tay. Nước lạnh không ngừng đổ lên đầu hắn, hắn muốn làm cho mình tỉnh táo lại, hắn muốn làm cho mình chối bỏ, chối bỏ sự thật rằng Trương Nghệ Hưng yêu Ngô Diệc Phàm.

Đúng, trong tiềm thức là Trương Nghệ Hưng yêu Ngô Diệc Phàm, chỉ bằng vừa nãy Lộc Hàm liền đủ để kết luận, Trương Nghệ Hưng yêu Ngô Diệc Phàm, cái loại tình yêu bất tri bất giác hình thành hoặc lựa chọn lừa gạt chính bản thân mình, mới là khắc sâu nhất.

Sau khi Lộc Hàm bước vào phòng tắm, Trương Nghệ Hưng ôm mặt khóc một lúc, mới đứng dậy mặc từng cái từng cái quần áo, trên người dính mùi hương của Lộc Hàm khiến cho cậu rất khó chịu, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, dù sao Lộc Hàm kịp dừng lại ở thời điểm cuối cùng đã là sự kiềm chế khó khăn nhất. Cậu hẳn nên cảm thấy vui vẻ chứ? Nhưng trên người thiếu đi sức nặng của Lộc Hàm, cậu vẫn là lén nhẹ nhàng thở ra, tựa như điều đó có thể bảo vệ được chính bản thân mình vậy, thở phào một cái thật dài.

Lộc Hàm mới vừa bước ra khỏi phòng tắm, chuông báo động trong biệt thự liền vang lên. Chuông báo động này vang lên, cho thấy đã có người xông vào trái phép. Không cần nghĩ cũng biết đó là Ngô Diệc Phàm, ngoại trừ Ngô Diệc Phàm còn có ai dám chứ?

Hiện giờ Ngô Diệc Phàm gần như là mất sạch mọi thứ, đã không còn gì có thể cạnh tranh với Lộc Hàm, ngoại trừ trái tim của Trương Nghệ Hưng mà hắn đang nóng lòng muốn tìm thấy.

"Lộc Hàm..." Trương Nghệ Hưng gọi lại Lộc Hàm đang chuẩn bị xuống lầu, "Để cho cậu ta đi vào, sau đó... giúp tôi một việc."

Lộc Hàm nhìn Trương Nghệ Hưng một lúc, mới gật đầu đồng ý. Hắn biết Trương Nghệ Hưng đang nghĩ gì, cũng biết tiếp theo mình phải làm gì.

Ngô Diệc Phàm giống như nổi điên mà kéo Lộc Hàm từ trên người Trương Nghệ Hưng xuống rồi tung một cú đấm, hắn không tin vào những gì mình đang thấy lúc này. Trương Nghệ Hưng nằm dưới thân Lộc Hàm, dấu hôn mờ nhạt trên cổ đủ để nhìn thấy, Ngô Diệc Phàm chỉ nghĩ đến có lẽ vài phút trước họ còn đang vận động kịch liệt trên giường, đôi mắt lập tức long lên sòng sọc, trong đầu căn bản không còn chút lý trí.

"Bốp." Một cái tát này của Trương Nghệ Hưng, khiến cho cả căn phòng đột nhiên im bặt.

Ngô Diệc Phàm chậm rãi dập tắt lửa giận, hắn nghiêng mặt nhìn Trương Nghệ Hưng chằm chằm. Có lẽ cái tát này của Trương Nghệ Hưng quá mạnh, trên mặt Ngô Diệc Phàm lập tức hiện lên năm dấu tay màu hồng nhạt. Sở dĩ Trương Nghệ Hưng dùng hết sức tát Ngô Diệc Phàm một cái, là vì cậu muốn Ngô Diệc Phàm lấy lại bình tĩnh, sau đó có đủ sáng suốt. Sau đó nữa, đem tất cả những sự việc nói ra cho rõ ràng.

Qua một lúc lâu, mãi đến khi hô hấp trong căn phòng đều nhẹ nhàng trở lại, Trương Nghệ Hưng mới mở miệng nói, "Ngô Diệc Phàm, những gì cậu muốn tôi đều đã cho cậu, vì thế cậu buông tha tôi đi, để tôi được sống một cuộc sống của riêng mình. Như vậy, chúng ta cũng có thể giải thoát lẫn nhau."

"Trương Nghệ Hưng, tôi không muốn những thứ này. Thứ duy nhất tôi muốn là tình yêu của em, cho nên em theo tôi trở về được không?" Vẻ mặt của Ngô Diệc Phàm rất nghiêm túc còn mang theo chút cầu xin, xem ra hắn thật sự không thể không có Trương Nghệ Hưng.

"Tình yêu của cậu là gì? Chiếm được tôi? Giam giữ tôi?" Trương Nghệ Hưng mỉm cười thoải mái, "Đừng như vậy nữa, Ngô Diệc Phàm. Tôi không yêu cậu, đây chính là lý do tôi không thể trở về với cậu." Biểu hiện của Trương Nghệ Hưng thoạt nhìn như không có vẻ gì là đang nói dối, nhưng thật sự là cậu đang nói dối. Tôi không yêu cậu, bốn chữ rất đơn giản, nhưng sau khi Trương Nghệ Hưng nói ra, trái tim vẫn thoáng đau đớn giống như bị kim châm.

Tôi không yêu cậu, bốn chữ này cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Ngô Diệc Phàm, tâm trí của hắn rất rối loạn, trái tim rất đau. Cuối cùng hắn vẫn không đưa Trương Nghệ Hưng đi được, hắn bị bốn chữ tôi không yêu cậu này quấy nhiễu đầu óc, đồng thời cũng bị bốn chữ tôi không yêu cậu này thương tổn đến trái tim. Sau đó hắn đột nhiên nhớ đến những lời của Phác Xán Liệt, hắn nghĩ rằng, có lẽ giống như Phác Xán Liệt đã nói, mình căn bản không hiếu cái gì gọi là tình yêu, hơn nữa chỉ biết ép buộc Trương Nghệ Hưng, lần này hắn đột nhiên suy nghĩ thông suốt, hắn không miễn cưỡng nữa, lần này hắn để cho Trương Nghệ Hưng được tự mình lựa chọn, lần này hắn không ép buộc Trương Nghệ Hưng.

"Trương Nghệ Hưng, em theo tôi được không?" Đây là lần thứ ba Ngô Diệc Phàm hỏi, thậm chí còn mang theo thoáng chút cầu xin.

Trương Nghệ Hưng siết chặt tay phải đến phát đau, trả lời, "Sau này cậu phải sống cho tốt, tôi cũng sẽ như vậy. Cám ơn cậu đã buông tha tôi, cũng buông tha cho chính mình." Mặc dù ông nói gà bà nói vịt, nhưng đáp án lại rất rõ ràng, lựa chọn của Trương Nghệ Hưng cũng rất rõ ràng.

Nhiều năm như vậy, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng lựa chọn của Trương Nghệ Hưng vẫn không thay đổi, cậu vẫn một lòng muốn bỏ đi. Ngô Diệc Phàm không hiểu tại sao, có lẽ thật sự là bởi vì hắn không hiểu tình yêu là gì, không hiểu những gì mình làm với Trương Nghệ Hưng rốt cuộc có phải là yêu hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net