[Longfic] | MinoDa - Daragon | Triangle Love | Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Pino

Paring: MinoDa - Daragon . Có 1 chút TopBom - BomSeungHoon

Category: Tình cảm lúc vui lúc buồn, có những lúc hài hước và thú vị, đôi lúc vì yêu mà bạn thành thù...

Rating : K+

Cả tối qua Dara chả ngủ được chút nào . Sáng nay lại còn bị quản gia Lee gọi dậy từ rất sớm nữa chứ, mắt cô thành con gấu trúc luôn rồi . Cứ nghĩ đến việc sáng nay cô sẽ gặp Min Ho không biết phải cư xử như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại thì thôi cách tốt nhất là coi như không có chuyện gì xảy ra cho nhanh. Dara xuống ngồi vào ăn sáng cùng mọi người, bỗng cô Eun Joo vô tình hỏi :

- Hôm qua ăn diện đẹp thế đi kí hợp đồng thế nào ?

Dara đang ăn tí sặc phải dừng lại :

- Cô đừng có hỏi, cháu nói ra mọi người bỏ bữa luôn đấy

Bom trố mắt :

- Gì mà nghiêm trọng thế

- Đúng là rất nghiêm trọng đấy, vậy nên tốt nhất đừng ai hỏi gì cả

- Chị đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề chứ - Cheondung nghĩ chị mình nói đùa

- Đã nói đừng có hỏi mà. Aishiiii. Người ta sắp không ăn nổi nữa đây này - Dara cằn nhằn

Cô Eun Joo thấy Dara có vẻ tức thật nhưng cũng cần phải làm rõ nguyên nhân , cô cũng đã ăn xong :

- Là ai ? Ai mà khiến cháu khó chịu vậy ?

- Là cô ép cháu nói đấy - Dara dường như cũng ăn xong , cô bỏ thìa xuống , dõng dạc nói - Chủ tịch tập đoàn JYP Park Jin Young và cậu con trai cả Park Seung Ri

Phụt

Cả Bommie và Cheondung nghe xong đều đang húp canh nghe xong mà không thể kìm nổi cảm xúc

- Đã bảo đừng bắt cháu nói mà

- Rồi thế nào nữa ? - Cheondung nhíu mày hỏi

- Còn thế nào, chị bỏ về chứ sao

- Thế sao hôm qua chị về muộn thế ? - Cheondung hỏi thêm

- Hỏi ít thôi. Về nhà luôn để nó trút bực tức lên chị em mình à ? - Bommie xỏ xiên :))

Dara đá vào chân Bommie rít qua kẽ răng

- Chị cứ cẩn thận đấy , không là em cho chị biết tay

- Sợ quá ta - Bommie trêu

- Cháu phải đi làm đây - Dara đứng dậy không quên nhéo Bom một cái rõ đau rồi chạy thẳng lên phòng chuẩn bị

- Ya cái con bé này - Bommie chỉ biết xoa chỗ Dara vừa cấu

____________________

Dara đến chỗ làm cứ ngó trước ngó sau xem Min Ho đến chưa để cô nhanh chóng chuồn vào phòng . Vừa bước vào thì đã bị thư kí của Min Ho nhờ :

- Cô San, cô chạy sang đưa tài liệu này giùm tôi cho tổng giám đốc nhé, tôi có việc phải đi gấp bây giờ . Thế nhé , tôi đi đây - Chưa để Dara nói gì đã chạy đi luôn rồi

- Ế ế ế - Để lại Dara với khuôn mặt ngơ ngác hết sức

"Đã tránh không được này còn bày thêm việc để tôi phải gặp mặt sao ? Aigooooo. Thật là tránh vỏ dưa gặp ngay vỏ dừa" Dara than thở "Biết làm thế nào đây???? Đành đưa chứ sao không lại lỡ mất việc quan trọng thì mình là người chịu tội."

Cô đứng trước cửa phòng Min Ho hít thở thật sâu "Cố lên, tỏ ra bình thường thôi. Không sao đâu". Cô gõ cửa rồi mở cửa bước vào ,mặt chả có tí cảm xúc nào đúng là cô coi như không có chuyện gì xảy ra thật . Nhưng ngược lại, Min Ho lại mong chờ một điều gì đó khác với thái độ kia hơn. Dara nói gọn :

- Đây là tài liệu mà thư kí của anh nhờ tôi chuyển giùm vì anh ấy có việc phải đi gấp - Nói xong cô quay lưng đi , đóng cửa lại, cô dựa lưng vào cửa thở dài "Mình làm sao vậy nhỉ ? Mình đâu muốn thế này chứ. Mày đang sợ gì vậy hả Dara, sợ anh ta mới chính là người coi hôm qua như không có chuyện gì sao ?"

Thấy thái độ của Dara như vậy, Min Ho thở dài đầy thất vọng . Anh càng mong chờ điều gì đó thân thiết hơn chứ không phải thái độ coi như chưa có chuyện gì xảy ra như thế . Anh cầm tập tài liệu tự nhủ :

- Đúng là hôm qua chỉ là...một lời cảm ơn bình thường của em mà thôi... Tôi nghĩ quá nhiều rồi ... Phải không ?

Hóa ra cả hai người đều sợ người kia sẽ không chấp nhận mình nên đều tự tạo khoảng cách với nhau....

__________________

Bommie hôm nay vẫn lang thang trên phố, việc thì cũng vẫn chưa tìm được mà tiền thì cũng sắp hết đến nơi rồi. Cô đang thong thả đi bỗng một người phụ nữ lớn tuổi chạy đến nắm chặt đến cổ tay cô làm Bommie hốt hoảng :

- Đúng là cô thật rồi , đi theo tôi - Đó chính là mẹ của Seung Hyun

Bommie chỉ biết lấy tay che miệng lại, cô quá ngạc nhiên, gặp anh chưa đủ rắc rối hay sao, nay còn gặp thêm cả mẹ anh nữa

Cô lắp bắp nói không ra:

- B....Bác.... Là .....b....bác sao ??????

- Không tôi thì ai, cô mau đi theo tôi , chúng ta cần nói chuyện - Mẹ Seung Hyun chẳng cần biết cô thế nào cứ thế lôi cô đi vào một quán cafe ngồi. Không để Bom nói câu gì bà đã tỏ ra khó chịu với cô - Cô làm gì ở đây ? Tại sao cô lại về đây ?

Bommie thấy bị xúc phạm. Bà là gì sao cấm cô về Hàn được chứ :

- Cháu về đây có liên quan gì tới bác đâu ? Cháu về cùng gia đình cháu, không liên quan gì tới bác đâu . Bác khỏi lo

- Làm sao không lo được ? Ai biết được cô sẽ làm gì con trai tôi chứ. Tôi nói cho cô biết nó có vợ rồi đừng nghĩ đến chuyện năm xưa để nói kéo nó

Bommie bực thật rồi , cô nhếch mép cười :

- Bác đừng nghĩ con trai bác là thánh mà cháu phải làm những trò như vậy. Mà gia đình cháu chỉ về đây một thời gian rồi sẽ đi ngay.... Vậy nên - Bom nhấn mạnh - Làm ơn, bác và con trai bác đừng làm phiền cháu nữa - Cô lấy túi xách đứng lên thì bà kéo tay cô lại

- Cô vừa nói gì ??? - Bà ngạc nhiên cũng có chút lo sợ - Seung Hyun gặp cô rồi sao ??? Cô có nói gì với nó không ???

- Đúng vậy, cho nên bác quản chặt con trai bác đi đừng để anh ta làm phiền tới cháu nữa - Cô định quay đi lần hai thì bà lại kéo cô lại

- Vậy còn đứa bé ?? - Bà ta hỏi

Bommie giật mình nhưng sau đó đã lấy lại được bình tĩnh :

- Đứa bé nào ?

- Thằng bé hôm đi cùng cháu với cô Eun Joo ý ??? - Hỏi đến thằng bé thì bà nhẹ giọng hẳn

- "Bà ta nhìn thấy Jung Eun rồi sao ? Phải cẩn thận mới được" - Nó là con của cô Eun Joo, bác có điều tra cả gia đình cháu thế không ? Không còn gì thì cháu đi đây - Bommie nhanh chóng rời đi để mẹ Seung Hyun không còn níu cô lại nữa

- Ơn trời - Bà ta thở nhẹ nhõm - Vậy là không phải đứa bé của 7 năm trước - Bà cười mãn nguyện - Vậy là không còn gì phải lo nữa rồi

________________________

Trời chiều tối rồi nhưng trong lòng Bom có quá nhiều việc phải suy nghĩ cô chưa muốn về nhà, chẳng biết ai đưa lối cô đến gần nơi làm việc cũ . Cô nhận ra định quay đi đường khác thì tin nhắn đến :

- Bommie :3 Hôm nay cô rảnh không ? Tôi có 2 vé xem phim miễn phí nhưng không ai đi cùng T.T Cô đi cùng tôi được không ? ^O^

Cô mỉm cười , cũng tốt cô cũng chưa muốn về nhà, lại có người rủ đi chơi vậy còn hơn là đi lang thang, cô nhắn lại :

- OK. Tôi đang ở dưới chỗ làm việc, tôi đợi anh xuống rồi chúng ta cùng đi luôn nhé ^^!

- Woa. Cô đang ở dưới sao ? Chờ tôi một lát , nhanh thôi ;)

Khỏi nói Seung Hoon mừng cỡ nào. Anh nhanh chóng hí hửng dọn dẹp gọn gàng bàn làm việc khiến cho Dong Hae và Jin Woo nhìn anh với cái ánh mắt không thể bình thường được :))

- Tin nhắn của ai vừa gửi đến mà thu dọn như cháy nhà đến nơi rồi thế ? - Jin Woo ngây thơ hỏi

- Còn ai vào đây nữa ? Chắc chắn là "gấu" rồi - Chỉ có những người từng trải như Dong Hae mới biết rõ tâm trạng người khác thế :))

- Ahhh. Anh nói gì lại vậy. Em và cô ấy đã nói gì với nhau đâu - Seung Hoon thật thà :))

- Đó. Anh đoán chuẩn mà - Dong Hae vỗ tay một cái - Chưa nói câu gì nhưng cũng là người mà cậu ta đang theo đuổi

- Anh đi guốc trong bụng người khác đấy à ? - Jin Woo quay sang Seung Hoon nháy mắt - Đi chơi vui vẻ nha

- Được rồi, chào hai người, em về trước - Seung Hoon nói dứt câu phi như bay xuống để gặp Bommie

Thấy Bommie anh hớn hở chạy đến bên cạnh cô:

- Cô đợi có lâu không ?

Bommie tươi tỉnh hẳn lên , cô lắc đầu :

- Không. Chúng ta mau đi thôi

Bom và Seung Hoon đi bộ đến rạp chiếu phim, cả hai vừa đi vừa hàn huyên chuyện trò cứ như lâu ngày không gặp ý :3 Họ bắt đầu nói chuyện thoải mái,cười đùa với nhau cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cũng may đây là bộ phim hài nên Bommie cười thả ga không còn suy nghĩ về những rắc rối mới xảy ra chiều nay nữa. Seung Hoon mua thấy cô hay ăn bắp nên đã mua hẳn bọc bắp rang bơ to đùng cho cô, cả hai mải xem phim nên cùng bốc bắp rang bơ chẳng may tay của Seung Hoon cầm phải tay Bom. Tuy trong rạp tối nhưng mặt của hai người cũng đã ửng hồng rồi, tim hai người cũng đập nhanh hơn bình thường. Cả anh và cô cố hít thở bình thường để lấy lại bình tĩnh . Chỉ một cái chạm tay nhẹ thôi mà cứ như bị giật điện thế :)) Không khí như bị trùng xuống, Bommie chìa bắp rang bơ ra cho Seung Hoon, anh sợ lại chạm phải tay cô lần nữa đành bảo :

- Cô ăn đi, tôi nhai nhiều mỏi răng lắm rồi

Bommie bật cười :

- Ăn đi . Anh còn trẻ mà nhai một tí đã kêu mỏi răng, ông cụ non giống thằng em trai tôi :))

Không khí lại bình thường trở lại, buổi xem phim lại vui vẻ và tràn đầy tiếng cười của hai người. Kết thúc phim, đúng lúc mọi người ra về cũng là lúc ngoài trời mưa to. Bommie lo lắng :

- Làm thế nào bây giờ ? Tôi và anh đều không mang ô

- Cô chờ ở đây một lát . Tôi sẽ quay lại ngay thôi - Anh cười rồi chạy nhanh sang đường có cửa hàng tạp hóa

Ai cũng tranh nhau mua hết sạch ô, cũng may anh vẫn mua được một chiếc. Anh mang ô chạy lại chỗ Bom

- Còn mỗi một chiếc, mau đi thôi tôi đưa cô về.

Bom chui vào trong ô cùng Seung Hoon, nhưng cô có vẻ ngại nên đi cách Seung Hoon như kiểu hai người hai đầu ô vậy. Anh biết vậy nhưng lo cô bị ướt liền bảo :

- Cô mau đi gần vào nếu ướt ốm ra đấy tôi không chịu trách nhiệm được đâu

Cô đành đi sát vào anh. Seung Hoon thấy thích thú anh tủm tỉm cười. Hai người cùng nhau đi chung một chiếc ô như là một đôi tình nhân nhưng không ai nói với ai câu gì có lẽ chính vì cả hai cũng nhận ra điều đó nên cảm thấy ngượng ngùng.

Bommie và Seung Hoon đang đứng ở vỉa hè chờ đèn đỏ ô tô dừng thì đi tiếp nhưng bất ngờ có một chiếc ô tô phi như bay qua họ , cả một vũng nước ở phía dưới đường theo bánh xe mà tóe thẳng lên vỉa hè. Bommie chỉ biết nhắm mắt lại chờ đợi điều tội tệ nhất sẽ đến với cô đó là nước mưa bẩn ở dưới đường sẽ tạt hết vào mặt và người cô. Nhưng không, Seung Hoon đã kịp nhận ra nước sẽ bắn hết lên người Bommie, anh quay lưng lại đối mặt với cô để hứng chỗ nước đó cho cô. Bommie nghe thấy tiếng tạt nước mạnh, liền mở mắt hà hốc mồm ngạc nhiên trước hành động của Seung Hoon

- Anh Seung Hoon.....

Seung Hoon không nói gì, hiện tại mặt đối mặt với Bommie, anh cũng không giấu được cảm xúc của mình nữa rồi , trái tim anh đang loạn nhịp mất rồi, chính anh cũng không thể kiểm soát được bản thân mình ....

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Bommie, cô đứng hình trước hành động của anh, không biết làm gì, không biết nói gì

- Thời gian không gặp em.... tôi đã rất nhớ em

Anh làm cho cô đứng hình thêm lần nữa , đầu óc cô bây giờ vô cùng hỗn loạn, tim cô cũng đập nhanh liên hồi . Bom bước giật lùi, cô chỉ biết quay lưng đi chạy thật nhanh

- Bommie - Seung Hoon chỉ biết gọi cô một cách vô vọng. Anh biết cô chưa chuẩn bị tâm lý vậy mà... Cảm xúc đã chi phối anh mất rồi ....

Bommie chạy vừa khóc giữa trời mưa về nhà, cô không biết vì sao cô lại khóc nữa . Cô cần ai đó bên cạnh để giãi bày tâm sự. Seung Hoon biết mình có lỗi không dám gọi điện nhắn tin cho cô, lủi thủi buồn rầu bước về nhà .

__________________

Về nhà, Bommie tắm rửa thay quần áo, cô lên sân thượng ngồi suy nghĩ một mình , trên đó có vẫn có phòng có mái che lắp cửa kính , phóng đó được xây để phòng trừa nắng mưa vẫn ngồi yên tĩnh ngắm cảnh được. Cô ngồi tựa vào cửa sổ, tay viết viết linh tinh lên cửa kính chợt thở dài . Bỗng đèn được bật lên có tiếng giật mình

- Omo. Hóa ra là chị làm em hết hồn - Dara tay ôm ngực thở phào nhẹ nhõm - Sao không bật đèn lên chứ

- Làm gì mà giờ này chưa thèm đi ngủ thế - Bommie quay ra nhìn Dara vẫy tay cô lại gần

- Chị cũng thế còn gì . Chị làm gì mà nhìn chị u sầu quá vậy - Dara chạy lại gần Bommie - Trời vẫn mưa , chán thật - Đến lượt Dara thở dài

- Đừng có thở dài, trông não nề quá đấy - Bommie trách , cô không muốn em mình phải u buồn

- Chán chết à - Dara nhõng nhẽo

- Sao chán - Bom cười - Cậu ta lại làm gì phật ý em sao ?

- Nhà này mắt xuyên thấu hết hay sao mà ai cũng đọc được hết suy nghĩ của người khác vậy ? - Dara bĩu môi

Bommie bật cười :

- Được rồi, có chuyện gì ?

- Đàn ông thật xấu xa, đáng ghét.... Thà rằng đừng gặp mặt, đừng quen biết nhau có phải tốt hơn không ? - Cô chống cằm thở dài

Bommie cũng rơi vào trạng thái giống Dara , cùng một suy nghĩ :

- Đúng vậy, đối với chị người đó quá tốt, chị không xứng, sao còn cho chị gặp được người đó chứ ?

- Chị nói linh tinh gì đấy. Chị xứng đáng mà - Dara phản bác

- Em gái ngốc, làm sao em hiểu được chứ - Bom xoa đầu Dara , rồi một ngày mọi chuyện sẽ rõ liệu một người đàn ông nào có thể chấp nhận yêu một người đã có đứa con 7 tuổi như chị chứ ?

- Vậy thì họ thật ích kỉ - Dara ngây thơ trách móc - Nhưng nếu đó là người tốt em tin chắc sẽ bỏ qua tất cả chướng ngại để đến với chị - Cô tự tin khẳng định

- Vậy thì Seung Hoon nên tìm người khác tốt hơn chị , chị không đủ tự tin để cho anh ấy một cuộc sống hạnh phúc - Bom nhìn xa xăm về phía cửa sổ

- Em thấy chị mới là người ngốc đó - Cô bĩu môi - Vậy thì cũng sẽ có một ngày chuyện em từng kết hôn năm 18 tuổi và đã sống với nhau 3 tháng rồi li dị cũng sẽ lộ thôi - Dara cười buồn - Vậy thì em cũng sẽ không xứng với người đó....em cũng không thể nói ra được chuyện này.... Nếu như có đến với nhau rồi một ngày..... nếu như người đó biết được sự thật chắc....cũng sẽ bỏ em mà đi thôi ... Haizzzzz

Bommie nghe Dara nói vậy, trong lòng cô thương Dara vô cùng, cô quay ra ôm em gái mình vào lòng, vỗ về an ủi :

- Không sao đâu , rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi

Vậy là lâu lắm rồi, cả hai chị em cùng thức trắng tâm sự với nhau những phiền muộn trong lòng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net