Chap 21.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì update quá lâu như vậy T___T Chap 21.2 đánh dấu một bước ngoặt quan trọng, mong mọi người sẽ vui lòng \m/ sắp chuyển sang một giai đoạn mới rồi =))

Anyway, enjoy it ^^

Nhanh như cắt, KiKwang lôi chiếc mũ lưỡi trai đen ra từ mặt trong áo vest đội lên đầu. Dưới ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ bóng đèn nhỏ trên cao, gương mặt anh thấp thoáng những khoảng sáng tối không nhìn rõ biểu cảm. Dưới mũ lưỡi trai là đôi mắt đen đanh lại, ánh mắt thập phần bất ngờ. Vì lẽ gì FBI và CIA lại xuất hiện ở đây?

- Cảm ơn vì tổ chức đã tin tưởng chính thuộc hạ của mình – Chỉ huy trưởng CIA trụ sở Trung Quốc nói bằng thứ tiếng Hàn không trôi chảy – Vậy nên điệp viên của chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có lẽ tổ chức cũng không biết, phải không?

Trong khoảnh khắc đối mặt trực tiếp hiếm hoi với người của tổ chức an ninh quốc tế, cũng là lần đầu tiên bị lộ mặt, một cảm giác sợ hãi dâng đầy trong huyết quản, nhưng tuyệt nhiên gương mặt KiKwang không để lộ bất kỳ sự bối rối nào.

- CIA lực lượng bên Trung Quốc tự tiện hành động trên lãnh thổ Hàn Quốc, chính phủ biết được thì mối quan hệ giữa hai nước sẽ căng thẳng đến mức nào? – Anh cười khẩy.

- Rất tiếc, nếu vụ này không được bàn giao với viện kiểm sát Hàn Quốc, trực tiếp đưa cho FBI Hoa Kỳ thụ lý thì sẽ chẳng xảy ra vấn đề gì cả. Phải chăng điều cậu nên lo lắng bây giờ là làm cách nào để rút lui?

Ánh mắt anh bắt đầu hỗn loạn.

Đúng lúc đó…

ĐOÀNG!

Tiếng súng bắn từ phía trên cao khiến KiKwang giật mình ngẩng mặt lên phía trên. Từ hành lang tầng hai, một người con trai mặc áo khoác da, mũ lưỡi trai che kín trán và bịt mặt màu đen sử dụng súng lục bắn trúng một đặc vụ FBI ở gần vị trí hàng vũ khí cấm nhất.

Phát súng chuẩn xác khiến toàn bộ đám thuộc hạ của tổ chức như bừng tỉnh sau sự đột kích bất ngờ của FBI và CIA, lập tức tất cả rút súng trong áo, nhanh chóng tham gia cuộc chiến. Nhanh như cắt, KiKwang phi mình qua chồng vũ khí, vừa lúc đối mặt với sát thủ bí ẩn ban nãy.

- Tại sao cậu lại đến đây?

- Giờ không phải là lúc nói những chuyện đó – YoSeob nói, giọng gấp gáp – Không biết đã ai kịp nhìn thấy mặt anh chưa, lập tức báo lại với boss tìm cách ngụy tạo bằng chứng giả đề phòng sau này bị FBI nắm đằng chuôi. Mọi việc ở đây để tôi xử lí.

KiKwang sững người lại, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng hết sức rối loạn. Đưa mắt nhìn về phía khu vực hỗn loạn, người của tổ chức đang cố gắng cầm cự hết sức có thể để bảo vệ đống vũ khí này, anh gật đầu, chạy về vị trí trực thăng đã đậu sẵn mà YoSeob bố trí trước. Tiếng động cơ ầm ĩ cất lên, nhận thấy KiKwang đã ở khoảng cách an toàn, YoSeob thở phào, liên tiếp bóp cò tiêu diệt hàng chục đặc vụ FBI. Tiếng nạp đạn, xả súng vang lên không ngớt, vừa nhắm bắn mục tiêu, cậu vừa đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của JunHyung.

Chắc chắn anh phải có mặt ở đây.

Buổi tối, tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của JunHyung với một ai đó, có lẽ là trưởng chỉ huy FBI trụ sở Hàn Quốc, cậu phát hiện ra có điểm tương đồng trong thời gian mà tổ chức tiến hành nhập khẩu vũ khí vào nội địa. May mắn là cậu đã đến đúng lúc, mang theo một số tay chân thân tín có khả năng bắn súng khá tốt để cầm cự, nhưng có lẽ cũng không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.

VỤT! KENG!

Tiếng đạn trúng ống cống sắt vang lên chát chúa khiến YoSeob giật mình quay lại.

JunHyung nhắm bắn một lần nữa về phía cậu, nhưng ngay trước khi kịp bóp cò, YoSeob đã di chuyển, núp sau đống vũ khí, mồ hôi không ngừng chảy hai bên thái dương.

- Bronx, tôi biết là cậu.

Tim YoSeob như ngừng đập.

- Đã giết bao mạng người như vậy, tại sao không đối mặt với nhau một lần? – Cố kìm nén sự tức giận, JunHyung nói lớn.

Giữa cuộc chiến hỗn loạn, tiếng súng nổ vang lên tứ phía, bên tai YoSeob như ù đi, mọi thứ trở nên mờ ảo. Bước ra từ sau hàng vũ khí, cậu từ từ ngước đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau cũng là lúc JunHyung cảm thấy hết sức kì lạ. Ánh mắt này… như thể anh đã bắt gặp từ rất lâu trước đó, tại sao lại thân quen đến thế?

- Đầu hàng đi. – JunHyung lạnh lùng nói, đưa súng lên – Tôi không phải loại người nhân từ, tôi có thể bóp cò bất cứ lúc nào.

Giọng nói ẩn chứa sự đe dọa và đắc thắng, thế nhưng tất cả đối với YoSeob đều trở nên vô nghĩa.

Cậu luôn hình dung ra một ngày cả hai sẽ đối mặt nhau, nhưng đến khi tất cả trở thành hiện thực, cậu nhận ra cả hai mãi mãi sẽ không thể đặt chân lên cùng một con đường.

- Đến đây là kết thúc rồi.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt YoSeob đen thẫm lại.

Anh và em, chưa bắt đầu, nên sẽ mãi mãi không có kết thúc.

***

Trụ sở chính của FBI tại Hàn Quốc.

- Vào đi – Cầm trên tay báo cáo từ CIA fax sang, HyunSeung lãnh đạm nói.

Cánh cửa bật mở, JunHyung bước vào với gương mặt vui vẻ, tinh thần thực sự rất tốt.

- Vũ khí cấm được chuyển sang bên Thượng Hải để CIA Trung Quốc thụ lí rồi – Anh nói – Bên đó sẽ lưu lại hồ sơ phạm tội của Trương Mã Hán.

HyunSeung gật đầu. Đưa mắt nhìn JunHyung, anh tiếp lời:

- Nhưng con mồi lớn nhất thì để thoát.

- Vẫn còn sót lại nhân chứng.

Kể từ sau phi vụ đột kích bất ngờ ở công trường bỏ hoang đó, phía tổ chức thiệt hại nặng nề. Lực lượng bị tổn thất rất nhiều, chưa kể đến phi vụ buôn bán vũ khí lần này thất bại hoàn toàn. Sắp tới anh sẽ phụ trách tra vấn nhân chứng duy nhất còn sót lại sau vụ đó, hiện đang được bảo vệ an toàn tại khu điều trị bí mật do FBI bố trí, hi vọng sẽ tìm thêm một số manh mối mới về bọn tội phạm nguy hiểm này. Thế nhưng…

Trong đầu JunHyung đột nhiên hiện lên hình ảnh của Bronx.

Mặc dù chưa tiếp xúc với nhau bao giờ, hơn nữa cậu ta bịt mặt, đội mũ lưỡi trai, rất khó để mường tượng ra gương mặt đó, nhưng ánh mắt của Bronx đem lại cho anh cảm giác quen thuộc khó tả. Cuối cùng, cậu ta vẫn trốn thoát an toàn, sau khi hi sinh một vài thùng vũ khí và tận dụng khả năng bắn súng xuất sắc của mình.

Chết tiệt.

- Cậu đã tìm được căn hộ nào mới chưa? – Đột nhiên, HyunSeung đổi chủ đề, nhìn thấy nét mặt sững sờ của JunHyung, anh nói – Căn nhà cũ của MinHyuk… tôi biết là…

- Căn nhà đó tuyệt đối không được bán. Tôi cũng sẽ không ở. – JunHyung ngắt lời – Tôi sẽ dọn đi sớm, có lẽ đâu đó gần đây để tiện qua lại.

- Tại sao đột ngột phải đổi chỗ ở như vậy? – HyunSeung hỏi.

JunHyung không biết phải trả lời thế nào cho hợp lí.

Liếc nhìn quả cầu trong suốt trên bàn làm việc của HyunSeung, giọng anh nhẹ hẳn, ánh mắt mông lung nghĩ ngợi về điều gì đó.

- Tôi không muốn ai phải liên lụy vì tôi nữa.

.

.

.

.

Cuộc chiến này còn dài, còn anh, từ lúc nào đối với em đã không còn có thể thờ ơ quay lưng, mà chỉ muốn cầm lấy bàn tay ấy, bảo vệ em không bị tổn thương bằng bất cứ giá nào. Rời xa nhau có lẽ sẽ là giải pháp tốt nhất, vì như vậy, em sẽ an toàn, còn anh sẽ không còn cảm giác mất mát đau thương.

Có lẽ anh đã xác định được thứ tình cảm hoang đường đó rồi.

***

Phòng khách rộng lớn trong căn biệt thự trắng ngập trong không khí căng thẳng.

DooJoon bình tĩnh nghe đám thuộc hạ báo cáo tình hình, KiKwang ở phía đối diện với gương mặt lạnh lùng cũng chăm chú theo dõi, hàng lông mày khẽ cau lại khi biết tổn thất lần này đối với tổ chức là điều không tưởng. Đưa mắt nhìn hắn, anh thực sự cảm thấy không biết nên lo lắng hay vui mừng, vì phản ứng của DooJoon là hoàn toàn khác so với những gì anh dự đoán.

Tên thuộc hạ sau khi báo cáo, không thấy động tĩnh gì từ phía boss, liền tự động lùi lại về phía sau.

- Chuyện này còn có thể xử lý được…

- Không cần thiết. – DooJoon nhếch môi – Giờ điều duy nhất phải làm là ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm cho cậu trước khi bị sờ gáy.

KiKwang thở dài, nhìn DooJoon chăm chú nhìn vào máy tính bảng. Trên màn hình hiện lên dấu chấm nhỏ màu đỏ.

- Cái này là?

- Máy định vị đặc biệt. Xem ra khu vực điều dưỡng của FBI nằm đâu đó quanh chỗ này – Đưa tay phóng to khu vực khoanh vùng, DooJoon nhíu mày – Có vẻ chúng vẫn chưa tiến hành hỏi cung.

- Chuyện này… là thế nào? – KiKwang bất ngờ hỏi – Tại sao lại có máy định vị trên người nhân chứng?

Khóe môi người thanh niên trẻ điểm một nụ cười ngạo mạn. Ngả lưng xuống ghế, hắn thong thả nói:

- Cậu còn nhớ tất cả người của tổ chức đều phải đeo một chiếc vòng bạc để đề phòng kẻ gian trà trộn chứ?

Mắt KiKwang bất ngờ mở lớn, nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, anh đã hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra tất cả chỉ là kế hoạch mà Yoon DooJoon bày ra mà thôi. Hắn đã sớm dựng nên màn kịch này, nhằm tìm ra trụ sở chính của FBI, đúng theo phương châm “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Tổ chức trong bóng tối, FBI ngoài ánh sáng, dù thế nào, phần thắng cũng luôn luôn thuộc về tổ chức.

Đột nhiên KiKwang cảm thấy sợ nhân vật đang ngồi trước mặt mình. Tính toán siêu việt, không một kẽ hở, người như vậy, quả thực rất đáng sợ.

***

Đẩy cửa bước vào, YoSeob thoáng giật mình khi thấy căn nhà tối om.

Đưa tay lên bật điện, đã thấy hai chiếc va li sẵn sàng xếp cạnh tường, dường như có ai đó chuẩn bị rời khỏi nơi này. Bất giác, trong lòng dâng lên thứ cảm giác lo sợ và hoảng loạn, lan tỏa tới tận cuống họng thành vị đắng khôn tả, muốn nuốt mà không nuốt nổi.

- Cậu về rồi.

JunHyung đột ngột cất tiếng.

Cầm theo một vài quyển tạp chí nhỏ, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, mở cửa hành lang, lấy xuống một vài bộ quần áo. Dõi theo từng hành động của anh, bờ môi YoSeob khó khăn cất lên từng tiếng:

- Anh… đi công tác phải không?

Một câu hỏi lừa mình, lừa người. Có ai đi công tác lại chuẩn bị nhiều quần áo và hành lý tư trang đến thế này đâu, nhưng tận sau trong lòng YoSeob vẫn thầm mong nhận được cái gật đầu.

- Không. Tôi dọn nhà.

Anh bình thản đáp. Lại gần hai chiếc va li, kiểm tra lại khóa số, anh nói tiếp

- Thời gian tới tôi rất bận, lịch sinh hoạt chung chắc hẳn thay đổi ít nhiều. Tôi không muốn làm phiền cậu.

- Tôi không cảm thấy phiền! – Cậu nói.

Đưa mắt nhìn YoSeob, JunHyung chậm rãi giải thích:

- Cậu biết thân phận thật sự của tôi như thế nào rồi, thì cũng nên biết mình phải làm gì. Hãy tránh xa tôi ra trước khi cậu gặp nguy hiểm.

Giống như mẹ đã ôm lấy cậu bé năm xưa khi bị truy đuổi gắt gao, giống như cô ấy, giống như cậu ấy. Tất cả họ đều đã chết.

Cậu, không thể.

Tôi muốn bảo vệ cậu, YoSeob ạ.

Chuẩn bị lại đồ đạc lần cuối, anh đưa tay xoa đầu YoSeob, giống thói quen trêu chọc cậu từ trước tới nay. Mỗi lần làm vậy, cậu đều khó chịu, cáu gắt mà gạt tay anh ra, nhưng lần này YoSeob ngây người tại chỗ, mặc cho giọng nhẹ nhàng của anh vang lên, cậu hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

- Cuối cùng cũng vui vẻ rồi nhé? Cậu chẳng phải luôn ao ước được ở một mình đấy thôi? – Anh cười, nhận ra nét mặt ngẩn ngơ của cậu thì hơi lặng đi, ánh mắt bất chợt trở nên buồn bã – Xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhiều đến thế.

-…

- Tôi đi đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe. – Mở cửa, kéo theo hai chiếc va li, JunHyung cười buồn - Tận hưởng cuộc sống tự do đi, ngày mai tôi không về đây nữa.

YoSeob vẫn yên lặng.

Cánh cửa đóng lại, như ngăn cách giữa thế giới của hai người, nhưng tâm trí cậu vốn đã không còn ở đây nữa.

Ánh đèn vàng tràn ngập trong căn hộ lớn, rực rỡ là thế nhưng dường như trước mặt YoSeob chỉ còn là đêm đen.

Trong thoáng chốc, kỷ niệm ùa về như những đợt sóng đại dương cuồn cuộn chảy, cố gắng kìm nén mà không thể. Hình ảnh hai người cùng nhau dùng cơm tối, lần cậu ngã trước cửa phòng, khi anh bôi thuốc, nụ hôn lúc nửa đêm…

Từ ngày mai, căn nhà này sẽ chỉ còn một người. Từ ngày mai, sẽ không còn ai mở khóa ngoài cậu nữa. Từ ngày mai, những đêm về muộn không còn cơm để sẵn trên bàn ăn. Từ ngày mai, dù cậu có trở về sớm hay muộn, cũng chỉ đối diện với bóng tối mà thôi.

JunHyung…

Kỷ niệm giống như chiếc chìa khóa thần kỳ, mở cửa trái tim vốn đã đóng kín bao lâu nay. YoSeob như bừng tỉnh khỏi cơn mê, chạy ùa ra khỏi căn hộ, cũng không còn thời gian bấm thang máy, cứ thế chạy thục mạng bằng cầu thang bộ xuống dưới đại sảnh.

Cậu biết cậu đã không thể tự lừa dối bản thân được nữa.

Cánh cửa tự động mở ra, gió đêm lùa vào áo sơ mi mỏng manh đến lạnh buốt, hướng theo bóng người thanh niên đang kéo va li bước đi phía trước, YoSeob chạy theo, không có ý định ngừng lại. Chẳng mấy chốc khoảng cách được rút ngắn, cậu vươn tay ra giữ lấy tay JunHyung lại, ngay khi anh dừng bước, sững sờ nhìn cậu.

- Cậu…

- Đừng đi – YoSeob gập người thở dốc, ngước mặt lên nhìn anh – JunHyung, đừng đi.

Người thanh niên mở bừng mắt vì kinh ngạc. Nhưng trước khi anh kịp nói bất kỳ điều gì, trên bờ môi đã đột ngột cảm thấy ấm áp.

Giữa đêm đông đầu mùa lạnh buốt, môi YoSeob rất ấm, áp lên môi anh, như thể cho dù là hôm qua, hôm nay hay ngày mai, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Có thể xem đây là bắt đầu, được không? Quá khứ sẽ không lặp lại, anh sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ bảo vệ em.

Hạnh phúc… còn có thể đến không?

Một giọt nước mắt rất nhỏ khẽ lăn bên khóe mắt YoSeob, theo gió đêm mà tan biến như chưa hề tồn tại.

Xin lỗi.

Xin lỗi.

Xin lỗi.

Dù cuối con đường này là hạnh phúc hay nỗi đau, cậu cũng không muốn từ bỏ anh.

Vậy nên JunHyung, đừng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net