Phiên ngoại 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Sảo]

Một. Ba mươi sáu kế, dỗ là thượng sách.

Ngày giáng sinh qua đi, đài khí tượng liền thông báo trước nhiệt độ sẽ giảm, đoán chừng vào đêm giao thừa, nhiệt độ ở thành phố K có thể hạ xuống dưới không độ, bởi vì thời tiết xen lẫn tuyết và sương mù nên không thể thấy được ánh nắng mặt trời có thể liên tục hơn nửa tháng.

Chậm hạ tốc độ dừng xe ở trước vạch chờ đèn giao thông, Ngô Diệc Phàm nghe giọng MC trên radio bỗng nhiên thay đổi chủ đề tán gẫu để tăng nhiệt độ trong xe lên, hai người em một câu tôi một câu còn chưa nói xong, Trương Nghệ Hưng ngồi ở ghế phó lái đột nhiên đưa tay chuyển kênh, kiên trì nhấn liên tục một hồi, cuối cùng sau khi đến kênh có ca nhạc mới thu tay lại.

"Đêm 31 anh gọi điện cùng em đếm ngược."

Qua đèn đỏ, đằng trước xe một đám học sinh vừa trượt ván vừa trò chuyện lướt qua đường, Ngô Diệc Phàm xoa chân mày, tốt bụng mà chờ trên đường trống trải mới nhấn ga.

Trương Nghệ Hưng dường như không có nghe thấy, cũng chỉ vùi đầu liên tục chơi điện thoại, còn bởi vì thường nhìn không rõ mà phiền não phát ra mấy tiếng hừ.

"Sao?" Một tay cầm lái, Ngô Diệc Phàm tay dài vươn qua đoạt lấy điện thoại của Trương Nghệ Hưng: "Anh và em đang nói chuyện đó."

"Nghe thấy rồi." Trả lời có lệ lại không tình nguyện, không có điện thoại Trương Nghệ Hưng cũng không vội không bực, xoay mặt qua chỗ khác nhìn từng con đường lướt qua cửa kính, người trên đường vẫn nhiều như trước, cũng chật chội như thế.

"Lúc về anh mang quà cho em."

"Ừ."

"Trương chủ biên, anh lãng tai nghe không được rõ, em nói lớn tiếng chút?" Đem điện thoại của Trương Nghệ Hưng cất vào trong ngăn cách giữa hai ghế, Ngô Diệc Phàm lại duỗi tay qua, nhéo nhéo phía sau cổ của Trương Nghệ Hưng.

Mẫn cảm mà rụt cổ lại, Trương Nghệ Hưng trừng mắt liếc Ngô Diệc Phàm một cái: "Em nói "Ừ....."."

Chiếc Land Rover màu đen rẽ một cái ở cuối phố, không đến năm phút liền chạy đến tiểu khu, ngừng xe ở bãi đất trống ở dưới lầu Trương gia, Ngô Diệc Phàm còn chưa nói gì, Trương Nghệ Hưng đã lấy điện thoại tháo dây an toàn liền mở cửa xe chuẩn bị xuống xe.

Ngô Diệc Phàm sững sờ, nhanh tay ngăn cậu lại: "Này, không cho anh lên uống ly trà à?"

Nói xong còn tiến hơn phân nửa người qua ghế phó lái, không thể hiểu nổi, kéo Trương Nghệ Hưng còn đang giận dỗi lại, không nhiều lời mà ôm vào lòng: "Khi về anh sẽ xin nghỉ phép, sẵn tiện gộp lại cùng kì nghỉ đông, chúng ta lại đi Nhật Bản."
Cằm tựa vào bên cạnh bả vai Ngô Diệc Phàm, ngừng vài giây Trương Nghệ Hưng mới miễn cưỡng mở miệng: "Đến lúc đó em lại không muốn đi Nhật Bản."

"Không đi Nhật Bản cũng được, bay thẳng đến Sydney thăm Anna đi."

Cong môi, Trương Nghệ Hưng hừ một tiếng: "Vali to anh còn chưa mua, đi Sydney cái gì."

"Sao có thể kí gửi Trương chủ biên chứ, đi Sydney anh mua em khoang hạng nhất."

"Chà, Ngô tổng giám anh thật có tiền."

Nghiêng mặt hôn lên khóe mắt Trương Nghệ Hưng, giống như không dỗ không được, Ngô Diệc Phàm dịu dàng nói: "Không giận chứ?"

Hồi lâu, Trương Nghệ Hưng mới keo kiệt mà đáp một tiếng ừ, cuối cùng đưa tay qua ôm Ngô Diệc Phàm: "Vốn cũng không có gì phải giận."

Thấy đã qua mười một giờ, nhớ tới Ngô Diệc Phàm ngày hôm sau phải đi chuyến bay sớm, Trương Nghệ Hưng cũng không định thưởng cho anh một ly trà, đẩy cửa xuống xe nói ngủ ngon, nhìn chiếc Land Rover quẹo ra khỏi tiểu khu, Trương Nghệ Hưng mới từ từ bước lên lầu.

Giận? Chuyện này, nên bắt đầu nói từ hai ngày trước.

Cả hai dây dưa một thời gian dài như vậy cuối cùng mới xác định quan hệ, việc đầu tiên từ lúc ở bên nhau là đón năm mới, hai người đều ăn ý mà thầm nghĩ, nên cùng nhau lưu lại hồi ức đầu tiên đáng trân quý nhất mới phải.

Vì thế Ngô Diệc Phàm đưa ra đề nghị đi Nhật Bản du lịch thuận tiện đón năm mới, rất hiếm khi, Trương Nghệ Hưng không phản bác hay lảm nhảm gì liền đồng ý, gọi điện thoại cho boss xin một kì nghỉ phép hạn ngay tại chỗ. Mà hướng dẫn viên Ngô Diệc Phàm cũng nhanh nhẹn mà đặt vé máy bay đặt khách sạn lập kế hoạch du lịch, ba giờ sáng ngày hôm đó, hai người nằm trên chiếc giường lớn ở nhà Ngô Diệc Phàm, nhìn mấy tờ giấy A4 đầy ắp chữ, phấn khởi đến ngủ không được.

Đến buổi chiều ngày hôm sau, gần đến giờ tan tầm, Trương Nghệ Hưng ở trong ban biên tập của tòa soạn bị hai kẻ "thế giới không loạn sẽ không vui" – Lộc Hàm với Ngô Thế Huân vây quanh, giật lấy điện thoại của cậu mà cùng nhau tra khảo mật khẩu, la hét muốn xem hình giường chiếu, không hại người khác thì không vui.

Vào lúc Ngô Thế Huân nhấn sai mật mã lần thứ ba, điện thoại rung lên có cuộc gọi tới, thấy là anh họ nhà mình, hắng giọng liền nhận cuộc gọi, cực kì thô bỉ nói: "Hưng Hưng ở trên giường của tôi."

Thoáng chốc, mọi người trong phòng làm việc cực kì không nể mặt mà cười rộ lên, Trương Nghệ Hưng hung ác liếc mắt sắc như dao, đưa tay giật điện thoại lại, ra khỏi ban biên tập nghe điện thoại, đằng sau nổ tung lên tràng cười cộng thêm một câu của Lộc Hàm: "Ngô tổng giám, buổi tối ở nhà anh hay là Stay vậy?"

Cuộc điện thoại này cũng không nấu thành cháo, chỉ hơn năm phút đồng hồ, Trương Nghệ Hưng trở về văn phòng.

Ngô Thế Huân nhét ipad vào ba lô, lúc kéo khóa còn không quên nhắc Trương Nghệ Hưng nhớ mang quà về, ồn ào mà nói muốn quà thật to, liên tục cười còn chưa nói xong, Trương Nghệ Hưng mặt đen lại trả lời một câu: "Mười ngày phép này chuyển cho cậu được không? Tự mình đi mua là được."

Ngô Thế Huân phản ứng cực nhanh ngậm miệng lại, còn chưa kịp hỏi "Anh tôi làm sao vậy", đã thấy vẻ mặt Trương Nghệ Hưng biết "Ngô Diệc Phàm thiếu tiền tôi", trong phòng làm việc gọi điện thoại thẳng cho boss, hủy bỏ kì nghỉ phép.

Hả?

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân rất nhanh liếc nhau một cái, ánh mắt theo sát bóng dáng Trương Nghệ Hưng sau khi nói chuyện điện thoại xong dọn dẹp lại trên bàn toàn thân tức giận mà tan ca ra khỏi văn phòng, trong lòng kêu to không ổn.

Không vui mà nhấn nút thang máy, Trương Nghệ Hưng tắt mấy cuộc gọi tới của Ngô Diệc Phàm, vẻ mặt u ám.

Cho đến khi Lộc Hàm choàng tay qua vai cậu, niềm nở hỏi cơm tối cậu muốn ăn gì bản thân mời khách, hai người cùng bước vào thang máy trống, Trương Nghệ Hưng mới nói: "Đờ mờ, tấm lòng tổng tài phu nhân của anh ta là gì chứ? "Thập bát" ở HongKong khai trương liên quan gì đến anh ta chứ? Đi hai ba ngày thì thôi đi, này đi đến nửa tháng."

Lộc Hàm hiểu được, cười ha ha mấy tiếng: "Thiết kế chi nhánh ở Hong Kong không phải Ngô Diệc Phàm làm cho sao, vậy cũng là việc công mà."

Rất khinh thường mà xùy một tiếng, Ngô Diệc Phàm lại gọi điện thoại đến, Trương Nghệ Hưng rất nhanh mà bắt máy, không kịp lấy hơi mà gào lên: "Ngô Diệc Phàm không phải anh vừa mới hung dữ với tôi nói tôi không biết quan tâm sao? Mọe nó anh còn gọi điện thoại làm gì, anh có biết phiền không hả?"

Lộc Hàm đứng bên cạnh không ngừng run lên.

Đi ra khỏi tòa nhà của công ty, liền nhìn thấy Ngô Diệc Phàm bước xuống khỏi chiếc Land Rover màu đen, biểu cảm của anh cũng là không thoải mái, nhưng vẫn nhanh bước mấy bước tiến lại gần, lên tiếng chào hỏi với Lộc Hàm, liền kéo Trương Nghệ Hưng đang phát hỏa đi về phía xe.

Trương Nghệ Hưng lại đặc biệt cứng đầu, phất tay Ngô Diệc Phàm ra, mặt không chút thay đổi mà định xoay người, Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ mà kéo tay cậu lại, hạ giọng: "Anh sai rồi được chưa? Sao hả?"

Khiến cho chuyên gia thị phi Lộc Hàm xem náo nhiệt cười thành tiếng, cằm thiếu chút nữa cũng khó mà giữ được.

Hai. Trương chủ biên đánh Ngô tổng giám, một người nguyện đánh một người nguyện chịu

Từng trận tuyết lớn đúng hạn tới, nhưng không chút ảnh hưởng đến đủ loại hình giải trí vào đêm ba mươi mốt tháng mười hai nhằm tiễn năm cũ đón chào năm mới, toàn thành phố đều huyên náo.

Không có Ngô Diệc Phàm bên cạnh, Trương Nghệ Hưng không chút hào hứng mà từ chối toàn bộ tiệc tùng, sợ lạnh mà trốn ở trong nhà mở lò sưởi, cùng ba mẹ ăn lẩu xong, di chuyển trận địa đến phòng khách, nhấn điều khiển chuyển kênh liên tục xem vài chương trình cuối năm.

Thấy nhiều người nổi tiếng ca sĩ vũ công nghệ sĩ hài thay phiên nhau lên sân khấu, thật sự rất chán, ba mẹ sớm đã chịu không được mà trở về phòng nghỉ ngơi, Trương Nghệ Hưng chỉ một mình mắt nhắm mắt mở buồn ngủ mà chịu đựng đến nửa đêm. Nghe tiếng ầm ĩ của người MC trong tivi bên xuống bên họa, tìm một tư thế thật thoải mái nằm trên ghế sô pha chờ điện thoại của Ngô Diệc Phàm.

"Mười."

"Chín."

"Tám."

...

Trương Nghệ Hưng dán mắt đến gần tin nhắn chúc tết trên màn hình điện thoại, lại không có tin tức của Ngô Diệc Phàm.

Ba, hai, một...

Bên tai tràn ngập tiếng toàn sân khấu cùng nhau hô to "Chúc mừng năm mới" sau đó tiếng pháo hoa nổ vang bay lên bầu trời, có chút không vui mà đứng dậy tắt tivi trở về phòng. Suy cho cùng vẫn là có chút mê tín, trong lòng nhịn không được mà điên cuồng kích động nguyền rủa Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng leo lên giường, phẫn uất không thôi.

Cơn buồn ngủ cực đại cuối cùng cũng không chống đỡ được cơn tức ở ngực, Trương Nghệ Hưng phiền não lăn qua lăn lại trong chăn, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng, vừa qua năm mới 40 phút, cố gắng áp chế sự bất mãn nghẹn đến cổ họng, gọi điện thoại qua cho Ngô Diệc Phàm.

Không ngờ, gọi một cuộc không ai nhận, gọi hai cuộc không ai nhận, gọi ba cuộc liền đến thẳng vào hộp thoại.

Cơn giận này, Trương Nghệ Hưng cầm điện thoại ngồi dậy, đang định tắt máy, Ngô Diệc Phàm bên kia cuối cùng mới chậm chạp gửi tin nhắn đến.

[Ngô Diệc Phàm: Đang uống rượu, không đi được.]

Nằm lên giường lại, Trương Nghệ Hưng không định để ý tới trực tiếp kéo chăn bịt kín đầu.

Không ngừng ép bản thân nhanh ngủ đi, cơn buồn ngủ đang dần dần kéo tới, điện thoại lại vang lên.

Bắt máy.

"Alo? Năm mới vui vẻ."

Trương Nghệ Hưng ở dưới chăn cau mặt: "Tôi một chút cũng không vui."

"Hả?" Ngô Diệc Phàm đỡ trán, tiệc năm mới tối nay uống rất nhiều, vừa mới nôn xong, lúc này dạ dày đang đau đến khó chịu: "Không phải chỉ là một lần đếm ngược thôi sao, năm sau bù lại là được rồi."

"Ha, sang năm anh tìm người khác đếm ngược đi."

"Trương Nghệ Hưng em nói cái gì?" Giọng Ngô Diệc Phàm rõ ràng nhấn mạnh hơn.

"Tôi nói..." Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia truyền đến tiếng tạp âm lẫn lộn, lập tức sau đó mơ hồ nghe được tiếng Ngô Diệc Phàm nôn, Trương Nghệ Hưng cứng đờ cầm điện thoại, cũng không biết rõ ràng tình trạng đầu bên kia chỉ có thể lo lắng suông.

Qua hồi lâu, nghe thấy tiếng nước, tiếp sau đó, truyền đến trong tai tiếng hít thở của Ngô Diệc Phàm.

Trương Nghệ Hưng vội vàng mở miệng nói chuyện, ngữ khí tốt lên không ít: "Anh vẫn khỏe chứ?"

Nhớ đến "Việc công cá nhân" bị tổng tài phu nhân chỉ đích danh chẳng biết tại sao lại từ chối không được, đêm giao thừa đáng ghét không có Trương Nghệ Hưng còn không nói, còn bị kéo đến [Eighteen] Hong Kong chẳng phân biệt được người lạ người quen mà trút vào rất nhiều rượu, bản thân mình tửu lượng mạnh cũng hiếm khi uống tới mức nôn mửa dạ dày đau. Mà ngay cả Trương Nghệ Hưng không ở bên cạnh cũng bởi vì thất hẹn một cuộc điện thoại đếm ngược mà làm cho đầu anh đau đến kinh khủng, Ngô Diệc Phàm sa sầm mặt, chịu đựng da dày nôn đến mức trống rỗng đau lên từng đợt như thiêu cháy, khẩu khí không tốt: "Tôi không khỏe em không phải càng vui sao?"

"Anh..."

"Không phải chỉ là một lần đếm ngược, đến mức đó sao?"

Nghe thấy ngữ điệu cùng giọng nói có thể biết Ngô Diệc Phàm đang muốn bộc phát cáu kỉnh, Trương Nghệ Hưng trầm mặc không đáp.

"Mẹ nó." Càng làm cho Ngô Diệc Phàm tức giận chính là, đêm nay một mình anh đứng giữa đám người đều có đôi làm trò cười cho tất cả, không thể ngừng mà suy nghĩ đến Trương Nghệ Hưng, nghĩ đến giữa chừng nếu không có chuyến công tác nửa mùa này ập tới, bọn họ lúc này hẳn là vui vẻ hòa vào dòng người đông đúc ở đền Tokyo, nghe xong tiếng chuông báo bước qua năm mới rồi ôm nhau nói câu chúc mừng năm mới.

Trương Nghệ Hưng không rõ cho nên lúc nhận được một câu mắng như vậy, tự nhiên không thể tránh khỏi tức giận, trả lời lại: "Đi chết đi Ngô Diệc Phàm, năm sau anh tìm người cùng đếm ngược đi."

Bùng nổ một trận, tắt điện thoại.

Ngày hôm sau đi làm như thường, Trương Nghệ Hưng mang theo hai cặp mắt thâm quầng bước vào ban biên tập.

Lộc Hàm vốn bởi vì chơi mạt chượt suốt đêm mà vẻ mặt tiều tụy, nhìn thấy cậu liền tinh thần tỉnh táo, cười nhạo cho đến cuối ngày cũng không thôi: "Yo, nhìn bộ dạng suy sụp của cậu, tối hôm qua nhất định là nghe giọng nói trầm ấm của Ngô tổng giám, vào lúc đếm ngược tự mình giải quyết đi?"

Biện Bạch Hiền đứng ở bàn làm việc sắp xếp lại văn kiện cũng sẵn sàng tiếp tay màn này của Lộc Hàm, cậu tay bật tới một câu: "Trương chủ biên, anh quen dùng tay nào vậy?"

Trong lúc chờ máy tình khởi động, Trương Nghệ Hưng lật qua lật lại mấy tờ văn kiện, không một chút hứng thú cũng không nói tiếp, mà ngay cả bữa sáng mà Lộc Hàm mang cho cũng lãng phí đến nguội lạnh liền ném vào thùng rác, một miếng cũng không ăn.

Cả một buổi sáng, Lộc Hàm nghĩ mọi cách đến nát óc cũng không thể moi móc được tin gì, trong lòng thở dài, mới quen nhau có một tuần mà cãi nhau đến hai lần, cuộc sống sau này có thể sẽ mâu thuẫn đến mức nào.

Bốn giờ chiều, không chịu nổi cơn đói, Trương Nghệ Hưng lật xem thực đơn thức ăn, suy nghĩ xem nên ăn gì mới được. Đột nhiên cảm nhận được đằng sau có một trận gió, hơi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Ngô Thế Huân đứng bên cạnh nghiêm túc vẻ mặt cứng đờ như pho tượng.

"Huân thiếu, cậu không phải đang nghỉ phép sao?" Biện Bạch Hiền ở bàn đối diện quơ quơ tay, nhớ tới Ngô Thế Huân vừa kết thúc chuyên mục nhiều kỳ, theo lý là từ hôm qua bắt đầu kì nghỉ dài, bây giờ mang theo vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện đúng là không hợp lý.

Ngô Thế Huân vẻ mặt cầu xin, cầm hai túi to trong tay quăng lên trên bàn của Trương Nghệ Hưng, khẩn cầu: "Trương chủ biên à, chị dâu à, tôi van xin cậu gọi điện lại cho anh tôi đi, không gọi lại thì gửi tin nhắn chỉ một chữ thôi cũng được."

Nói xong còn hành động cực kì khoa trương mà chùi chùi khóe mắt rất lâu cũng không có một giọt nước mắt: "Anh tôi dùng đoạt mệnh liên hoàn call lôi đầu tôi từ mộng đẹp dậy, tôi chơi đến giữa trưa mới ngủ, thật muốn tôi chết mà."

Lộc Hàm tiến lại gần, liếc mắt nhìn những thứ trong cái túi to một cái: "Thứ gì vậy?"

Thấy Trương Nghệ Hưng một chút hưng thú cũng không có mà tiếp tục xem thực đơn, Ngô Thế Huân sốt ruột, chìa tay lấy mấy thứ trong túi từng cái từng cái đem lên bàn: "Này, chủ biên đại nhân cậu xem, chocolate anh thích nhất, kẹo anh thích ăn, cheesecake không phải tiệm này cậu sẽ không ăn, còn có, còn có cái này."

Vốn là bàn làm việc đầy ắp văn kiện bây giờ lại náo nhiệt, sau khi Ngô Thế Huân đem từng hộp lại từng hộp toàn bộ dâng lên, mang con thỏ nhỏ bằng sứ trong tay liều chết đưa đến trước mắt Trương Nghệ Hưng: "Cái này, cái này."

Lùi lại một chút, Trương Nghệ Hưng nhìn con thỏ màu tím hồng kia: "Cái này là sao?"

"Ống heo đó, anh tôi còn không biết xấu hổ mà bảo tôi bỏ vào trong đó 520 đồng với một viên kẹo, nói anh sẽ hiểu, tôi khinh." Rốt cục nhịn không được, Ngô Thế Huân từ cúi đầu cầu xin lúc ban đầu, biến thành nôn nóng dồn dập như bây giờ, gào lên: "Còn bắt tôi chạy đến [Bất lưu] mua kẹo, cuối cùng là cái trò gì, kẹo chảy rồi thì làm sao đây? Vì mấy thứ này mà đông tây nam bắc tôi đều chạy một vòng, một ngày như thế cũng đủ để tôi giảm thọ mười năm rồi."

Trương Nghệ Hưng nhận lấy ống heo trên tay Ngô Thế Huân đặt trên bàn làm việc, đói muốn chết dứt khoát mở túi bánh cheesecake, ăn từng miếng từng miếng.

"Anh tôi nhắn tin đến hỏi tôi rồi, cậu đáp trả một cái đi?

Trương Nghệ Hưng từ từ nhai chậm nuột kĩ, ăn cũng rất có tác phong, khóe mắt nhẹ nhàng liếc đến vẻ mặt chứa đầy mệt mỏi của Ngô Thế Huân, dùng một tay mở điện thoại, lúc này mới gửi cho Ngô Diệc Phàm một tin nhắn.

[Tôi: Tiền lì xì năm mới chỉ có 520 đồng, anh cũng quá keo rồi.]

Điện báo lóe sáng lên, bên kia trả lời lại.

[Ngô Diệc Phàm: Chờ anh về, muốn bao nhiêu cũng cho em.]

Editor's note: Chữ "sảo" có nghĩa là tranh cãi, cãi vả nhưng mình nghĩ để một chữ như vậy sẽ ý nghĩa hơn nên giữ nguyên. Đã yêu nhau rồi nên xưng hô cũng sửa thành anh – em cho nó tềnh cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net