Chap 11.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm.

Đường phố Seoul gần như không bóng người qua lại. Những cơn gió mát lạnh luồn qua cửa kính ô tô khiến JunHyung cảm thấy khá tỉnh táo. Thực ra anh không uống quá nhiều rượu, nên phần nhiều còn đủ khả năng lái xe về đến nhà. Nhưng người ngồi cạnh thì có lẽ không như vậy.

YoSeob lúc mới đầu còn bình thường, nhưng khi ngồi vào ghế thì ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Lúc này đây, cậu đang ngủ rất say, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều vang lên trong không gian yên tĩnh.

Gương mặt YoSeob không có những đường nét hoàn hảo nhưng khi kết hợp với nhau lại hài hòa đến kỳ lạ. Đôi lông mi dày và cong không động đậy, ngay cả lúc ngủ trông cậu cũng rất lạnh lùng, đem lại cho người khác cảm giác e ngại. Nhưng có một điều JunHyung không thể phủ nhận, đó là YoSeob giống như một thỏi nam châm với lực từ trường rất mạnh. Cậu chưa bao giờ thất bại trong việc khiến anh phải thỉnh thoảng chăm chú nhìn cậu như một kẻ ngốc và không có ý định rời mắt.

Mất gần nửa tiếng để có thể về tới căn hộ. Đỗ xe một bên đường, JunHyung vừa tháo dây an toàn vừa nói:

- Xuống thôi, đến nơi rồi.

Không có tiếng trả lời.

- Này, tôi bảo là đến nơi rồi!

Dường như anh đang độc thoại một mình. Nhìn sang bên cạnh, YoSeob vẫn say giấc ngủ và không có dấu hiệu phản ứng lại. Gương mặt đỏ ửng nhưng đôi môi hơi tím tái, mồ hôi không ngừng vã ra khắp trán và lăn dài hai bên thái dương.

- Aisss, tên nhóc này, đã không uống được mà còn thích thể hiện…

Không còn cách nào khác, JunHyung nhoài người sang ghế phụ, tháo dây an toàn và dìu YoSeob ra khỏi xe.

.

.

.

Cạch!

Cánh cửa căn hộ bật mở, JunHyung cõng YoSeob bước vào trong, nhẹ nhàng đi vào căn phòng ngủ của cậu. Quẳng cậu nằm xuống nệm, anh bắt đầu thở dốc.

- Béo như lợn.

YoSeob vẫn say sưa ngủ, không hề biết mọi chuyện đang diễn ra xung quanh. JunHyung định bụng sẽ uống một chút nước cho tỉnh người, nhưng nhìn YoSeob mồ hôi vã ra như tắm, anh nghĩ mình cần phải lo cho kẻ say rượu bê tha này trước đã.

Anh tháo hai khuy áo đầu tiên, nới lỏng chiếc cà vạt ra cho cậu dễ thở. Kỳ thực, anh cũng định cởi áo cho cậu, nhưng nhớ lại chuyện chiếc chảo rán, anh ngay lập tức gạt phắt ý tưởng đó ra khỏi đầu. Lau mặt cho cậu xong, anh liền chỉnh nhiệt độ điều hòa ở mức độ vừa phải, đắp một chiếc chăn ngang qua bụng để tránh cảm lạnh.

Bất chợt, trong lúc đắp chăn, ánh mắt anh lại vô tình lướt qua gương mặt YoSeob.

Tại sao con người này lại khiến anh tò mò tới vậy?

Anh ngồi xuống mép giường, chăm chú nhìn cậu. Đêm nay có lẽ phải ở đây canh chừng, nếu không sáng mai cậu ta cảm lạnh rồi đột tử thì nguy to.

Nhưng còn cảm giác kỳ lạ này…

“Yang YoSeob, rốt cuộc cậu là người như thế nào?”

***

Sáng.

Những tia nắng đầu tiên len lỏi vào căn phòng qua khung cửa sổ làm YoSeob tỉnh giấc. Cậu hơi hé mắt nhìn. Chói.

Ngay khi ngồi dậy, một cơn đau đầu chợt ập tới, khiến cậu thấy hơi choáng váng. Từ trước tới nay cậu uống rượu khá tốt, nhưng lần này có lẽ đang trong tình trạng kiệt sức, vết thương bên bả vai còn chưa lành miệng nên mới dễ bị chuốc say như vậy. Dù vẫn còn mệt mỏi nhưng cũng đã khỏe hơn phần nào. May là tối qua cậu kịp tháo cà vạt và khuy áo, còn cẩn thận đắp chăn nữa, nếu không sẽ cảm lạnh mà chết mất.

YoSeob chợt khựng lại. Khoan đã, tháo cà vạt? Cởi khuy áo? Hôm qua cậu còn tỉnh táo tới mức kịp làm những việc đó sao?

Lúc này, cậu mới nhận ra trong phòng không chỉ có một mình cậu.

JunHyung ngủ gục ở bên giường, mắt nhắm chặt, có vẻ đang ngủ rất say.

“Anh ta ngủ đây cả đêm sao?”

Lo cho cậu à?

YoSeob cúi người xuống nhìn kỹ mặt JunHyung. Anh vẫn không biết, chỉ khẽ cựa mình một chút, úp mặt vào cánh tay đỏ rần. Ngủ với tư thế này mà anh ta cũng chịu được.

Cậu hơi kéo chăn khoác tạm lên người anh, rồi cẩn thận dịch sát vào phía tường để không làm anh tỉnh giấc. Thôi được, làm người tốt một lần vậy.

Chưa bao giờ YoSeob thấy JunHyung ngủ. Đây là lần đầu tiên.

Một ý định bất chợt nảy ra trong đầu YoSeob. Cậu với tay về phía ngăn tủ, lấy ra một tập giấy vẽ và một cây bút chì, bắt đầu phác họa. Cậu luôn có thói quen là vẽ lại những gì mà cậu thấy đẹp. Ngay lần đầu tiên gặp JunHyung ở quán café lúc đó, YoSeob cũng đã vẽ anh. Chỉ có điều, JunHyung không biết. Và cậu cũng không ngờ hai người lại sống chung trong một căn hộ như thế này.

Những đường nét dần xuất hiện trên trang giấy trắng. Khi ngủ, JunHyung thực sự rất hiền hòa, khác hẳn với con người thường xuyên đùa cợt hàng ngày.

Khác hẳn lúc anh xuất hiện ở cảng Busan lúc đó cùng khẩu súng trên tay và gương mặt hoảng hốt.

Cũng khác hẳn lúc anh đè cậu xuống giường, ánh mắt sắc nhọn và đầy quyết đoán.

Rốt cuộc, con người này có bao nhiêu gương mặt? Rốt cuộc, Yong JunHyung có thân phận như thế nào?

Đột nhiên, JunHyung khẽ cựa mình, chậm rãi ngẩng đầu dậy.

Nhanh như cắt, YoSeob giấu tập giấy vẽ xuống dưới gối, ánh mắt ngay lập tức đanh lại, miệng nở nụ cười khinh khỉnh:

- Hay nhỉ? Tôi nhớ rằng trong bản hợp đồng có quy định: Tôn trọng sự riêng tư của nhau. Anh ngủ ở phòng tôi thế này là vi phạm nghiêm trọng hợp đồng đấy.

- Cậu thôi cái kiểu đấy đi - JunHyung nổi cáu – Tên nào bê tha rượu chè say bét nhè ra đó rồi bắt tôi cõng về nhà? Tên nào vừa nằm vừa vã mồ hôi như tắm khiến tôi phải cởi đồ hộ? Tên nào lúc ngủ cứ đạp tung chăn ra khiến tôi thỉnh thoảng phải đắp lại? – Anh kể tội liên tục, nhận thấy gương mặt cậu hết đỏ rồi lại xanh lét, biểu tình hết sức phức tạp. Dù có hơi nói quá lên một chút nhưng thực sự đêm qua vì cậu ta anh đã mất một giấc ngủ ngon.

YoSeob cứng họng không phản bác được, nhưng rồi lạnh lùng nói:

- Nếu anh đã tình nguyện làm thế thì chẳng có lý do gì phải ở đây để kể công. Dù sao cũng cảm ơn ý tốt của anh, nhưng bây giờ thì phiền anh ra ngoài để tôi thay quần áo.

Phản ứng này của cậu khiến JunHyung tức muốn điên. Biết vậy đã không giúp cậu ta, năm lần bảy lượt đều bị quát. Trong cơn tức giận, anh cũng quên mất rằng khi mình ngủ gục bên giường, không hề có tấm chăn nào đắp trên người. Anh bực tức đi ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại.

Ngay khi căn phòng trở về trạng thái yên lặng, điện thoại của YoSeob báo hiệu có tin nhắn đến:

“Xử lý tất cả mối nguy hiểm còn lại ở sở điện tín Evex để đề phòng bị phát hiện.” – From Kir.

***

11 giờ đêm.

Sở điện tín Evex. Phòng lưu trữ dữ liệu mật.

Cánh cửa thông gió hơi động đậy rồi nhanh chóng bị tháo tung. Buông dây thả mình xuống từ trần, bóng người áo đen nhẹ nhàng đặt chân xuống sàn. Hệ thống tiếp nhận tiếng động đã bị vô hiệu hóa từ trước đó. JunHyung tiến lại gần máy tính chủ, bắt đầu mở máy.

_flash back_

Bực tức rời khỏi phòng YoSeob, anh trở về phòng, nằm vật xuống giường.

- Cậu ta đúng là một kẻ không biết điều!

Tít tít…

JunHyung nhíu mày ngẩng đầu dậy, nhìn vào màn hình máy tính. Một dòng chữ đen hiện lên trên bảng thông báo màu xanh:

Mã hóa thành công! Mở file ẩn?

Anh kích chuột: Đồng ý.

Ngay lập tức, file ẩn được mở ra, bên trong là toàn bộ tài liệu mật được lưu trữ liên quan tới vốn tài chính của sở điện tín Evex trực thuộc tập đoàn Evex. Lướt chuột nhanh xuống dưới, anh vẫn chưa tìm ra điểm kỳ lạ từ bảng thông báo này. Và đây mới chỉ là phần 1 của tài liệu.

Tại sao trong chiếc máy điện thoại lấy được ở cảng Busan lại lữu trữ tài liệu mật của Evex? Kẻ đội mũ lưỡi trai đó có quan hệ thế nào với tập đoàn này?

- Có lẽ phải tới Evex một chuyến – JunHyung nói khẽ.

_end flashback_

JunHyung thở dài nhìn hệ thống nhập mã kết nối máy tính chủ. Việc đột nhập hệ thống hoàn toàn không phải là một bài toán khó đối với hacker chuyên nghiệp như anh, tất cả đều có thể xử lý ổn thỏa. Anh nhếch môi cười, cắm usb vào phần thân máy, tiến hành hack mở mã. Những con số nhấp nháy trên màn hình cho tới khi hệ thống báo hiệu:

SUCCESSFUL!

Thành công xâm nhập vào máy tính chủ, JunHyung ngay lập tức sao chép chứng cứ kỹ thuật vào ổ cứng riêng.

Đột nhiên, ngón tay đang lướt nhanh trên bàn phím khựng lại.

Một thứ gì đó lành lạnh đang dí sát vào gáy anh. Và trực giác JunHyung mách bảo, đó là nòng súng.

Trong căn phòng im lặng, ánh sáng xanh của máy tính hắt lên gương mặt JunHyung, phía sau là bóng người đội mũ lưỡi trai cầm trên tay khẩu súng lục.

Cạch.

Tiếng súng lên đạn.

Là người đó?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net