Chap 27.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YoSeob tỉnh lại lúc gần bảy giờ, thấy bản thân nằm trên ghế sofa, cậu bật dậy. Động tác bất ngờ khiến toàn thân dường như chưa kịp thích ứng, chân tay tê cứng, mọi thứ dường như hơi mờ ảo. Chớp mắt vài lần, cậu lắc đầu lấy lại sự tỉnh táo, nhanh chóng thay đồ rồi ra khỏi nhà. Đứng trong thang máy, nhìn vào lớp kim loại phản chiếu lại hình ảnh người con trai sơ mi đen, cầm trên tay là áo vest xám, khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười châm biếm.

Phải rồi, đây mới là cậu.

.

,

Khi YoSeob bước vào phòng làm việc của KiKwang, đã thấy DooJoon có mặt từ bao giờ. Cậu nhíu mày nhìn đồng hồ trên tay, rõ ràng còn chưa tới 8 rưỡi. Hắn nhướn mày nhìn cậu, như ra lệnh cho cậu ngồi xuống bên cạnh.

- Đêm nay, cậu sẽ đột nhập vào phòng bảo trì an ninh của trụ sở Shinhwa, và cài vào đó cái này. – DooJoon nói ngắn gọn, đồng thời ném một chiếc CD lên mặt bàn.

Cậu nhìn chiếc đĩa trên mặt bàn, không khó đoán để nhận ra đây là một sản phẩm virus mới của Kir. Đút chiếc đĩa vào cặp, YoSeob hỏi:

- Phía cảnh sát thế nào?

- Kết luận sơ bộ là một vụ trả thù, chuyện này không hiếm trong giới kinh doanh – KiKwang cười lạnh.

YoSeob gật gù, xem ra mọi thứ vẫn hoàn hảo. Tổ chức đang cố gắng dàn xếp người trong nội bộ cảnh sát thụ lý vụ án nhằm kéo dài thời gian để Evex ép Shinhwa ký kết hợp đồng sử dụng phần mềm diệt virus, do đó tạm thời không có gì đáng lo ngại. Chỉ có một điều làm cậu cảm thấy không yên tâm, đó là FBI hoàn toàn không có bất kỳ động thái liên lạc nào với phía cảnh sát. Thời gian qua giới kinh tế trải qua nhiều biến động, Evex có sự thay đổi vượt bậc nhất cả về mặt kinh tế và chính trị, FBI không ngu xuẩn tới mức không nghi ngờ Evex. Vậy mà đến giờ vẫn không tiến hành điều tra vụ này, phải chăng là có uẩn khúc?

- Cậu không sao chứ?

Cạch.

Ly trà trên tay không còn nóng, hơi nước chỉ bốc lên nhè nhẹ bao bọc lấy năm đầu ngón tay lạnh buốt, YoSeob đột nhiên giật mình, tay bất giác hạ xuống một nhịp khiến đáy ly chạm vào chiếc đĩa tráng sứ bạc.

- Tôi đỡ hơn nhiều rồi.

Cậu đáp.

Rời khỏi phòng KiKwang, chính bản thân cậu cũng cảm thấy run rẩy, trong vô thức đưa tay lên trán, xoa bóp nhẹ hai bên thái dương. Ký ức không báo trước dội về, một cơn đau âm ỉ khiến cậu khuỵu gối, tựa vào tường, tay ôm ngực thở dốc.

YoSeob nhớ lại vụ thanh trừng trùm ma túy Tamu ở Thái Lan gần bảy năm về trước. Khi đó, DooJoon trong một phút bất cẩn đã không nhận ra kẻ tâm phúc bấy lâu nay bên cạnh lại là nội gián của Tamu cài vào, nên kế hoạch thanh trừng Tamu đến phút cuối gặp sự cố, bên tổ chức thiếu lực lượng bắn tỉa, đích thân cậu phải vào cuộc. Đó là lần đầu tiên YoSeob xuất hiện chính thức, chỉ với khẩu súng lục Nga, cậu nhắm bắn giết chết gần một phần ba lực lượng của Tamu, trở thành cơn ác mộng của bất kỳ kẻ nào trong thế giới ngầm. Nhưng vào lúc không ai ngờ tới nhất, Tamu từ phía bên trái nhắm bắn về phía cậu, tiếng súng nổ làm cậu giật mình, nhưng người ngã xuống không phải là cậu.

Người đỡ đạn cho YoSeob, chính là Yoon DooJoon.

Một tay ôm vết thương trên ngực trái, tay còn lại bóp cò giết chết Tamu, từ đầu đến cuối sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi. Máu đỏ thấm ướt áo, chảy ròng ròng nhỏ từng giọt xuống đất, trước gương mặt trắng bệch của cậu, hắn lạnh lùng hỏi:

- Cậu không sao chứ?

Sau đó, cậu cũng không còn nhớ rõ.

Viên đạn không trúng tim, nhưng khiến DooJoon hôn mê mười lăm ngày.

***

- Tôi đây.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của JunHyung, MyungSoo áp điện thoại vào tai, một tay lật giở tập tài liệu, nói:

- Bên CIA vừa gửi tài liệu của cựu chỉ huy trưởng Jang DongGun. Lát nữa tôi cùng HyeMi đến ngôi nhà cũ của ông để tìm kiếm manh mối của kẻ phản bội, anh có muốn đi cùng không?

-… Có cậu và cô ấy là được.

Nhận thấy giọng JunHyung hơi bất thường, anh hỏi:

- Hình như cậu không tập trung lắm.

- Xin lỗi, tôi đang bận, lát nữa gọi lại.

Nói xong, JunHyung cúp máy. MyungSoo cau mày, nhét điện thoại vào túi áo, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói phát ra từ sau bức tường trắng. Liếc về phía cửa ra vào, tấm bảng vàng lấp lánh khắc chìm dòng chữ “Yang YoSeob”.

“Có vẻ như là hai người, nếu tên thiết kế này không bị hội chứng đa nhân cách.” – Anh thầm nghĩ.

“Sau vụ đó, súng của tôi mất rồi.”

Thính giác MyungSoo vốn rất tốt, tường cách âm vô cùng hiệu quả, khi lại gần không thể nghe rõ chữ, chỉ khi đi qua cửa, đột nhiên nghe thấy giọng một người thanh niên trẻ khác với âm lượng khá nhỏ.

Cuộc nói chuyện này rõ ràng không bình thường.

Nhanh như cắt, MyungSoo nhìn xung quanh, phía tường bên trái là camera quay trực diện, liền giả bộ đánh rơi tập tài liệu ngay ngoài cửa, cúi xuống nhặt. Cũng may tập tài liệu này khá dày, gần 100 tờ A4, anh cố tình chậm tay, cố gắng nghe âm thanh phát ra từ phía trong căn phòng.

“Loại đó quá lớn. Một khẩu súng lục bình thường để ngăn bọn chúng là đủ.”

“Hệ thống an ninh gắt gao, có lẽ phải sử dụng cách khác.”

“Đưa cho tôi bản sơ đồ địa hình tòa nhà.”

Loáng thoáng nghe được vài câu đối thoại, MyungSoo nhíu mày, cố gắng chắp nối các chi tiết rời rạc với nhau. Vừa lúc đó, có bóng người xuất hiện từ phía xa.

Là tổng giám đốc Evex Lee KiKwang.

Sắp xếp lại tập tài liệu xong, anh bình tĩnh đi lên phía trước, khi lại gần KiKwang, anh lịch sự cúi chào.

Rất nhanh chóng, MyungSoo rẽ sang bên phải, khuất sau bức tường trắng. Nghiêng đầu nhìn lại về phía phòng YoSeob, đã thấy KiKwang đẩy cửa bước vào.

***

Tập đoàn Shinhwa vào lúc nửa đêm yên tĩnh không một bóng người.

Sợi dây thừng dày cuốn vào ống nước, dưới ánh trăng hiện lên như một cây gậy thẳng, bóng áo đen nhanh nhẹn trèo lên, đứng nép người gần cửa sổ có bệ đá khá rộng nhô ra, nhanh chóng rút dây thừng lại. Phía dưới, ánh sáng vàng của đèn pin lóa lên, quét một vòng xung quanh rồi chuyển hướng, người cảnh vệ quay trở lại, tiếp tục kiểm tra vòng cuối cùng. Lấy ra trong túi áo hai thanh kim loại, chỉ mất vài giây để YoSeob phá khóa, tiếng click vang lên nhẹ nhàng trong đêm, cậu đẩy cửa nhảy vào trong. Theo như sơ đồ địa hình tòa nhà mà DongWoon cung cấp, đây là tầng bảy, hiện tại đang được bảo trì để kinh doanh văn phòng, hệ thống camera vẫn chưa được lắp đặt. Cậu liền bật nút công tắc trên chiếc đồng hồ, ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên giữa bóng tối.

Tòa nhà Shinhwa được xây dựng với kiến trúc “sinh đôi”, nối giữa hai tòa nhà là hành lang trong suốt. Phòng bảo trì an ninh ở tòa nhà đối diện nơi cậu đang đứng, cũng ở tầng bảy. Biết trước vị trí camera, không quá khó khăn để YoSeob di chuyển sang tòa nhà bên cạnh mà không bị phát hiện. Hành lang tối om không một ánh sáng, cậu đứng lại xác định phương hướng, sau đó rẽ trái. Đứng ở góc tường, đã có thế thấy cửa phòng bảo trì an ninh.

“Chết tiệt.” – YoSeob nói nhỏ, ngay sau khi nhìn thấy chiếc camera quay trực diện cửa phòng. Vừa lúc đó, ánh sáng vàng xuất hiện từ xa.

Có người lại gần.

Đầu óc đột nhiên rối loạn, bây giờ rẽ sang hướng nào cũng bị phát hiện. YoSeob lo lắng tìm cách thoát ra ngoài, bỗng phát hiện ra phía sau lưng là phòng vệ sinh, cửa khóa. Rút trong áo vest khẩu súng đã được lắp sẵn ống giảm thanh, cậu không do dự bắn vào ổ khóa, âm thanh vang lên như tiếng mở nắp chai sâm banh đanh gọn. Nhét ổ khóa vỡ vào túi, YoSeob vào trong phòng vệ sinh, khép cửa lại. Căn phòng rất nhỏ, bịt kín tất cả các đường, chỉ cần bảo vệ mở cửa là dễ dàng bắt được.

Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân.

Mồ hôi rịn ra nơi trán, YoSeob đảo mắt nhìn quanh, nhận ra tấm thông gió ngay trên đỉnh đầu. Ngay lập tức, cậu dùng thanh kim loại mỏng mang theo người mở ốc vít, gỡ tấm lưới sắt, lấy sức đu người lên. Âm thanh càng lúc càng rõ, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của họ. Vừa lúc cậu rút chân lên, đặt tấm lưới sắt trở lại vị trí cũ thì cửa phòng vệ sinh bật mở.

- Phòng này tại sao không khóa? – Tên cảnh vệ áo xanh bước vào, cầm đèn pin soi xung quanh. YoSeob nằm gọn hẳn sang một bên, cố gắng nín thở.

- Chắc bỏ sót. – Tên còn lại nói – Thôi, khóa lại rồi kiểm tra tiếp.

- Làm sao có thể bỏ sót? Vừa nãy tao nghe thấy tiếng động lạ, hình như là tiếng mở nắp chai.

- Thằng điên, ở đây không người không quỷ, chai đâu mà mở? Chỉ có lũ khốn đang nhậu nhẹt dưới phòng trực ban, say sưa chè chén khi tao và mày đang làm nhiệm vụ đấy – Gã cười khẩy, thái độ khinh miệt sự thận trọng của kẻ đồng hành ra mặt – Theo tao kiểm tra thế là đủ rồi, xuống phòng trực ban đi.

Tên còn lại vẫn nghi ngờ, sau khi kiểm tra từng phòng một, cuối cùng cũng miễn cưỡng ra ngoài, khóa cửa phòng vệ sinh lại.

Ở phía trên ống thông khí, YoSeob thở phào, xem chừng bọn chúng sẽ không kiểm tra tiếp. Xác định rõ phòng bảo trì an ninh ở đâu, cậu bò theo trục chính, khi đi qua một tấm lưới sắt khác, đưa mắt nhìn xuống.

Hàng loạt máy tính và một máy chủ, cùng với hệ thống điện tử.

YoSeob đưa tay vào túi áo, ngón tay dài chạm vào chiếc đĩa CD mà DooJoon đưa lúc sáng, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cuối cùng cũng đến nơi.

.

.

Hành động nhanh gọn, khoảng mười phút sau, YoSeob theo đường cũ thoát ra khỏi tòa nhà. Khi đáp chân xuống lực đạo mạnh hơn bình thường, nhưng mấy gã bảo vệ đã say ngủ nên không nghe thấy, cậu thở phào nhẹ nhõm, ra ngoài tòa nhà một cách êm thấm.

Xoạt.

YoSeob mở bừng mắt.

- AI?

Vừa lúc đó, một bàn tay gõ nhẹ bên vai, cậu giật mình quay lại, nhìn thấy đối phương thì thở hắt một hơi.

- Cậu làm tôi giật mình đấy, LuHan.

- Vậy sao? – Người thanh niên trẻ với mái tóc vàng được vuốt dựng cười, đưa tay lên gãi đầu – Tôi không cố ý, chắc cậu xong việc rồi?

YoSeob lạnh lùng gật đầu.

Đối với người thanh niên tên LuHan này, cậu hoàn toàn không có thiện cảm. Anh ta là người mà tổ chức cài vào Shinhwa nhằm theo dõi tình hình, từ sau khi Colleen chết, trở thành tay sai đắc lực của DooJoon. Người thanh niên này luôn mỉm cười hòa nhã, trong mắt mọi người là một nhân viên mẫn cán, thân thiện và hòa đồng với tập thể. Đối lập với YoSeob, khi giết người nét mặt lạnh băng không chút rung động, LuHan lại luôn mỉm cười, nụ cười của ác quỷ tiễn nạn nhân xấu số xuống địa ngục.

Loại người này rất máu lạnh, cũng rất khó để đoán được anh ta nghĩ gì.

- Bronx, gần đây tôi cảm giác cậu quá thiếu cẩn thận. Lúc nãy khi cậu tiếp đất, một gã say lảo đảo đi ra, may là tôi xử lý kịp, nếu không thì nguy – LuHan nói, lông mày hơi nhướn lên, nhìn một vòng xung quanh. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống con đường rộng, phía bên phải là hàng cây lớn, tiếng lá xào xạc trong gió – Cậu không nghĩ có ai sẽ bám theo sao?

- Việc cậu gọi tên tôi công khai như vậy, e rằng còn thiếu cẩn trọng hơn tôi – YoSeob lạnh lùng đáp – Tôi không có hứng ở đây tiếp chuyện cùng cậu đến sáng, hẹn lần khác gặp lại.

Ngay khi YoSeob quay người đi, LuHan liền gọi giật lại:

- Bronx.

Cậu dừng chân, ra dấu hiệu đang lắng nghe.

- Khẩu súng cậu dùng để giết tên FBI đó ở Thượng Hải… - Ngừng một lúc, anh ta mỉm cười - … đang ở chỗ tôi.

- Anh nghĩ vấn đề đó thực sự quan trọng sao? – YoSeob không quay lưng lại – Anh ta chết rồi.

Khi YoSeob đã đi một đoạn xa, khóe môi LuHan khẽ nhếch lên, ánh mắt ẩn chứa ý cười.

Thực ra âm thanh lúc đầu cậu nghe thấy, không phải của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net