03. Phong Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 逃离下雨天

Bản dịch chưa có sự CHO PHÉP của tác giả. Vui lòng không re-up!

















Summary: "Tôi muốn hôn chị một chút"





01.

Ngây ngốc trong vòng luẩn quẩn này từ lâu, cũng đã sớm quen thuộc với thứ tình cảm giả dối.

Người bạn nhiều năm thân thiết vì giành giật tài nguyên cho bản thân mà có thể tàn nhẫn xé rách mặt người mình từng xem là bạn, huống gì là thứ tình yêu hư vô mờ mịt. Trước ống kính tỏ vẻ ngọt ngào ấm áp, dù chết vẫn một lòng không đổi, cùng lắm chỉ có thể miễn cường lừa gạt được một số bộ phận khán giả quan tâm đến, tuy nhiên phía dưới ánh hào quang hào nhoáng kia chính là sự trói buộc bằng mặt nhưng không bằng lòng về quyền lợi tư ích của mỗi một người đang đứng trong vòng tròn khép kín này, và đó cũng là một bí mật công khai ai cũng biết rõ.

Chồng cũ và cô, một ví dụ kinh điển.

Cho nên sau khi cô thẳng thắn cự tuyệt vị đỉnh lưu nọ, gần như người nọ đã hoàn toàn biến mất trong vòng tròn xã giao của cô, nên cũng chẳng mấy làm lạ.

Dù sao vẫn là nhất thời xúc động.

Hơn nữa cô chưa bao giờ tin vào hai chữ vĩnh viễn này.

Cỏ cây héo úa; mặt trời xuống núi; băng tuyết tan chảy; ngay cả rác hữu cơ chôn vùi nuôi dưỡng lòng đất cuối cùng vẫn bị mòn dần không còn còn gì sót lại; thì càng miễn đến sự rung động trái tim của một con người. Đây ắt hẳn là đạo lý mà phụ nữ và trẻ em đều hiểu rõ.

Tất cả giống loài đều sẽ mất đi sinh mệnh khi đến tận cùng đoạn thời gian.

Và tình yêu chẳng khác.

Hôm nay một lòng mê say, ngày mai thay lòng đổi dạ, là một điều vô cùng bình thường.

Dương Dĩnh chưa từng phủ nhận trái tim đã hoài mong về Thái Từ Khôn, nhưng khoảng cách thực tại là một con sông dài xa vời, mười năm trải qua muôn trùng sóng gió nhờ vào lý trí luôn được giữ tỉnh táo, để rồi dũng khí hoàn toàn bị cô lập chẳng thể vượt qua vực sâu.

Con người vẫn luôn đứng trong vùng thoải mái mình vẽ ra, ít nhất điều đó đúng với cô.

Nhưng cố tình số phận luôn trêu ngươi.

Nhận được thông báo của Chạy Nhanh Nào, vô tình buộc miệng hỏi Diêu Dịch Thiêm về danh sách thành viên, liền biết Thái Từ Khôn muốn trở về với tư cách của một thành viên thường trú.

Thật muốn mắng người mà.

Một cái đỉnh lưu, không thiếu sự nổi tiếng, không thiếu nhiệt, cũng chẳng phải cần thiết tham gia một chương trình tạp kỹ có xu thế nửa vời này. Quan trọng hơn, tập nào cũng phải đối mặt với tâm tư của các nữ minh tinh lướt qua mình.

Không ngượng ngùng à?

Thái Từ Khôn đang làm trò gì thế?

Vẫn nên nói, vì ai mà tham gia?

Mc nữ có hai người, không phải bản thân cô, thì chính là Bạch Lộc.

À.

Cảm xúc tựa như những lọ gia vị tất cả cùng nhau hòa lẫn vào trong một chén nước, ngay cả khi kỳ lạ đến mức khiến người khác dừng lại, thì vẫn muốn kiên cường chịu đựng uống hết, dù mùi vị kia thật sự không ổn.

Ghen? Không, điều đó không có khả năng.

Chính là chuyện bát quái mà thôi.























02.

Vốn cảnh ngoài trời là cảnh được chọn quay cho ngày tuyên truyền, và khi một số lượng lớn nhân viên, nhiếp ảnh, chế tác chuẩn bị vào vị trí công tác, thì thời tiết giữa trời nắng gắt bỗng nhiên trở mặt biểu diễn một màn ảo thuật.

Trời mưa.

Bắt đầu từ lất phất rơi phút chốc đã hóa thành một trận mưa dữ dội, từ đầu đến cuối chưa từng có ý tứ sẽ tạnh nhanh sớm.

Tổ đạo diễn vội vàng cuống cuồng khuân vác các thiết bị, không thiếu sót quan tâm đến các nghệ sĩ đang đứng một bên chờ đợi, cân nhắc cũng không đếm không đúng số lượng người, nên chỉ đưa qua vài chiếc ô rồi lại vội vàng chạy đi sắp xếp lại các thiết bị. Tuy rằng chẳng hề có nhân tính, nhưng Dương Dĩnh vẫn cảm thấy bóng lưng chạy trốn trong làn mưa của nhân viên công tác có chút buồn cười.

Kết quả là cười người hôm trước hôm sau người cười.

Thiếu mất hai chiếc ô, trùng hợp thay cô là một trong hai người không chộp kịp.

Vài sợi tóc mái rũ rượi bết dính nằm yên trên trán, hai bên má là chất lỏng chứa axi đang lăn dài xuống làm nhòe đi lớp trang điểm, dáng vẻ bị ướt mưa của hiện tại muốn có bao nhiêu chật vật thì chắc chắn có bấy nhiêu.

Bản thân Lý Thần là một người thận trọng, nên vội vàng đem chiếc ô trong tay nhường cho Dương Dĩnh.

Chỉ là có người so với Lý Thần còn nhanh hơn một bước.

Không biết từ lúc nào mà Thái Từ Khôn đã lách qua Châu Thâm lẫn Bạch Lộc, đứng bên cạnh Dương Dĩnh.

"Để em che cho Baby, anh Thần"

Bàn tay cầm ô của Lý Thần nhất thời giơ cao giữa không trung, cứng đờ tại chỗ chẳng biết nên làm sao. Sau khi mất vài giây phản ứng lại mới từ từ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thu lại ý định ban đầu.

Đoàn anh em đem toàn bộ chuyện vừa rồi thu vào đáy mắt rồi đưa mắt nhìn sắc mặt nhau.

Hai người này, đây là tình huống gì?

Dương Dĩnh cũng chả hiểu nổi tình huống gì đang diễn ra nữa.

Cô vốn tưởng rằng, một người bị từ chối cho dù không cảm thấy gượng gạo, thì cũng phải nên tự hiểu biết để tránh bị nghi ngờ chứ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, vị nam đỉnh lưu trước mắt này dường như chẳng biết nhận thức được đúng sai là mấy.

Bàn tay còn lại của Thái Từ Khôn buông lỏng, thậm chí còn khoác lên vai của Dương Dĩnh, nhìn sâu vào mắt Lý Thần, lộ ra cảm giác sắc bén kiêu ngạo.

Giống như một chú sư tử đang công khai đánh dấu chủ quyền.

"Thái Từ Khôn! Cậu buông ra!"

Cô nhỏ giọng quở trách, muốn tránh khỏi đôi bàn tay kia, chỉ là sự chênh lệch sức lực của cả hai quá lớn, cố gắng đến mức nào cũng chẳng ăn thua gì.

Vả lại, làm sao mà Thái Từ Khôn sẽ buông cô chứ.

Bé thỏ trắng đã nằm trong tay, mới không nỡ để chạy thoát đâu.

"Trốn cái gì?"

Khi hai người kề sát nhau, Thái Từ Khôn nghiêng đầu ghé vào tai cô thì thầm nói.

"Cũng sẽ không ăn chị"

Dương Dĩnh cảm giác thân nhiệt đang ngày càng tăng cao gấp bội lần.

Đỉnh lưu không thể trêu vào, nhưng cô cũng không thể ngăn được ánh mắt của đoàn anh em và tổ nhân viên liên tiếp nhìn về phía mình. Nếu chuyện xấu truyền ra, thế là xong đời.

May mắn thay Sa Dật bước đến hòa giải, thúc giục mọi người mau trở về trường quay để còn chuẩn bị ghi hình một lần nữa, không quên bổ sung thêm tình cảm chị em giữa hai người quá tốt thật khiến người ta ghen tỵ mà để hóa giải sự mờ ám này.

Lời nói cũng đủ lớn, vừa khéo mọi người đều nghe thấy được.

Thái Từ Không chẳng tiếp lời, chỉ là cười cười.

Giấu đầu hở đuôi, cái gì mà chị em chứ?

Buồn cười.

"Baby"

Dương Dĩnh quay đầu lại, người trước mắt bày vẻ mặt ngả ngớn, không e dè nhếch khóe môi lên. Giữa cơn hốt hoảng, cô chả nghe rõ Thái Từ Khôn đã nói điều gì.

Anh mở miệng.

Ký ức cùng giọng nói chồng chéo lên nhau.

"Tôi muốn hôn chị một chút"























03.

Buổi chiều tối Tam Á là như thế nào?

Một đám người cùng nhau dựng cọc gỗ lên chuẩn bị đốt lửa trại; những người bán hàng rong hét lớn bên đường Hậu Hải; nước biển dâng lên từng đợt hoa sóng cuộn qua những tảng đá ngầm; bữa tiệc vui say mưu toán giữ chân ánh chiều tà trước khi màn đêm buông xuống.

Ráng mây che phủ trên mặt biển; bóng tà dương buông hờ tỏa ra ánh lửa thiếu đốt; cả thế giới thoáng chốc rơi vào một màu đỏ thẩm bất tận.

Đến cả hương vị trong gió cũng chứa chất đầy sự tự do.

Cách đó vài mét không xa là Lý Thần cùng Trịnh Khải đang hăng say đánh đấm, không e ngại tự vạch trạch tật xấu năm xưa của đối phương, khiến mọi người bật cười vang lan rộng một vùng trời. Tống Vũ Kỳ một lần nữa vẫy tay về phía Baby đang đơn độc ngồi.

"Chị Baby lại đây tham gia trò này với mọi người đi này"

Dương Dĩnh khoát tay ý bảo bọn họ cứ chơi trước.

"Như thế nào lại không đến đó?"

Một giọng nói bất ngờ truyền đến, thời điểm lần theo nguồn góc, thì Thái Từ Khôn đã sớm ngồi xuống.

Một khoảng không gian lớn, cố tình kề bên, vai tựa vai.

Liếc mắt một cái cũng đủ biết tâm tư đối phương.

Dương Dĩnh cười cười nói bảo mệt, phải mất vài giây ngơ ngác, cuối cùng mới phát giác được người em trai nhỏ hơn cô 9 tuổi này đang giở giọng điệu của một người bề trên hỏi chuyện.

Vì vậy cười nhạo vặn hỏi lại.

"Thế sao em lại không qua đó chơi?"

Âm thanh thủy triều lúc trầm lúc bổng chưa từng ngừng lại, Thái Từ Khôn xoay đầu ngắm nhìn sườn mặt người nọ, trong lòng có hàng trăm suy nghĩ khác nhau được cân nhắc song vẫn là trở về vị trí xuất phát.

Thái Từ Khôn không nghĩ ra bất cứ từ ngữ gì để có thể miêu tả Dương Dĩnh, bởi tất cả lời khen ngợi dùng trên người cô đều quá mức tầm thường. Chỉ còn là một cách diễn đạt thô sơ nhất hiện lên trong ý nghĩ —— Xinh đẹp.

So với tất cả cô gái xinh đẹp thì còn xinh đẹp hơn.

Bia trắng trong tay vẫn còn chưa được khui ra, nhưng những giọt nước ngưng tụ ngoài thân bia hòa lẫn với mồ hồi trên tay anh, khiến cho đầu óc Thái Từ Khôn rơi vào mê man dù trước khi đến đây anh chưa từng nếm một giọt bia rượu nào. Theo làn gió mùi nước hoa mơ mồ hồ lướt qua hơi thở anh, khơi dậy sự mê hoặc cồn cào bỏng rát, đồng thời sợi dây cung lý trí cuối cùng đã bị hoàn toàn đứt đoạn.

"Muốn ngồi một chỗ với chị"

God.

Bờ cát đến cùng chia cắt thành hai thời không song song, một bên tràn ngập tiếng cười nói vẻ, kẻ thiếu may mắn nốc cạn hai lon bia trong tiếng reo hò cỗ vũ của mọi người khi để thua cuộc trò chơi, rồi lại ngạo ngễ đập mạnh xuống bà, vang lên tiếng va chạm giòn cùng tiếng gào thét thấu trời.

Một bên khác, thì tràn ngập ngượng ngùng.

Vô tận ngại ngùng.

Dương Dĩnh im lặng không lên tiếng, vòng vo suy nghĩ đủ cách lại chẳng biết nên tiếp lời này như thế nào mới đúng. Phải nói là Thái Từ Khôn đối với cô, thực sự rất có lực sát thương lớn, chỉ là tình cảnh hiện tại tốt nhất vẫn nên giả vờ ngu ngốc.

"Haha, cậu đừng nói giỡn nữa..."

"Chị còn không muốn hiểu sao?"

Thái Từ Khôn dứt khoát chặng ngang lời nói của Dương Dĩnh.

"Tôi thích chị"

Sự xúc động không ngừng xâm chiếm đại não một cách không thể cứu vãn, hoàn toàn khống chế mọi hành vi của Thái Từ Khôn.

Ai cũng không thể ngờ trước một lời thông báo như vậy sẽ bất chợt đến, lon bia trắng vẫn bị cầm trong bàn tay, gân xanh nổi lên mồn một tựa tức khắc sẽ vỡ ra. Tuy nhiên cho dù vậy lon bia vẫn còn nguyên vẹn hình dạng, nhưng Thái Từ Khôn vẫn luôn dùng sức siết chặt lấy, như thể đang bấu vào sự nhát gan của một kẻ yếu đuối hèn nhát, hoặc nói cách khác, chính là muốn thoát khỏi gông cùm trói buộc dũng khí lâu ngày để vụng trộm trốn chạy.

"Là kiểu thích muốn được ở bên chị, là kiểu thích muốn cùng chị có một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc, là kiểu thích muốn bên chị trọn đời"

"Tôi thích chị, chị nghe rõ chứ?"

Anh một lần nữa lặp lại.

Cả đảo nhỏ hoàn toàn chìm sâu vào trong bóng tối, chỉ còn lại vài đốm lửa trại bập bùng đong đưa, qua quýt phác họa khung cảnh mờ ảo. Giờ phút này Dương Dĩnh chẳng thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì, điều duy nhất còn lại, chính là người thiếu niên đã mất niềm tin.

Tôi nghe rất rõ, Thái Từ Khôn.

Chỉ là tình cảm của tôi, em không thể nào nghe được.

Và tôi dường như cũng chẳng có cách nào nghe được.

"Em không nên nói lời này đối với người đã kết hôn, hãy đối mặt với sự thật, rằng tôi không có thích em"

Kinh nghiệm nhiều năm sống trong thế giới giả tạo, dù cô không cam lòng đi nữa, thì cũng chỉ có thể tàn nhẫn giấu đi sự run rẩy để trả lời một cách dứt khoát lại quyết liệt, phần thẳng thắng này dễ khiến người khác mất phương hướng.

Nhưng Dương Dĩnh đã quên mất một điều, người trước mặt cô chính là Thái Từ Khôn.

"Chị nói dối"

Chỉ là ba chữ đơn giản này lại có thể dễ dàng lộn trần toàn bộ lớp ngụy trang.

Nghĩ đến cùng là, mỗi lần Dương Dĩnh với được thẻ người xấu, thế nào cũng đem mọi người xung quanh đùa giỡn. Tập Khai Phong cô chơi phải nói rất tốt, thậm chí còn giành được sự tín của mọi người để có một cơ hội lên thuyền. Hầu hết mọi người đều công nhận thân phận người tốt này của cô, tuy chỉ một mình Thái Từ Khôn lại phát giác sơ hở rồi dung chính nó để đánh lừa cô. Khi kết thúc cuộc phỏng vấn Hồ Khả còn khen Thái Từ Khôn có năng lực nhìn thấu lòng người, còn thừa nhận bản thân cô quá ngây ngốc.

Lại sau này khi ghi hình tập phép thuật, Thái Từ Khôn đã lặng lẽ thì thầm vào tai cô nói rằng kỳ thực sớm nhận ra Baby chính chị là một đội trong khoảng thời gian trống xé bảng, lúc đó Dương Dĩnh đã phản ứng lại dữ dội.

Làm sao có năng lực nhìn thấu được lòng người chứ? Đơn giản là Thái Từ Khôn quá hiểu biết về cô mà thôi.

"Chị nghĩ rằng tôi không nghe những chuyện bát quái về chị sao? Chị đã sớm ly hôn rồi"

Bầu trời rộng bao la, biển lớn xanh thẳm, chân trời liền nhau chậm rãi mờ dần bởi sự chiếm lấn từ màn đêm, duy nhất một mình anh vẫn quanh quẩn trong dòng chảy thời gian, tựa như trăng ôm lấy sao, biển bao trùm núi.

"Tôi muốn hôn chị một chút"

Trong cơn gió ngược chiều lời anh vẫn văng vẳng.























04.

Điều bất ngờ dù sao vẫn muốn đến sớm hơn ngày mai.

Chân trước vừa mới đặt xuống sân bay, sau lưng các hotsearch bịa đặt tình cảm ùn ùn kéo đến.

Quýt Từ tạm hoãn công việc trong tay lại, mở giao diện Weibo lên rồi đưa đến trước mặt Dương Dĩnh. Các để tài do tài khỏan tiếp thị đề cập đến vẫn luôn kiểu gió chiều nào theo chiều đó khiến một chủ đề hết sức bình thường liền trở nên thái quá hơn hẳn #Lâm Nhất – Angelababy cùng nhau online biến thành #Chuyện tình cảm thật hư lẫn lộn của Lâm Nhất – Angelababy.

Quân chó má gì thế này?

"Chị, cần phòng làm việc đăng bài trên Weibo làm sáng tỏ không?"

Quýt Tử nghiêng đầu hỏi.

"Không cần, toàn là chuyện tình cảm bịa đặt vô căn cứ đều bằng lời nói, đáp trả lại chỉ cho thêm nhiệt, xử lý lạnh đi".

Thông báo liên tục quả thực khiến tinh thần lẫn thể xác của Dương Dĩnh mệt mỏi, toàn bộ đều phải dựa vào sự chống đỡ mạnh của ý chí, nên cần gì phải quản nó? Ngày mai lại có một buổi ghi hình cho tập mới Chạy Nhanh nào, nên hiện tại cô chỉ muốn ngủ thẳng cẳng không cần bị ai quấy rầy.

Tiếp đó tiếng tin nhắn không đúng lúc vang lên.

Theo bản năng cầm điện thoại vuốt sang phải để từ chối, tiếp đó hiện ra hai cái tên liên lạc.

Hai thông báo mới nhất là đến từ "Thái Từ Khôn".

- Chị cùng Lâm Nhất –

- ?

Dương Dĩnh tức giận không muốn nhắn lại.

Cô nhớ đến ngày đó sau khi quay xong tập mở đầu, Diêu Dịch Thiêm đã bảo Thái Từ Khôn và Bạch Lộc cùng nhau ở lại, nói cần bàn kịch bản. Về bàn cái gì? Dùng đầu ngón chân cũng có thể suy đoán được tâm tư này.

Ngày ghi hình ở Tứ Xuyên còn rõ hơn nữa.

Chỗ đứng, tương tác, sắp xếp tổ đội.

Hôn cô xong liền bỏ chạy, sau lưng lại cùng người khác xào cp.

Thật giỏi.

- Như cậu đã thấy.

Ngọt lửa không tên mắc nghẹn mắc nghẹn trong lòng bất luận dù người nào cũng đều cảm thấy không một chút thoải mái, ngay cả khi nhận được loạt tinh nhắn vừa rồi thì chung quy vẫn nhắm mắt làm ngơ, rời khỏi cuộc trò chuyện, ấn nút nguồn điện thoại.

"Không trả lời? Người kia chính là Thái Từ Khôn á"

Hằng ngày luôn sát bên Dương Dĩnh, nên Quýt Tử chẳng phải dạng người không biết gì cả. Chỉ là chưa kịp để Dương Dĩnh đáp lại, thì chuông cửa vang lên phá hỏng không khí trêu đùa này.

"Chắc là người giao món ăn em đặt rồi"

Thân là một trợ lý lấy chuyên nghiệp làm đầu như cô, Quýt Tử bỏ qua chuyện bát quái, chậm rãi bước đến cánh phòng màu đen đã đóng lại, chỉ là khi lấy xong túi đồ định ngẩng đầu cảm ơn thì không khỏi cả kinh bởi khuôn mặt của người giao hàng này đập thẳng vào mắt cô.

? ! !

"Mẹ ơi!"

Quýt Tử trực tiếp hét lớn.

"Làm sao vậy? Chỉ lấy đồ ăn thôi mà còn..."

Thời điểm Dương Dĩnh nhìn theo ánh mắt của Quýt Tử bỗng nhiên ngây ra —— người vừa rồi còn gửi tin nhắn trên Wechat, hiện tại đã đứng trước mặt cô.

Thái Từ Khôn tự động bỏ qua người trợ lý vẫn còn đang khiếp sợ, lắc lắc di động bước đến gần Dương Dĩnh. Dưới vành nón là đôi mắt mang theo vài phần tìm tòi thích thú, làm cho Dương Dĩnh không tự chủ xoắn lên.

"Tin nhắn vừa rồi, là ý gì?"

Có vài người, vừa sinh ra đã mang loại cảm giác áp bách.

"Vậy trước tiên cậu giải thích việc xông vào phòng khách sạn của một ngôi sao nữ đây là ý gì?"

Thái Từ Khôn nhíu mày.

"Trước không nói đây là khách sạn mà tổ đạo diễn đã đặt chung cho nghệ sĩ, nhưng rõ ràng là trợ lý của chị tự mở cửa ra cho tôi vào, baby"

Rõ ràng là lời ngụy biện vớ vẩn không thể bịa hơn, nên Dương Dĩnh chỉ còn cách tìm Quýt Tử cầu cứu, ai ngờ bắt gặp được ánh mắt phía sau, Quýt Tử kinh sợ bỏ túi đồ ăn chạy ra ngoài, phải nói là động tác vừa rồi vô cùng nhanh nhẹn không chút dư thừa. Chỉ để lại tiếng đóng cửa thật mạnh, trước khi chuồn mất vẫn không quên gào thét nói một câu cuối.

"Chúc hai người trăm năm hòa hợp"

"..."

Thật sự là bỏ người chạy lấy người mà.

Phòng khách không tính quá rộng, nên sau khi người trợ lý ném lại câu đó thì bầu không khí bỗng chốc rơi vào im lặng. Thái Từ Khôn thong thả bước về phía bàn trà, nheo mắt về bé thỏ trắng đang ngồi trên sofa chờ làm thịt.

"Baby, giải thích vấn đề của tôi"

"Tôi cần giải thích cái gì?"

Chiếc quần chất demin nhẹ nhàng cọ qua cẳng chân khiến cho làn da lộ ra tựa như bị nhột, không chỉ thế xung quanh lại được bao vây bởi hơi thở của cánh đồng cỏ xanh mướt, gợi lên một cảm giác thân thuộc khi mùi hương chạm vào đầu mũi.

Bỗng nhiên cô nhớ đến sinh nhật của Thái Từ Khôn vào hai năm trước, lúc đó cô đã thuận tay lấy một lọ nước hoa làm quà sinh nhật tặng anh từ đống hàng cao cấp mà bản thân làm người đại diện. Thực ra nó vốn chỉ làm một hình thức duy trì phép xã giao cơ bản, nên cũng chả nghĩ Thái Từ Khôn sẽ quan tâm đến.

Kết quả chính là anh thực sự dùng nó.

Vài lần tham gia tiệc tối, Dương Dĩnh đều ngửi được mùi hương của cánh đồng cỏ tươi mát, đôi khi sẽ nồng đậm đôi lúc chỉ là thoang thoảng nhẹ nhàng. Cô đã từng trêu Thái Từ Khôn là một người đại diện Prada vậy mà lại thích dùng nước hoa Dior, nhãn hàng mà biết sẽ tức chết đó. Khi đó Thái Từ Không không hề phủ nhận, còn thản nhiên đáp lại ừ thích.

Hiện tại nghĩ lại, sợ so với thích nước hoa, thì càng thích người tặng nước hoa hơn.

Rung động mơ hồ rời rạc dần dần gia tăng sức nóng trong không gian.

Dương Dĩnh thật sự là tức giận.

"Cậu liền có quyền được xào cp, lại không cho tôi lan truyền chuyện xấu sao?"

"Tôi xào cp lúc nào?"

Trong mắt Dương Dĩnh câu nghi hoặc vặn hỏi lại chính là bằng chứng cho việc thiếu mất tự tin trong phản bác, để rồi núi lửa trong lòng dưới áp lực chất dẫn cháy đã hoàn toàn phun trào. Cô đem toàn bộ chân tướng và phân tích của bản thân nói hết một lần ra, trong lúc đó còn nói ra vài lời thô tục để bày tỏ sự phẫn nộ. Hình tượng là cái gì? Lý trí là sao? Tất cả đều bị ném ra phía sau đầu.

Thái Từ Khôn nở một nụ cười vui vẻ.

"Cho nên chị là ghen, nên cố ý không trả lời lại tin nhắn kia của tôi?"

Người xem thể diện như mạng sống như cô sốt ruột hét lớn nói không có, nhưng bất luận ai nhìn vào cũng không thể nhìn thấy sức thuyết phục nào. Thái Từ Khôn đưa tay xoa xoa đầu Dương Dĩnh, bất đắt dĩ gật đầu phụ họa nói phải phải phải, chị không có ghen là tôi suy nghĩ linh tinh để vỗ về chú thỏ trắng đang nổi giận.

"Ngày đó quả thật bọn họ có tìm tôi muốn tôi xào cp, nhưng xác thực tôi đã cự tuyệt rồi. Chính đạo diễn cũng chả vui vẻ mấy, nên trong quá trình quay tổ đạo diễn ép tôi và chị Bạch Lộc đứng cạnh nhau"

"Tôi đã rất cố gắng duy trì khoảng cách, em quá bận tâm về chỗ đứng, vậy nên không chú ý khoảng cách giữa tôi và chị ấy lớn như dải ngân hà sao?"

Dài dòng liên miên giải thích một lần, lại phát hiện chị gái căn bản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net