Chap 26: Địch ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 26

Địch ý

Tôi và em yêu nhau cuồng nhiệt, nhưng lại không đủ can đảm để nói lời yêu thương.

Tình yêu tôi và em, rốt cục cũng chỉ là địch ý

Biện Bạch Hiền mặc một chiếc áo khoác bông dày đi trên đường. Cả người bé bé tròn tròn thực giống chim cánh cụt. Đôi bàn tay thon gầy xương xương lạnh lẽo đút vào túi áo. Mùa đông vẫn dây dưa không dứt. Tuyết vẫn rơi phủ trắng từng con đường.
Ngày hôm qua, nói chuyện cùng Ngô Thế Huân cũng cảm thấy nỗi lòng như được phần nào giải tỏa. Suy cho cùng Ngô Thế Huân cũng là người tốt, chỉ tại hắn quá ngu ngốc chạy theo những thứ mình không thực tâm ưa thích, cũng không thuộc về mình để rồi đánh mất người mình yêu.

Đôi chân Bạch Hiền thơ thẩn bước trên đường, một bước lại một bước vô định. Tâm trí nghĩ tới hình bóng Phác Xán Liệt mỗi ngày đều cùng nhua bước đi trên con đường này, mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ. Một cơn gió đông nhào tới làm Bạch Hiền khẽ một cơn run rẩy. Trái tim như bị bóp nghẹn khi biết bản thân đã vô thức dừng lại ở nhà của Phác Xán Liệt. Chính là trong thâm tâm vẫn nhớ ghi một đường về nhà, một đường yêu thương. Ngôi nhà mới bây giờ rất đẹp, cũng vô cùng tiện lợi. Chỉ là Bạch Hiền vẫn không thể quên ngôi nhà trước kia, từng chứng kiến bao tháng ngày đau khổ có, hạnh phúc cũng rất nhiều.

Nhà của Phác Xán Liệt được thiết kế đặc biệt. Đứng từ bên dưới có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng trên tầng hai, khi trước cũng là phòng của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền. Phòng đó có một bức tường đặc biệt làm bằng kính có thể nhìn thẳng ra ngoài. Khi ở bên trong sẽ có cảm giác như được sống giữa lòng thành phố.

Bạch Hiền ngước lên nhìn vào phía bên trong. Cả thân người bé nhỏ đứng không vững, run rẩy tựa vào bức tường bên cạnh. Hiện lên trong đáy mắt cậu là thân hình to lớn của Phác Xán Liệt đang đè lên thân người mỏng manh bé nhỏ của Lâm Duẫn Nhi, trực tiếp áp lên mặt kính trong suốt. Lòng cậu nhói lên tưng hồi, đau đến khó thở. Một tuần trước, trên kia chính là vị trí của cậu, cùng hắn say mê áp lên mặt kính dây dưa không thôi cũng là cậu, cùng hắn mỗi đêm chìm trong biển yêu thương cũng là cậu, được bao bọc trong vòng tay ấm của hắn cũng là cậu. Tất cả trước kia đều thuộc về cậu. Vị trí baya giờ lại hoàn toàn thay đổi. Trái tim hắn không thuộc về cậu, thân thể hắn, cũng không thuộc về cậu. Bạch Hiền yếu ớt vô lực nắm chặt lấy áo khoác của mình ngăn cho một tiếng nức nở bật ra.

Phác Xán Liệt ôm trọn lấy Lâm Duẫn Nhi vào trong lòng.

Nước mắt nóng hổi rơi trên đôi gò má Biện Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt âu yếm đan từng ngón tay của mình vào đôi bàn tay cả Lâm Duẫn Nhi.

Biện Bạch Hiền cảm thấy không gian xung quanh trở nên mờ mit.

Phác Xán Liệt đặt hai cánh môi mình lên trên làn môi mỏng của Lâm Duẫn Nhi, đôi mắt say đắm đê mê.

Một thân ảnh nhỏ bé đổ rạp xuống nền tuyết lạnh, hai cánh môi nhợt nhạt còn kịp nói:

_ Xán Liệt…

——————————————————————————————————————–

Lộc Hàm nắm chặt lấy bàn tay của mình, run rẩy ngồi trong phòng chờ. Cậu gạt chiếc khăn voan sang một bên, hai cánh môi mím chặt vào nhau. Chiếc váy cưới đính kim sa lấp lánh bồng bềnh chiếm một khoảng không gian lớn.
Cánh cửa phòng được mở ra. Từ bên ngoài, Diệc Phàm tiêu sái bước vào, trên môi vương vấn vạn nét cười. Anh mặc trên người y phục màu be phối cùng calavat đen trắng, giản dị mà vô cùng sang trọng. Anh tiến tới bên cạnh Lộc Hàm, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, âu yếm nắm lấy đôi bàn tay đang run lên từng cơn.

_Em mệt không?

Lộc Hàm nhẹ nhàng lắc đầu. Diệc Phàm thoáng chút ấp úng, hướng tới đôi bàn tay của Lộc Hàm.

_Thực ra hôm nay chúng ta còn phải trao nhẫn cưới. Nhưng…tay em…

Lộc Hàm giật mình nhìn xuống. Tay của mình bao năm tháng qua vẫn đeo chiếc nhẫn cưới cùng Ngô Thế Huân, còn có chữ “ H ♥ H”. Đeo bao lâu nay trở thành vật bất ly thân. Vẫn là chiếc nhẫn ấy, Lộc Hàm đã coi là bao bọc yêu thương của Ngô Thế Huân. Chính là đính ước cuối cùng sau khi hắn ký vào tờ giấy ly hôn ấy. Nhưng hôm nay là ngày cưới của Lộc Hàm cùng Diệc Phàm. Cậu cũng không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chỉ là cố gắng trốn tránh.

Đã dứt tình với Ngô Thế Huân, đã cho Diệc Phàm một cơ hội, cùng không nên làm cả hai phải đau lòng khó xử.

Lộc Hàm do dự rồi tháo nhẫn ra, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, hướng tới Diệc Phàm , khẽ mỉm cười.

Diệc Phàm cúi xuống hôn nhẹ lên trán Lộc Hàm rồi ly khai.

Còn lại một mình Lộc Hàm ngồi trong phòng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn bạc lên, hôn nhẹ nhàng. Nước mắt không kìm được rơi xuống, lạnh lẽo. Ngày hôm nay chắc chắn Ngô Thế Huân cũng sẽ tới. Rốt cục nên đối mặt như thế nào? Chỉ sợ nhìn thấy đôi mắt nâu thẫm của hắn lại không kìm được lòng mà ôm lấy dáng người cao lớn ấy, không kìm lòng được mà nói nhớ hắn rất nhiều. Nhưng con đường này đã quyết định đi, vốn không thể quay đầu trở lại.

Anh tiến tới cửa, ngay sát cạnh lễ đường rộng lớn. Không gian được bao quanh bởi màu xanh mát của hoa hồng xanh. Diệc Phàm biết Lộc Hàm rất thích loại hoa này, cũng biết rõ lý do cậu yêu thích. Diệc Phàm nhìn không gian huy hoàng trước mắt, lại nghĩ tới Lộc Hàm xinh đẹp đang ngồi trong phòng chờ, trái tim như bị ai bóp nghẹn. Anh không ngăn bản thân mình ước người cùng anh bước vào lễ đường hôm nay có tên Hoàng Tử Thao, ước có thể cùng cậu chung sống vui vẻ mỗi ngày. Cũng biết bản thân mình vô cùng ích kỷ, cũng biết trong trái tim Lộc Hàm không một ai có thể thay thế được hình bóng của Thế Huân, ngay cả bản thân mình cũng hiểu, Lộc Hàm không thể thay thế Hoàng Tử Thao. Nhưng hắn vẫn cô chấp bỏ qua những xúc cảm ấy, cứ cố chấp coi Lộc Hàm chính là Tử Thao.

Tới giờ làm lễ, Lộc Hàm cùng Diệc Phàm bước vào bên trong. Nhà thờ lung linh đẹp vô cùng. Từng dải hoa hồng xanh được kết lại, lơ lửng trên không. Lộc Hàm khẽ run rẩy một cơn, càng siết chặt tay Diệc Phàm.

Khách được mời đến không quá đông, chỉ là người thân thiết với Diệc Phàm, cũng không có cha mẹ hai bên. Nhưng tham gia đám cưới, còn có cả Ngô Thế Huân. Hắn mặc comple đỏ đô cùng caravat đen vô cùng lịch lãm.Mai tóc nhuộm mà bạch kim tôn lên gương mặt nam tính sắc xảo. Hắn ngồi ngay hàng ghế danh dự đầu tiên, dù sao cũng là em trai Ngô Diệc Phàm. Biết trước hắn sẽ tới, lúc nhìn thấy gương mặt ấy, trái tim vẫn không kìm được một cơn run rẩy.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm tay trong tay Diệc Phàm bước vào thánh đường, cả thân hình đột nhiên tê cứng lại.  Đôi bàn tay theo thói quen nắm chặt lấy chiếc nhẫn đeo trên cổ. Trái tim của hắn phút chốc vỡ vụn. Khung cảnh ấm áp hạnh phúc này hắn cũng nghĩ tới, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Nhưng tới khi nhìn thấy vẫn là đau đớn đến nghẹn ngào. Hắn vạn lần không muốn nhìn thấy Lộc Hàm cùng người kia song song bên nhau, không muốn Lộc Hàm cùng người kia ở gần một chỗ. Hắn vạn lần muốn chạy tới, giật lấy bàn tay của Lộc Hàm. Chỉ là biết bản thân không có quyền làm như thế, bởi với Lộc Hàm, Ngô Thế Huân bây giờ chẳng là gì cả. Yêu thương dành cho cậu, bây giờ lại trở thành địch ý.

Hai người bước trên thảm đỏ trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cùng nhau từ từ tiến tới nơi làm lễ.

Phái bên trên, vị mục sư mặc bộ đồ trắng cúi mặt nhìn xuống dưới đất như che giấu một điều gì đó. Khi hai người vừa bước tới nơi, vẫn giữ nguyên trạng thái mà nhẹ nhàng cất giọng hỏi:

_ Ngô Diệc Phàm… Anh có muốn lấy Lộc Hàm làm vợ, hứa sẽ chung thủy với cậu ấy khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc khỏe mạnh để yêu thương, và tôn trọng cậu ấy suốt đời hay không?

Vị mục sư vừa nói dứt câu, ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệc Phàm. Nụ cười trên môi anh tắt lịm, cặp đồng tử mở lớn, đôi bàn tay run rẩy buông bàn tay của Lộc Hàm ra, giọng cất lên đầy kinh ngạc.

_Tử…Tử Thao…

==================== END CHAP 26===================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net