Chap 14.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác thời gian như ngưng đọng, không gian xung quanh cũng theo đó mà mờ dần. YoSeob thấy đầu óc choáng váng bởi giọng nói quen thuộc cất lên trong căn phòng bốn phía đều tĩnh lặng, nhưng cảm giác lạnh buốt nơi nòng súng kề sát sau gáy lại khiến cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Yong JunHyung?

- Ngạc nhiên phải không? Khi cậu là người truy sát tôi, vậy mà cuối cùng lại trở thành một con mồi bị giăng lưới không hơn không kém…

JunHyung ngạo mạn nhếch môi, lạnh lùng giữ khẩu súng ở nguyên vị trí. Chính anh cũng không thể ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ đến vậy. Chỉ trách lần này chúng đã quá khinh suất.

- Các người dùng KP81 nhằm mục đích truy ra địa chỉ IP, đúng không? Đáng tiếc, muốn vô hiệu hóa phần mềm đó rất đơn giản, chỉ cần làm giả IP là xong. May mắn cho tổ chức khi có được hacker Kir thiên tài, tuy nhiên về lĩnh vực này tôi cũng hiểu biết tương đối đấy.

YoSeob khẽ nhắm mắt, cố xua đi nỗi lo lắng đã trào lên đến cổ họng. Não bộ nhanh chóng kết nối các sự việc, thì ra kẻ ngáng đường trong những phi vụ gần đây của tổ chức, không ai khác chính là JunHyung. Đồng thời lý giải luôn về sự xuất hiện đáng ngờ của anh ta tại cảng Busan đêm đó.

Khoan đã, vậy danh tính của người này…?

- Sao, bất ngờ quá đến nỗi không nói được gì à?

Vẫn giọng nói lạnh băng, JunHyung chậm rãi ấn mạnh hơn khẩu súng vào gáy kẻ lạ mặt. YoSeob hơi nghiêng người, chưa bao giờ cậu cảm thấy nguy hiểm cận kề đến vậy. Không phải do nỗi sợ hãi có thể bị ăn một phát đạn lãng xẹt xuyên qua yết hầu, cậu từng trải qua nhiều tình huống còn căng thẳng hơn thế, với những kẻ thù nguy hiểm hơn thế. Nhưng mỗi khi đứng trước JunHyung, cậu luôn có những hành động và suy nghĩ rất khác với bình thường, như thể đó mới chính là con người thật của cậu, của Yang YoSeob, hoàn toàn không có bóng dáng kẻ sát thủ lạnh lùng mang tên Bronx tồn tại.

Ngay chính lúc này cũng vậy.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu, không phải làm sao để thoát khỏi đây, mà là…

“Không được để anh ta nghe thấy giọng mình! Không được để anh ta nhìn thấy khuôn mặt mình!”

“Không được để anh ta nhận ra mình.”

- Quay lại đây.

- …

- Nghe rõ tôi nói chứ? Mau quay mặt lại đây.

JunHyung ra lệnh, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Có lẽ kẻ này biết anh không định giết hắn, bởi vì đây là đầu mối duy nhất của FBI cho đến thời điểm hiện tại. Ghì chặt nắm đấm, anh cố ngăn bản thân khỏi nỗi ham muốn được lột phăng chiếc mũ lưỡi trai kia để xác định rõ hơn danh tính của hắn. Biết đâu…biết đâu thôi, đó là kẻ trước đây anh đã từng gặp?

Không có tiếng trả lời.

Mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán YoSeob, cậu nín thở, hai bên tai lùng bùng chẳng còn nghe rõ nữa.

Đúng lúc đó…

Phụt.

Không gian xung quanh bỗng chốc tối đen.

Mất điện?

- Chết tiệt.

JunHyung rít khẽ qua kẽ răng. Sự phẫn nộ đột ngột bùng nổ khi anh không còn cảm nhận được gì nơi nòng súng nữa. Khoảng vài giây sau, ánh sáng trở lại cùng âm thanh máy nổ vang lên bên ngoài căn phòng. Hàng lông mày chợt cau lại, anh đưa mắt nhìn một lượt. Giữa những tia sáng xanh mờ ảo giăng khắp bốn bức tường, kẻ lạ mặt đội mũ lưỡi trai đã hoàn toàn biến mất, không để lại chút dấu vết nào, hệt như chưa từng xuất hiện. Cảm giác ruột gan như lộn hết hết lên, nỗi tức giận khiến anh nghẹt thở khi một lần nữa để tuột mất con mồi ngay trong lúc tưởng chừng đã thành công. Có lẽ hắn chưa đi xa, anh vội vã quay người về phía cửa định đuổi theo, nhưng đột nhiên sực nhớ ra một điều cũng không kém phần quan trọng.

Tập tin ẩn.

Nhét nhanh khẩu súng vào túi áo, JunHyung tiến lại gần máy chủ đang để giữa phòng. Để lấy được file ẩn cần phải mã hóa một code nữa, anh đã lường trước điều này khi lên kế hoạch giăng bẫy kẻ lạ mặt. Nhìn những con số xanh không ngừng biến đổi trên màn hình, JunHyung tỏ ra hết sức bình tĩnh. Con mồi đã chạy thoát mà chưa kịp lấy lại file ẩn, đây chính là cơ hội để anh giải quyết nó.

Chậm rãi cúi người, anh lạnh lùng gõ lên bàn phím với tốc độ chóng mặt.

Vài giây sau…

Tít.

Tít.

Tít.

Tiếng động lạ nhưng rất nhỏ vang lên khiến JunHyung không khỏi nhíu mày, lập tức dừng việc mã hóa lại. Linh tính mách bảo khiến anh cúi xuống thấp hơn để nhìn kỹ đống máy móc bên dưới, trước khi vô tình nhận ra một sự thật kinh hoàng.

Bom đếm ngược.

Anh trợn mắt.

Còn 5 giây, 4 giây, 3 giây…

2 giây.

1 giây.

BÙM!

Âm thanh khuếch đại cùng sức ép khủng khiếp đột ngột dội đến, toàn bộ máy móc trong phòng đặt máy chủ của sở điện tín Evex lập tức nổ tung. Những mảnh vỡ nhọn hoắt mang theo lửa bắn ra tứ phía, không khí nhanh chóng trở nên quánh đặc bởi làn khói xám đang dần lan tỏa cùng hơi nóng bỏng rát đến không tưởng.

Nằm vật ra sàn, JunHyung khó nhọc thở dốc, nỗ lực hết sức nhằm giữ cho bản thân mình tỉnh táo. Đầu đau như búa bổ, hai tai gần như chẳng thể nghe rõ do tác động quá lớn của quả bom vừa rồi, anh im lặng đưa mắt về phía máy móc vỡ vụn hoang tàn với làn khói xám bốc lên. Mồ hôi lấm tấm khắp trán, vài giọt chảy xuống hai bên thái dương, trong ánh lửa hiu hắt còn sót lại, khuôn mặt thanh tú với những mảng sáng tối đậm nét của anh trở nên thật đáng sợ. Vô thức siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay gần như sắp bật máu đến nơi nhưng JunHyung không còn quan tâm nữa.

Khốn kiếp.

Manh mối cuối cùng, cũng là hy vọng cuối cùng, giờ đã không còn nữa. Đã biến mất ngay khi anh vừa kịp chạm vào, chóng vánh tới mức đáng sợ. Rốt cục, vẫn là anh nhận lấy thất bại.

Rốt cục, vẫn là bọn chúng một lần nữa trốn thoát êm thấm.

Sân thượng tòa nhà cao tầng liền sát sở điện tín Evex.

Dưới ánh trăng mờ ảo yếu ớt dệt từng sợi lấp lánh giữa màn đêm mênh mông, bóng người áo đen lạnh lùng đứng đó, hứng trọn những cơn gió mạnh mẽ đang điên cuồng khuấy đảo không gian. Điềm tĩnh theo dõi từ xa, lúc này YoSeob mới thật sự thấy đỡ căng thẳng.

Cậu thoáng rùng mình khi nhớ lại giây phút bị nòng súng của JunHyung bất ngờ kề sát sau gáy, và rồi giọng nói quen thuộc ấy đột ngột vang lên khiến đầu óc cậu trong phút chốc bỗng trở nên hỗn loạn hoàn toàn. Nếu không phải do sự cố mất điện, Bronx đã không may mắn đến thế. Hoặc cậu đã chết. Hoặc anh đã nhìn thấy và nhận ra cậu.

Hoặc cả hai.

YoSeob khẽ nhắm mắt, ngay lập tức khoảng khắc đáng sợ đó lại hiện về như một thước phim quay chậm đầy ám ảnh. Đôi lông mày chợt cau lại, khuôn mặt lãnh đạm của cậu lần đầu tiên xuất hiện những nét cảm xúc thật mâu thuẫn và phức tạp. Là sự liều lĩnh nhất thời, nóng vội muốn bắt được kẻ ngáng đường tổ chức đã vô tình đẩy cậu vào nguy hiểm, nhưng nếu có cơ hội làm lại YoSeob vẫn sẽ không thay đổi điều đó.

Thứ duy nhất cậu tha thiết muốn thay đổi, chính là kẻ mà cậu phải đối mặt.

YoSeob ngàn lần ước rằng đó không phải Yong JunHyung.

***

Bốp.

Tiếng đánh chát chúa khiến DongWoon bất ngờ bừng tỉnh khỏi cơn mê man. Khó chịu cựa mình, cậu kinh ngạc phát hiện hai tay từ khi nào đã bị trói chặt phía sau. Nghi hoặc đưa mắt nhìn quanh, vùng không gian rộng và khá tối khiến cậu không thể thấy rõ mọi thứ nhưng cũng đủ đoán được đó là một nhà kho đã bị bỏ hoang lâu ngày, với thanh đỡ trần bằng gỗ đã mục nát gần hết và những bóng đèn bám đầy bụi tỏa ra thứ ánh sáng trắng đục ngầu.

Chợt có tiếng chân người bước lại gần, liền sau đó một cú tát đầy uy lực lại được giáng xuống, mạnh tới mức chiếc ghế DongWoon ngồi bất ngờ bị xê dịch. Lúc này, cậu mới kinh hoàng nhận ra mình đang ở mấp mé bên một cái hố nhân tạo sâu hoắm.

- Nói! Anh làm việc cho ai?

Là giọng nói của một phụ nữ trẻ, nhưng có lẽ cô ta đã tới giới hạn của sự kiên nhẫn. Trái lại, người ngồi đối diện có vẻ vẫn rất bình tĩnh:

- Không phải cô biết chuyện đó sao? Vùng này thuộc quyền quản lý của cô mà.

KiKwang thản nhiên đáp, đồng thời liếc nhanh mắt về phía sau, khẽ thở phào. Bởi vì hai người bị bắt ngồi đối lưng vào nhau nên anh không thể biết được cụ thể tình trạng của DongWoon hiện giờ ra sao, nhưng hình như cậu đã tỉnh.

- Hãy nói với Helen rằng tôi không cần thông qua cô ta để chuyển hàng đâu.

Trừng mắt nhìn anh, Natasha nhấn mạnh, giọng điệu đay nghiến đầy đe dọa. Trong chiếc váy đen bó sát chỉ ngắn đến nửa đùi, bộ dạng gầy nhỏm của cô ta khiến KiKwang không khỏi nhướn mày khinh thường. Nhưng điều đó đã khiến ả nữ tướng nổi giận. Natasha hất mặt ra hiệu, ngay lập tức hai tên tay sai nhanh chóng tiến đến, dùng tay đẩy mạnh khiến hai chiếc ghế gỗ nghiêng ngả, toàn bộ thân trên của cậu và anh đều chới với giữa không trung, chỉ chực lao xuống chiếc hố sâu hoắm chứa đầy vật nhọn bên dưới. DongWoon kinh hãi cắn chặt môi, khuôn mặt tái đi vì sợ. Trong đời cậu chưa bao giờ phải trải qua những chuyện kinh khủng đến thế.

- Hãy nói với cô ta như vậy. Tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn đâu.

- Oh, tin tôi đi, tôi cũng không muốn nó xảy ra chút nào.

Nhận rõ nguy hiểm đang kề cận, KiKwang đáp có phần thận trọng hơn. Natasha, con gái độc nhất của trùm mafia khét tiếng nước Áo nhiều năm về trước, từng cùng cha trực tiếp tham gia vào kế hoạch ám sát thủ tướng Nhật Bản, sự thực không có việc gì là ả không dám làm. Giết người, chỉ đơn giản là một trong số đó.

- Vụ việc đánh động tại biên giới Triều Tiên – Hàn Quốc mới đây chẳng qua chỉ là tấm bình phong che mắt, tưởng qua mặt được tôi chắc? Với những thông tin quá lỗi thời của các ngươi, làm sao có thể không nhận lấy thất bại?

Hất nhẹ mái tóc xoăn dài màu đỏ đậm qua một bên vai, để lộ làn da trắng muốt đầy gợi cảm, Natasha đắc ý cười. Ả chậm rãi bước đến, bất ngờ tì mạnh đầu gối lên chân anh khiến KiKwang cau mày vì khó chịu. Đến lúc định thần lại, anh mới giật mình nhận ra đôi mắt xanh ghi sáng của ả từ khi nào đã ở một khoảng cách rất gần. Natasha nhếch môi thì thầm thật khẽ, những ngón tay thon dài không ngừng mơn trớn gò má anh:

- Nhưng…thực sự tôi đã hình dung về việc phải đối mặt với một tên gián điệp, chứ không phải một khuôn mặt điển trai như thế này.

Dứt lời, ả nghiêng người thô bạo ép môi mình lên môi anh, hôn đầy đam mê và cuồng nhiệt. Trong khoảnh khắc, đầu óc KiKwang bỗng trở nên chao đảo, cảm giác choáng váng tới mức cảm giác muốn nôn mửa đột ngột trào lên. Anh càng lùi lại, ả càng tiến sâu hơn nữa, hoặc bất ngờ cắn mạnh như một sự trói buộc đáng sợ. Cho tới khi miệng lưỡi đã rát bỏng hoàn toàn, ả mới chịu rời khỏi anh.

- Tôi?

Cúi đầu thở dốc từng cơn, KiKwang giận dữ ném cái nhìn lạnh lùng về phía ả. Bờ môi đỏ ửng nhanh chóng rỉ ra thứ máu tanh nồng, anh nghiến răng trước cái nhếch miệng đầy đắc ý của Natasha.

- Bảo Helen rằng tôi không cần cô ta trợ giúp việc vận chuyển đâu. Số hàng cấm đó hiện đã qua cửa hải quan ở Thượng Hải, chỉ chờ được đưa về Mỹ nữa thôi. Vì vậy hãy mau chóng từ bỏ ý định của các người đi.

Ả nhướn mày thỏa mãn, dường như không hề nhận ra dù chỉ một chút vẻ hài lòng hiện lên nơi đáy mắt của người thanh niên đối diện.

- Báo cáo, là điện thoại của hắn…

Nghe tiếng nói của gã thuộc hạ, Natasha chậm rãi quay đầu nhìn sang. Bắt lấy chiếc di động đang đổ chuông được ném đến, ả nhíu mày, không do dự vội nhấc máy.

- Alo?

- Cô đang ở tầng 5, tòa nhà bỏ hoang 1-9 RedSky. Chúng tôi chỉ cách chỗ đó 8 dặm. Nếu không mau đưa điện thoại cho anh ta thì tòa nhà sẽ bị kích nổ ngay lập tức trước khi cô kịp chạy đến hành lang thoát hiểm đấy.

Trợn mắt kinh ngạc vì thông tin vừa nhận được, khuôn mặt Natasha bỗng trở nên hoang mang tột độ. Chẳng còn cách nào khác, ả miễn cưỡng ghé chiếc điện thoại vào tai KiKwang:

- Là tôi.

- Bronx? Có việc gì không?

- Giải quyết nhanh ả đàn bà kia đi. Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.

- …được, đợi tôi hai phút nhé.

KiKwang nhếch môi cười đầy ẩn ý, đồng thời ra hiệu cho Natasha lại gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net