Chap 35: Yêu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 35

Yêu thương

_ Khánh Thù, Bạch Hiền đã tỉnh dậy hay chưa?

Thế Huân nhân lúc Lộc Hàm ở trong phòng tắm, lén nói chuyện cùng Độ Khánh Thù để hỏi tình hình Bạch Hiền.

_ Cậu ấy vẫn còn đang ngủ. Anh cứ ở cùng một chỗ với Lộc Hàm. Hôm nay em sẽ giúp anh chăm cậu ấy.

Nghe Khánh Thù chân thực nói, Thế Huân có điểm nhẹ nhõm. Dù sao từ khi Lộc Hàm không còn khả năng nhìn thấy, hắn chưa bao giờ để cậu cô đọc một mình chìm vào giấc ngủ. Thân thể Lộc Hàm khi này lại vô cùng yếu ớt. Hắn thực tâm không muốn rời đi, chỉ muốn dung hòa vào bản thân cậu, muốn giúp cậu chống chọi với cuộc đời.

_ Cảm ơn em…

Kết thúc cuộc nói chuyện cũng vừa vặn Lộc Hàm bước ra. Hắn nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi lên đùi mình. Hắn lấy chiếc khăn bông, nhẹ nhàng lau mái tóc đượm nước của Lộc Hàm. Hương thơm mái tóc đượm nước của Lộc Hàm. Hương thơm từ cơ thể nõn nà quấn chặt lấy tâm trí Thế Huân. Chiếc áo trắng mỏng manh ẩn hiện làn da trắng sứ. Lộc Hàm mang thai thân hình ngoại trừ bụng lớn, vẫn là không có nhiều thay đổi, vẫn là cực phẩm vạn người han muốn. Đối với Thế Huân, Lộc Hàm khi này chính là vạn lần câu dẫn. Hắn đặt lên bờ vai Lộc Hàm một nụ hôn, dây dưa khẽ mút nhẹ, đắm chìm trong mĩ vị, đôi tay từ từ luồn vào áo Lộc Hàm, ôn nhu xoa xoa bụng cậu. Lộc Hàm ngồi trên đùi Thế Huân có chút sợ hãi, lại có chút tận hưởng. Hai gò má đã điểm một màu hồng nhạt. Thế Huân nhìn thấy, lại cảm thấy bản thân rất khó kiềm chế. Từ khi Lộc Hàm mang thai cũng đã gần bảy tháng, hắn thực không một lần nào cùng cậu mây mưa. Cực phẩm bây giờ đang bày ra trước mặt, nếu như không tận hưởng, quả thực là tên đại ngu ngốc.

Thế Huân dây dưa nụ hôn lên tới cổ Lộc Hàm. Mỗi nơi hắn đi qua đều để lại những vệt đỏ chiếm hữu. Lộc Hàm đã từ lâu không được cùng Ngô Thế Huân thân mật. Trước động chạm kích thích của hắn, quả thực không thể ngăn bản thân có chút say mê. Cậ không kiềm chế bản thân, ngửa đầu ra sau, rên rỉ một tiếng kích tình. Tuy đôi mắt không thể nhìn thấy nhưng trong tâm trí cũng mường tượng ra hình ảnh Thế Huân đang chìm đắm tận hưởng thân thể cậu.

Lộc Hàm đang trong mê say, đột nhiên tâm trí hiện lên hình ảnh của Thế Huân cùng Bạch Hiền. Có phải hay không hắn cũng đã từng cùng Bạch Hiền làm những chuyện như vậy? Hắn có phải hay không cũng đã từng cùng Bạch Hiền trải qua những say đắm đê mê, đã nói với cậu ấy những lời yêu thương ngọt ngào? Lộc Hàm chính là không thể hiểu nổi bản thân mình, giữa những động chạm kích thích như thế lại còn suy nghĩ tới chuyện khác. Vốn muốn lần này cùng hắn thân mật một phen, trong lòng đột nhiên lại hiện lên bóng dáng của hắn cùng Bạch Hiền, trái tim phút chốc quặn thắt lại. Nước mắt từ hai khóe mi vô thức trào ra, chảy xuống vai Thế Huân.

Ngô Thế Huân cảm nhận được giọt nước lành lạnh trên bờ vai mình. Hắn kinh hãi nhìn lên. Lộc Hàm hai hốc mắt đã đỏ hoe, bộ dạng vô cùng đáng thương. Mọi hành động của Thế Huân ngưng lại, dục vọng cũng đã tan biến. Hắn nhìn cậu điệu bộ ủy khuất như vậy, trong lòng không hề thoải mái.

Thế Huân ôn nhu lau nước mắt trên mặt Lộc Hàm, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ.

_ Em đau sao?

Lộc Hàm nhận thấy bản thân quá đa cảm lại trở thành tội nghiệp đáng thương, nghe giọng điệu có chút lo lắng của Thế Huân, cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi. Ngay cả yêu cầu nhỏ của hắn cũng không thể đáp ứng được.

_ Em xin lỗi. Hôm nay em hơi mệt…

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng mỉm cười, âu yếm vuốt ve gương mặt của Lộc Hàm. Hắn từ từ đỡ Lộc Hàm ngồi dậy, để cậu tựa lưng vào thành giường. Đôi bàn tay theo thói quen đặt lên bụng cậu, yêu thương xoa nhẹ. Tiểu bảo bối tiếp nhận ôn nhu từ baba của nó, thuận theo mà đạp đạp vài cái. Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở tim. Nơi này đang dung chưa con của hai người. Nhưng đứa bé đáng thương tội nghiệp này sẽ không còn tồn tại được bao lâu nữa. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ phải kí vào tờ giấy chấp nhận phẫu thuật loại bỏ đứa trẻ này đi. Cảm giác vui vẻ ấm áp cảm nhận một sinh linh bé nhỏ tồn tại trong cơ thể người mình yêu thương nhất, hắn sắp vĩnh viễn không có cơ hội được trải qua.

Thế Huân đơn độc một cảm giác đau lòng. Hắn cúi xuống, hôn lên bụng Lộc Hàm, say sưa ngắm nhìn tạo vật đáng yêu trước mắt. Lộc Hàm nhận thấy yêu thương chân thành Thế Huân dành cho hài tử, trong lòng có điểm thoải mái, tựa hồ quên đi chuyện vừa rồi, liền vui vẻ hỏi hắn.

_ Thế Huân, anh nói xem. Bảo bối nhỏ này sẽ như thế nào?

Thế Huân nghe câu hỏi của Lộc Hàm, không ngăn được một trận lạnh lẽo.

_ Là một hài tử hảo hảo đáng yêu, hảo hảo giống em.

Lộc Hàm nghe Thế Huân trả lời, miệng vẽ nên một nụ cười xinh đẹp.

Thế Huân thu hết biểu tình vui vẻ của cậu vào trong mắt, thoáng chút do dự rồi khó khăn mở lời

_ Lộc Hàm… Nếu như, chỉ nếu như thôi, em phải lựa chọn giữa con và bản thân mình, em sẽ chọn ai?

Lộc Hàm đang vui vẻ, nghe thấy câu hỏi của Thế Huân, gương mặt thập phần kinh hãi. Cớ gì hắn lại hỏi cậu như vậy? Hài tử của cậu có chuyện gì sao?

_ Anh…anh nói gì?

Thế Huân nhìn Lộc Hàm ngơ ngác run sợ, vẫn là cảm thấy bản thân mình ngu ngốc khi nói ra câu ấy. Lộc Hàm vốn rất đa cảm ại vô cùng tinh tế. Ngữ khí của hắn trong câu, hẳn Lộc Hàm cũng phần nào nhận ra, nhưng vẫn còn mờ mị. Hắn quả thực không can tâm nhìn cậu sợ hãi, nhẹ nhàng vòng tay qua eo Lộc Hàm, dụi đầu mình vào cánh tay cậu.

_ Là anh sai. Anh hỏi thực ngu ngốc. Thôi, mau đi ngủ đi. Em không nên thức khuya.

Hắn thuận thế kéo Lộc Hàm nằm xuống, ôm cậu vào trong lồng ngực, cùng nhau ấm áp chìm vào giấc ngủ êm đềm không mộng mị. Yêu thương ngọt ngào như thế này vạn người mơ ước cũng không thể có được. Hắn có hạnh phúc, biết bản thân sẽ phải trân quý rất nhiều.

Phác Xán Liệt một mình đi giữa đường phố lạnh lẽo. Cả một đêm, hắn cứ đi lang thang như thế. Hắn không còn nơi nào để về, tâm cũng không muốn về. Cái nơi gọi là nhà đối với hắn chính là nơi có Biện Bạch Hiền. Hắn mỗi ngày đều tới gần căn nhà của hai người, đều nhìn Bạch Hiền từ phía xa. Bảo bối của hắn ngày một gầy, ngày một ốm yêu xanh xao. Hắn mỗi lần nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ ấy, đáy tim lại vang lên một cơn đau dữ dội. Không phải hắn chưa thử chạy tới bao bọc cậu trong lòng. Nhưng nhận lại là ánh mắt lạnh lẽo bi thương cùng sự bài xích từ chối từ cậu. Hắn cũng hiểu vạn lần bản thân không thể được tha thứ. Nhưng lại cứ cố chấp yêu thương. Gía như ngay từ đầu không dễ dàng vì một lời đe dọa mà buông tay cậu, thì có lẽ hai người đã có thể cùng nắm tay vượt qua tất cả.

Phác Xán Liệt rút từ trong túi ra chiếc điện thoại, ngón tay chậm rãi tìm tới phần hình ảnh. Mỗi tấm ảnh đều là của Biện Bạch Hiền hắn mỗi ngày đều lén chụp lại. Nhìn từ xa vốn không rõ ràng, nhưng hắn có thể thấy gương mặt gầy nhợt nhạt, thấy đôi mắt nâu thẫm nhàn nhạt một màu bi thảm. Bản thân hắn cũng không thể đếm được mình mỗi ngày mở ra xem bao nhiêu lần, chỉ biết khi nhớ lại khao khát thấy thân ảnh nhỏ bé này. Hắn trước kia những tưởng chỉ cần sống với Lâm Duẫn Nhi một thời gian, đến khi cô ta thấy thái độ lạnh nhạt của hắn mà chán nản. Nhưng chính là hắn không đoán biết được, càng ngày cô ta càng khao khát hắn, càng kìm nén hắn, muốn chiếm hữu hắn. Phác Xán Liệt cũng không phải chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân giết cô ta đi, sẽ cùng Bạch Hiền đi thật xa, sẽ cùng nhau sống hạnh phúc. Suy cho cùng hắn vẫn là không dám để Bạch Hiền của hắn chịu khổ đau vất vả.

Phác Xán Liệt cảm thấy đôi mắt mình dần mờ đi. Hắn nhẹ nhàng hôn lên tấm ảnh, đôi mắt nhắm nghiền lại như thể cảm giác trước mặt mình chính là Bạch Hiền đầy khao khát nhớ mong. Một giọt nước lành lạnh chảy xuống đôi gò má, phút chốc đông cứng lại. Yêu thương em nhiều như thế, em liệu có thấu chăng?

“ Ting”

Điện thoại của hắn báo có tin nhắn. Đó là từ một số lạ. Phác Xán Liệt khẽ thở dài, gạt giọt nước mắt trên hàng mi của mình, từ từ mở ra xem.

_ Biện Bạch Hiền ở Bệnh viện trung tâm Seoul.

Hắn mở lớn mắt, cả tâm trí dường như không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Nhưng dòng tin ấy đã quá rõ ràng. Xán Liệt run rẩy gọi vào số máy khi nãy lại không nhận được bất kì tín hiệu nào. Phác Xán Liệt trong lòng như dạy lên một đợt sóng, cuộn trào dâng tới tột đỉnh. Tại sao phải tới bệnh viện. Có phải hay không cậu cùng tiểu hài tử đã xảy ra chuyện gì? Nếu như Bạch Hiền và hài tử gặp nguy hiểm, hắn ngàn vạn lần sẽ không thể tiếp tục sống.

Xán Liệt run rẩy không biết phải làm sao. Hắn cố chạy ra đường lớn, bắt một chiếc taxi. Nhưng thời điểm này là sáng sớm, quả thực không thể ngay lập tức tìm một chiếc xe. Hắn có chút giận dữ xem lẫn lo lắng đã lên tới cực hạn, không cần quan tâm tới bản thân liền cố sức chạy thực nhanh tới bệnh viện Seoul. Hắn phút chốc có cảm giác như Bạch Hiền đang gọi tên hắn, có cảm giác bản thân sắp không thể nhìn thấy người hắn yêu thương. Xán Liệt cũng không biết mình làm như thế nào lại có thể chạy nhanh tới thế, như thể bản thân đã không còn thở nổi.

==========================================

Ngô Thế Huân đẩy nhẹ cánh cửa phòng hồi sức. Hiện lên trong đáy mắt ánh là thân ảnh bé nhỏ của Bạch Hiền, cô độc một mình nhìn ra bên ngoài. Hắn đặt thức vừa mua cho cậu xuống bàn, cánh tay vươn tới chạm nhẹ lên vai Bạch Hiền.

_ Bạch Hiền…

Biện Bạch Hiền khịt nhẹ mũi, lén lau nước mắt vương trên hai khóe mi, lẳng lặng quay ra nhìn Thế Huân, ngại ngùng không biết như thế nào để mở lời.

_ Cảm ơn anh.

Bạch Hiền cố nở một nụ cười gượng gạo. Ngô Thế Huân vẫn là đủ sức nhận ra nỗi buồn vương bi thảm trong nụ cười ấy. Hắn thở dài, đem lấy cậu bao bọc vào lòng, cốt muốn an ủi cậu. Bạch Hiền hay Lộc Hàm cũng đều yếu đuối, đều đáng thương như nhau. Hắn chính là cũng không thể hiểu nổi hành động của mình, chỉ là có chút tội nghiệp con người này.

Bạch Hiền bị Thế Huân bất chợt ôm lấy, đáy tim có chút nhẹ nhõm. Đã lâu rồi không có ai ôm cậu như thế, lâu rồi không có ai cho cậu một vòng tay vững chãi như thế. Trong tâm trí Bạch Hiền phút chốc hiện lên thân ảnh của Phác Xán Liệt. Gía như lúc này thay vào vị trí của Thế Huân là hắn. Cậu muốn Phác Xán Liệt ở bên cạnh, nói với cậu một câu sẽ bảo vệ cậu cùng tiểu hài tử. Nhưng hắn không cso ở đây. Hắn đang vui vẻ bên cạnh nữ nhân xinh đẹp của hắn. Bạch Hiền ở trong lòng hắn, nước mắt lại một lần nữa lăn dài. Đôi bờ vai bé nhỏ nấc lên từng hồi. Cậu không tự chủ được bản thân, như tìm được chỗ dựa mà nắm lấy vạt áo hắn, hoàn toàn dựa người vào lồng ngực ấm áp ấy.

Toàn bộ khung cảnh trong phòng bệnh ấy đã thu vào tầm mắt Xán Liệt. Hắn chạy như một kẻ điên tới đây để chứng kiến nguồn ấm áp như thế. Từng giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống hai gò má, hòa cùng dòng chất lỏng ấm nóng từ khóe mắt. Lồng ngực như bị một tảng đá đè lên, đau đớn. Người hắn yêu thương đang ở trong lòng nam nhân khác, em trai hắn. Người hắn yêu thương đang an ổn cùng Thế Huân chìm trong ấm áp. Bạch Hiền bé nhỏ của hắn bây giờ đã có người khác bảo bọc chở che. Phác Xán Liệt biết bản thân đang bị đau đớn và ghen tuông xen lẫn, vạn lần muốn tiến vào bên trong, giật lấy tay Bạch Hiền, đem cậu dung hòa vào trong tim. Nhưng hắn chính là không đủ tư cách. Chính hắn đã bỏ cậu đi, bây giờ lấy quyền gì để quay lại ngăn cản cậu đi tìm một nam nhân mới? Con người ngay cả tình yêu của bản thân cũng không đủ can đảm nắm bắt lấy thì vốn không có đủ tư cách để nhắc tới hai chữ “yêu thương”.

================ END CHAP 35==================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net