Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã 1 tuần nay Woo Young không đi học rồi nhưng tuyệt nhiên không ai biết lí do là gì cả ngoại trừ cô.Hằng ngày,như một thói quen,mỗi giờ ra về cô đều đi lại phía vườn hoa trường để nhìn trôm người thanh niên đang mài mò tìm kiếm 1 thứ gì đó.Lâu lâu trên trán anh lại xuất hiện những giọt mồ hôi chảy đầm đìa nhưng tuyệt nhiên anh chẳng than vãn 1 chút nào cả,chỉ cậm cụi tìm kiếm chiếc nhẫn quan trọng nhất đối với anh....

Cố đứng ấy nhìn anh mà trong lòng lo lắng vô cùng.Cô cũng không biết nên nghe theo lí trí hay trái tim nữa.Suốt cả tuần nay cô đã bị gằng xé giữa 2 thứ này rất nhiều lần rồi.Nhìn anh như vậy,cô lại muốn chạy ngay lại phía anh,nép vào vòng tay anh mà thốt lên những lời nói mà đã 1 tháng nay cô muốn nói,nhưng lí trí cô lại không cho phép điều đó.Nó lại nói rằng nếu mày trở lại với anh thì có lúc nào đó anh lại đá mày ra khỏi cuộc đời mình như một món đồ chơi cũ nát phế thải không??Nghĩ đến đây thì dòng nước mắt nóng ẩm lại lăng dài trên mi,cô không nói gì nữa,chỉ lẳng lặng nhìn anh và rồi cũng lẳng lặng bỏ đi.....
                     ..............................

Thời gian cũng thấm thoát trôi qua như thế,hôm nay đã là ngày cuối tuần rồi,khuôn mặt cô vẫn cứ mang một nỗi u sầu,nhiều lần Hyo Min và Ji Yeon rủ cô đi chơi nhưng cô vẫn mỉm cười nhẹ mà lắc đầu.Có lẽ cô muốn suy nghĩ lại mọi chuyện đã qua chăng?....

Bây giờ cũng đã gần 7h tối,màn đêm lạnh giá lại bao quanh căn phòng.Mưa lại rơi,cơn mưa trút nước như tiếc thương cho số phận của cô.Ngồi bên khung cữa sổ ngắm những hạt nước tí tách rơi,cô lại bỗng nhớ anh.Nhớ về cái ngày mà anh ra đi,anh bỏ rơi cô mà lòng lại bị xé toạt ra thành trăm mảnh.....

Mưa ngày một lớn hơn,con đường dài hằng ngày tấp nập bỗng giờ đây lặng lẽ hẳn,chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc và tiếngmưa trút xuống mái nhà.Đang ngồi suy nghĩ mông lung thì điện thoại cô reo lên,có tin nhắn....

"Ji Eun à,anh đang ở công viên gần nhà em..
Em mau tới đó nhé!!Không gặp không về -Woo Young"

Woo Young ư??Anh ấy nhắn tin cho cô ư?Cả 1 tuần nay đã không nói chuyện với anh ấy rồi,cũng chưa lần nào gặp mặt,cô có nên ra ngoài không?Nhưng....ra ngoài ấy thì có ích gì cơ chứ?Rồi sẽ nói gì khi gặp anh?Đầu óc cô như là mớ tơ vò làm cô chẳng thể nào suy nghĩ cái gì cho ra hồn cả,nhưng cô vẫn không đi ra ngoài kia.Mặc kệ,hồi anh ta cũng sẽ tự về thôi....

9h...Cũng đã gần 2 tiếng trôi qua rồi,mưa cũng ngày càng lớn hơn nữa và chưa có dấu hiệu tạnh.Chắc giờ anh cũng đã về nhà rồi nhỉ?Nhưng sao trong lòng cô lại cảm ấy bất an lắm,cô có linh cảm là anh vẫn còn ở dưới,vẫn chưa về....Nghĩ đến đây,thì cô chạy một mạch ra cửa và với tay lấy chiếc dù...

-Cô chủ à,trời đang mưa mà cô đi đâu thế?

-Cháu đi ra đây một chút,rồi sẽ về nhanh thôi..


-Nhưng.....-chưa kịp để bà quản gia nói thêm câu nào,cô đã chạy một mạch ra cữa

Cô chạy thật nhanh ra ngoài công viên.Trời đã tối,con đường trơn trợt lắm,cô đã té không biết bao nhiêu làn mà nói nhưng mà sao cô vẫn cứ chạy,chạy mãi.Cô muốn chạy lại phía anh,muốn hét lên thật to là cô nhớ anh nhiều lắm,muốn nói với anh là cô yêu anh và còn nhiều đều khác nữa...Con đường từ nhà cô đến công viên sao hôm nay xa thế?Chạy mãi mà vẫn chưa thấy đâu cả.Và rồi..cô thấy anh,chàng thanh niên ngồi trên chiếc xích đu trong công viên,cả thân hình ướt nhem vì mưa,anh vẫn còn ngồi đó,đưa con mắt vào còn đường mòn như tìm kiếm bóng dáng quen thuộc....




Mưa vẫn tạt xối xả vào anh nhưng tuyệt nhiên anh lại không có cảm giác gì,anh chỉ mong hình bóng ấy xuất hiện,hình bóng của người con gái anh yêu.Và rồi,mưa hình như đã thôi tạt vào anh,cả thân hình như được bóng dáng của ai đó bao phủ.Khẽ ngước nhìn lên,là cô,đúng là cô thật rồi.Vậy là cô đã tới,anh mỉm cười,nụ cười hạnh phúc

-Em....

-Sao anh ngốc thế?Trời mưa thì phải về ngay chứ,2 tiếng đồng hồ rồi đó-Ji Eun la lên

-Em lo lắng cho anh sao??

-Ai..ai lo cho anh chứ....-Cô quay mặt đi để ch đi đôi má ửng hồng.Đôi mơi tê tái vì lạnh của anh khẽ nở một nụ cười,rồi anh nhẹ mở lòng bàn tay của mình ra,là một chiếc nhẫn..Chiếc nhẫn đó,là chiếc nhẫn hôm bữa.

-Anh đã tìm được rồi này,phải mất cả 1 tuần lận ấy-Đoạn anh cầm lấy bàn tay cô và đeo chiếc nhẫn vào...

Cô ngước đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn anh,rồi từ đôi mắt ấy những giọt nước mắt lại rơi xuống.Nhưng lần này lại là giọt nước mắt của hạnh phúc.Bỏ hẳn chiếc dù xuống đất,cô nép vào lòng anh

-Anh ngốc thật ấy,ai đời bỏ học cả tuần đi tìm chiếc nhẫn thế

-Phải tìm chứ,anh mua nó tới 1 triêu won lận đó-Anh choàng tay ôm trọn cô vào lòng,giở giọng trêu chọc

-Anh..thì ra anh tiếc tiền hả?

-Đương nhiên..hehe,nói chơi thui mà-Anh mỉm cười cầu hòa khi nhìn thấy khuôn mặt đầy sát khí của cô.Và thế là một cuộc rượt đuổi lại xảy ra trong cái cơn mưa trút nước..



Thế là cái cặp này sao bao nhiêu chuyện thì cũng đã xong xuôi rồi.Ơ cơ mà chúng ta lại còn tới những 2 cặp lận,1 cặp thì còn 3 ngày nửa thôi đã hết hạn 100 ngày còn 1 cặp thì sắp tơi sẽ có 1 cơn giông tố kéo qua đây ^^

                          ...................................


2 ngày sau.....

Thế là bây giờ mọi chuyện đã diễn ra như bình thường rồi.Woo Young sau cả tuần vắng thì cũng đã chịu đi học lại,lúc mới bước vào cổng là bọn con gái bu quanh la hét ầm ĩ làm cho Ji Eun chả thể nào chen vô được.Cơ mà trong họa có may,bỗng dưng anh chàng nắm tay cô đứng ấy công khai luôn chuyện tình yêu của 2 người làm cô này xấu hổ muốn chết,chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống thôi.Nhưng mà tiếp theo sau đó thì mọi chuyện lại xảy ra khá rắc rối khi mà bà cô dám lôi cậu ấm nhà họ Yang lên phòng giám hiệu vì cái tội nghĩ học cả 2 tuần báo hại cả giờ ra chơi mà Ji Eun cũng không được gặp "chồng tương lai" nữa cơ ^^

-Oa~~ Chuyện tình của 2 người lãng mạn quá nhỉ?-Ji Yeon reo lên sau khi cô kể hết mọi chuyện

-Ừ đúng đó,ngưỡng mộ quá -Hyo Min cũng bồi thêm vài câu

-Nếu ngưỡng mộ thì đi kiếm người yêu đi-cô châm chọc

-Haizzzz,tớ ngưỡng mộ thì không nói gì chứ Hyo Min khỏi ngưỡng mộ,cậu có người chăm sóc chu đáo đến vậy mà-Ji Yeon thở dài

-Ai cơ chứ??

-Thì ông Lee Joon ngốc CỦA CẬU đó-Ji Eun nhấn mạnh chữ cuối làm Hyo Min tá hỏa

-Ừ mà nhắn mới nhớ,hình như ngày mai là hết hạn 100 ngày của 2 cậu rồi nhỉ?-Ji Yeon nói

-Ừ há,vậy mà quên mất tiêu,Oh Yeahhh!!Sắp thoát khỏi hắn rồi-Hyo Min nhảy lên xung sướng dù trong lòng hơi khó chịu chút,cô cũng đâu có quên đâu.Nhớ rõ là đằng khác ý chứ nhưng mà...

-Cậu đúng là vô ơn quá đi- Cả 2 người cùng ngao ngán lắc đầu nhìn con bạn đang đi lấy thức ăn vui vẻ

Rồi một hồi suy nghĩ,Ji Yeon bèn nói nhỏ với Ji Eun

-Ê ê....mai tớ nghĩ thế nào cha Joon cũng tỏ tình,mình tìm cách giúp chả đi

-Ừ được đó,haha...mai theo dõi tụi nó rồi có gì mình chọc chơi-Ji Eun cũng tán thành

Và rồi một trò đùa nữa lại nổ ra vào ngày mai,ngày thứ 100 kể từ ngày cặp đôi đại ngốc này hẹn hò giả,và cái trò đùa này lại do chính 2 cô bạn thân nhất bày ra.À mà Joon nhà mình có tỏ tình như lời 2 người này nói không nhỉ??Thôi,chờ đến hôm ấy là biết liền thui mà..^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net