Chap 43: Trót yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 43

Trót yêu

Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn Lộc Hàm gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt không khỏi cảm thấy đau lòng.

Vị bác sĩ già đẩy nhẹ gọng kính, đôi chân mày hơi nhíu lại. Ông cất giọng từ từ, nói đủ cho hai người nghe.

_ Tình hình của cậu ấy bây giờ khá ổn rồi. Nhưng có một chuyện tôi thấy rất lạ.

_ Anh ấy làm sao ạ?

Bạch Hiền để ý biểu tình của bác sĩ, không thể ngăn bản thân vô cùng kích động. Phác Xán Liệt đứng bên cạnh, ấm áp xoa vai Bạch Hiền, cố trấn tĩnh lại cậu.

_ Không sao. Khi xét nghiệm, chúng tôi phát hiện ra máu đông tích tụ trong đầu cậu ấy đã tan hoàn toàn. Có nghĩa là cậu ấy bây giờ rất có khả năng nhìn thấy như ban đầu.

Bạch Hiền cùng Xán Liệt lắng nghe bác sĩ nói, trong lòng có điểm kinh ngạc. Đáy mắt hiện lên vài phần mừng rỡ cùng kinh ngạc. Bạch Hiền trên khóe môi phút chốc hé lên một nụ cười rất ấm áp. Qủa thực đây là một chuyện vô cùng tốt. Nhưng trong thâm tâm lại lo sợ nếu như Lộc Hàm tỉnh lại, nhìn thấy Ngô Thế Huân sẽ càng thêm đau lòng. Duyên phận của bọn họ là như vậy, yêu thương rất sâu sắc mà không thể đến với nhau.

Phác Xán Liệt đỡ Biện Bạch Hiền về phòng. Đôi mắt cún con đáng yêu phút chốc đẫm lệ. Xán Liệt mỉm cười nhẹ nhàng, đưa ngón tay lên lau giọt nước mắt trong suốt vừa rơi xuống. giọng cất lên ấm áp ngọt ngào tựa như ánh mặt trời.

_ Đừng khóc…Đi đón Tiểu Bạch thôi. Con nhất định sẽ nhớ chúng ta.

Bạch Hiền nằm trong lồng ngực Xán Liệt, nghe tiếng trái tim hắn từng nhịp từng nhịp đập rất dịu dàng, lại nghe hắn cười trầm thấp. Một nụ cười từ từ vẽ trên môi cậu. Suy cho cùng, đau khổ như thế, Phác Xán Liệt như thế nào vẫn trở về bên cậu, vẫn là cùng cậu yêu thương đến suốt đời.

Hắn nắm chặt tay cậu, cùng nhau đi tới phòng trẻ sơ sinh. Nơi Tiểu Bạch nằm ngay cạnh cửa sổ, đứng vào có thể nhìn thấu bên trong. Biện Bạch Hiền vừa bước chân tới đã vui vẻ kiếm tìm bảo bối nhỏ của mình, lại thấy nó vừa thức giấc, gương mặt non nớt đáng yêu ngáp một tiếng. Cái mũi nhỏ chun chun rồi bỗng chốc cất tiếng khóc lớn. Bạch Hiền đập đập nhẹ vào mặt kính, cố thu hút sự chú ý của đứa nhỏ. Tiểu Bạch chính là vô cùng lanh lợi liền nhìn theo. Bạch Hiền ấm áp nở nụ cười với đứa nhỏ, vẫy vẫy tay chào nó. Bảo bối trong giường quẫy đạp không thôi, hướng Bạch Hiền mà khóc. Nữ hộ tá từ trong bước ra, nhẹ nhàng bế Tiểu Bạch đang ủy khuất oa oa kêu loạn, đặt vào tay Bạch Hiền. Cậu nhìn đứa nhỏ trong vòng tay mình như một chú cún nhỏ cọ cọ đáng yêu, trong lòng nảy sinh một cỗ ấm áp. Cậu âu yếm vỗ vỗ đứa nhỏ, đặt lên má tiểu hài tử một nụ hôn. Hài tử chính là chỉ làm nũng một chút, vào tay daddy liền hết làm loạn, ngoan ngoãn chơi đùa với những ngón tay của mình.

_ Tiểu Bạch ~

Xán Liệt chính là rất ủy khuất. Đứa nhỏ này có vẻ không ưa hắn. Chỉ cần Xán Liệt bế một chút liền khóc nháo đòi Bạch Hiền. Thân làm baba lại đích thân bị con trai nhỏ bài xích, hắn thực không cam chịu nha!

Xán Liệt lấy ngón tay nhỏ chọc chọc vào má bầu bĩnh trắng như sữa của đứa nhỏ. Tiểu Bạch dùng bàn tay nhỏ bé của mình đánh đánh Xán Liệt, miệng nhỏ ủy khuất kêu oa oa một tiếng bĩu cái môi nhỏ. Chính là khinh thường nha!

Phác Xán Liệt đứng bên cạnh nhìn Bạch Hiền khúc khích cười, cảm thấy bản thân vô cùng mất mặt liền không nương tình cướp đứa nhỏ từ tay cậu, giơ nó lên thật cao, hướng mắt lên trên nhìn nó, cố lấy giọng nghiêm nghị ra mà mắng.

_ Tiểu Bạch hư! Baba ghét con nha. Baba không cho con chơi cùng Daddy của con nữa.

Tiểu Bạch đang thoải mái trong lòng Daddy của nó, bỗng chốc bị Baba nhấc bổng lên, quả thực có chút chóng mặt đi. Cái đầu nhỏ chưa kịp định thần đã bị mắng. Tiểu Bạch rất đáng thương nha.

Tiếng khóc của đứa nhỏ lại vang lên như muốn đâm thủng màn nhĩ của Xán Liệt cùng Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền thấy bảo bối của mình bị dọa đến phát khóc, trong lòng chính là muốn đem Phác Xán Liệt đi chém.

Cậu nhăn nhó, hung hăng kéo đứa nhỏ lại, âu yếm vỗ về nó, nhẹ nhàng lau đi ước mắt trên hai khóe mi. Hướng đứa nhỏ mà cười cười

_ Ngoan… Daddy đánh Baba con nha… Bảo bối của Daddy ngoan a~

Sau đó liền bỏ đi về phòng, để lại một mình Phác Xán Liệt thân tâm ghen tỵ. Thế nào vợ mình lại bị con trai nhỏ chưa đầy một tuần cướp đi a?

Hắn đến khi đại não ngây ngốc nhận ra Bạch Hiền đã đi, mới dùng chân dài vô tích sự của mình chạy theo, vừa đi vừa hét.

_ Bạch Bạch! Em đứng lại cho anh. Anh hận a!

Lộc Hàm cảm nhận được hơi nóng phảng phất trên gương mặt mình. Hàng mi rung rung từ từ hé mở. Cậu lập tức nhăn mặt lại. Ánh nắng từ bên ngoài phủ khắp căn phòng. Lộc Hàm đảo mắt xung quanh, phát hiện ra nơi mình ở chính là bệnh viện. Xung quanh lại không thấy bóng dáng Ngô Thế Huân đâu. Lộc Hàm có thể mơ hồ nhớ được, mình chính là bị Kim Chung Nhân bắt đi, nhớ Thế Huân đã cứu mình, nhớ hắn đã đem mình ôm vào lòng mà hứa hẹn. Hai cánh môi vô thức cất lên một tiếng.

_ Ngô Thế Huân…

Từ đằng sau vang lên một thanh âm trầm thấp.

_ Em tỉnh rồi…

Cậu giật mình quay lại. Trong lòng vạn lần khát khao thấy thân ảnh cao lớn của Ngô Thế Huân.

_ Diệc Phàm…

Giọng cất lên có chút thất vọng.

_ Ngô Thế Huân ở đâu?

Cậu mệt mỏi ngồi dậy. Ngô Phàm nhìn Lộc Hàm gương mặt hoảng hốt lo sợ, lại vừa gọi tên mình, trong lòng có điểm kinh ngạc.

_ Lộc Hàm…Em thực sự đã nhìn thấy rồi sao? Thật kỳ diệu.

Lộc Hàm nghe Ngô Diệc Phàm nói, đôi mắt ánh lên vạ phần rạng rỡ. Cậu giât mình đưa mắt nhìn xung quanh. Toàn thân không kiềm chế được một cơn run rẩy. Chính là cản trở cuối cùng của cậu cùng Ngô Thế Huân đã không còn. Từ nay về sau, cậu đều mỗi ngày có thể nhìn thấy gương mặt của hắn, thấy bóng lưng của hắn, nhìn thấy mọi thứ thuộc về hắn. Từ nay về sau có thể yêu thương cùng hắn trải qua, khổ đau cũng có thể hoàn toàn bên cạnh giúp đỡ hắn.

Lộc Hàm trên môi nở một nụ cười rạng rỡ. Tâm trí bối rối vội vã quay sang Diệc Phàm, trong mắt long lanh một màn nước.

_ Thế Huân…Thế Huân anh ấy đâu rồi? Anh ấy đã biết chưa? Em muốn gặp anh ấy.

Ngô Diệc Phàm đứng bên cạnh giường của Lộc Hàm, nhìn cậu run rẩy nước chân lạnh lẽo chạm xuống nền đất, trong lòng phút chốc nảy sinh cảm giác chua xót.

Anh không nhịn được liền đem cậu ôm vào lòng. Nam nhân này là người em trai anh yêu thương nhất. Yêu thương tới nỗi sẵn sang hy sinh bản thân mình, và hắn biết Lộc Hàm cũng như vậy.

Lộc Hàm bị Ngô Diệc Phàm ôm vào trong lòng, bất ngờ giẫy giụa.

Ngô Diệc Phàm ở phía bên trên cất giọng nghèn nghẹn. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

_ Thế Huân… Em ấy có chuyện rồi…

Lộc Hàm nghe Ngô Diệc Phàm cất giọng, không dám cựa quậy nữa. Điều cậu lo lắng nhất đã tới. Lộc Hàm căn bản khi biết mắt mình đã nhìn thấy, trong lòng vô thức tràn vè hình ảnh của Ngô Thế Huân ngày hôm qua. Từng lời hắn nói như ngàn mũi kim cắm sâu vào trái tim câu. Bằng linh cảm của mình, Lộc Hàm biết người cậu thương yêu đang có chuyện. Chỉ là cố tình không biết, cố tình trốn tránh.

_ Em muốn nhìn thấy Thế Huân…Làm ơn…

Lộc Hàm đáy mắt vô định không có một chút linh hồn, được Ngô Diệc Phàm dìu tới phòng hồi sức cách đó không xa. Con đường đi chỉ cách hai phòng nhưng đối với Lộc Hàm chính là dài ngàn thế kỷ, Quả thực không muốn bước tiếp, không muốn nhìn thấy Ngô Thế Huân lúc này.

Lộc Hàm khóc nấc lên từng cơn. Ngô Thế Huân nằm im lìm trong căn phòng trắng. Xung quang hắn là máy móc, nhìn qua đã cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn yên lặng không nói, chỉ để hai tay lên ngực, bộ dạng nhìn ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Gương mặt trắng bệch không một chút sức sống. Hai cánh môi hồng nhuận trước kia nhợt nhạt. Lộc Hàm từ từ chạm nhẹ tay lên mặt kính, cánh môi cắn chặt vào nhau. Toàn thân run rẩy không thể đứng vững. Nước mắt vẫn lăn dài trên gò má.Chính là muốn gào thét tên của hắn, muốn lao vào vòng tay của hắn. Khoảng cách hiện tại là một tấm kính chính như ngàn vạn cách xa. Như thế nào cậu và hắn vẫn không thể hoàn toàn hạnh phúc, không thể sống cùng nhau tới suốt cuộc đời.

Đôi chân run rảy ngã khụy xuống. Ngô Diệc Phàm vội vã đỡ lấy cậu, ôm chặt cậu vào lòng. Lộc Hàm không thẻ kìm được nước mắt, khóc thét lên, chính là muốn đem toàn bộ thống khổ trong lòng vỡ òa ra. Trái tim như vừa bị bóp nghẹn, từng cơn từng cơn không thể thở nổi. Cậu nắm chặt lấy góc áo Diệc Phàm.

_ Em ấy bị ngộ độc khí gas, trở thành…người thực vật. Sống được đã là kỳ tích. Thế Huân có thể tỉnh lại rất nhanh, cũng có thể không bao giờ tỉnh lại.

Thế Huân vẫn như mỗi buổi sáng thức dậy Lộc Hàm nhìn thấy trong ký ức, đều mền mại như nước. Nhưng hắn như vậy, còn thống khổ hơn chết đi.

_ Thế Huân a… Anh là đồ nói dối. Anh nói anh sẽ bảo vệ em mà. Mau dậy đi. Nếu không em sẽ không để tâm tới anh nữa… Thực sự không để tâm tới anh nữa. Làm ơn đừng bỏ rơi em…Anh à…

Lộc Hàm nức nở trong đau đớn. Hắn nhất định không được ngủ, nhất định không được bỏ cậu lại một mình. Lộc Hàm cần hắn. Hài tử cần hắn. Lộc Hàm của hắn đang ở đây. Lộc Hàm của hắn có thể nhìn thấy được rồi. Chỉ là hắn không chịu tỉnh lại, không chịu mở mắt ra nhìn cậu.

Ngô Thế Huân ngủ rồi, thế giới của Lộc Hàm như thế nào có thể mở mắt được?

Người nói yêu em đi…

Người nói thương em đi…

———————————————————————————–

Biện Bạch Hiền nằm trong lồng ngực Xán Liệt, ngây ngốc đưa tay chạm lên cánh môi hắn. Phác Xán Liệt vẫn còn say ngủ. Cánh tay vòng qua eo Bạch Hiền, êm đềm tựa cằm vào đỉnh đầu cậu. Biện Bạch Hiền im lặng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn, tận hưởng hương thơm ngọt ngào lan tỏa từng chút từng chút. Nắng từ bên ngoài chiếu rọi vào hai thân ảnh cuộn chặt nhau trên giường.

_ Em còn không để anh ngủ?

Xán Liệt đột nhiên cất giọng làm Bạch Hiền giật mình vội vã giả vờ nhắm mắt. Phút chốc cảm nhận được một vật mềm mại đặt lên môi mình. Xán Liệt nhấn môi mình vào môi Bạch Hiền tự nhiên như thể mọi thứ trước nay vẫn như vậy.

_ Em muốn tới bệnh viện cùng Lộc Hàm và Thế Huân.

Biện Bạch Hiền cọ cọ đầu vào áo hắn, nhỏ nhẹ cất giọng. Xán Liệt khẽ gật đầu, siết chặt con mèo nhỏ của mình, sung sướng hưởng thụ cảm giác cùng người mình nhất nhất thương yêu ở cùng một chỗ.

_Ngủ thêm một chút nữa thôi. Bây giờ còn sớm mà.

Bạch Hiền ưng thuận dùng chân của mình gác lên người hắn. Phác Xán Liệt thuận tay chạm vào chân cậu, vuốt nhẹ. Một cảm giác rạo rực chạy dọc sống lưng. Hắn chính là quên mất, Bạch Hiền của hắn mỗi khi đi ngủ đều chỉ mặc chiếc áo ngủ dài của hắn, thực rất mỏng manh. Xán Liệt bất chợt nở nụ cười rạng rỡ, lại một lần nữa kéo Bạch Hiền lại, chạm môi mình lên cánh môi nhỏ của cậu. Nhưng không phải là nụ hôn ngắn như lần trước. Hắn một lực liền đem cậu ghì xuống dưới thân mình, đê mê hòa quyện hai cánh môi. Nhưng điều làm hắn vui nhất chính là Bạch Hiền không bài xích cũng không làm nháo, thậm chí còn đưa tay ôm lấy cổ hắn.

Phác Xán Liệt cười khe khẽ. Thì ra không chỉ hắn không chịu đựng được.

Xán Liệt đưa tay vào sâu trong áo của Bạch Hiền, khoan khoái tận hưởng làn da mắt lạnh trắng sứ tựa một que kem. Hắn say mê ngắm nhìn cực phẩm trước mặt. Bạch Hiền hai măt mở mơ màng cánh môi hồng nhuận hé mở.

Đã lâu không thân mật, một chút tiếp xúc của Xán Liệt khiến cậu toàn thân run rẩy, khó kiềm chế bản thân liền bật lên một tiếng rên rỉ. Đôi cánh tay thanh mảnh ghì chặt cổ Xán Liệt, nghe hơi thở ấm nóng của hắn phả trên từng xentimet da thịt mình.

Xán Liệt chính là bị kìm hãm quá lâu, đứng trước cực phẩm liền như một con thú hoang chưa từng được thuần chủng, một lực liền đem áo mỏng trên người Bạch Hiền xé toạc ra.

Làn da trắng noãn hiện lên giữa ánh nắng càng thêm dụ hoặc. Hắn cảm thấy phần đàn ông của mình đã muốn phát điên. Xán Liệt không chần chừ đưa tay lần xuống phía dưới, muốn kéo vật cản cuối cùng trên cơ thể cậu. Hắn kéo dài nụ hôn dọc xuống bên dưới. Mỗi nơi đi qua đều để lại những vệt đỏ yêu thương. Bạch Hiền trong vòng tay hắn, ngửa đầu ra đằng sau rên rỉ.

_ Xán Liệt a…

Xán Liệt đưa tay lên phía trên, nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Hiền. Chiếc boxer kéo vừa chạm tới, dục vọng trong hắn đã lên tới đỉnh điểm. Chỉ một vài giây nữa, cảm giác yêu thương sẽ một lần nữa bừng cháy.

Giữa không gian ngập tràn vị xuân tình, phút chốc cất lên tiếng nỉ non cao ngất. Phác Xán Liệt vào giây phút ấy chính là muốn phát điên. Tiểu Xán Bạch đang ngủ say, vì tiếng ân ân a a của baba và daddy của nó làm cho tỉnh giấc liền ủy khuất oa oa kêu loạn. Đứa nhỏ quẫy đạp trong chiếc nôi đặt ngay bên cạnh giường, tiếng khóc càng muốn làm người khác đau lòng.

Biện Bạch Hiền cho dù đang chìm trong mê đắm cùng Xán Liệt, nghe thấy tiếng khóc của tiểu bảo bối nhà mình vẫn là cảm thấy đau lòng liền không đành mà khẽ đẩy người hắn ra.

_ Xán Liệt…a…Tiểu Bạch kìa…

Phác Xán Liệt lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Bạch vô cùng phiền nhiễu. Cớ gì luôn hướng tới lúc cậu và hắn yêu thương mà làm rộn? Sau này khi lớn lên nhất định hắn sẽ đem tiểu bảo bối này ra mà đánh đòn.

Xán Liệt không lỡ bỏ qua cơ hội cùng Bạch Hiền thân mật liền bỏ ngoài tai lời của cậu cùng tiếng khóc của Tiểu Bạch, tiếp tục hôn cậu.

Tiếng khóc của tiểu bảo bối càng ngày càng lớn, lại kèm theo mấy tiếng ho. Biện Bạch Hiền cắn cắn môi, thực vô cùng đau lòng. Cậu nhăn mặt lại, đẩy người Xán Liệt ra, nói đầy đe dọa.

_ Mau dỗ con đi. Không thì đừng hòng động vào em.

Xán Liệt bị đẩy ra, cảm thấy bản thân chính là vừa bị giết đi. Dục vọng to lớn còn chưa được giải tỏa khiến hắn không khỏi khó chịu, bực bội. Hàng lông mày nhăn lại.

Bạch Hiền nhìn bản thân mình quần áo bị xé rách, toàn thân đầy vệt đỏ liền cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hai má đỏ ửng lên. Cậu lại để ý tới Xán Liệt đang ngồi quay lưng lại với mình, biểu tình vô cùng chán ghét liền cười khổ. Cậu cũng hiểu hắn đang vô cùng khó chịu. Rất lâu mới có dịp thân mật lại bị Tiểu Bạch phá vỡ.

Bạch Hiền từ đằng sau ôm lấy cổ hắn, đặt cằm mình vào vai Xán Liệt. Cậu không ngại ngùng hôn thật lớn lên má hắn, giọng cất lên đầy nũng nịu.

_ Tiểu tinh linh, em xin lỗi. Nhưng Tiểu Bạch khóc quả thực rất đáng thương.

Xán Liệt bĩu môi, dùng tay mình đặt lên bàn tay nhỏ bé của Bạch Hiền đang vòng qua cổ mình, hôn nhẹ lên làn da trắng sứ.

_ Em lúc nào cùng ủy khuất anh.

Bạch Hiền nhận ra ngữ khí giận dỗi của Xán Liệt, không tự chủ liền nở một nụ cười. Như thế nào hắn lại có thể ghen tị với tiểu hài tử này. Xem ra nếu như Bạch Hiền không làm nũng hắn, Xán Liệt quả thực sẽ tức giận.

_ Chồng à…Tối nay được không? Anh dỗ Tiểu Bạch đi, để em đi tắm.

Xán Liệt biết ngạo kiều của mình đã hết sức chân thành, liền hướng tới cậu mà nở một nụ cười rạng rỡ. Nhìn bóng dáng bé nhỏ lao vào phòng tắm, trong lòng hắn ngập tràn ấm áp thương yêu. Thực ra cũng là vì tối nay có thể đường đường chính chính đem cậu ra mà làm thịt.

Phác Xán Liệt vội vã bế hài tử đã khóc nấc lên trong nôi, đặt đầu bảo bối tựa lên hõm cổ của mình, tay âu yếm xoa xoa cái lưng nhỏ bé của con trai. Hắn chính là đã quen dỗ con, Tiểu Bạch cũng dần thân thuộc hơn, không bài xích như ban đầu. Phác Xán Liệt lau nước mắt trên gương mặt trắng trắng đáng yêu của đứa nhỏ, giọng trầm ấm cất lên đầy cưng chiều.

_ Tiểu Bạch ngoan… Tối nay con nhất định phải ngủ thật ngoan để baba cùng daddy của con làm việc nha…

Tiểu Bạch ngây ngốc trên vai hắn nghịch nghịch bao tay hình thỏ trắng đáng yêu của mình, cái miệng nhỏ oa oa vài tiếng, như thể đang cùng hắn trò chuyện.

Biện Bạch Hiền bước từ phòng tắm ra, nhìn thấy khung cảnh ấm áp liền bật cười khe khẽ, cùng Xán Liệt chuẩn bị đồ đạc tới bệnh viện.

Lộc Hàm nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau gương mặt cho Ngô Thế Huân. Hắn mỗi ngày dường như lại gầy thêm một chút. Vẫn gương mặt anh tuấn của hắn, vẫn là hai cánh môi hồng nhuận. Lộc Hàm khẽ mỉm cười. Nam nhân này như thế nào ngủ lâu tới vậy vẫn không chịu tỉnh lại? Cậu nhớ bản thân mình chưa khi nào chứng kiến hắn mất ngủ, rốt cục ngủ tới hơn một tuần rồi vẫn chưa chịu tỉnh lại. Tên ngốc Ngô Thế Huân này, chẳng lẽ hắn không định đặt tên cho hài tử hay sao? Lộc Hàm chính là không biết bản thân lấy đâu ra niềm tin để chờ đợi hắn. Chỉ là đã trót yêu thương hắn toàn tâm toàn ý, sâu sắc tới như vậy.

Lộc Hàm đặt chiếc khăn bông xuống bàn bên cạnh, tay nhu nhu đặt lên phần bụng của mình, trên miệng nở một nụ cười nhè nhẹ. Chính là không biết thâm tâm thực sự thoái mái hay vô vàn thống khổ.

Điện thoại Lộc Hàm bỗng chốc báo có tin nhắn. Cậu từ từ mở ra xem. Bên trong chỉ có sáu chữ “ Cầu thanh phía sau bệnh viện”. Lộc Hàm có điểm lạ lẫm ngạc nhiên. Cậu cười nhạt, có lẽ đây chỉ là một trò đùa. Lộc Hàm định tắt máy đi, nhưng chợt có đôi chút tò mò. Hẳn là có điều bất ngờ. Kim Chung Nhân đã vào tù, Lâm Duẫn Nhi đã không còn nữa, cậu hoàn toàn không thể bị nguy hiểm.

Lộc Hàm phút chốc nổi hứng tò mò, liền đắp lại chăn trên người cho Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn rồi ra ngoài.

Bên ngoài bây giờ sắp sang mùa xuân. Tuy vậy bên ngoài vẫn có hơi lạnh. Lộc Hàm đặt tay lên bụng mình, mặc một chiếc áo khoác mỏng, đi theo lời tin nhắn.

Chính là cầu thang bộ giờ này có rất ít người qua lại, thường thì họ đi cầu thang máy. Lộc Hàm bước từ từ lên những bậc cầu thang thực cao, có chút khó nhọc. Cậu sắp sinh nên việc đi lại có chút khó khăn. Lộc Hàm mất không ít thời gian để đi lên đó, lại không thấy có ai. Chỉ có một mình cậu đứng giữa không gian không phân cao thấp, trong lòng có điểm ghê sợ. Cậu kéo cao cổ áo khoác, hít một ngụm khí lạnh, rồi khẽ bật cười. Có lẽ đây chỉ là trò đùa của một người rảnh rỗi, đáng lẽ cậu không nên tin mà làm theo.

Lộc Hàm đang định bước xuống, vừa quay lưng lại, chợt một bàn tay nắm lấy hai vai cậu. Lộc Hàm thất kinh quay lại nhìn. Hiện lên trong đáy mắt cậu là một Hoàng Tử Thao đứng ngược chiều nắng, bóng đổ dài trên từng bậc cầu thang. Hai viền mắt đỏ rực, đáy mắt hằn lên từng vệt giận dữ. Tử Thao chẳng phải đã cùng Diệc Phàm trở về Hàn Quốc, lần này lại thấy Diệc Phàm trở về, hoàn toàn không nghĩ tới việc có Tử Thao đi cùng. Lộc Hàm run rẩy nhìn xuống phía bên dưới, vội vã đưa tay nắm lấy vai Tử Thao, cố giữ thăng bằng cho bản thân. Miệng run rẩy cố nói thành lời.

_ Tử…Tử Thao…Làm ơn thả tôi ra…

Hoàng Tử Thao nhìn Lộc Hàm trong tay mình run rẩy hệt như một con thỏ nhỏ. Đó có lẽ chính là điểm cậu ta thu hút nam nhân. Hoàng Tử Thao cất lời, nói nhẹ tựa gió mà nặng như ngàn vạn tảng đá đè lên trái tim Lộc Hàm.

_ Mày chết…Diệc Phàm sẽ yêu một mình tao…Một mình tao

Lộc Hàm nghe Tử Thao nói, cặp đồng tử mở thực lớn. Tử Thao đang dần buông bàn tay của cậu ra. Lộc Hàm vội vã bám trụ lại.

_ Cậu…cậu nói gì vậy? Tôi và…và Diệc Phàm hoàn toàn không có quan hệ gì.

Tử Thao nước mắt từ hai khóe mi trào ra, cay đắng bật cười thành tiếng.

_ Nói dối! Tao đã nhìn thấy mày cùng Diệc Phàm yêu thương, tao đã nhìn thấy anh ấy giữ chiếc nhẫn cưới. Mày phải chết…nhất định.

Lộc Hàm run rẩy hoảng loạn không dám nhìn xuống dưới, miệng hoảng hốt cầu xin Hoàng Tử Thao. Chỉ cần y buông tay, Lộc Hàm lập tức sẽ ngã xuống bên dưới. Cậu vạn nhất không được xảy ra chuyện. Tiểu hài tử còn chưa được trào đời.

_ Làm ơn…Đừng… Có thể đợi tôi sinh con ra…Tôi…A…

Không để Lộc Hàm nói hết câu, Tử Thao đã buông tay cậu ra. Lộc Hàm thét lên. Nước mắt đã rơi đầy gương mặt. Đôi tay nhỏ cố sức níu cánh tay của y. Nhưng chính là bị Hoàng Tử Thao gạt ra. Lộc Hàm cảm thấy bản thân mình rơi xuống phía bên dưới. Một cơn đau thấu hết tâm can phút chốc xuất hiện. Hình ảnh Ngô Thế Huân rạng rỡ mỉm cười hiện ra trước mắt cậu, mờ nhạt nhưng vô cùng rạng rỡ. Chính là vào những giây phút cuối đời, người ta hay nhìn thấy hình ảnh của người mình toàn tâm toàn ý thương yêu.

_ Ngô Thế Huân….

=============== END CHAP 43 ================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net