The Confession

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*WARNING: FIRST NC-16*

*FLASHBACK*

"Chỉ nếu như lúc ấy mẹ cậu đừng nói ra những lời như thế, có lẽ hai ta đã không đau khổ đến như vậy"

*HẾT FLASHBACK*

Cũng hành lang này, cũng phòng khách lạnh lẽo này, cầu thang dẫn lên phía phòng trên lầu, mọi thứ đều y như cũ, đúng theo những gì Taeyeon nhớ, không một chút thay đổi, những ký ức; vui có, buồn có, đau có, cũng chính căn nhà này, người mà cô nhớ nhất và cũng là người đàn bà mà cô hận nhất đã một tay nuôi nấn Taeyeon sau khi bố cô qua đời, căn nhà bỗng chốc trớ thành nỗi đau xưa nay vẫn còn giày vò cô mỗi khi đầu óc Tae lại một lần nữa cho phép cô nhớ lại. Sau khi quay về từ MJK và một cuộc nói chuyện đau đầu với Nichkhun, Taeyeon chỉ muốn được nghỉ ngơi trước khi tính tiếp mình phải làm gì, mục đích tại sao cô lại chọn thời điểm quay về khi mà cái tuổi 20 của mình đã xa, 4 năm lỡ hơn lời cô hứa. 24 đã quá trễ chưa?!

"Cô chủ, cô về rồi", một người phụ nữ chạc 50 ngoài từ nhà bếp bước ra với nụ cười vô cùng là ấm áp và phúc hậu rồi người chầm chậm tiến lại gần nơi Taeyeon đang đứng ở gian phòng chính.

"Thím Kwon" nhưng thay vì một nụ cười trả lại, Taeyeon trả lời bằng một sự lạnh nhạt, câu trả lời như chỉ ý là tôi biết bà là ai và thế là quá đủ. Kwon Min Suk, hay còn gọi là thím Kwon như là người mẹ thứ hai của Tae. Nếu như Chủ tịch Kim có công sinh thành nhưng không ra sức dạy dỗ, thì ngược lại, thím Kwon coi Taeyeon như con gái mình, 10 năm chăm sóc cho đứa trẻ yếu đuối, tình cảm mà thím dành cho Taeyeon không từ nào tả được ngoài hai từ "mẫu tử"

"10 năm rồi Taeyeon-shi, cô đã trưởng thành, và rất là xinh đẹp, thím đã dọn dẹp lại phòng cô và di chuyển những thứ như gấu bông và những hộp giấy qua phòng gác, nếu cô cần gì thì nói thím, thím sẽ lấy giúp."

"Cảm ơn, nhưng bây giờ tôi rất mệt"

"Vâng, cô chủ xin nghỉ ngơi, thím sẽ đi nấu buổi tối, xin hãy thưởng thức."

Không một câu đáp, Taeyeon thẳng tiến bước chân lên cầu thang ở giữa gian chính đi lên lầu, bỗng cô dừng chân ở trước cánh cửa nơi đã từng là phòng của mẹ cô, bà Chủ tịch, rồi ánh mắt đau thương, nhớ nhung, cô cất tiếng vọng xuống lầu.

"Hãy cùng dùng bữa tối với tôi thím Kwon, đã lâu rồi" Taeyeon lẳng lặng nói rồi tiếp tục bước đi.

"Vâng, tôi hiểu, cảm ơn cô chủ."

Thím Kwon nở nụ cười mãn nguyện bởi vì bà biết sau bao lâu nay, cho dù thời gian chỉ là một con số trôi đi, có thể thay đổi bề ngoài của một người nhưng Taeyeon bé bỏng ngày nào của thím, cho dù cô bé có lạnh lùng và trưởng thành đến bao nhiêu, thím luôn biết rằng cô hành động như thế để che đi điểm yếu của bản thân mình, Taeyeon là một người sống nội tâm và sự cô đơn đó ngày ngày ăn dần đi sự tươi trẻ trong cô lúc nhỏ, nhưng chỉ có một người luôn hiểu được Tae.

=============================================================================

"Taeyeon-ah, mày đi khỏi đây 10 năm rồi, nhưng tại sao tim mày lại nghĩ đến những gì mà mày không cho phép cơ chứ?"

Taeyeon đóng cửa phòng lại rồi mệt mỏi lê thân thể nhỏ bé của mình ngồi lên cạnh giường rồi buâng khuâng nhìn ra cửa sổ nơi có treo chiếc chuông gió cái đã từng là một kí ức. Nếu như 16 năm trước có thể nói là một sự trùng hợp, nhưng lần gặp thứ hai, cách đây 10 năm, Taeyeon đã tin rằng là họ có duyên, khi mà gia đình Tiffany dọn về sống tại căn nhà kế bên gia đình họ Kim.

*FLASHBACK*

"Này đồ ngốc", một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau khi Taeyeon đang rảo bước về nhà sau một buổi chiều tan học. Bực mình quay lại nhìn vào một đối tượng lạ hoắc còn dám cả gan quăng chiếc giày lên đầu đại ca nhà ta.

"Yah, cô là ai mà dám gọi tôi như thế?" Taeyeon quay lại liếc một cách sắc lẹm nhưng rồi đôi mắt ấy được thay thế bởi sự rung chuyển nơi con tim đang đập liên hồi khi con bé lạ hoắc đó chạy vội lại ôm chặt lấy Taeyeon, gần đến nỗi cô có thể cảm thấy những hơi thở nóng hổi phả và tai.

Im lặng

Im lặng

Im lặng

"Mi...young...Hwang Miyoung???" đôi bàn tay run run từ từ di chuyển lên người con gái kia, rồi một cái ôm thật chặt được đáp trả.

"Fany-ah, là cậu sao?" bỗng nhiên Taeyeon thít lên từng hồi, nước mắt không biết tại sao lại rơi khi cái giây phút cô gặp lại Tiffany.

"Đồ ngốc, lúc nào cũng như vậy, cậu vẫn là đồ mít ướt", Fany nghẹn ngào lên tiếng.

Cả hai chỉ đứng đó và cảm thụ hơi ấm từ nhau khi mà cả hai người họ không thể tin mình còn nhớ những gì xảy ra chỉ vào một buổi chiều mùa hè tháng 7 trời đổ mưa to. Cái ôm thật chặt thay thế cho sự mong nhớ nhưng chợt tim Taeyeon như lỡ một nhịp khi mà Tiffany kéo người ra khỏi cái ôm và từ từ đưa bàn tay phải áp vào má phải đang ửng hồng của Taeyeon và 2 đôi mắt bắt gặp nhau, rồi như một sự thương nhớ, Fany là người rút gần khoảng cách khi cô nhẹ kéo tay trái Taeyeon về phía mình rồi nhẹ nhàng đặt đôi môi hồng ấm áp lên má đối phương. Trong một phút, tim Taeyeon như ngừng đập, nhưng khi cô sẵn sàng đáp trả lại thì một lần nữa, Tiffany lại là người kéo người ra khỏi nụ hôn đó.

"Taeyeon-ah, tớ sẽ giữ lời hứa đó" Fany ngại ngùng cuối gầm mặt xuống lúc nói.

"Cậu nói gì cơ?" Tae ngu ngơ vẫn chưa hoàn hồn từ nụ hôn quá nhanh khi nãy.

"Là bạn. Mãi Mãi" Tiffany lại rù quớn cô nương si tình Taeyeon bằng đôi mắt trăng khuyết.

Kể từ cái ngày hôm đó, Taeyeon và Tiffany như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Cái tuổi 14 khi mà mọi thứ còn quá mới mẻ, tình cảm họ dành cho nhau đơn giản được phụ huynh Tiffany gán mác là BFF khi mà không ngày nào mà một trong hai người không qua nhà người nọ, từ đi bằng cửa sổ lén vào đến leo lên được đi bằng cửa trước vào mà không cần cho phép, Taeny từ từ gần hơn và gần hơn hơn bao giờ hết. Nhưng đối với bà Chủ tịch, Taeyeon vẫn bật tăm im lặng không hé nửa lời về Fany, và ngay cả Fany cũng không biết là Taeyeon là người thừa kế tập đoàn MJK danh tiếng, cô chỉ biết là nhà Taeyeon rất giàu nên đôi lúc cô thấy rất mặc cảm

Được một thời gian, mùa thi bắt đầu. Taeyeon thì bận bịu với các hoạt động của trường và những buổi tiệc cuối năm của công ty mẹ cô, trong khi Fany thì bận túi bụi với các lịch học ngoài giờ và những công việc làm thêm, nhưng cho dù thế nào thì cả hai vẫn cố gắng dành thời gian để gặp nhau than thở. Tối đó vì quá mệt với lại cô trốn Chủ tịch Kim tiệc liên hoan cuối năm của đối tác làm ăn để có thể đi ăn hàng khuya với Fany, với sức chịu chơi và tính lải nhải có một không hai của mình, Taeyeon thuyết phục được thím Kwon đừng nói với bà Kim về chuyện cô ngủ lại nhà Fany.

Vì gia đình Fany không thuộc loại giàu có, nên phòng của Fany không được thoải mái như của Taeyeon, thường khi đó mỗi khi qua chơi, cả hai đều ngủ chung giường, nhưng bây giờ là mùa thi, Fany là con nhà dân học nên rất cần phải tập trung nên cơ thể rất mệt mỏi nên Taeyeon hiểu nên tối đó cô ra ngoài sofa ngủ nhường giường lại cho Fany. Đèn tắt và cả ngôi nhà chìm vào bóng đêm.

Chiếc sofa gì mà cứng ngắc, làm Tae trằn trọc không sao ngủ được. Đến khi mắt bắt đầu sụp xuống, thì bỗng có tiếng mở cửa và có những tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần nơi Taeyeon đang nằm, nhưng vì quá mệt và buồn ngủ cộng lại bản tính sợ ma của mình, Tae chỉ biết quay lưng lại, mặt thì đối diện với Tiffany.

"Taeyeon-ah, cậu còn thức chứ?" giọng Fany hỏi

"Taeyeon-ah." rù rì

Im lặng, "chắc cậu ấy lại bắt mình dậy nấu mì Shin cho ăn đây mà, nửa đêm cũng không tha"

Rồi bất chợt có một sức nặng đè lên chiếc sofa và một vòng tay vòng qua ôm lấy eo của Taeyeon và cô có thể cảm giác được khuôn mặt của Tiffany đang giấu vào ngực mình. Tae như ngừng thở.

"Taeyeon-ah" Fany gọi bằng một cách vô cùng tha thiết và ấm áp.

"Taeyeon-ah, taeyeon-ah, tớ có thể gọi tên cậu mãi cũng không thấy chán", và vòng ôm được siết chặt

"Tớ sợ không đủ can đảm nói những điều này lúc cậu còn thức, nhưng mà Taeyeon, Kim Taeyeon, tớ nghĩ tớ yêu cậu mất rồi. Cái cảm giác được nhìn thấy nụ cười ngốc ngốc của cậu bỗng nhiên làm tim tớ loạn nhịp." Tiffany nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Taeyeon và đặt nó lên tim cô, Taeyeon có thể cảm nhận được tim Fany đập rất nhanh. "Cậu có cảm thấy không? Tim tớ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một ngày không có cậu cái cảm giác thật là dài và tớ chỉ muốn bỏ hết để chạy về phía nơi cậu đang đứng và được ôm Taeyeon, tớ cảm thấy rất hạnh phúc. (ngón tay đan vào nhau với Taeyeon) Tình cảm mà tớ dành cho cậu có lẽ là sai, bởi vì ngay cả bản thân tớ còn nghĩ là tớ đang bị điên, điên vì tình cảm này dành cho Taeyeon sẽ không bao giờ được đáp trả, nhưng chỉ xin một lần tớ muốn biết được cái cảm giác yêu là như thế nào và cậu đã cho tớ cơ hội đó. Lời hứa ngày xưa còn bé tớ hứa với Tae có lẽ không thực hiện được bởi vì tớ không thể coi cậu chỉ là bạn bè đơn thuần được nữa. Chỉ nghĩ đến cái cảm giác mà tớ sẽ không bao giờ có được tình yêu của cậu, tim tớ như đang bị ngàn con dao đâm xuyên qua và mãi mãi rỉ máu. Taeyeon-ah (giọng tha thiết), dù có bao nhiêu năm nữa, tình yêu mà tớ dành cho cậu chỉ có một và là mãi mãi."

Rồi cũng nhẹ nhẹ, Fany đặt một nụ hôn say đắm lên môi Taeyeon và đi theo đó là những tiếng khóc nghẹn ngào và đau khổ, cùng với Fany, Taeyeon cảm nhận được tim cô cũng đang nhức nhối, nhưng rồi cô đã phủ nhận.

*END OF FLASHBACK*

=============================================================================

"Ngốc, nếu mà em biết được tình cảm mà Tae dành cho em thời điểm ấy và cũng như ngay lúc này đây, bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi, thì em có thể tha thứ cho một kẻ giả dối như tôi và cho tôi một cơ hội nữa được không? Bởi vì vào cái lúc này là lúc Tae cần em nhất."

Rồi Taeyeon dùi mặt vào hai bàn tay đang run lên trong sự đau khổ đột cùng của tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net