Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời lại bắt đầu chuyển mùa.

Và Mingyu chợt nhận ra sắp tròn một năm kể từ ngày đầu tiên cậu ngủ ké ở nhà Wonwoo. Từ ở ké thành khách trọ cố định rồi trở thành bạn cùng phòng, tới lần nâng cấp danh hiệu gần đây nhất thì Mingyu đã là câu chuyện của Wonwoo; thế mà đôi khi cậu vẫn phải thừa nhận rằng mình không thể nắm bắt được những gì đang diễn ra đằng sau cặp mắt kính của anh chàng biên tập viên đấy.
Thậm chí, đến cả vai trò là "Câu chuyện của Wonwoo", Mingyu cũng không chắc mình hiểu đó là gì.

Cho tới khi cậu bị Soonyoung tẩn cho một trận.
Và bị Jihoon - thần tượng của cậu - đạp cho một cú.

Mingyu thân thể tả tơi, đầu óc hoang mang quay sang Wonwoo đang ngáp dài vì bị dựng dậy lúc 10 giờ sáng thứ bảy như muốn hỏi "Anh ơi em đã làm gì sai vậy" thì thấy anh nhìn mình cười hiền, Kim Mingyu cũng nhe răng cười đáp lại trong vô thức. Có điều, nụ cười đó kéo dài được một giây thì bị cái liếc mắt sắc lẹm của hai người đang ngồi trên ghế kia kéo rụng xuống.

Wonwoo hơi rướn người để xoa đầu Mingyu như dỗ dành rồi đưa cho cậu xem màn hình điện thoại của mình, trên đó hiển thị khung chat của anh, Jihoon và Soonyoung.

𝗛𝗼𝗿𝗮𝗻𝗴𝗶𝗲: Này, Jihoon bảo là nếu ông mở mắt ra là hạnh phúc thì thật tốt đấy.

𝗨𝗿𝗶𝗷𝗶𝗵𝗼𝗼𝗻𝗶𝗲: Điêu, câu này là Soonyoung nói nhé. Tôi không đời nào thở ra được mấy câu thắm lụa đó đâu.

𝗛𝗼𝗿𝗮𝗻𝗴𝗶𝗲: Ơ này, thế hay là tớ lại gửi bản ghi âm qua cho Wonwoo nghe xem giọng ai nhé.

𝗨𝗿𝗶𝗷𝗶𝗵𝗼𝗼𝗻𝗶𝗲: !Q"%=)ƯT#$YTGf

𝗪𝗼𝗻𝘂: Thế mở mắt ra là Mingyu có được không?

𝗛𝗼𝗿𝗮𝗻𝗴𝗶𝗲: qpklb1"$#&&fj09$%('$5

𝗨𝗿𝗶𝗷𝗶𝗵𝗼𝗼𝗻𝗶𝗲: #%57ghj"#)'5'()#%$&"#$%

Thế là vai trò của Mingyu đường đường chính chính được nâng cấp lên thành Hạnh phúc của Wonwoo.

Sau một buổi sáng thứ 7 đầy bạo lực, ngay tối đó thì Mingyu đường hoàng ôm nệm vào phòng của Wonwoo, để lại căn phòng ngủ dành cho khách quay về vai trò vốn có của mình. Cậu ngồi xếp bằng dưới sàn, thẳng lưng như thể đang chuẩn bị phát biểu một bài diễn văn nghiêm túc, dịu dàng nhìn Wonwoo đang ngồi xếp bằng trên giường của anh. Kim Mingyu hít thở một hồi lâu, Wonwoo cũng kiên nhẫn đợi mà không hỏi han gì, hai chân anh xếp bằng một hồi lâu thấy mỏi thì hơi dịch người để thả chân xuống sàn rồi nhịp nhịp cho đỡ tê chân.

"Anh ơi."

"Ừ?"

"Em thích anh." - Mingyu nhìn thẳng vào mắt Wonwoo, trình bày dõng dạc tất cả những gì ngập tràn trong suy nghĩ, đang phập phồng trong trái tim của mình. Cậu muốn tự mình nói ra thật rõ ràng sự yêu thương của bản thân, để Wonwoo có thể ngay lập tức đón nhận tình cảm này mà không cần phải nghi kị hay lo lắng điều gì.

Những ngày sau đó, mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi rõ ràng. Cùng thức dậy, cùng ăn sáng, cùng nhau thả bộ đến ga tàu rồi vẫy tay tạm biệt khi Mingyu xuống trước để đến trường, cùng ăn tối ở cửa hàng tiện lợi nếu Mingyu có ca làm thêm, hoặc cùng nhau rảo bộ về nhà nếu Wonwoo không tăng ca vào những ngày Mingyu trống lịch. Chỉ có những cú chạm tay phớt qua trên cung đường quen thuộc trở thành hai bàn tay nắm, và Wonwoo cũng không còn hút thuốc một mình vào những đêm trăng rằm.



Bài hát mới của Woozi lại thành hit, và danh tính của rapper bí ẩn góp giọng cùng anh lại trở thành một chủ đề nóng trong các diễn đàn mạng.

Mingyu không nằm ngoài làn sóng tò mò đó, đặc biệt là khi cửa hàng tiện lợi cậu làm thêm nằm trong chuỗi cửa hàng chạy chiến dịch quảng bá cho bài hát mới của Woozi. Mingyu nghe mãi, nghe tới mức thuộc luôn cả phần rap của con người giấu mặt kia.

𝑇𝑜̂𝑖 𝑚𝑜̛̉ 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑟𝑎,
𝑡𝑎𝑦 𝑡𝑜̂𝑖 𝑛𝑎̆̀𝑚 𝑔𝑜̣𝑛 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑎𝑦 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖,
𝑡𝑖𝑚 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑏𝑎𝑜 𝑡𝑟𝑜̣𝑛 𝑏𝑜̛̉𝑖 𝑎̂́𝑚 𝑎́𝑝 𝑐𝑢̉𝑎 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖,
ℎ𝑜̂̀𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑏𝑎̉𝑜 𝑣𝑒̣̂ 𝑏𝑜̛̉𝑖 𝑐ℎ𝑖́𝑛ℎ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖.

Đ𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑠𝑎𝑢 𝑐𝑎́𝑛ℎ 𝑐𝑢̛̉𝑎 𝑙𝑢𝑜̂𝑛 𝑙𝑎̀ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 đ𝑎𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜̛̀ đ𝑜́𝑛,
𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑚𝑎̂𝑚 𝑐𝑜̛𝑚 𝑣𝑢̛̀𝑎 𝑣𝑎̣̆𝑛 đ𝑢̉ ℎ𝑎𝑖 𝑝ℎ𝑎̂̀𝑛,
𝑙𝑎̀ 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔 𝑐𝑎̀𝑢 𝑛ℎ𝑎̀𝑢 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑘ℎ𝑖 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑙𝑜 𝑙𝑎̆́𝑛𝑔,
𝑙𝑎̀ 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔 𝑡𝑖̉ 𝑡𝑒̂ 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑘ℎ𝑖 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑡𝑟𝑎̉𝑖 𝑙𝑜̀𝑛𝑔.

𝑇𝑜̂𝑖 𝑚𝑜̛̉ 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑟𝑎,
𝑐ℎ𝑖̉ 𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑑𝑢𝑛𝑔 𝑑𝑖̣ 𝑛𝑎̀𝑦 𝑘𝑒́𝑜 𝑑𝑎̀𝑖 𝑚𝑎̃𝑖,
𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑜𝑛𝑔 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑠𝑒̃ 𝑙𝑢𝑜̂𝑛 𝑏𝑒̂𝑛 𝑡𝑜̂𝑖
𝑣𝑎̣𝑛 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑚𝑜𝑛𝑔 𝑚𝑜̉𝑖 𝑘ℎ𝑖 𝑡𝑜̂𝑖 𝑘ℎ𝑒́𝑝 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑙𝑎̣𝑖
𝑚𝑜̛̉ 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑟𝑎 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑙𝑢𝑜̂𝑛 𝑜̛̉ 𝑏𝑒̂𝑛 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖.

--------【Dung dị】 - Woozi ft J.

Mingyu mở hẳn loa ngoài của điện thoại, vừa dọn nhà vừa lẩm nhẩm hát theo cả bài hát.

Hôm nay cậu được về sớm, vừa vặn lại là một tối thứ sáu rất thích hợp cho một bữa lẩu tại gia.

Chuẩn bị đồ gần xong, cậu vơ lấy điện thoại nhắn cho Wonwoo một cái tin.

"𝘈𝘯𝘩 𝘰̛𝘪 𝘩𝘰̂𝘮 𝘯𝘢𝘺 𝘢̆𝘯 𝘭𝘢̂̉𝘶 𝘤𝘢𝘺 𝘩𝘢̉𝘪 𝘴𝘢̉𝘯 𝘯𝘩𝘦́."

"𝘜̛̀. 𝘊𝘰́ 𝘤𝘢̉ 𝘚𝘰𝘰𝘯𝘺𝘰𝘶𝘯𝘨 𝘷𝘰̛́𝘪 𝘑𝘪𝘩𝘰𝘰𝘯 𝘲𝘶𝘢 𝘯𝘶̛̃𝘢, đ𝘶̉ đ𝘰̂̀ 𝘬𝘩𝘰̂𝘯𝘨 𝘦𝘮?"

"𝘈𝘯𝘩 𝘮𝘶𝘢 𝘵𝘩𝘦̂𝘮 đ𝘰̂̀ 𝘶𝘰̂́𝘯𝘨 𝘭𝘢̀ đ𝘶̛𝘰̛̣𝘤 𝘳𝘰̂̀𝘪."

Bấm tin nhắn nhoay nhoáy một hồi, Mingyu tự nhiên bật cười vì nhận thấy cái viễn cảnh này đã từng xuất hiện vào những ngày đầu tiên cậu mới dọn vào.



Soonyoung sau hai chai rượu thì xỉn quắc cần câu và bắt đầu nhào vào làm nũng Jihoon. Anh bạn vốn là nhà sản xuất âm nhạc kiêm nhạc sĩ kiêm ca sĩ nổi tiếng kia trước mặt một bạn người yêu thì cũng như hổ hóa mèo. Ban đầu thì làu bàu gầm gừ dọa nạt như hổ, sau một hồi cũng nhẹ nhàng kéo người kia dậy rồi chui vào phòng ngủ dành cho khách, nơi mà Mingyu vốn biết thân biết phận cần phải lấy lòng người ta nên đã trải sẵn nệm ngủ từ chiều.

Wonwoo hôm nay uống cũng hơi nhiều, anh ngồi lặng thinh một chỗ chống cằm nhìn Mingyu đang cẩn thận lau chùi dọn dẹp. Khóe miệng hơi mỉm cười khi nhận ra Mingyu lại đang vừa rửa chén vừa hát theo Dung dị.

Anh vươn vai như để kéo bản thân ra khỏi cơn buồn ngủ, vơ lấy điếu thuốc lá rồi lững thững bước ra ban công. Đang thả ra vòng khói tròn thứ mười mấy đó thì Mingyu cũng dọn xong, cậu mặc nguyên tạp dề mà ra chỗ anh rồi thả mình xuống, lười biếng dựa hẳn vào vai của Wonwoo.

"Nặng." - Wonwoo giật mình, sức nặng từ câu bạn trai nhỏ tuổi thật sự có tác dụng giải rượu tốt hơn cả khói thuốc.

"Em dựa tí thôi." - Mingyu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, một tay vòng qua ôm trọn lấy anh, một tay với lấy điếu thuốc hút dở rồi tự mình rít một hơi. Sau làn khói trắng lại là tiếng Mingyu thì thầm đoạn rap mà cậu vẫn mải mê hát theo suốt mấy hôm.

Wonwoo hơi nghiêng đầu, ánh mắt anh đậu trên xoáy tóc của Mingyu. Anh nhắm mắt lại chừng mười giây, mở mắt ra vẫn là xoáy tóc đó. Anh lại nhắm mắt lại chừng mười giây nữa, mở mắt ra vẫn nhìn thấy chỏm đầu của Mingyu. Rồi Woonwoo cứ thê nghiêng đầu, dựa dẫm ngược lại vào thân xác bồ tượng của cậu bạn ngồi bên, như để xác nhận rằng Mingyu đang thật sự tồn tại ở bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net