Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng,buổi sáng thứ 2 trong lành hơn bao ngày khác.Ji Yeon tung tăng bước đến trường như thường lệ,trên tay cầm một hộp cơm nhỏ xinh cho chồng yêu quý của mình.Hôm qua,cô và anh đã có 1 buổi đi chơi rất là" thú vị".Nghĩ kĩ lại hình như ông Chồng này đang chơi khăm cô phải không ta?Ôi trời ơi thật là...

----------o0o flash back o0o----------------

-Chồng ơi..chúng ta chơi gì bây giờ-Ji Yeon ngẫm nghĩ khi cả 2 bước vào công viên giải trí

-Uhm...Chơi cái gì hả?Chơi....Tàu lượn siêu tốc đi 

-Hả???

-Không chịu à..Hay chơi Đu quay đứng đi

-...."đổ mồ hôi"

-Sao thế...Vậy chơi Tàu xoay cao tốc nhá..Hay ngôi nhà ma giờ -Anh háo hức nói.Trong lòng nãy ra cái y định hơi bị..gian

-Chồng....ggg...Chơi trò khác đi.Noooooooooo

-Hahahahahahaha..giỡn với cậu thôi.Nhìn cái mặt kìa trời ơi-Anh chỉ vào mặt cô.Au nói thật chứ cái mặt này thật là....Mắt mở to,miệng há ra "đớp ruồi",mồ hôi chảy ra như tắm...

-Chồn...gggggg..ĐỨNG LẠI.............-Thế là lại có 1 buổi rượt đuổi chạy lòng vòng quay công viên làm ai cũng nhep mắt khó hiểu.Một cô gái xinh đẹp đang rượt đuổi một chàng trai cũng đẹp không kém..thật là...=="

----------o0o end flash back o0o----------------

Cô tự mỉm cười vu vơ khi nghĩ về nó.Hôm qua thật vui mà.Ngày hạnh phúc nhất của cô....

Không biết tự khi nào mà anh lại chiếm một phần quan trọng đến thế.Một cô gái coi trời bằng vung như cô,"chị hai" của trường cấp 2 ZangQui đột nhiên lại cảm nắng anh chàng hotboy khi vừa mới chập chững lên cấp 3.Rồi không biết tự khi nào,cô cứ như bao đứa con gái khác cứ mãi bám theo anh,cái điều trước đây cô từng gọi là "mặt dày".Nhưng có thấm thía gì đâu,trong 1 năm học ngắn ngủi.Từ 1 đứa hư hỏng cô lại trở thành đứa con gái "nết na",một lớp phó của lớp .Một học sinh giỏi của trường khi luôn lúc nào cũng giữ vị trí thứ 3 sau anh và Joon ngốc.Và một đứa con gái "đảm đang" khi ngày nào cũng làm đủ món ngon cho ông Chồng của mình ăn...

.......................

.....................

Rẽ bước vào con hẻm vắng,con đường tắt dẫn đến trường nhanh hơn.Bỗng nhiên hôm nay cô lại có một cảm giác rất lạ khi bước vào con đường này.Một cảm giác có người đang bám theo cô.Quay người về phía sao..Không có ai cả,có thể là tại cô đa nghi quá chăng?

Tự cho là không có gì nhưng những bước chân ngày một nhanh hơn hẳn.Có tiếng bước chân ở đằng sau cô.Chưa kịp quay người lạy thì 1 bàn tay bóp vào cổ cô,rồi úp chiếc khăn trắng vào miệng...Là thuốc mê...Cố vùng vằng ra khỏi tay người đàn ông đó nhưng không kịp,thuốc mê đã ngấm vào người cô làm thân thể cô rã rời.Rồi cô ngất lịm đi,trước khi ngất còn nghe loáng thoáng tiếng của một cô gái.Giọng nói này,hình như nghe quen lắm...

-Làm tốt lắm,đưa nó vào nhà kho của trường đi.....

...................

.....................

Giờ ra chơi....

-Này,chị có thấy Ji Yeon đâu không?-Seung Ho bước vào lớp 12A2 hỏi chị mình

-Chị không thấy,Ji Yeon nói hôm nay làm món ăn cho em mà,bộ nghỉ hả?

-Uhm...em thấy hơi lạ...Cậu ấy chẳng bao giờ nghỉ học mà chưa xin phép đâu,chắc là có chuyện gì rồi

-Vậy về chị em mình đi tìm đi...

....................

...................

Giờ học....

Không khí trong lớp 12A1 khá là im ắng,lâu lâu chỉ vang lên tiếng giảng của bà cô Sử.Hôm nay cả Ji Yeon và HyoYeon đều nghĩ học,bên lớp 12A2 Gil Pul Ip cũng nghĩ.Có điều gì đó rất lạ giữa 3 người này.Ji Yeon đã từng hạ nhục 2 người họ trước trường,phải chăng...

Dòng suy nghĩ của Seung Ho tắt ngang vì chuông tin nhắn.Số lạ,cậu vội mở ra xem

"Park Ji Yeon đang nằm trong tay tôi.Nếu muốn cứu nó thì hãy nhanh lên,nó không còn sống được bao lâu nữa đâu

Trước 7h tối phải tìm được nó.Không thì nó sẽ lên thiên đàng sớm thôi..Ngươi vẫn còn 3 giờ....

3...2...1....Start Game..."

Cậu ngồi bật dậy chạy thẳng ra ngoài trước mấy con mắt ngạc nhiên của đám bạn cùng với bà cô giáo.Mặc kệ tất cả,trong đầu anh bây giờ chỉ còn hình bóng của cô.Không biết từ khi nào mà cô lại chiếm 1 phần quan trọng đến vậy,nó quan trọng đến nỗi anh có thể bật dậy chạy đi ngay lập tức nếu biết cô xảy ra chuyện gì...

Lao xuống sân trường với vẻ mặt gấp gáp,anh lao đi thật nhanh trên chiếc xe của mình mà không hề hay biết rằng....

"Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất"

..............................

............................

Cô khẽ cựa mình ngồi dậy,cả người cô đau buốt ê ẩm.Chuyện gì đang xảy ra thế này.Cô nhớ rằng mình đang đi học,rồi hẻm....thuốc mê...Mọi chuyện tua lại trong đầu cô như một cuốn băng chậm.Đây là đâu...Sao lại tối thế này,bây giờ trời còn sáng hay đã tối rồi?Hàng ngàn câu hỏi cứ vô thức xuất hiện trong đầu cô.

Đứng lên với đôi chân rã rời vì mệt,cô bước quanh căn phòng mong tìm 1 tí ánh sáng...Bống tối bao trùm lên căn phòng nhỏ làm cô mất đi phương hướng.Chân cô va phải cái gì đó.Là chổi,những cái chỗi của trường...Và nơi cất chúng là..Nhà kho..Phải,cô đang ở nhà kho của trường.Nhưng ai đã bắt cô đến đây,là 1 học sinh trong trường chăng?

Ngồi xuống nên đất lạnh cắt,tay chân cô không còn 1 chút sức lực nào nữa rồi.Bây giờ cô cần phải nghĩ.Đúng,cần phải suy nghĩ..12 năm học là để làm gì chứ?Là để "vận não" trong các tình huống như thế này đây,bây giờ cô phải biết ai đã làm cô ra như thế này thì mới có thể thoát ra được....

Nhớ lại mọi chuyện xảy ra buổi sáng,cô bỗng nghĩ đến tiếng của một cô gái.Tuy lúc đó đã không còn ý thức gì nữa nhưng cô nhớ rất rõ giọng nói đó...giọng nói rất quen nhưng không thể nhớ rõ là ai?Phải chăng đó là kẻ thù của cô.Ôi trời ạ,18 năm sống trên đời Park Ji Yeon này có bao nhiêu là kẻ thù....Đàn chị của ZangQui đã từng đánh bao nhiêu người như cô thì kẻ thù làm sao mà điếm đây.Nhưng mà giọng nói này nghe thật sự rất quen,mà nếu quen như vậy thì chắc không phải đời học sinh cấp 2 rồi.Mà nếu cấp 3 thì chỉ có Hyo Yeon..khoang,đó chính là HyoYeon...

Ji Yeon reo lên khi biết ai đã bắt mình.Cô nàng này đúng là,đang bị "bắt cóc" mà còn reo lên mừng như thế à..

Điều quan trọng là bây giờ sao thoát ra ngoài bây giờ?HyoYeon đã dám làm như thế thì việc "thủ tiêu cô" dễ như trở bàn tay mà thôi,haizzzzz

Cách cửa sắt lớn khẽ mở ra làm thứ ánh sáng chiếu thẳng vào cô.Nheo mắt khó chịu,cô nhìn những con người đang bước vào.Đúng như những suy nghĩ của cô,đó là HyoYeon và Pul Ip cũng với những tên bặm trợn.

-Ôi...ai đây ta,xin chào lớp phó học tập-Hyo Yeon cười mỉa mai

-Chào bạn hiền,Hyo Yeon và Pul Ip -Cô cũng chẳng vừa

-Mày.....

-Ấy đừng mà Pul Ip,dù gì đó cũng là bạn ta mà.Park Ji Yeon à,cô mà cũng có ngày hôm nay ư?

-Có sao không,cô đui hay sao mà không thấy.Chính cô làm đó chứ đâu.Cô thật đãng trí,Kim Hyo Yeon à...

-Mày...liệu hồn mày đó.Bây giờ là 6h..1 tiếng nữa thôi.Mày sẽ được gặp mẹ mày trên thiêng đàn...-Hyo Yeon cười lớn

-Mày đừng có trông mong mấy con bạn với thằng Chồng của mày đến cứu...Đây là cái giá phải trả cho việc dám hạ nhục tao..Park Ji Yeon....-PulIp mỉa mai

-Vậy sao,tao tin..họ sẽ đến cứu tao,chúng bay cứ chờ mà xem-Cô gằng từng tiếng

-Sợ quá đi,lớp phó của chúng ta nỗi giận kìa.Mày có tư cách gì mà nỗi giận với tao?Lớp phó à,cái chức đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài thôi.Bên trong thì mày vẫn là một con nhỏ mồ côi mẹ và bị ba ruồng bỏ...Mày thật tội nghiệp,Park Ji Yeon à-Hyo Yeon ném mạnh 1 sấp giấy trước mắt cô.

-Mày điều tra tao?-Ánh mắt căm phẫn ngước lên nhìn 2 con người trước mặt,ánh mắt của một con thú dữ 

-Đúng..tao điều tra mày,nếu tao không điều tra mày thì cũng chả biết con người thật của mày sao lớp vỏ hiền thục kia đâu.Mày thật là một con hồ li tinh mà...Ngồi đây chờ chết đi nhá cưng..Và nể tình là bạn nên mình sẽ cho cậu nghe giọng người yêu lần cuối nhá..-Hyo Yeon vừa nói vừa cầm chiếc điện thoại của cô bấm gọi cho Seung Ho...

[Alo...Ji Yeon à..Là cậu phải không?Cậu đang ở đâu thế?]

-.....

[Ji Yeon à...]

-NHÀ KHO.....SEU....-Ji Yeon la lên hi vọng anh có thể nghe những gì cô nói,nhưng vừa cất lời thì đã có 2 tên bụm miệng cô lại.

-Con khốn này,mày dám báo tin ư?-1 tên vừa nói vừa tát cô đến bật máu,cô lại ngất lịm đi,đến bây giờ,cô thật sự là không còn tí sức lực gì nữa rồi...

.....................

.....................

.........

Trên con đường lớn của thủ đô Seoul tấp nập.bên đường có 1 chàng trai đang ngồi đấy ngẫm nghĩ bên chiếc xe màu xanh đậm

-Ji Yeon...cô ấy nói nhà kho,vậy nó có nghĩa là....-Anh chàng nhấp nháy môi rồi nhìn đồng hồ...6h 30..Anh lấy điện thoại ra và bấm số

"Alo...Lee Joon à,cậu gọi cảnh sát đến nhà kho của trường nhanh lên,Ji Yeon xảy ra chuyện rồi..."

Nói rồi cậu lao vút đi trong màn đêm đang dần buông xuống.Trong lòng thấp thỏm 1 nỗi bất an khó tả...Cậu sẽ mất cô mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net