Chap 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YoSeob có thể cảm nhận được bờ môi ấm nóng đang áp lên môi mình, đột nhiên trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu không đưa tay đẩy anh ra, mà thả mình chìm vào nụ hôn đó. Tay anh rời khỏi gương mặt cậu, hạ dần xuống eo, còn có ý định khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.

Bằng một cách nào đó, YoSeob nhận ra tình huống này hoàn toàn không nên xảy ra một chút nào. Giữa nụ hôn nồng nàn ấy, cậu mở bừng mắt, xô mạnh JunHyung ra khỏi người. Trong một khoảnh khắc, cậu sững người lại. Chiếc khuyên tai của JunHyung nhờ ánh trăng hiu hắt xuyên qua khung cửa kính phản chiếu, tạo nên thứ ánh sáng xanh đen mê hoặc, giống một liều thuốc mạnh nhất khiến cậu choáng váng.

Vầng trăng khuyết màu xanh đen.

Vầng trăng khuyết.

Vầng trăng khuyết.

Màu xanh đen.

Royce?!

.

- YoSeob!

Giọng của DongWoon khiến YoSeob giật mình mở mắt. Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu đang ở trong phòng thiết kế riêng tại trụ sở chính tập đoàn Evex.

- Cậu sao thế? Mệt à? – DongWoon lo lắng hỏi.

- Không, tối qua hơi thiếu ngủ chút thôi – YoSeob khẽ nhăn trán. Nhìn thấy nét lo lắng trên gương mặt DongWoon, cậu gượng gạo nói – Đừng lo, vết thương đỡ nhiều rồi.

Rồi dường như nhớ đến điều gì đó, cậu hỏi:

- Cậu và Kir có vấn đề gì à?

- Không, sao lại hỏi vậy? – DongWoon hơi mất tự nhiên, trả lời.

- Hôm qua đưa thuốc, mặt Kir có vẻ không được ổn. Cậu ta mới từ chỗ cậu về, không phải hai người xảy ra chuyện gì chứ?

DongWoon ngập ngừng một lát.

- Chẳng có chuyện gì đâu.

- Vậy thì tốt. Thời gian tới tổ chức tiến hành bước đầu tiên, cậu cần phải tập trung hơn – YoSeob nói, rồi quay lại với tập bản thảo thiết kế trên bàn. Sắp tới khâu quảng bá cho The light of the dark moon sẽ chính thức kết thúc, bên công ty lại vừa ký hợp đồng với một số đối tác, cậu cần phải hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Kế hoạch quan trọng đó, nhất định phải được tiến hành, trong tuần này.

Nhưng còn người đó…

YoSeob khẽ lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn đó đi.

Không thể nào, anh ta đã chết rồi.

***

- Tôi không hiểu các cậu đang nghĩ gì.

DooJoon lên tiếng, giọng lạnh băng.

- Thả con săn sắt, bắt con cá rô. – KiKwang bình tĩnh nói.

- Từ khi nào mà ngay đến tôi cũng không biết những kế hoạch của tổ chức thế này? – Ngữ điệu lạnh lùng, gần như không hề để lộ sự tức giận, nhưng ánh mắt quả thực sắc nhọn khiến người đối diện phải sợ hãi.

- Đủ rồi, DooJoon. – YoSeob lên tiếng.

DooJoon nhếch môi cười khẩy:

- Phải rồi, Bronx, cậu có gì để nói nhỉ? Tôi cho cậu quyền hành động tự do, nhưng tất cả đều phải nằm trong khuôn khổ. - Hắn gằn từng tiếng – Nên tôi khá bất ngờ với hành động này của cậu đấy.

YoSeob im lặng. DooJoon tức giận là có nguyên do của hắn.

_flashback_

Sau khi nhận được tin nhắn của Kir, 9 giờ tối, nhân lúc JunHyung còn nằm trong phòng, YoSeob lập tức cầm áo khoác rời khỏi nhà, tới sở điện tín Evex.

Không quá khó khăn để qua các vòng kiểm soát an ninh, vì cậu là nhà thiết kế độc quyền của tập đoàn Evex, hơn nữa được đích thân tổng giám đốc Lee cấp thẻ lưu hành đặc biệt, có thể tới bất kỳ phòng lưu trữ thông tin nào của các tòa nhà trực thuộc tập đoàn Evex.

Tiến tới máy chủ, YoSeob khởi động máy, kiểm tra lại phần tài liệu về vốn chính trị bí mật của Evex. File ẩn này là vũ khí bí mật, và cũng là quân át chủ bài trong kế hoạch xây dựng Evex thành bức tường chắn hữu hiệu cho tổ chức. Khóe môi hơi nhếch lên, cậu sao chép lại vào USB mang theo bên mình, đồng thời khởi động máy wiping, xóa sạch dữ liệu trong máy chủ.

Bất chợt, trong lúc đang thao tác, một suy nghĩ vụt qua trong đầu YoSeob.

Nếu làm vậy, có thể đảm bảo an toàn, nhưng không thể bắt được kẻ lạ mặt đang âm thầm theo dõi và nhúng mũi vào kế hoạch của bên mình.

YoSeob cau mày. Đáng lẽ kế hoạch có thể tiến hành rất thuận lợi, kể từ 4 năm trước, FBI đã từ bỏ ý định lật đổ tổ chức vì nghĩ rằng boss đã chết, nhưng làm sao có thể ngờ được hắn không những không chết, mà còn tạo nên hiện trường giả, âm thầm biến mất rồi tiến hành những vụ buôn bán động trời để tiến hành lọc máu tất cả. Vậy mà sau vụ án Choi TaeKyung, có kẻ lại đánh hơi ra hoạt động của bên cậu, hack vào hệ thống dữ liệu ngân hàng để tìm kiếm số tiền chuyển khoản lên đến 50 tỷ của lão cáo già họ Choi, đồng thời âm thầm điều tra về đường dây buôn ma túy của Francoiss. Sở dĩ cậu biết điều này là do thông tin mà gián điệp cài vào tổ trọng án Seoul cung cấp: Có kẻ đột nhập vào phòng dữ liệu cảnh sát lấy đi tập hồ sơ của Francoiss rồi ngay đêm sau trả lại vị trí cũ, do sợ bị khiển trách mà cả lãnh đạo lấp liếm, dù sao thì vụ việc này không đến nỗi quá nghiêm trọng.

Nếu đã tìm hiểu về Francoiss, ắt hẳn kẻ đó biết sự thực đằng sau vụ tập kích ở cảng Busan, vậy thì không ngoại trừ hắn biết được thông tin về tập file ẩn. Nên mới có việc cậu ở đây, xóa hết dữ liệu trước khi chúng bị phát giác như thế này.

Nhưng có một điều YoSeob thấy lạ.

Vụ cảng Busan đó, quân tiếp viện trên cao chắc hẳn không để lọt lưới bất kỳ đối tượng nào, vậy thì làm sao kẻ lạ mặt kia có thể xuất hiện?

Người duy nhất không mời mà tới xuất hiện ở đó là…

Yong JunHyung.

Đêm đó do cách nhau quá xa, cậu không thể nghe thấy rõ anh liên lạc qua điện thoại với ai, nói chuyện gì. Vì thế để đảm bảo an toàn, cậu quyết định lựa chọn phương án bắn thẳng vào chiếc điện thoại. Nhưng có một chuyện cậu chắc chắn, là chiếc điện thoại kia đang ở trong tay JunHyung.

Biết sử dụng súng, võ thuật khá, chắc chắn anh ta không phải loại thường. Chẳng lẽ JunHyung lại là kẻ đó?

“Cũng chưa hẳn” - YoSeob thầm nghĩ – “Tối đó mình không thấy chiếc điện thoại trong phòng anh ta, không chừng có kẻ xuất hiện sau vụ nổ và lấy nó đi.”

Muốn tìm ra kẻ này, phải lùi một bước đã tiến ba bước. YoSeob nhếch môi cười, ngón tay lướt qua danh bạ chọn lấy một cái tên quen thuộc.

- Kir, tôi có việc cần nhờ anh.

_end flashback_

- Nghĩa là đó chỉ là một trong những kế hoạch của cậu để bắt tên giấu mặt đó? – DooJoon nhíu mày.

- Phải. Vì thế Kir hoàn toàn không có trách nhiệm gì trong chuyện này, tất cả là do tôi. – YoSeob bình thản.

DooJoon nhấc ly rượu trên bàn lên, sau khi uống một chút, hắn thoải mái tựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt đã bớt đi phần sát khí ban nãy. Hắn hỏi:

- Cậu cài vào máy tính chủ cái gì?

- Phần mềm truy tìm địa chỉ IP KP81, cài đặt trong file ẩn. Khi file ẩn được mã hóa, KP81 lập tức có hiệu lực.– Kir giải thích.

- Như vậy chẳng phải trước khi bắt được kẻ đó, file ẩn đã bị lộ rồi hay sao?

- Để mở được file ẩn cần phải mã hóa đến hai lần, trong khi sau lần mã hóa đầu tiên, KP81 đã hoạt động rồi.

Hắn nhếch môi cười, nghiêng người chống tay xuống mặt bàn, ánh mắt xoáy sâu vào vẻ bối rối trong đôi mắt đen đối diện:

- Cứ cho là tôi đồng ý kế hoạch này của cậu. Tra ra IP thì tốt, nhưng nếu trường hợp còn lại diễn ra – Hắn gằn từng tiếng – thì không cần biết cậu dùng cách nào, nhất định sẽ có một sự trừng phạt dành cho cậu. Cậu nên nhớ, không có file ẩn đó, tất cả sẽ chấm dứt.

YoSeob yên lặng.

Kế hoạch lớn thực sự bắt đầu rồi.

***

JunHyung ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 5 rưỡi sáng, có lẽ chẳng kịp ngủ nữa. Anh uể oải gập laptop lại, cầm lấy ổ cứng chứa thông tin lấy được ở sở điện tín Evex cất vào ngăn chứa bí mật. Cả đêm không ngủ để lục lọi toàn bộ tập tin, hoàn toàn không thấy có gì đáng nghi. Chắc chắn file ẩn mới là vấn đề lớn, nhưng dù thử bằng bất kỳ cách nào cũng không mã hóa được.

Liệu có còn cách khác? Kết hợp nhiều phần mềm bẻ khóa chẳng hạn?

JunHyung thở dài, cảm thấy hơi đau đầu. Có lẽ gần đây anh làm việc quá sức rồi. Nhất là đêm hôm trước gần 2 giờ sáng mới ngủ, ngày hôm sau ở lại nhà HongKi biên tập nốt số báo phát hành tuần tới, tối về lại lao đầu vào mã hóa file ẩn.

Lại nhắc đến đêm hôm trước… Những ký ức vụt qua trong tâm trí, rõ ràng và chân thực hơn bao giờ hết.

Anh. Hôn. YoSeob. Hôn thực sự, cho đến khi cậu đẩy anh ra, anh vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn đó, hoàn toàn không có ý định dứt ra. Ánh mắt cậu nhìn anh đầy sững sờ, thảng thốt, dường như vừa phát hiện ra sự thật kinh hoàng nào đó.

JunHyung không hiểu. Và anh cũng thực sự không hiểu nổi mình nữa rồi.

Chán nản bước ra ngoài, ngay khi ngẩng đầu lên, anh rất muốn quay trở lại phòng và đóng cửa lại.

- Chào! – YoSeob thờ ơ nói.

- À… chào! – JunHyung gượng cười nói – Đêm qua sao cậu không về?

- Bận. – YoSeob ngửa cổ uống một ngụm nước rồi quẳng lại cái chai vào tủ lạnh.

JunHyung chẳng biết nói gì nữa.

- Đêm qua anh không về à? – YoSeob đột nhiên hỏi.

- À… có chút việc…

- Ra thế.  - Giọng cậu vẫn lạnh nhạt.

JunHyung cảm thấy thực sự không thoải mái. Không thể giải quyết vấn đề theo cách này được.

- Này, chuyện đêm trước… tôi… - Anh trực tiếp đề cập.

- Chuyện gì, tôi không nhớ nữa rồi – YoSeob ngắt lời, nhún vai – Thông cảm, gần đây công việc hơi nhiều.

JunHyung chỉ muốn dán băng dính vào miệng YoSeob. Cậu ta giả ngu chắc? Có người nào hôn đắm đuối rồi phủ nhận hết sạch một cách thản nhiên thế không? Đang định tiếp lời thì cậu lên tiếng:

- Yong JunHyung, anh nghe cho rõ đây – YoSeob nói, nhấn mạnh từng chữ, như thể sợ anh không nghe thấy rõ vậy – Hôm đó anh say rượu hoặc bị con gái đá nên mới cư xử như vậy, tôi không quan tâm. Bức tranh đó cũng chỉ là thuận tay mà vẽ, không ngờ lại khiến anh hiểu lầm như vậy. Coi như chuyện đó chưa hề có, tôi và anh không nhắc lại, được chứ?

Không đợi anh trả lời, cậu nói tiếp:

- Vậy nhé, tôi đi đây, hẹn gặp lại ở Vogue, hôm nay tôi có hẹn.

YoSeob bước ra khỏi nhà, đóng sầm cánh cửa lại.

Trong đầu vẫn ẩn hiện khung cảnh đó. Cậu đứng đối diện với anh, ánh trăng hắt lên gương mặt mờ ảo, vầng trăng khuyết màu xanh đen tỏa thứ ánh sáng mê hoặc đến ngạt thở.

Tim bỗng chốc như bị bóp nghẹt. Quá khứ đầy ám ảnh lại quay trở về trong tâm trí. Vầng trăng khuyết màu xanh đen như nhắc nhở cậu về một câu chuyện nào đó đã xảy ra cách đây 4 năm.

Royce.

“Chỉ là trùng hợp mà thôi.”

- Tôi đang trên đường tới Vogue – YoSeob nhếch môi cười, nói qua điện thoại – USB của JunHyung, tôi xử lý xong rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net