Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seung Ho đang chở Ji Yeon về nhà theo yêu cầu của bà chị trẻ con của mình.Cái bà chị này,diễn xuất chả đạt yêu cầu gì cả,nhìn là biết ngay đang ghép cặp hai đứa đấy mà.

Cô ngồi phía sau anh,vòng tay ôm anh thật chặt,đầu tựa vào lưng anh để mong tìm được một tí hơi ấm trong những ngày cuối đông như thế này.Và đúng thật,lưng của anh rất ấm,cô vừa dựa vào vừa mỉm cười tủm tỉm,cô đâu biết rằng,ở phía trên anh cũng đang mỉm cười thầm

-Ah!!Chồng à!Lưng chồng ấm thật đấy.Đã ghê

-Trời!!Hèn chi nãy giờ nhột nhột khó chịu muốn chết,thì ra là cậu dựa-nói dối đây mà,nãy giờ sướng muốn chết luôn ý

-Hứ!!Chồng là đồ xấu xa,đồ ích kỉ,đồ nhỏ nhen,đồ vô lương tâm,đồ...-Cô vừa nói vừa đánh lưng anh nghe bốp bốp,Seung Ho thì chỉ biết la oái oái mà thôi

-ÁHH đau!!Cái cậu này....đang chạy xe đó-Chờ khi anh chàng la vậy thì cô mới chịu thôi vì sợ tính mạng mình ,chứ không thôi thì cô đã đánh anh thêm vài cái nữa cho hả giận rồi.Nói gì thì nói,cô cũng có giá lắm chứ bộ

-Mà Ji Yeon này,sao cậu ngày nào cũng đi long nhong bám theo mình thế,ba mẹ cậu không lo lắng à??-Anh chàng ngu ngơ hỏi mà chả biết đang đụng vào vết thương của cô

Đau...cô đau lắm,cứ như có ai đang rạch một vết dài nơi mà cái vết thương ngày xưa mới vừa lành cách đây không lâu vậy??Tại sao anh lại khơi vậy chuyện đó chứ,cái quá khứ mà đẫm mùi máu tanh nồng ấy....

-Seung Ho à!!Cậu cho tớ xuống đi-cô nói!!cái giọng lạnh lùng mang chút đau thương ấy làm cậu thắc mắc,rồi cách xưng hô nữa,gọi tên ư???Đây là lần đầu cô nói chuyện như thế với cậu đấy

Cậu dừng xe lại ở một góc khuất của con đường,Ji Yeon bước xuống,cố gắng gượng cười với cậu

-Sắp tới nhà mình rồi,mình phải mua chút đồ nữa nên cậu về trước đi,hồi mình đi bộ về cũng được

Seung Ho nhìn cô như thế thì biết là đang có chuyện,nhưng anh cũng không nói gì vì khi anh nhìn vào mắt cô,anh thấy được cái sự đau lòng ẩn dấu trong nụ cười tươi ấy...Anh ừ một tiếng rồi phóng xe đi,trong đầu thì cứ ngẫm nghĩ về cái nụ cười chua xót đó.....

Nhìn thấy chiếc xe đã đi thật xa,cô mới thở phào một cái.Cô lê từng bước chân trên con đường,đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe vì nước mắt.Cô ngước lên trời cố không cho nước mắt rơi...nghĩ về cái tuổi thơ đầy bất hạnh của mình....

_____________________________________________

Ji Yeon năm đó chỉ mới 6 tuổi,cái tuổi mà đang hạnh phúc với một thiên đường màu hồng tràn ngập của bao đứa trẻ khác.Nhưng mấy ai biết rằng,cuộc đời đau khổ của cô lại bắt đầu từ ngày hôm ấy....

Cô khép mình vào chỗ khe tủ nhìn ra ngoài phòng khách với con mắt đó hoe,những giọt nước mắt rơi lả chả.Cô bặm môi để không cho phát ra tiếng nấc...Cô sợ lắm,sợ cái người đàn ông ở ngoài phòng khách ấy,cái người đàn ông đang đánh mẹ cô bằng thắt lưng da...Những tiếng thắt lưng chạm vào người nghe thật đau xót....Ai đâu ngờ,cái con người đang ở trước mặt đó...là ba của cô...Cơn mưa cứ rơi điều bên cửa sổ..như khóc thương cho số phận của người mẹ ấy......

Ông ta bước đi để lại cái căn nhà đổ vỡ do xung đột và một người phụ nữ nằm thoi thóp trên nền gạch lạnh cắt....Rồi một hồi lâu,người phụ nữ đứng dậy,nhìn mình trong chiếc gương nằm trong góc,những vết bầm tím dài đan chéo nhau trên làn da trắng nõn ấy nhìn mà đầy xót thương.Bà ta cười mỉm nhìn cái thân xác tàn tạ của mình.Rồi nhìn một lược cái căn nhà đổ nát ấy....không còn gì để luyến tuyết cái thế giới này nữa rồi

Chiếc rèm cửa bị xá toạc ra,một miếng vải dài trắng treo lơ lửng giữa trần nhà.Bà leo lên chiếc ghế gỗ bắt ngay dưới.Cầm cái sợi vải đã buộc chặt với nhau,mà mỉm cười,cái nụ cười chua xót dành cho đứa con gái tội nghiệp của mình.Cạch..chiếc ghế ngã xuống nền đất....thật khô khốc.....

Ngày đám tang mẹ cô,người đàn ông ấy bước vào,đôi mắt đỏ hoe với vài giọt nước mắt giả dối rơi xuống.Ông quỳ xuống,nhìn lên bức hình người phụ nữ ấy,khuôn mặt tỏ vẻ xót thương,nhưng đâu ai thấy được cái nụ cười mỉm độc ác ấy đang nở trên môi.....Khách đã về hết,chỉ còn lại ông và Ji Yeon ngồi ấy,cô không nói gì cả,chỉ lặng lẽ đốt những tờ giấy vàng.Chả khóc,cũng chả cười,khuôn mặt vô hồn của cô bé vừa tròn 6 tuổi....Ông đứng dậy,lau những giọt nước mắt của mình...mỉm cười nhìn tấm hình trắng đen ấy....Ông hẩy chiếc chìa khóa xuống nền nhà....rồi bước đi...không thèm quay lại nhìn đứa con gái ruột của mình một lần nào cả

_____________________________________________

Cô bước đi trên con đường đang ngày một thưa dần xe cộ...Rồi mưa đổ xuống..ào ạt..cơn mưa lặng lẽ rơi ướt đẫm người cô..Nước mắt hòa quyện vào nước mưa...rơi xuống..không còn một dấu vết nào cả....Cô ghét mưa lắm,đó cứ như là những giọt nước mắt thương hại của các vị thần trên bầu trời đó vậy....Cô cốc cần..nếu thương hại cô...vậy sao để cô rơi vào cái hoàn cảnh trớ trêu này chứ...Cô ngước lên trời..từng hạt nước mưa rơi xuống mặt cô..rát lắm..nhưng cô không còn cái cảm giác nào bây giờ cả....Nhìn những hạt nước mưa rơi đều đều xuống nền đất lạnh như thế..cô cười mỉm..cái nụ cười chua xót

Bước vào nhà với thân hình ướt nhem,đôi mắt đỏ ngầu vì khóc quá nhiều.Cô bước vào nhà tắm,vặn nước vòi sen...nước chảy xối xả xuống cái thân hình ấy..lạnh lắm...Cô từ từ buông thõng...ngồi xuống nền gạch..Cô tự hứa với bản thân mình,sau hôm nay thôi,cô sẽ không khóc vì cái quá khứ đau buồn ấy nữa.Cô sẽ trở lại thành một Park Ji Yeon hồn nhiên,vui vẻ lúc nào cũng bám theo ông chồng Seung Ho của mình một cách ngốc nghếch....

Cô nằm trên cái giường màu hồng của mình,cố gắng bỏ cái suy nghĩ đau lòng ấy ra khỏi đầu mình.Cô cố nghĩ xem ngày mai nên làm món gì cho ông chồng của mình ăn đây,nghĩ đến đây,cô lại bật cười..một nụ cười hồn nhiên.Rồi cô từ từ chìm sâu vào giấc ngủ....

__________________________________________

Sáng hôm nay,cô đang rất là vui vẻ.Là vậy nè,vào sáng sớm này,cô đã cố gắng thức sớm làm đồ ăn sáng cho ông chồng yêu quý của mình,toàn là món cậu thích.Đang tung tăng chuẩn bị lên lớp thì gặp ngay Hyo Min đang đứng đó

-Hehhh!!!Ji Yeon à-Hyo Min gọi lớn

-Ừ!!Hôm nay cậu đến sớm thế??Seung Ho đâu rồi??-cô dáo dác nhìn xung quanh tìm ông chồng của mình

Hyo Min bĩu môi nhìn cô

-Hứ!!!Tối ngày lo chồng của cậu không hà!!Bạn bè chả quan tâm gì hết.Mà nghe tớ hỏi nè??Hôm qua sao rồi?Có tiến triển không?-Vốn cái bản tính tò mò có sẵn trong máu,Hyo Min sao mà bỏ câu chuyện này được

-Ừ!!Thì đưa về bình thường thôi chứ có gì đâu.Mà Ji Eun đâu rồi?Cả chồng tớ nữa??-cô nói cho qua chuyện rồi mau chóng đổi chủ đề khác

-Seung Ho thì đi lên lớp rồi,Ji Eun cũng vậy nữa!!Chán muốn chết,mà cậu ăn sáng chưa?Xuống Can-tin với tớ nhá..nhá??-cô dùng cái giọng dễ thương năn nỉ cô bạn thân của mình

-Không được rùi!!Tớ làm đồ ăn cho tớ và chồng rồi!!Xin lỗi nha!!Thôi tớ lên lớp với chồng đây-Ji Yeon nói xong rồi chạy thẳng luôn

-Hứ!!Bạn bè gì đâu mà...-Cô nhìn theo Ji Yeon đang chạy lon ton vào lớp mà nói,xong rồi thì cũng lê từng bước lên lớp với cái bụng đói meo luôn

___________________________________________________

Trong lớp 12A2 ấy,chả có một bóng người nào hết trơn.Cũng phải,giờ này thì bọn họ xuống Can-tin hay đi chơi hết rồi còn đâu.

Ji Eun rón rén bước vào lớp như sợ ai phát hiện,rồi cô nàng tiến đến cái chỗ ngồi chót ở dãi 2.Ngộ nhỉ???Đây đâu phải bàn của cô đâu.Cô bỏ vô học bàn 1 hộp sữa lớn với một cái hamburger.Rồi lẳng lặng ngồi vào chổ của mình.Cô đâu biết rằng,có một người đã nhìn thấy hết,trên miệng hắn nở một nụ cười

________________________________________________

Hyo Min bước vào lớp,bây giờ thì lớp cũng có khá nhiều học sinh rồi.Cô ôm cái bụng đói meo của mình mà về phía chỗ ngồi.Bỗng,cô ngửi thấy một mùi thơm của bánh,nhìn vào hộc tủ.A!!Có một hộp sữa lớn với cái bánh hamburger lớn cùng dòng chữ "gởi Yoo Hyo Min".Cô chẳng suy nghĩ gì,ngồi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với Ji Eun.Cô đâu biết là có một nụ cười xuất hiện trên cái gương mặt đang say ngủ....

Woo Young bước vào lớp,hôm nay vì cái tội thức trễ mà anh chàng chả ăn sáng,đói muốn chết luôn.Rồi trong hộc bàn mình,anh chàng lấy ra 1 hộp sữa và cái bánh hamburger.Anh cứ nghĩ là fan tặng mình nên ăn rất ngon lành mà chả ngờ,Fan mà anh nói đang ngồi trong cái lớp ấy đấy >"<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net