Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

"Đây là rượu quý khách đã gọi." Trương Nghệ Hưng không kiềm chế được nữa, toàn thân bắt đầu nổi da gà, nhẹ nhàng rút bàn tay đang bị một ông chú già nắm lấy ra, mau chóng cầm lấy tiền boa hướng về phía ông chú kia cười mỉm một cái, vừa quay đầu lại đã bày ra vẻ mặt thúi hoắc, gần như chạy ra bên ngoài. Mã Văn chết tiệt, quán bar này thì khác quái gì cái lần trước!

Quán bar lần trước Trương Nghệ Hưng mới nhận việc bị cảnh sát đến kiểm tra giờ đã bị niêm phong, toàn bộ số "hàng" để phục vụ khách có nhu cầu đều đã bị đưa về đồn, thiếu chút nữa cậu cũng đã thành một trong chỗ ấy. May mắn là cuối cùng thoát được, hơn thế nữa còn gặp được tình yêu sét đánh.

Trải qua một quá trình dài như thế, mới sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau Trương Nghệ Hưng đã bị bác gái cho thuê nhà dữ như sư tử Hà Đông rống đến mức phải bừng tỉnh. Cuối cùng không còn cách nào khác đành cắn răng, hai tay dâng lên toàn bộ số tiền kiếm được nhưng khốn nạn là dù có giao hết ra nhưng miễn cưỡng cũng chỉ đủ nửa tháng tiền thuê nhà.

Cho nên buổi chiều hôm ấy, thằng Mã Văn chết tiệt kia lại giới thiệu cho cậu một quán bar khác đang thiếu nhân viên phục vụ, còn thề son sắt là quán bar này tuyệt đối an toàn. Cậu ta kiên quyết nói Trương Nghệ Hưng phải cho cậu ta một cơ hội sửa sai sau lần phạm lỗi lần trước. Trương Nghệ Hưng lần này cũng tin tưởng bạn thêm lần nữa, quyết định đến đây làm việc.

Quả nhiên những lời nói phun ra từ miệng cái thằng kia tuyệt không thể tin, lúc tối Trương Nghệ Hưng tiếp tục bị một đống khách nam quấy rầy, sờ mó, thậm chí là ăn đậu hũ. Suy nghĩ của Trương Nghệ Hưng cũng không cổ hủ, làm việc trong quán bar mà gặp phải những chuyện thế này cũng thực bình thường nhưng tại sao mấy tên đàn ông háo sắc không nhằm vào ai mà cứ thích nhằm vào Trương Nghệ Hưng cậu?! Bản thân chính là loại thỏ non sinh ra đã khiến đàn ông thích? Hay là trời đất thương tình ban cho mị lực đào hoa để câu dẫn đám đàn ông này?!

Tuy rằng trong lòng rõ ràng là ấm ức muốn chết nhưng bạn học Trương Nghệ Hưng vì cuộc sống khó khăn, đành phải cam chịu số phận nai lưng bán tí hoa tí phấn để kiếm tiền boa từ mấy tên đàn ông kia. Mục đích cuối cùng cũng chỉ để nộp tiền nhà tháng sau. Cứ như vậy Trương Nghệ Hưng cắn răng nén giận quyết định làm ở nơi này nửa tháng.

Nửa tháng này tuy rằng cũng có gặp vài ông chú muốn dùng tiền để mua 419 với cậu nhưng không có ai kinh khủng như gấu đen lần trước. Chính vì thế, trinh tiết thuần khiết mà tiểu xử nam của chúng ta giữ gìn hơn hai mươi năm đến cuối cùng vẫn còn giữ lại được.

Hiện tại đã đi làm được một thời gian lại không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng nên ai đó cũng quên luôn lời thề chỉ ở lại nơi này nửa tháng trước kia. Sau khi ổn định được công việc ở nơi này, bạn học Trương Nghệ Hưng của chúng ta bắt đầu ăn no rồi sinh ý dâm. Mấy đêm nay, hầu như lúc nào cậu cũng mơ thấy mình cùng với cảnh sát trưởng Ngô đẹp trai chơi trò xếp hình, mà độ nóng bỏng chỉ có tăng chứ không giảm, đến sáng ngày hôm sau nghĩ lại những hình ảnh trong mộng xuân đêm qua, mặt không khỏi đỏ lên, tim cũng đập thình thịch, vội vàng chạy vô toilet giặt quần lót.

Vì thế nhân vật chính Trương Nghệ Hưng của chúng ta thừa nhân bản thân đã rơi vào bể tình, hơn thế còn bắt đầu suy nghĩ làm sao tạo ra một tình huống gặp gỡ thật là tình cờ ở sở cảnh sát bây giờ. Nhất là phải làm cho cảnh sát trưởng Ngô nhà mình vừa gặp đã mê mẩn, nếu để lại được ấn tượng đến mức không thể quên như trong mấy bộ phim thần tượng chiếu trên tivi thì lại càng tuyệt.

Nhưng tục ngữ có câu: Nói dễ hơn làm.

Nghiêm túc suy nghĩ gần một tuần, cuối cùng Trương Nghệ Hưng quyết định đi đến trước trụ sở cảnh sát thử vận may.

Nhưng ngay trên sân khấu nhân vật chính của chúng ta lúc này mới nhớ ra, tuy rằng cậu biết tên của anh cảnh sát đẹp trai đến mức quỷ thần còn phải ghen tị là Ngô Diệc Phàm nhưng người ta công tác ở bộ phận nào, sở cảnh sát nằm ở đâu, giờ giấc làm việc như thế nào, trời ơi tất cả những thông tin quan trọng này cậu đều không có chút manh mối nào cả!!

Cho nên bạn học Trương Nghệ Hưng phải bỏ cuộc, trong lòng thầm rủa bản thân tại sao khi ấy không hỏi rõ ràng một chút, vừa tự chửi mình ngu vừa đứng xoay vòng vòng tại chỗ.

Đương nhiên bộ phim có tên "Tình cờ" chỉ vì vài lý do ngu xuẩn như vậy cũng không thể công chiếu...

Ngọc Hoàng Thượng Đế, Phật Tổ Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát, Thổ Địa công công, nếu như Ngô Diệc Phàm thực sự là định mệnh của con, vậy mấy vị làm ơn hãy an bài cho chúng con một cuộc gặp gỡ lần hai đi, để con có thể chính thức theo đuổi anh ấy. Nếu quả thực mấy vị có thể hoàn thành ước nguyện của con, con hứa sau này sẽ đốt thật nhiều nguyên bảo(*) cho mấy vị.

(*): Đĩnh vàng hoặc bạc ngày xưa. Một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng. Nguyên bảo ở đây cũng giống như với tiền vàng để đốt cho người âm của Việt Nam mình.

"Đang làm cái gì thế?" Mã Văn đi vào, nhìn thấy bạn tốt nhà mình hai tay làm hình chữ thập, ánh mắt thê lương nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hắn đột nhiên có cảm giác thằng bạn quen biết mười năm hình như đã thay đổi thật rồi, tối ngày ngơ ngẩn như đang lạc vào thế giới khác, thiệt tình là có muốn hiểu cũng khó.

"Hả? Không có gì? Sao ông lại tới đây?" Đang muốn quay qua chửi thằng chết giẫm nào làm gián đoạn mình cầu nguyện, nhưng vừa nhìn lại đã thấy hóa ra là bạn tốt, thay đổi thái độ cười cười, "Mang đồ ăn đêm đến cho tôi hả?"

"Ờ, nếu không khẳng định ngày mai lại bị ông nói đến thủng cả màng nhĩ." Nếu mà không mang đồ ăn đến cho thằng bạn này thì đảm bảo cậu ta sẽ như Đường Tăng tụng Kim Cô thần chú cả nửa giờ, tốt nhất nên biết điều thức thời một chút.

"Haha, biết rồi biết rồi, nói hoài." Trương Nghệ Hưng đoạt lấy cà men trong tay Mã Văn , bắt đầu cắm cúi ăn. Vừa may lúc này quán bar không có khách, phải nhanh chóng ăn nếu không một lát nữa khách tới có muốn ăn cũng lực bất tòng tâm.

"Ơ, kia không phải là..." Nhìn không nổi thằng bạn ăn như lang thôn hổ yết (*), Mã Văn ngẩng đầu nhìn quanh quán bar một lượt, lại bị một người vừa đi vào cửa hấp dẫn ánh nhìn, "Hình như là...anh cảnh sát lần trước."

(*): Lang thôn hổ yết: Ăn uống ngấu nghiến như sói như hổ.

"Cảnh sát?! Cảnh sát nào???" Nghe không rõ những lời nói của bạn bởi vẫn đang cắm cúi ăn từ nãy đến giờ, Trương Nghệ Hưng vội vàng ngẩng lên trừng mắt tìm kiếm anh cảnh sát trong lời của Mã Văn, "A! Ngô Diệc Phàm...."

"Ông còn nhớ rõ tên của anh ta nữa cơ à...Này này, ăn chưa xong mà đi đâu đấy?!" Mã Văn còn đang định khen trí nhớ của bạn tốt, kết quả phát hiện cậu ta vừa nhìn thấy anh cảnh sát kia liền ré lên một tiếng rồi bỏ luôn cả đồ ăn phi thẳng một mạch ra quầy bar, lén la lén lút tới gần cái người tên Ngô Diệc Phàm gì đó.

Các vị thần tiên ah, các vị thiệt đúng là phúc tinh của cuộc đời Trương Nghệ Hưng con rồi. Con vừa mới vừa cầu nguyện mà các vị đã đưa người thật đến trước mặt, cho nên có phải các vị cũng đang gián tiếp mách bảo cho con biết Ngô Diệc Phàm chính là định mệnh của con đúng không?! Thật sự rất cảm ơn các vị, con nhất định sẽ nắm chặt cơ hội lần này, sẽ không để người ta trốn thoát đâu. Moa...moa ~~~~

Không chỉ âm thầm cảm tạ các vị thần tiên ở trong lòng, thậm chí còn khoa trương hôn gió mấy cái, Trương Nghệ Hưng cuối cùng cũng kiềm chế được tâm trạng kích động của bản thân. Nguyên nhân cực đơn giản bởi vì cậu phát hiện hóa ra cảnh sát trưởng Ngô không phải đến một mình, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mang khuôn mặt dữ dằn. Có điều tất cả điều này không quan trọng, quan trọng là hai người bọn họ đang nói chuyện vô cùng vui vẻ!

Tại sao phải trơ mắt nhìn Ngô Diệc Phàm cùng với một người đàn ông khác đến quán bar, hơn nữa quan hệ của hai người cũng không phải bình thường, như vậy là cớ làm sao hả?! Phải nắm được yếu điểm của Ngô Diệc Phàm trong tay, chỉ có như vậy mới có thể uy hiếp anh ta cùng mình kết giao. Muahahahaha, Trương Nghệ Hưng, sao mày lại có thể thông minh đến vậy cơ chứ!

Sau khi kết thúc màn tự khen bản thân tài mạo song toàn, Trương Nghệ Hưng bắt đầu cẩn thận xem xét tình hình, xác nhận hành động "ngửa mặt lên trời cười lớn" của mình khi nãy không bị hai người kia phát hiện ra thì mới yên tâm, che miệng nhỏ lại, rón rén đi theo hai người.

-End chương 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net