[longfic]Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nào đó, ở đất nước Seorin xinh đẹp, mọi người đang chuẩn bị cho đại lễ mừng đức vua cao quý của họ tròn 70 tuổi. Đức vua Seorin là một vị vua anh minh, độ lượng và hết mực thương dân như con của mình. Người có ba người con trai đều đang ở độ tuổi trăng rằm. Người vợ duy nhất của người-hoàng hậu cao quý đã mất khi hạ sinh tam hoàng tử, chính vì thế mà đức vua cũng rất thương yêu ba người con của mình. Đặc biệt, ba vị hoàng tử đều rất xinh đẹp, thông minh, giống như mẹ của họ vậy. 

Đại hoàng tử Lee Teuk được ví như một bông hoa bách hợp trắng, xinh đẹp, dịu dàng, e lệ và cao quý như một vị thiên thần. Vì là anh cả nên Lee Teuk rất thương hai đứa em của mình, trò gì cũng bày ra cho em chơi vì sợ hai chúng nó bị chán(âu rầu âu). 

Nhị hoàng tử Lee Sung Min cũng rất xinh đẹp không kém gì đại hoàng tử Lee Teuk, chưa kể ngày còn là một người rất yêu động vật đặc biệt là thỏ, rất thích ăn đồ ngọt và bị cuốn hút bởi những thứ dễ thương. Chính vì thế mà lâu lâu hoàng cung lại vất vả đi tìm đồ do bị nhị hoàng tử đem về làm của riêng. 

Tam hoàng tử Lee Dong Hae cũng được trời phú cho cái vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, không ai sánh bằng như hai vị hoàng tử kia. Chỉ khác là…tam hoàng tử không thông minh như Lee Teuk hoàng tử, không đáng yêu như Sung Min hoàng tử mà lại có phần hơi ngốc nghếc, ngang bướng hơn hẳn hai vị hoàng huynh. Ngoài ra, tam hoàng tử Dong Hae còn là kẻ cầm đầu chuyên đi chọc ghẹo, phá làng phá xóm gây náo loạn trong cung. 

Cùng với ba vị hoàng tử, đức vua Seorin còn có vài người hầu cận rất thân thiết và được coi như ngang hàng phải lứa với ba đứa con của ngài. Đôi khi, chính những người hầu cận này lại là trung điểm phá rối làm cho hoàng cung nhiều phen khốn đốn

Ban đêm trong hoàng cung có muôn vàn điều lí thú mà chỉ có những người trong cung mới biết

-Hyung! Mau lên đi chứ!

Một tiếng kêu khe khẽ phát ra từ phía bờ rào. Có hai bóng người đứng bên cái hàng rào đó chuẩn bị làm một việc vô cùng hệ trọng-vượt rào ra ngoài. Đêm tối thế này lại có kẻ định vượt rào, không lẽ là thích khách(óe) nhưng mà…sao hai tên thích khách này lại trèo từ hoàng cung ra

-Nhưng mà…liệu Teukie hyung có lo lắng không?

-Aish! Chúng ta chỉ đến nhà Hee Chul hyung chơi chứ có đi đâu. Với lại, Teukie hyung bây giờ đang bận “hú hí” với Kang In hyung rồi. Hyung đừng lo

Giờ thì chúng ta có thể biết được hai cái hóng đen đó chính là nhị hoàng tử và tam hoàng tử đáng kính đang có ý định vượt rào đi chơi. Nhưng mà, sao chỉ có hai người, đại hoàng tử đang “hú hí” là thế nào?

-A…Innie …khoan đã nào!

-Teukie hyung! Hyung hứa với em là hôm nay mà

-Nhưng mà…

Không đợi người yêu của mình nói hết câu, cậu đã ấn chặt môi mình vào môi anh, biến nụ hôn thành thứ vũ khí bịt miệng mọi lời nói. Anh cũng thả lỏng người mặc cho cậu dẫn dắt. Dù sao thì cũng là do anh thất hứa. Bất chợt, anh rùng mình khi bàn tay hư đốn của cậu đang lần mò vào trong lớp áo và vuốt ve làn da mịn màng của mình

Hai người đang chìm đắm trong tình yêu thì…

-Nguy rồi đại hoàng tử ơi!!!!!!!!!

Một tên thái giám “vô duyên” xông vào phá ngang phút giây hạnh phúc. May cho hắn là trên bàn không có con dao nào. Chứ không thì hắn đã xuống dưới hầu hạ tiên đế vì cái tội “phá rối tư gia”. Sau vài giây bối rối thì anh cũng lấy lại được phong thái của đại hoàng tử mà hắng giọng

-Ngươi vào đây làm gì thế, thái giám Park?

-Dạ bẩm Lee teuk hoàng tử, hoàng tử Sung Min và hoàng tử Dong Hae đã trốn cung đi chơi rồi ạ

-Cái gì? Các người canh gác kiểu gì mà lại để hai chúng nó trốn đi thế hả? thật là… Nhỡ ra ngoài cung chúng gặp chuyện gì thì sao?

-Được rồi Teukie! Chắc hai đứa nó chưa đi đâu xa đâu. Em sẽ tìm tụi nó về, hyung đừng lo

Chap 2

Từ trước đến nay, ít khi Sung Min và Dong Hae xuất cung mà không có anh đi cùng, cùng lắm là phải có Han Kyung đi cùng để bảo vệ nếu anh không đi được. Vậy mà lần này hai đứa lén đi một mình, khó trách anh không thể kìm lòng mà nổi nóng.

-Thái giám Park! Phụ hoàng ta đã biết chuyện chưa?

-Dạ bẩm vẫn chưa ạ!

-Tốt! tuyệt đối không được cho phụ hoàng biết! ta sẽ tự giải quyết vụ này. Ông lui đi

-Dạ vâng!

Thái giám vừa đi, Lee Teuk bất giác thở dài. Cậu biết anh đang rất lo lắng cho Sung Min và Dong Hae, cậu cũng lo lắm. Hai thằng nhóc ấy thật…rồi lần này anh sẽ cho hai đứa đó no đòn cái tội trốn đi chơi

-Hyung đừng quá lo! Sẽ không có chuyện gì đâu

-Tranh thủ bây giờ phụ hoàng chưa biết, phải đi tìm tụi nó về gấp.

-Được rồi! em đi với hyung

Quay lại với hai vị hoàng tử sau khi đã vượt ngục ý lộn vượt cung thành công

-Này Haenie! Giờ này chúng ta đến nhà Chulie hyung có sao không? Ta sợ hyung ấy sẽ vác dao chém chúng ta chết mất

-Vậy chúng ta đi dạo phố phường một vòng nhá. Em nghe nói ban đêm kinh thành rất nhộn nhịp không kém gì ban ngày

-Nhưng mà…

-Còn có cả kẹo bông nữa cơ

-Thật hả! vậy chúng ta mau đi

Thật là, Sung Min vừa nghe thấy kẹo là mắt sáng lên cứ thế mà chạy theo Dong Hae đi “tham quan” phố phường. Họ cứ hồn nhiên đi chơi mà không biết Lee Teuk đang vất hả đi tìm. Thật tội nghiệp cho đại hoàng tử đáng kính khi có hai đứa em “trời đánh” như thế

Sau một thời gian tìm kiếm, cuối cùng hai người cũng đến được chợ đêm nổi tiếng của kinh thành. Đây là nơi sầm uất nhất về đêm của Seorin với rất nhiều gian hàng trưng bày những thứ đặc sắc, những quán ăn nổi tiếng hay là những tửu lầu với hành chục cô gái đêm đêm vẫy khách. Sung Min và Dong Hae như bị choáng ngợp bởi vẻ lung linh, rực rỡ của nó, thật khó để tìm ra nơi thứ hai như thế này ở những nơi khác

-A! Dong Hae! Mau lại đây! ở đây có bán kẹo hồ lô này. Có cả bánh ngọt, bánh quế, bánh bao, bánh thỏ…woa!!!!!!! Toàn đồ ăn ngon_mắt Sung Min sáng rực khi thấy bao nhiêu là đồ ăn ngon bày trước mắt, toàn là những món mà cậu thích. Sung Min muốn nhảy cẫng lên rồi ôm hết đống bánh đó về cung

Dong Hae cũng không khác gì, cậu đang bị cuốn hút bởi bao nhiêu loại cá đủ màu sắc rực rỡ đang bơi tung tăng trong chiếc tủ kiếng xinh đẹp

“Nếu mấy con cá này mà mang đi sốt cà thì…”_tiếng lòng của Dong Hae lên tiếng khi thấy một con cá tượng bơi ngang qua

Đây liệu có phải là hoàng tử được cưng chiều trong cung

Trở lại lới đại hoàng tử Lee teuk và vị hôn phu của mình-Kang In tể tướng đang còn vất vả đi kiếm hai đứa em

-Innie! Em đã tìm hết những chỗ ở gần hoàng cung chưa?

-Hết rồi hyung! Chỉ còn nhà Chulie hyung và Hyukie là chưa đến. Hay chúng ta ra bên ngoài tìm thử, biết đâu chúng nó đang chơi ở ngoài đường

-Đến nhà Chulie! Chắc chúng nó ở đó thôi

Lee Teuk ơi là Lee Teuk! Anh lú rồi sao? Sao anh không nghĩ ra bây giờ là nửa đêm. Anh đến đó mà nộp mạng à, Sung Min và Dong Hae sợ Hee Chul như thế mà anh lại bảo chúng trốn ở đó. Đúng là khôn ba năm dại một giờ

Mở cửa! mau mở cửa!

Lão nô bộc già chậm chạp mở cửa như muốn níu kéo thêm chút thời gian sống cho kẻ đang đứng bên ngoài. Bình thường giờ này không ai dám cả gan đập cửa phủ Kim gia. Một phần vì vùng đất xung quanh phủ đều là của nhà họ Kim, dân thường ít được bén mảng đến. Một phần vì cũng chả ai điên mà làm việc này (trừ những kẻ chán đời muốn tìm đường về với ông bà mà không phải tốn tiền mua thuốc độc). 

Tổ tiên của Kim gia là những người đã vào sinh ra tử để bảo vệ Seorin khỏi tay quân xâm lược bao đời. Trong huyết quản của họ có một phần dòng máu hoàng thất. Chưa kể hoàng hậu đáng kính đã khuất cũng là người nhà họ Kim. Chính vì vậy mà quyền lực của Kim gia lất lớn, chỉ thua kém Hoàng thượng mà thôi.

Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến cho bao nhiêu người nghe đến cái tên Kim gia phải khiếp sợ. Họ không sợ quyền lực hay thân thế hoàng tộc của Kim gia, mà sợ chính con người sống trong phủ Kim gia. Nói trắng ra, người họ sợ chính là đại thiếu gia- người hiện tại đang cai quản Kim phủ- Kim Hee Chul

Nhắc đến Kim Hee Chul, người ta sẽ nghĩ ngay đến những vị nữ thần Hi Lạp. Xinh đẹp, thông minh nhưng đầy chết chóc. Dù là bạn đồng trang lứa với Lee Teuk, nhưng xét về ngoại hình hay tính cách đều khác nhau một trời một vực. Nếu Lee Teuk đại hoàng tử là thiên thần giáng thế thì Kim Hee Chul là đại ác ma vô tình thoát khỏi địa ngục. Mang khuôn mặt xinh đẹp tựa trăng rằm nhưng tính khí thì kì quặc, gian sảo và có phần điên rồ. Cả kinh thành không ai không biết việc Bắc đại tướng quân Han Kyung đẹp trai là thế, phong độ, hào hoa, tài giỏi là thế mà chỉ vô tình đi thoáng qua Hee Chul cũng đã đổ như một cây chuối. Rồi khi đã chinh phục được mĩ nhân thì trở nên sơ xác tiêu điều vì lúc nào cũng phải cưng chiều theo ý đại thiếu gia nọ. đấy là chưa kể hôm nào trở trời thì Han Kyung càng thảm hại. Thế mới biết cái số lấy vợ đẹp là khổ thế nào(cái này là tự chuốc lấy)

Cứ tưởng cái số nhà Kim gia khi rơi vào tay Kim Hee Chul thì sẽ đi tong, nhưng may thay còn có nhị thiếu gia và tam thiếu gia nên cũng không tiêu điều là mấy. 

Nhị thiếu gia Kim Ki Bum là một người thông minh tuyệt đỉnh, là thiên tài trong mọi lĩnh vực, cả đất nước không ai có thể đọ nổi. Tuy vậy, Ki Bum quả thật là một tảng băng biết đi. Dù có vô cùng thông minh, nhưng tính cách lại lạnh lùng ít nói, ánh mắt lúc nào cũng như thấu tâm can làm cho người khác khó lòng biết được Ki Bum đang nghĩ gì.

Nhưng Kim Ki Bum vẫn không phải là người được các quý cô ở kinh thành muốn nhắm tới. Người mà họ muốn nhắm tới chính là tam thiếu gia-con út nhà họ Kim-Kim RyeoWook. Xinh đẹp, mỏng manh nhưng không yếu đuối, dịu dàng, thanh thoát, chưa kể giọng hát trong trẻo không loài chim nào sánh bằng. Đó chính là những đặc điểm mà bất cứ ai trong kinh thành đều có thể nói ra khi nói về vị tam thiếu gia này. Nhưng không phải ai cũng biết rằng, RyeoWook còn một đặc điểm mà không mấy ai trong nhà họ Kim từng có. Đó là hình bông hoa trà sau lưng. Một bông hoa trà trắng đang bung nở rực rỡ. Những ai có hình bông hoa này tương lai sẽ là những người có thân phận cao quý, dưới một người và trên vạn người và Hoàng hậu là ví dụ điển hình nhất

Quay trở lại với hôn thê nhà đại hoàng tử đang sốt ruột chờ bên ngoài Kim phủ vừa nhìn thấy lão nô bộc mở cửa đã vội hỏi

_Xin chào đại hoàng tử và tể tướng đại nhân

_Có hai vị hoàng tử ở đây không?

_Dạ bẩm…

_Có chuyện gì thế?

RyeoWook từ đâu xuất hiện với bộ đồ màu tím nhạt dùng để mặc khi đi ngủ, trông cậu thật sự rất đẹp. Thấy có người tự nhiên đêm khuya tới tìm nên cậu ra xem thử nào ngờ lại là Lee Teuk và Kang In

_Hai hyung đi đâu mà khuya vậy?

_Wookie! Em có thấy Minnie và Haenie đến đây không?

_Không! Hai hyung ấy đến đây làm gì? Giờ này có cho vàng hai hyung ấy cũng không đến đâu!

_Hai đứa nó đi đâu rồi không biết

_Hai hyung vào nhà đi đã, để em hỏi thử Chulie hyung nhà em xem hyung ấy có biết gì không

Lee Teuk và Kang In theo đuôi RyeoWook đi vào phòng Hee Chul. Bây giờ đã là nửa đêm không biết Hee Chul có còn thức hay không. Lòng Lee Teuk bây giờ như có lửa đốt. Hai đứa em của anh không có ở đây thì đi đâu? 

Phòng Hee Chul ở gần cuối dãy phòng, bên trong đã tắt đèn nhưng vẫn còn tiếng nói phát ra khe khẽ

_A! Hanie! Đau quá!

_Ráng lên Chulie! Sẽ mau thôi

_AAA! Đúng rồi! nó đó! Nó ở đó. Đau…Đau quá Hanie

Bên ngoài, cả ba người đều nghe thấy những âm thanh không mấy dịu dàng đó. Lee Teuk và Kang In thì nhìn nhau rồi không ai hẹn ai đưa áo lên lau mồ hôi, còn RyeoWook thì dường như đã quá quen mà hay do trời tối nên không nhìn rõ biểu hiện. Cậu nhẹ nhàng gõ cửa phòng

_Ai thế?_tiếng Bắc đại tướng quân vang lên

_Là em! RyeoWook!

_Em đến đây làm gì? Về phòng đi_lần này thì là đại thiếu gia Hee Chul “ác quỷ” lên tiếng

_Lee Teuk hyung và Kang In hyung đến tìm Sung Min hyung và Dong Hae hyung. Hai hyung ấy hỏi là hai hyung có biết hai người đó đi đâu không.

_Vào đi

Căn phòng bừng sáng bởi ánh đèn phát ra từ những cây nến nhỏ, ba người bước vào thì thấy Hee Chul vẫn nằm trên gường với cái áo ngủ màu đỏ của mình còn Han Kyung thì đang đứng cạnh bàn cười. Vừa bước vào Kang In đã nhìn vào bộ y phục của Hee Chul khi thấy nó chả có tí dấu hiệu nào về việc hai người vừa làm. 

_Làm gì mà nhìn ta ghê vậy tên ngố kia?

_Có gì đâu_Biết Hee Chul nói mình nên cậu chỉ cười một cách đầy ẩn ý. Chỉ là em đang thắc mắc sao đồ hyung còn nguyên vẹn thế? (oạch)

_Hỏi ngố thế! Ta mới mua không nguyên vẹn chứ chả nhẽ rách

_Nhưng mà hai người không phải vừa mới…

_Mới miếc gì. Ta bị đau vai, Hanie xoa bót cho ta thôi chứ ngươi tưởng hai chúng ta vừa làm gì

Kang In và Lee Teuk bị hố một cú khá nặng, RyeoWook đứng bên chỉ biết che miệng cười khúc khích còn Han Kyung chỉ biết nhìn Hee Chul rồi lại quay sang hai người kia mà chả biết cái gì. Hyung còn ngây thơ quá Han Kyung ạ!

_Có chuyện gì thì nói đi

_Cậu có biết hai đứa nhóc nhà mình đi đâu không Chulie?

_Hai đứa em cậu á! Chúng nó lại trốn đi chơi rồi chứ gì. Cậu đã tìm bên nhà Hyukie chưa?

_Chưa. Em với Teukie chưa kịp tìm bên ấy, nhưng chắc là hai chúng nó không qua đó đâu. Dạo này Hyukie rất bận, chắc Dong Hae nó cũng không nỡ quấy rầy

_Vậy hai người đã ra phố chưa? Em nghe nói hôm nay có lễ hội đấy

Lee Teuk và Kang In “lại” nhìn nhau rồi quay sang ôm chầm lấy Han Kyung

_Han Kyung! Lâu lâu đệ thật là thông minh_Kang In vỗ bộp bộp vào lưng Han Kyung làm cậu tái mặt

_Han Kyung! Em quả là nhân tài của đất nước_ Lee Teuk cũng khen người em của mình theo kiểu của Kang In chỉ có điều không mạnh bằng

Hee Chul thấy hai người khen kiểu đánh Hanie của mình như thế thì xót liền bay xuống gường kéo Han Kyung ra rồi quát

_Ya! Hai người có cần phải đánh mạnh thế không?*quay sang Hanie* em không sao chứ Hanie?

_Em thấy hai người nên đi tìm Minie hyung và Haenie hyung đi thì hơn_ RyeoWook lên tiếng làm Lee Teuk bừng tỉnh liền kéo tay Kang In đi

Cũng may là RyeoWook lên tiếng kịp thời chứ nếu không thì hai vợ chồng Lee Teuk sẽ bị ác quỷ Hee Chul lườm cho cháy mặt. Đúng là số phước hai vợ chồng này còn cao lắm 

Hai vị hoàng tử đi đến đâu thì quán ăn đó ngay lập tức hết hàng. Trong vòng năm phút, bất cứ cô gái nào đi ngang qua mà thấy hai người đang chỉ đồ ăn thì ngay sau đó họ sẽ bu vào chỉ với mục đích là nhìn hai vị hoàng thân. Hệ quả của việc đó là ngay lập tức quán ăn đó sẽ hết hàng nhưng bù lại, bàn ghế của họ sẽ không còn nguyên vẹn. Thế mới biết, đẹp cũng là một cái tội!

Hai người đi gần hết khu chợ đêm, đến một nơi có rất nhiều các mĩ nữ đang đứng vẫy khách. Nhìn một lúc họ mới biết đây là kĩ viện (aka lầu xanh). Tất nhiên, các cô gái ở đây không thể bỏ qua hai mĩ nam vô tình lưu lạc đến nơi của họ 

_Hai vị đại gia! Mời hai vị vào phòng em uống chén rượu_một cô gái son phấn lòe loẹt đến vờn hai người

_Đại gia à! Bên em có nữ nhi hồng hảo hạn đó_ một cô khác bay tới lôi kéo

_Hai vị à…

_Bên này nè hai vị…

Dong Hae và Sung Min nhìn nhau lúng túng, họ chưa bao giờ gặp phải tình huống này

_Hyung…Hyung à! Giờ chúng ta phải làm sao?_DongHae níu áo Sung Min, khuôn mặt cậu hiện lên hai chữ “sợ hãi”

Sung Min có vẻ cũng không khác em mình là mấy. Nhìn cậu cứ ôm đồ của mình để cho mấy cô gái đó khỏi kéo đi mất trông thật tội nghiệp. Ai có thể nhận ra đây là hai vị hoàng tử tôn kính chứ!

_Này! Mấy người đang làm gì thế?

Một chàng trai trẻ xuất hiện làm cho mấy cô gái đang vây quanh Sung Min và Dong Hae ngay lập tức dạt ra hai bên. Hai vị hoàng tử cũng rất ngạc nhiên nhưng vẫn chạy đến chỗ chàng trại nọ nhờ vả

_Vị huynh đài ơi! Giúp hai anh em chúng tôi với_Sung Min ngay lập tức trưng ra đôi mắt cún con tội nghiệp 

Sung Min POV

Hí hí hí

Chưa ai nhìn thấy ta với đôi mắt này mà không gật đầu đồng ý

Vị huyng đài này sao mà từ chối nổi

Hai anh em chúng ta thoát rồi

End POV

_Làm ơn giúp chúng tôi thoát khỏi mấy cô gái đó đi_đến lượt Dong hae với vẻ mặt tội nghiệp

Chàng trai chẳng còn cách nào. Đã giúp thì giúp cho chót. Anh ta cầm tay Sung Min kéo đi làm mấy cô gái tiếc đứt ruột khi để mất hai con mồi ngon. 

_Khoan đã! Đi đâu mà vội vậy đại gia!

Một cô gái khác xuất hiện. Cô ta có vẻ khác với tất cả các cô gái xung quanh và hình như các cô gái đó đều sợ cô ta nhưng sao ba chàng trai trông cô ta đều nổi hết da gà

_Có chuyện gì sao, tiểu thư?_chàng trai lạ mặt cất tiếng khi thấy mấy tên du côn xuất hiện đằng sau cô gái

_Xin tự giới thiệu! tôi là TaeYeon! Chủ mĩ lầu này. Thật ra thì cũng không có gì quan trọng chỉ là hai vị kia đi mà chưa trả tiền

_MO!

Sung Min và Dong Hae hét lên

_Trả tiền gì chứ? Chúng tôi có ăn hay làm cái gì đâu?_Dong Hae bất bình lên tiếng!

Sung Min cũng muốn đôi co với cái người tên TaeYeon kia nhưng chàng trai lạ mặt kia đã cản lại và đẩy cậu về phía sau anh ta. Sung Min còn nhìn thấy điệu cười nhếch mép của anh ta trông rất giống nụ cười của Hee Chul hyung khi nghĩ ra kế gì đó rất nham hiểm

_Tiểu thư TaeYeon! Tại hạ nghĩ là tiểu thư đang lầm!

_Không lầm đâu! Hai người đó đã đụng vào các mĩ nhân ở đây. Chưa kể, biết đâu một trong số các cô gái ở đây đã “vô tình” để họ nhìn thấy những cái không nên thấy

Ôi trời ơi! Cô gái này thật vô lí. 

_Vậy…chỉ với như vậy thôi mà tiểu thư đòi tiền hai vị huynh đài này sao? Nếu vậy thì…_Chàng trai nọ quay qua Sung Min_ tiểu thư có thấy vị huynh đài này xinh đẹp không?

Lần này thì Sung Min và Dong Hae đều quay qua chàng trai no với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Đặc biệt là Sung Min, cậu không tin là một hoàng tử như cậu mà bị so sánh với loại gái này. Nhưng…ánh mắt của chàng trai lại khiến cho cậu có chút tin tưởng. Cậu tin anh ta sẽ giúp mình.

TaeYeon đặc biệt thích những dạng người như Sung Min và Dong Hae. Ngây thơ, dễ dụ. chưa kể, với dáng vẻ bên ngoài của Sung Min dù có hơi yếu đuối nhưng lại vô cùng xinh đẹp, nếu có được cậu thì cô ta chắc chắn sẽ giàu to. 

_Ý đại gia này là muốn đổi vị đại gia đó để khỏi trả tiền?_TaeYeon phe phẩy cái quạt lông công (quạ) của cô ta

Chàng trai trẻ đưa tay lên vuốt khuôn mặt tuyệt mĩ của Sung Min làm cậu khẽ rùng mình. Bàn tay anh ta thật lạnh. Bất ngờ, tay anh ta kéo mạnh phần áo ở vai cậu để lộ làn da trắng mịn của nhị hoàng tử làm Dong Hae, Sung Min và tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt.

_Thế nào. Thấy rồi chứ! Chúng tôi thấy của các vị, các vị thấy của chúng tôi. Như vậy là huề. Đi thôi

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, có cả tiếng vổ tay khen ngợi. TaeYeon tức giận khi biết mình bị lừa. Trước nay chưa có ai đám làm vậy vì khi dính vào những chuyện tương tự thì họ sẽ ngậm ngùi bỏ một số tiền không nhỏ rồi bỏ đi. Tên đó! Quả không phải tay vừa!

_Đa tạ vị huynh đài đã giúp đỡ_hai vị hoàng tử cúi người cảm ơn sau khi thoát khỏi nơi thị phi đó

_Không có gì! Hai vị mau đi về đi

_Xin hỏi…người tên gì?

_Có duyên gặp lại thì ta sẽ nói

Chàng trai lạ mặt đã đi xa mà hai vị hoàng tử vẫn còn đứng nhìn. Anh ta thật kì lạ. Đúng lúc hai người định quay về thì nghe tiếng gọi 

_Minnie! Haenie!

_Hyung vừa đi đâu về thế?_một cậu nhóc đến bên anh, trên tay cầm cái đùi gà vừa nhai vừa hỏi

_MinMin! Đáng lẽ hyung phải hỏi em mới đúng chứ! Em đi đâu để hyung tìm thế hả?

_MinMin xin lỗi! MinMin đi qua quán kia thấy người ta bu vào đông quá nên MinMin cũng muốn vào xem, ai ngờ chẳng có gì cả. Khi đi ra thì không thấy hyung đâu. À! MinMin mua đùi gà nè! Hyung ăn không?

_Không! Chúng ta mau về thôi kẻo sư phụ đợi!

_Tại sao hai đứa giám ra khỏi cung mà không có sự đồng ý của hyung?! Hai đứa có biết hyung đã lo lắng như thế nào không? Hai đứa có nghĩ cho hyung không? Bên ngoài rất nguy hiểm các em có biết không? Lỡ như có ai đó bắt mất hai đứa thì hyung biết làm sao?Hai đứa có biết bây giờ là lúc nào không? Hết giờ rồi hay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net