Chap 40: Kim Chung Nhân - Hoàng Tử Thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 40

Kim Chung Nhân – Hoàng Tử Thao

Ngô Thế Huân lái xe trở về nhà. Vết thương bị Phác Xán liệt đánh nhói lên từng hồi. Nhưng vết thương thể xác không đau bằng vết thương trong tim. Khi nãy lúc đi từ phòng của Bạch Hiền ra, hắn gặp Độ Khánh Thù. Câu hỏi của cậu chính là làm hắn sực tỉnh. Là chuyện của Lộc Hàm. Sức khỏe của cậu so với khi mới xuất viện cải thiện không ít. Nhưng đó cũng chính là điều làm Ngô Thế Huân đau lòng. Con của họ sắp không còn nữa. Hắn không biết như thế nào có thể mở lời nói với Lộc Hàm sự thật. Chắc chắn cậu sẽ rất đau lòng. Nhưng nếu lừa dối cậu, đem đứa con phá bỏ đi chắc chắn Lộc Hàm vạn kiếp cũng không tha thứ cho hắn.

Thế Huân trở về nhà, vội vã bước vào phòng của Lộc Hàm. Cậu đang hướng ra cửa sổ, nơi ánh sáng ngập tràn. Ngô Thế Huân nhìn thấy bóng lưng gầy nhỏ của cậu, lòng ngập tràn đau đớn. Hài tử có thể tìm lại được, nhưng Lộc Hàm nếu mất đi, vạn kiếp cũng không thể kiếm người thứ hai. Hắn rất yêu thương hài tử, nhưng Lộc Hàm lại chính là cuộc sống của hắn.

Thế Huân chầm chậm ôm Lộc Hàm từ đằng sau lưng, phút chốc phát hiện trên mặt cậu phủ một tầng nước mắt. Hắn hoảng hốt đem cậu ôm vào lòng, vội vã lau đi nước mắt trên hàng mi cậu.

_ Lộc Hàm… Em làm sao vậy?

Lộc Hàm lúc bị ôm vào lòng có chút hoảng hốt, lại nhận được thanh âm quen thuộc của Thế Huân, dồn toàn bộ sức lực ngã vào lòng hắn. Muốn cất giọng nói nhưng lại cảm nhận nơi cổ họng đau rát. Chính là Lộc Hàm đã khóc từ tối hôm qua, khi Ngô Thế Huân không trở về. Lộc Hàm có chút nghi hoặc, có phải hay không Ngô Thế Huân thực sự đã quên đi còn tồn tại một người luôn yêu thương mắt đang chờ đợi hắn ở nhà?

Thế Huân âu yếm vuốt ve mái tóc mềm mại của Lộc Hàm, nhẹ giọng nói:

_ Mai anh đưa em đi khám thai.

Chính là ngày mai con của họ vĩnh viễn ra đi. Thế Huân vạn lần không muốn. Nhưng nếu như càng để lâu, hài tử càng lớn thì khi phá bỏ đi càng nguy hiểm cho Lộc Hàm. Thà bỏ hài tử đi sớm một chút, sau này hai người còn có thể tiếp tục có con.

Lộc Hàm đối với Ngô Thế Huân không chút nghi ngờ, chỉ có vạn lần nhung nhớ. Ngày hôm qua khi hắn không về nhà, Lộc Hàm rất muốn biết lý do. Nhưng sợ cất một câu hỏi, hắn sẽ trả lời rằng hắn ở bên cạnh người kia, hay đau lòng hơn, hắn nói dối. Chi bằng cứ giữ câu hỏi ấy cho bản thân, cứ tự lừa mình rằng hắn có việc, nỗi đau chính là sẽ nhẹ nhàng hơn.

Lộc Hàm yên bình dựa đầu vào ngực Ngô Thế Huân, tay nắm chặt lấy vạt áo hắn như cố níu kéo một điều gì đó.

———————————————————————————-

Buổi sáng ở Seoul rất đẹp. Đặc biệt là ở nơi ở của Lộc Hàm và Thế Huân. Trong lành và yên bình. Nhưng đối với Ngô Thế Huân, buổi sáng yên lành ấy không khác gì địa ngục. Bình minh lên, hắn sắp phải làm điều bản thân đau lòng nhất.

Thế Huân im lặng ngắm nhìn Lộc Hàm còn bình lặng trong giấc ngủ. Hàng mi cong cong khẽ rung rung. Hai cánh môi hồng nhuận tựa cánh đào. Làn da trắng đến xanh xao. Người yêu hắn chính là mĩ nhân cực phẩm thiên hạ.

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng lướt tay dọc gương mặt Lộc Hàm, rồi từ từ chuyển xuống phần bụng của cậu. Hắn nhu nhu hài tử, tạo vật đáng yêu đang lớn dần trong bụng Lộc Hàm. Giọng trầm ấm cất lên, như có cái gì nghẹn lại, đau đớn đến quặn thắt.

_ Tiểu bảo bối…

Thế Huân cứ như thế nhìn trân trân vào bụng Lộc Hàm, cố gắng cảm nhận nhịp đập của sự sống. Hắn một vài giờ nữa thôi, phải hủy đi sự sống này. Lộc Hàm từng nói, con của họ sinh ra sẽ rất xinh đẹp, rất thông minh. Lộc Hàm từng nói, bảo bối này đối với Lộc Hàm là vô cùng trân quý, vô cùng quan trọng. Lộc Hàm từng nói, nhất nhất bảo vệ tiểu hài tử này.

Và Ngô Thế Huân từng nói, phá bỏ đứa trẻ ấy đi.

Một giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên khóe mi của hắn. Nỗi đau giằng xé từng thớ thịt. Nhưng Lộc Hàm của hắn vì đứa trẻ này mà ngày một yếu đi, vì đứa trẻ này mà nguy hiểm đến tính mạng, hắn không cho phép.

_ Thế Huân…

Giọng Lộc Hàm cất lên giữa không gian yên lặng, trong vắt tựa thủy tinh.

_ Anh đây…

Hắn nhẹ nhàng kéo Lộc Hàm vào lòng, âu yếm đặt một nụ hôn lên trán cậu.

_ Lộc Hàm, nếu một ngày anh làm gì có lỗi với em, em sẽ tha thứ cho anh chứ?

Lộc Hàm vừa thanh tỉnh, nghe thấy Ngô Thế Huân hỏi mình, lòng ngập tràn lo sợ. Có phải hay không hắn chuẩn bị nói hắn cùng Bạch Hiền là quan hệ yêu thương, hắn cùng Bạch Hiền ở cùng một chỗ, hắn đã hết cảm xúc với Lộc Hàm. Cậu không đồng ý, vạn lần cũng không. Nam nhân này là cậu vất vả tới sống đi chết lại mới có được, nhất định không thể dễ dàng thuộc về người khác.

_ Em sẽ tha thứ cho anh…

Tâm trí không điều khiển được lời mình vừa nói ra. Nhẹ tựa lông hồng, nghe thấy một cái gì đó vừa vỡ vụn.

Thế Huân nén một tiếng thở dài. Dù Lộc Hàm tha thứ cho hắn, hắn cả đời này cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Rất nhanh hai người cùng tỉnh dậy, ăn điểm tâm rồi tới bệnh viện như lịch Thế Huân hẹn với Độ Khánh Thù.

Lộc Hàm theo bàn tay của Thế Huân mà bước. Tới trước cửa phòng phẫu thuật, Lộc Hàm không hề hay biết mà vẫn ngây ngốc đi theo.

Vị bác sĩ dáng người mảnh khảnh nhỏ bé từ từ bước tới chỗ hai người, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lộc Hàm, nói khẽ.

_ Mình đã chuẩn bị xong rồi. Cậu cùng đừng lo lắng gì hết.

Lộc Hàm trong lòng có điểm băn khoăn. Chỉ là đi khám thai, đâu có gì đáng lo sợ? Cả Ngô Thế Huân cùng Độ Khánh Thù sao lại căng thằng như vậy?

Lộc Hàm hai cánh môi hé lên một nụ cười, mắt nhìn vô định, khẽ nói.

_ Mình đâu có sao.

Cậu từ từ theo Khánh Thù đi vào trong.

_Lộc Hàm!

Thế Huân nhìn cảnh trước mắt, thấy biểu tình ngây ngốc của Lộc Hàm, trong lòng như có ngàn vạn mũi kim đâm xé. Hắn vội vã lao tới, đem cậu ôm vào lòng, siết chặt. Lộc Hàm giật mình, cánh tay vô thức ôm lấy tấm lưng hắn. Giọng thanh mảnh tinh khiết cất lên, thập phần run sợ.

_ Anh làm sao vậy? Có muốn cùng em vào trong?

Thế Huân cắn chặt hai cánh môi, từ từ buông Lộc Hàm ra. Hắn âu yếm đặt lên trán cậu một nụ hôn. Lòng ẩn ẩn bao đau đớn.

_ Không sao…Em đi đi…

Trong lòng hắn chính là mong điều ngược lại, mong cậu đừng bước qua cánh cửa ấy.

Lộc Hàm buông bàn tay Thế Huân ra, bước vào căn phòng ngập tràn mùi thuốc sát trùng. Lòng có chút nghi hoặc, đây không phải phòng của Khánh Thù.

Độ Khánh Thù đau lòng nhìn Lộc Hàm, động tác chậm rãi đỡ cậu nằm lên bàn phẫu thuật, giọng trầm ổn cất lên. Đáy mắt có chút bối rối, lại có chút hối hận. Khánh Thù trước đây đã từng trải qua cảm giác mất đi hài tử mình yêu thương. Bây giờ chính là nhìn Lộc Hàm mất đi đứa trẻ, cậu vạn lần không đành lòng.

_ Lộc Hàm, đừng buồn. Hai người về sau vẫn còn cơ hội có con…

Lộc Hàm nghe Độ Khánh Thù nói, cặp đồng tử nâu thẫm phút chốc mở lớn, toàn than không kìm được một cơn run rẩy. Cậu quả thực không thể tin vào tai mình. Khánh Thù nói gì, Lộc Hàm vạn lần không hiểu. Một cơ hội nữa có con? Vậy tiểu hài tử trong bụng cậu, có chuyện gì đã xảy ra?

Lộc Hàm ngồi bật dậy, gương mặt lo sợ hoảng hốt.

_ Cậu…cậu nói gì? Mình quả thực không hiểu.

Độ Khánh Thù nén một tiếng thở dài, hướng mắt tới điện thoại của mình rồi quay lại nói cùng Lộc Hàm, cố mang một nét ngạc nhiên.

_ Thế Huân không nói gì với cậu sao? Đứa trẻ chính là phát triển không bình thường. Nói ngắn gọn, chính là đứa trẻ này sinh ra, cậu vạn lần có nguy cơ mất đi tính mạng.

Lộc Hàm nghe Khánh Thù nói, cố tìm ra một chút đùa giỡn, nhưng không thành. Đôi mắt mịt mờ phút chốc đã ngấn lệ. Hắn lại một lần nữa lừa dối cậu. Hắn thế nào lại muốn đem con của hai người bỏ đi. Hắn không pahri cũng rất chờ mong tiểu bảo bối này ra đời, cũng rất chờ mong một gia đình hạnh phúc? Nếu như không yêu thương cậu, ngay từ đầu đã không nên tiếp nhận cậu. Hắn có phải hay không chính là chỉ dụng tâm yêu thương một mình Biện Bạch Hiền? Hành động của hắn ngày hôm nay, suy cho cùng chỉ là thương hại. Lừa dối! Hắn chính là rất độc ác nhẫn tâm.

Lộc Hàm lảo đảo đứng dậy, mặc kệ Độ Khánh Thù ngăn cản, điên cuồng bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Bắt cậu bỏ đứa bé này đi, chính là bắt cậu tự cầm dao đâm mình. Nguy hiểm thì sao? Chết đi thì sao? Mất tiểu hài tử, chẳng phải cậu cũng sẽ đau tới chết? Hắn vẫn là không thực tâm yêu thương cậu, không cho cậu được quyền quyết định cuộc sống của chính mình. Mặc kệ đôi mắt cậu không nhìn thấy, mặc kệ sinh con ra có nguy hiểm, cậu cũng quyết tâm giữ lại hài tử này. Cuộc đời không ai cần nó, cậu cần nó. Nước mắt đã chan chứa trên gương mặt nhợt nhạt.

Lộc Hàm từng bước lại từng bước cố dò tìm đường đi xuống. Mắt không nhìn thấy nhưng vẫn cố gắng bước đi thật vững vàng. Cậu muốn đi thật xa, không muốn nghe thấy giọng nói của Ngô Thế Huân, không muốn cảm nhận vòng tay của hắn.

Ngô Thế Huân khi thấy Lộc Hàm bước vào phòng phẫu thuật, vừa vặn điện thoại báo có cuộc gọi từ công ty. Hắn nén lo lắng trong lòng, bước vội ra bên ngoài nói chuyện công việc. Khi trở lại đã thấy cửa phòng cấp cứu mở toang, bên trong là Độ Khánh Thù gương mặt vô bi vô hỉ. Hắn sững sờ nghe Khánh Thù nói, bản thân chính là cảm thấy muốn chết đi. Bóng dáng Lộc Hàm không thấy đâu, có phải hay không đang rất hận hắn, quyết tâm rời bỏ hắn đi. Nhưng cậu không thấy đường, lại đang mang thai, chính là rất nguy hiểm. Rốt cục có thể đi đâu? Ngô Thế Huân cuống cuồng chạy đi tìm Lộc Hàm, một tầng lại một tầng, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Hắn cảm thấy tim mình như vừa bị đập nát thành tram ngàn mảnh, đau đến rơi nước mắt. Lỗi là của hắn. Mọi thứ đều là do hắn. Lộc Hàm đánh hắn, giết hắn hay thậm chí ly hôn với hắn, nhưng chỉ cần cậu an toàn, lúc ấy đối với hắn chính là quá tốt.

Lộc Hàm run sợ dò dẫm từng bước đi. Phút chốc, một bàn tay nắm lấy bàn tay cậu. Lộc Hàm có chút hoảng hốt. Nhưng hơi ấm này chắc chắn không phải Thế Huân. Có lẽ người này chỉ vì nhìn thấy cậu quá đáng thương nên muốn giúp đỡ. Cậu hít nhẹ mũi, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Lộc Hàm lúc ấy chỉ muốn trốn đi, chính là không suy nghĩ nhiều liền cất giọng:

_ Cảm phiền…có thể giúp tôi gọi một chiếc taxi?

Lộc Hàm nói trong tiếng nấc, mong chờ phản hồi từ người kia. Không đợi lâu, phía bên kia vang lên thanh âm trầm thấp khiến cậu vô cùng kinh ngạc, thập phần kinh hãi. Đôi bàn tay muốn giật ra, nhưng đã bị người kia giữ chặt lại, biến thành một cơn đau nhức.

_ Đi theo tôi!

_ Khánh Thù, cảm phiền cậu chăm sóc cho Bạch Hiền cùng Xán Bạch một ngày. Tôi đi rồi sẽ nhanh chóng quay về.

_ Được. Anh cứ yên tâm.

Khánh Thù liếc nhìn màn hình điện thoại đã tắt, trong lòng ngập tràn cay đắng. Ánh mắt lại hướng tới nam hài bé nhỏ đáng yêu nằm cạnh Bạch Hiền trên giường bệnh.

Bạch Hiền chính là đã ngủ gần một ngày vẫn chưa thanh tỉnh. Phác Xán Liệt có chuyện phải đi liền nhờ Khánh Thù giúp mình theo dõi Bạch Hiền. Vốn cuộc hẹn kéo dài một ngày, nhưng hắn cố sức sắp xếp lại một chút, cuối cùng là vẫn phải đi, nhưng chỉ trong nửa ngày. Thâm tâm hắn hoàn toàn tin tưởng vào Khánh Thù, lại không biết bản than vừa phạm sai lầm rất lớn.

Khánh Thù nhẹ nhàng bế tiểu hài tử của Bạch Hiền và Xán Liệt lên tay, say mê ngắm nhìn bảo bối bé nhỏ. Nam hài khôi ngô tuấn tú, thanh khiết như một thiên thần, thế nào lại sắp phải gánh chịu nhiều thống khổ vất vả? Cậu chính là vạn lần không mong muốn. Nhưng nếu không làn theo Kim Chung Nhân, hắn và cậu, chính là vĩnh viễn không thể sống một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Dành lấy hạnh phúc của người khác để đổi lấy hạnh phúc bản thân, cậu ích kỷ, nhưng rốt cục cũng chỉ vì một chữ yêu.

Độ Khánh Thù lướt trên màn hình điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc. Kim Chung Nhân, chúng ta sắp được hạnh phúc rồi.

————————————————————————————————————–

Hoàng Tử Thao hạnh phúc tựa đầu vào cánh tay rắn chắc của Ngô Diệc Phàm. Ngón tay thanh mảnh vẽ từng vòng tròn vô định trên ngực anh. Y ấm áp cảm nhận cái siết tay của Ngô Phàm bao bọc quanh mình.

Đôi mắt con của Tử Thao liếc nhìn xuống bàn tay to lớn của anh. Đáy mắt phút chốc từ ôn nhu như nước chuyển biến ẩn hiện một tia giận dữ. Hiện lên đáy mắt y là chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của hắn, chiếc nhẫn kết hôn của anh cùng Lộc Hàm. Thế nào đã cùng y trở về Trung Quốc, đã hứa hẹn toàn tâm toàn ý yêu thương y, bây giờ lại đeo nhẫn kết hôn cùng nam nhân khác? Tử Thao chính là không quan tâm anh quen thuộc đeo nó, hay thực tâm nhưng nhớ người kia, chỉ cảm thấy một cơn giận lan tỏa từng mạch máu. Y muốn độc chiếm anh. Y muốn bóng hình người kia hoàn toàn thoát khỏi tâm trí anh. Và y biết, để độc chiếm anh, chỉ còn một cách, để người kia vĩnh viễn không tồn tại trên đời.

_ Diệc Phàm, anh phải luôn nhớ, tất cả mọi việc em làm, đều là bởi em yêu anh, một mình anh.

====================== END CHAP 40=================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net