Chap 28: Chiếm hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 28

Chiếm hữu

Phác Xán Liệt mệt mỏi trở về nhà. Nhà là cái gì? Nhà với hắn bây giờ là nơi giam giữ thân thể hắn, chèn ép tình cảm của hắn, chỉ làm hắn đau khổ nhớ thương một người.

Hắn đẩy nhẹ cánh cửa, ngay lập tức cảm giác mệt mỏi ngột ngạt. Lâm Duẫn Nhi yêu kiều ngồi trên ghế sofa, thấy Phác Xán Liệt, lập tức thay đổi dáng bộ lạnh lùng

_ Sao giờ anh mới trở về?

Ả tức giận đặt cuốn sách xuống bàn nhìn Phác Xán Liệt. Không cần nói cũng biết hắn đi tìm Biện Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt nhăn hai chân mày, vô cùng bực bội khó chịu.

_Tôi có việc.

Ả đứng dậy, trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt ngả người nằm lên ghế sofa.

_Đừng nghĩ tôi là con ngu. Anh lại đi tìm cậu ta. Đứng dậy! Mau đứng dậy giải thích cho tôi!

Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa tức giận kéo tay Phác Xán Liệt nằm trên ghế. Hắn tức giận bật dậy, giật tay mình ra khỏi tay Lâm Duẫn Nhi. Bất kể giây phút nào cô ta đụng chạm, cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

_ Tránh ra!

Xán Liệt tức giận đứng dậy, giật lấy chiếc áo khoác, lườn Lâm Duẫn Nhi một cái rồi bước ra ngoài. Ít ra ở bên ngoài hắn cũng cảm thấy thoải mái dễ thở hơn. Trong tâm trí hắn giờ đây chỉ đơn độc ngập tràn hình bóng của Biện Bạch Hiền. Nếu như không bị chia cắt, Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt giờ này chắc đang cùng nhau xem phim, cùng nhau vui đùa nói chuyện. Hắn và cậu sẽ không phải chịu khổ đau ủy khuất mệt mỏi như vậy. Đến bao giờ mới có thể sống bình yên hạnh phúc, cùng nhau đón tiểu bảo bối ra đời?

Phác Xán Liệt đã rời đi, Lâm Duẫn Nhi ở nhà đã tức tới muốn thổ huyết. Đôi bàn tay nắn chạt lại thành nắm đấm. Ả trong tâm tư không có biết bao nghĩ suy toàn tính. Chính là mặc kệ hắn có yêu thương mình hay không, mặc kệ cho tâm tưởng hắn vẫn thuộc về Biện Bạch Hiền, chỉ cần chiếm hữu hắn, bằng mọi giá.

=======================================================

Lộc Hàm bị ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hai hàng mi rung rung rồi nhẹ nhàng hé mở. Nắng đông chiếu rọi vào căn phòng ấm áp lại càng trở bên rực rỡ. Lộc Hàm vẫn thấy mình nằm trong lồng ngực của Thế Huân. Thật vô cùng ấm áp nhưng cũng rất lo lắng. Sợ khi hắn tỉnh dậy sẽ lại là hai người lạ không hề quen biết, sẽ lại phải rời xa hắn.

Lộc Hàm khẽ đặt bàn tay thon nhỏ của mình lên bàn tay của Ngô Thế Huân đang vòng qua eo. Hơi thở của hắn vương vấn trên cổ cậu, mùi hương ngọt ngào của hắn quẩn quanh tâm trí Lộc Hàm. Một khoảnh khắc nằm trong vòng tay hắn, hạnh phúc muốn bật khóc. Thâm tâm mong muốn ký ức chỉ là một cơn ác mộng, mong khi tỉnh lại, Ngô Thế Huân có thể cưng chiều đặt lên môi mình một nụ hôn mà nói, chào buổi sáng. Giấc mơ ấy không phải không thể thực hiện. Ngô Thế Huân chẳng phải cũng có tình cảm với cậu? Nhưng Lộc Hàm thực lòng không dám tin vào tình cảm ấy. Thực lòng sợ hắn sẽ lại một lần nữa bỏ rơi mình. Sợ hắn không thật lòng, sợ hắn sẽ làm hại tới tiểu hài tử. Rất yêu hắn, nhất nhất khát khao hắn, cuối cùng vẫn là sợ bản thân một lần nữa đặt niềm tin quá nhiều vào hắn, tới lúc bị hắn bỏ rơi sẽ thống khổ tới chết đi sống lại.

“Baby don’t cry tonight after the darkness passes
Baby don’t cry tonight it’ll become as if it never happened
You’re not the one to disappear into foam, something you never should’ve known
So Baby don’t cry cry my love will protect you”

Điện thoại bỗng reo một lượt dài. Lộc Hàm khẽ giật mình, vội vã nhìn Ngô Thế Huân, chỉ thấy hắn khẽ xoay người lại, tiếp tục ngủ.

Cậu với lấy chiếc điện thoại của mình. Một dòng số lạ hiện lên. Lộc Hàm nhẹ nhàng bắt máy, cố điều chỉnh âm lượng thật nhỏ.

_Lộc Hàm nghe.

Phía bên kia vang lên một giọng nam nhân nhẹ nhàng mà vô cùng mạnh mẽ.

_ Tôi là Hoàng Tử Thao.

_Hoàng…Hoàng Tử Thao…

Lộc Hàm nghe phía bên kia nói tên, giật mình một trận. Là người yêu của Ngô Diệc Phàm. Viễn cảnh đám cưới hôm qua làm Lộc Hàm run rẩy một cơn. Người này nhìn qua vô cùng có khí chất. Dưới mắt Hoàng Tử Thao, Lộc Hàm chính là kẻ địch cướp người yêu của y, mọi chuyện Lộc Hàm hoàn toàn không thể nắm bắt.

_ Tôi muốn gặp cậu. Là sân thượng tòa nhà chung cư của Diệc Phàm. 9h sáng nay.

Trong lòng Lộc Hàm không ngăn nổi một cơn băn khoăn. Nếu muốn gặp tại sao không gặp ở quán coffee? Nhưng trước sau gì cũng phải nói cho Hoàng Tử Thao biết quan hệ của cậu cùng Diệc Phàm,.

_Ân. Tôi sẽ tới đúng giờ. Tạm biệt.

Lộc Hàm cúp điện thoại, lại nhìn Ngô Thế Huân còn đang say ngủ, thở dìa môt lượt. Cậu đưa tay lướt qua làn môi mỏng của hắn, trái tim đệm theo mà nhói lên. Chỉ là kìm lòng không òa khóc. Chính là không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, cậu cúi xuống nhìn hắn lần cuối rồi cẩn thận ly khai.

Đợi Lộc Hàm ra khỏi phòng, Ngô Thế Huân mới mở mắt. Trái tim vui vẻ nảy lên từng nhịp. Hành động vừa rồi của Lộc Hàm làm hắn thập phần ngây ngốc. Khi nãy chính là bị điện thoại reo của Lộc Hàm đánh thức, liền giả vờ ngủ để ý xem biểu tình của cậu. Lại vô tình nghe được Lộc Hàm hẹn cùng Hoàng Tử Thao. Hắn đột nhiên dự cảm chuyện chẳng lành. Hoàng Tử Thao vô cùng yêu thương Ngô Diệc Phàm, cũng vì anh mà hy sinh rất nhiều. Đột nhiên lại thấy người mình toàn tâm toàn ý yêu thương kết hôn cùng một nam nhân khác. Điều này vốn không thể chấp nhận. Nhưng lỗi lầm này không hoàn toàn thuộc về Ngô Diệc Phàm. Anh chẳng qua cũng chỉ muốn khỏa lấp hình bóng của Hoàng Tử Thao. Nay y đã trở về, anh cũng không cần lấy Lộc Hàm để thế thân. Nhưng Hoàng Tử Thao chắc chắn không dễ dàng buông tha cho Lộc Hàm. Bởi vì tình yêu, y có lẽ sẽ sẵn sàng ích kỷ, để nam nhân y yêu mãi mãi trong lòng chỉ dung chứa hình bóng của một mình y.

Thế Huân suy nghĩ tới đó liền có dự cảm Hoàng Tử Thao sẽ làm hại tới Lộc Hàm. Hắn ngồi bật dậy, lấy vội chiếc áo khoác đuổi theo Lộc Hàm. Nhưng bản thân rốt cục không có đủ tư cách để bảo vệ cậu, đành nhẫn nhịn theo sau để kịp thời ứng phó. Hắn lấy vội điện thoại gọi cho Ngô Diệc Phàm.

Lộc Hàm theo lời Hoàng Tử Thao tới chỗ hẹn. Gió tuyết trên sân thượng cao thổi mạnh, lật tung chiếc khăn quàng cổ của Lộc Hàm. Cậu giật mình nhìn ngó xung quanh. Chỉ là không gian tĩnh lặng đáng sợ. Mặc dù là buổi sáng, nhưng giò này đang là giờ làm việc, nơi đây cũng không thường có nhiều người qua. Cảm giác lạnh lẽo làm Lộc Hàm run rẩy mệt mỏi. Cậu một tay nhu nhu bụng nhỏ, một tay chống vào bức tương bên cạnh.

Đột nhiên một thanh âm vang lên giữa không gian tĩnh mịch, nhẹ nhàng mà vô cùng đanh sắt.

_ Cậu Lộc!

Hoàng Tử Thao từ đằng sau tiến tới nơi Lộc Hàm đang đứng, miệng nở một nụ cười, mắt lại tràn đầy suy xét.

_Xin chào.

Lộc Hàm cảm thấy âm thanh của mình đôi chút bối rối khi trực tiếp đối mặt với nam nhân này.

Hoàng Tử Thao để ý kĩ tới Lộc Hàm, mới nhìn thấy phần bụng nhô cao nơi áo khoác dày. Đáy mắt cương nghị của y khẽ một cơn xao động. Không lẽ là con của Ngô Diệc Phàm?

_ Cậu Lộc…Cậu đang mang thai sao? Đứa bé này là…

Lộc Hàm nhìn Hoàng Tử Thao trừng trừng để ý tới bụng mình, bất giác đưa hai cánh tay lên ôm lấy như muốn bảo vệ chở che cho tiểu hài tử bé nhỏ.

_Đúng, là con tôi… Cậu Hoàng, cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?

Hoàng Tử Thao dừng ánh mắt dò xét trên người Lộc Hàm, chuyển tới nhìn ra phía bên ngoài không gian vô tận. Y không muốn nói nhiều, cũng không muốn dây dưa liền không do dự nói.

_ Là chuyện của cậu và Ngô Diệc Phàm.

Lộc Hàm có thể ngay lập tức đoán biết được lý do Tử Thao muốn gặp mình là mối quan hệ cùng Ngô Diệc Phàm. Cậu cũng trăm lần muốn y hiểu rõ, nhưng lại nhất thời không biết nói như thế nào.

_ Diệc Phàm yêu cậu. Đám cưới của tôi và anh ấy trước kia cũng chỉ là nông nổi bồng bột, tình cảm của anh ấy dành cho tôi cũng chỉ là chớp nhoáng thoáng qua.

_ Mọi chuyện không đơn giản như vậy, cậu Lộc. Tôi muốn biết đứa trẻ kia là con của ai.

Bên ngoài Hoàng Tử Thao vẫn giữ ngữ khí cương nghị không gì đả đáp nổi, bên trong lòng lại như một cơn sóng cuộn trào, vạn lần mong người kia đừng nói ra cái tên Ngô Diệc Phàm.

Lộc Hàm nhìn Tử Thao lại suy nghĩ rất nhiều. Hài tử này là của cậu cùng Ngô Thế Huân, hoàn toàn không can dự tới Ngô Diệc Phàm. Nhưng bí mật này chỉ có cậu cùng Ngô Phàm biết, nay nói cho người thứ ba, liệu có tốt hay không? Nếu không nói chỉ sợ Hoàng Tử Thao sẽ mãi mãi nghi ngờ, cũng không để cho cậu cùng hài tử được yên ổn. Chi bằng cứ nói hết cho y nghe, chỉ cần y không nói tới Ngô Thế Huân, mọi chuyện cũng xem như chưa từng xảy ra.

_ Là con của tôi và…Ngô Thế Huân, em trai Diệc Phàm.

Hoàng Tử Thao trong đáy mắt nhẹ nhàng thở phào một cơn nhưng không hoàn toàn tin tưởng. Thoáng chốc đôi mắt lại đanh lại. Đứa trẻ kia cho dù không can dự tới Ngô Diệc Phàm nhưng Tử Thao biết trong lòng anh, ngoài y ra vẫn tồn tại bóng dáng của kẻ thứ ba.

Hoàng Tử Thao trước giờ vô cùng chiếm hữu, muốn thứ gì đã thuộc về mình thì sẽ mãi là của mình. Y đã hi sinh quá nhiều, nay không thể vì một nam nhân mà để Diệc Phàm bỏ rơi mình. Kế hoạch đã định sẵn, y khó lòng có thể thay đổi. Trừ khử đi cậu, Ngô Diệc Phàm sẽ nhất nhất yêu thương một mình y.

Hoàng Tử Thao một bước lại một bước lui tới chỗ mép tường.

Lộc Hàm thấy Hoàng Tử Thao im lặng liền đưa ánh mắt tò mò nhìn y. Chỉ thấy gương mặt lạnh lùng cùng hành động vô cùng kỳ lạ, nhất thời không biết làm gì, chỉ ngây ngốc một chỗ.

Hoàng Tử Thao trong tay nắm chắc cây gậy gỗ, mồ hôi dần dần túa ra từ các đầu ngón tay. Y quyết tâm nắm chặt tay lại, lợi dụng lúc Lộc Hàm không để ý mà đánh một gậy thật mạnh vào đầu cậu. Nước mắt từ hai khóe mi từ đó mà tuôn rơi. Y trong giây phút ấy đã nghĩ tới những ngày tháng hạnh phúc ấm áp trước kia cùng Ngô Diệc Phàm, nghĩ tới tương lai vui vẻ đầm ấm. Y làm tất cả, sai trái nhiều như vậy, rốt cục cũng chỉ vì điên cuồng yêu Ngô Diệc Phàm.

Lộc Hàm bị đánh bất ngờ, đau tới mất lý trí. Chỉ có thể cảm nhận một dòng máu đỏ nóng ấm chảy xuống, khung cảnh xung quanh cậu phút chốc mờ đi nhưng lại đủ để biết lý do mình phải gánh chịu nỗi đau ấy. Cậu thấy Hoàng Tử Thao hai mắt đẫm lệ vung gậy xuống. Đau đớn đến tê liệt.Nước mắt vô thức trào ra. Và thứ cuối cùng cậu cảm nhận được là bản thân được một vòng tay to lớn nhấc bổng lên cùng tông giọng trầm ấm quen thuộc vạn phần hốt hoảng lo lắng. Là hắn. Cậu biết mà, hắn sẽ tới. Hắn tới…là vì cậu…

============== END CHAP 28============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net