5 - 'Cô ấy'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữ đúng lời hứa của mình, Lưu Diệu Văn ngay sau khi tan học đã cùng Nghiêm Hạo Tường đến nhà của cô gái họ Trương kia.

Lão gia Trương tính tình gắt gỏng, chẳng muốn ai vào phòng của con gái mình để kiểm tra cả. May mà có phu nhân nói đỡ, cho nên Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường mới thuận lợi vào trong.

Căn phòng của Trương tiểu thư có một màu hồng nhạt, xem chừng lại rất gọn gàng nữa, có lẽ cô ấy cũng là một người yêu sự hoàn hảo giống như Lưu Diệu Văn. Nghiêm Hạo Tường ở trước mặt của phu nhân thì không dám manh động nhiều, chỉ dám dòm ngó đủ mọi ngóc ngách.

Bên cạnh giường có một cái tủ nhỏ, Nghiêm Hạo Tường quan sát xung quanh tủ, cảm thấy vết bẩn có chỗ không đúng, cho nên tiện tay kéo cái tủ ra xa.

Quả nhiên phía sau tủ có một cái cửa vuông nhỏ, không đủ người lớn chui vào đâu, chắc là để cất thứ gì đó quan trọng. Nghiêm Hạo Tường hỏi phu nhân có biết chìa khóa mật thất nhỏ này ở đâu không, bà lắc đầu, bởi vì bà còn không biết đến sự tồn tại của mật thất này nữa mà.

Lưu Diệu Văn thăm dò một chút trên tấm thảm cạnh giường. Và rồi một chiếc chìa khóa được trao tận tay cho thám tử Nghiêm.

Lúc mở được 'mật thất' nhỏ đó ra, phu nhân cũng phải trố mắt nhìn. Bên trong có rất nhiều tiền, cả trang sức nữa. Nhưng thứ Nghiêm Hạo Tường quan tâm là một cái hộp tầm trung được khóa kín bên cạnh đống trang sức kia.

Để mở cái hộp, cần có mật khẩu là một dãy số.

Nghiêm Hạo Tường hỏi, -"Trương tiểu thư sinh vào ngày tháng năm nào"

Phu nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói ra con số cụ thể, Lưu Diệu Văn theo đó mà nhấn theo.

Cái hộp kêu cạch một tiếng rồi mở ra.

Bên trong không còn là những thứ sa hoa như tiền bạc hay trang sức quý nữa, mà là những tấm ảnh được bỏ vào túi giấy rất cẩn thận.

Xem ra Trương tiểu thư coi trọng những thứ trong hộp này hơn rất nhiều.

Những tấm ảnh hầu như đều cũ kĩ cả rồi, chỉ có một tấm ảnh duy nhất còn mới. Nghiêm Hạo Tường cười, nói với Lưu Diệu Văn, -"Em đã nói rồi, hai người này có liên quan với nhau"

Lưu Diệu Văn lấy tấm ảnh từ trên tay của Nghiêm Hạo Tường, thấy được gương mặt quen thuộc thì cũng bất giác cười hì một tiếng.

Trên ảnh, Tưởng Phi và Trương tiểu thư đang cùng nhau ngắm pháo hoa trên tay, cười rất hạnh phúc, chắc là chỉ mới vừa chụp vào đầu năm nay. Mối quan hệ giữa họ, phần trăm lớn không phải là bạn bè bình thường.

Trong đống hình lộn xộn dưới sàn nhà, Nghiêm Hạo Tường tinh mắt phát hiện một tấm khác được gói trong một bao ni lông riêng biệt. Ảnh này khá cũ, trong ảnh là hai bé gái đang hướng thẳng đến camera mà cười đến tít mắt.

Nghiêm Hạo Tường hướng đến phu nhân, hỏi, -"Đây có phải Trương tiểu thư khi còn nhỏ không?"

Phu nhân nhận lấy tấm ảnh, sau đó gật gật đầu, -"Đúng là con gái tôi rồi"

-"Vậy bên cạnh là ai?"

Trương phu nhân khó khăn nhìn hai nam sinh đang có mặt trong căn phòng này. Nghiêm Hạo Tường thấy bà không muốn nói nên thở dài, -"Mọi thứ bà cung cấp đều là manh mối để tìm ra hung thủ, nếu bà không nói thì thôi vậy, chúng tôi về"

Lưu Diệu Văn ngơ ngác bị Nghiêm Hạo Tường kéo đi với đống đồ trên tay.

Trụ sở cảnh sát hôm nay lại tiến hành tra khảo ba nghi phạm kia.

Nghiêm Hạo Tường sau khi nộp mấy món lấy được từ nhà Trương cho Vương Tuấn Khải thì mới đi vào phòng phẩm vấn. Mà vẫn như hôm qua, bọn họ đều khẳng định rằng bản thân không có liên quan đến cái chết của Trương tiểu thư.

Nghiêm Hạo Tường nóng nảy nên lấy vội tấm hình kia đưa cho Tưởng Phi xem, hung hăng nói, -"Hai người yêu nhau? Vì sao lại che giấu? Vì sao lại nói rằng hai người chỉ là bạn bè?"

Tưởng Phi có lẽ cũng không ngờ đến Nghiêm Hạo Tường sẽ có được tấm ảnh này. Hắn ta nuốt nước bọt, trên trán toát đầy mồ hôi, mím mối đáp, -"Thì... đúng là yêu nhau, nhưng... nhưng tôi và cô ấy chia tay nhau hơn hai tháng rồi, chúng tôi không có liên lạc"

Nghiêm Hạo Tường :-"Tại sao lúc cho lời khai lại không nói thật?"

Tưởng Phi :-"Chuyện yêu đương chia tay có gì đáng nói sao? Hơn nữa..."

Nghiêm Hạo Tường :-"Hơn nữa?"

Tưởng Phi :-"Là tôi đã bỏ rơi cô ấy"

Không biết dùng lời nào để hình dung nữa, Nghiêm Hạo Tường tức giận đập bàn một cái thật lớn, ngay cả Lưu Diệu Văn bên cạnh cũng âm thầm sợ hãi. -"Cho dù anh không phải hung thủ, nhưng chỉ cần một lời nói dối thôi cũng có thể sẽ dồn anh vào đường chết đấy đồ khốn!"

Lý Hạo có là hung thủ hay không Nghiêm Hạo Tường chẳng thèm quan tâm nữa. Cậu đi thẳng đến phòng phẩm vấn của Cầm Phi Yên. Mặc cho Vương Nguyên đang tiến hành lấy lời khai, Nghiêm Hạo Tường vẫn nhíu mày hỏi cô gái này,

-"Cô đang nói dối điều gì?"

Cầm Phi Yên trái ngược hoàn toàn với những cô gái khác, không hề yếu đuối mà lại rất đanh thép, cô ấy cười, nhún vai đáp, -"Tôi đều nói thật mà, có nói dối cái gì đâu"

Nghiêm Hạo Tường không có bằng chứng, nhưng linh cảm nói cho cậu biết, cô gái này có liên quan đến cái chết của Trương tiểu thư, cậu có thể khẳng định điều đó.

Nhận thấy Nghiêm Hạo Tường đã mất bình tĩnh, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng kéo cậu ra ngoài, nói bên pháp y đã có kết quả kiểm tra vết máu, có thể đi xem rồi.

ADN của vết máu trên mấy chiếc lá cây trùng khớp với Cầm Phi Yên.

Hung thủ đang ở trước mặt rồi.

Mà Nghiêm Hạo Tường lần này không hùng hổ chạy đi kết tội nữa. Chỉ với một vết máu tất nhiên không đủ thuyết phục, cô ta có thể bịa ra hàng nghìn lý do để nói về vết máu đó. Thứ cậu cần là động cơ, chỉ cần tìm ra được giữa Cầm Phi Yên và Trương tiểu thư có liên quan, cậu có thể ép cô ta nhận tội.

Lưu Diệu Văn biết với trí thông minh của Nghiêm Hạo Tường, chí ít cũng tìm ra điểm yếu của hung thủ, nhưng hôm nay cậu nóng nảy hơn mọi khi, không còn cái dáng vẻ thần thần bí bí của trước kia nữa.

Xoa nhẹ đôi vai gầy của Nghiêm Hạo Tường, Lưu Diệu Văn nói, -"Trương phu nhân là người em cần nhất, ngay lúc này, phải không?"

Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu nhìn anh.

Đúng nhỉ, về cô bé trong bức ảnh kia, cả cái dáng vẻ ấp úng khi muốn nói nhưng không thể nói của Trương phu nhân nữa. Nếu tất cả được giải đáp, vụ án này sẽ được phá một cách nhanh chóng thôi.

Rất tiếc là trước khi Nghiêm Hạo Tường một lần nữa tìm đến, cả lão gia và phu nhân nhà họ Trương đều đã đi rồi. Người làm nói họ đi chùa cầu siêu cho tiểu thư, phải hai ngày nữa mới về được. Nghiêm Hạo Tường có hỏi ngôi chùa đó ở đâu, người làm kín miệng không nói, cho dù cậu có làm bao nhiêu cách hay nói nhiều cỡ nào thì người làm bọn họ vẫn không nói.

-"Mẹ, con mệt"

Mẹ Nghiêm đón con trai ngã vào lòng, ân cần nói, -"Hôm nay con lại mệt rồi. Sao rồi con? Có tiến triển gì nữa không?"

Nghiêm Hạo Tường khịt mũi, -"Nhân chứng chạy rồi, con không tìm được"

-"Con trai mẹ giỏi mà. Mọi khi không cần bằng chứng hay nhân chứng thì con vẫn phá được vụ án đấy thôi"

-"Nhưng mà mẹ, manh mối này rất quan trọng"

-"Vậy con có bỏ qua điều gì không? Một vụ án đâu nhất thiết phải có một manh mối"

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên ngồi thẳng. Dường như cậu thật sự đã bỏ qua một điều gì đó, điều gì đó khiến cậu khó hiểu cho đến tận bây giờ.

Mẹ Nghiêm lắc đầu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai, -"Nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ. Cái gì quan trọng sẽ đến vào thời điểm quan trọng"

Nghiêm Hạo Tường bĩu môi, chỉ là bâng quơ hỏi một câu mà khiến mẹ Nghiêm sững người.

-"Vậy nhà nội con có quan trọng không? Sao ít khi nghe ba mẹ nhắc đến vậy?"

Sự không hài lòng về câu hỏi này viết hết lên mặt mẹ Nghiêm, giọng và trở nên nghiêm túc và dữ dằn, khác hẳn với vẻ hiền từ khi nãy, -"Đừng nhắc đến chuyện này! Mẹ cảnh cáo con đấy!"

Ngoài tên học Lưu tên Văn kia, thì người mà Nghiêm Hạo Tường phải kiêng dè chính là mẹ. Chỉ cần bà nghiêm túc, cậu chắc chắn sẽ không dám tái phạm lỗi sai nữa.

Trải qua một ngày, Nghiêm Hạo Tường cũng không thể làm cho vụ án khá khẩm hơn ngoài nhận định của riêng mình.

Nửa đêm, điện thoại cậu hiện lên tin nhắn mới. Vương Nguyên nói, Hạ Tuấn Lâm lại gây chuyện rồi. Nghiêm Hạo Tường phải tức tốc chạy đến trụ sở ngay.

Hạ Tuấn Lâm mất bình tĩnh đập phá đồ đạc, gào thét duy nhất một cái tên. Mà chỉ cần chủ nhân của cái tên ấy xuất hiện, cậu sẽ trở lại làm một đứa trẻ khờ khạo.

Đúng là,

Hạ Tuấn Lâm ôm chầm lấy Nghiêm Hạo Tường, cứ thỏ thẻ mấy tiếng fei fei fei như hôm qua. Nghiêm Hạo Tường cứ đứng đấy mặc cho y ôm, rồi mới từ từ hỏi, -"Rốt cuộc fei là cái gì vậy hả?"

Ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm cứ đăm chiêu nhìn về phía bức tường trống rỗng, nói, -"Nốt ruồi"

Lại cái gì nữa vậy? Nghiêm Hạo Tường mất kiên nhẫn đẩy Hạ Tuấn Lâm ra, -"Nếu cậu còn nói mấy điều v..."

Nói đến đây, Nghiêm Hạo Tường như sực nhớ ra cái gì đó. Vương Nguyên nhìn thấy cậu đứng bất động cùng Hạ Tuấn Lâm, có chút sợ hãi mà lay lay người cậu,

-"Này Tiểu Ưu, em không sao đó chứ? Đừng nói là nhìn thấy ma nha"

!!!

Nghiêm Hạo Tường phản ứng nhanh, hai tay ôm lấy đôi vai nhỏ của Hạ Tuấn Lâm, dùng chất giọng bình tĩnh nhất có thể hỏi, -"Cậu, nhìn thấy thứ gì? Có thể nói thật với tôi, tôi đều tin cậu. Mau nói, nói hết ra đi!"

Vương Nguyên :-"Tiểu Ưu em đừng làm anh sợ mà..."

Giơ một tay ra hiệu cho Vương Nguyên im lặng, Nghiêm Hạo Tường vẫn nhìn Hạ Tuấn Lâm, mong chờ một điều gì đó ngoài sức tưởng tượng của cậu. Đứa trẻ họ Hạ biết nghe lời, liền đưa ngón tay chỉ về phía bức tường trống bên trái, nói,

-"Cô ấy"

Vương Nguyên sợ rồi, liền lùi một bước rời khỏi hướng chỉ của Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Hạo Tường :-"Cô ấy? Cô ấy là ai?"

Hạ Tuấn Lâm ấp úng, -"Trương... Trương tỷ tỷ"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net