Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yeon đang chuẩn bị về nhà sau 1 ngày mệt mỏi thì bỗng điện thoại của cô vang lên,có tin nhắn

"Lên sân thượng..."

Tin nhắn chỉ võn vẹn 3 chữ nhưng đậm chất đe dọa.Ji Yeon nhúng vai một cái rồi cũng đi lên sân thượng,hình nhưcô đã biết ai nhắn cho cô rồi,chắc lại là một fan của Seung Ho nữa thôi

Bước lên sân thượng với một cái trạng thái thông thả vô cùng.Sân thượng vắng tanh,không có một bóng người nào cả. Nhìn một lược quanh sân thượng mà cô mỉm cười,chắc lại trốn một chỗ nữa đây.Cô chả quanh tâm gì mấy,bước ra phía ban công mà ngắm hoàng hôn đang dần buông xuống dưới phía chân núi xa xa,thật là đẹp quá đi.Đang mãi mê ngắm cảnh thì một giọng nói chanh chua phát ra phía sau cô

-Ô kìa!!Ai đây nhỉ,lớp phó của chúng ta kìa.Lớp phó sao về trễ thế nhỉ?Không sợ mấy thằng du côn sao??-Giọng nói chanh chua khá là quen thuộc cất lên,và không ai khác đó hính là Hyo Yeon

-Chứ không phải là cô kêu tôi đến đây sao??Bộ cô bị mất trí nhớ hả??Mới có 5p mà-Cô nói lại,khuôn mặt rất chi là vui vẻ

-Mày...Thôi không nói nữa,hôm nay tao kêu mày lên đây là để cảnh cáo mày..ĐỪNG ĐỤNG ĐẾN SEUNG HO CỦA TAO nếu không thì đừng trách-Cô nàng rích qua khẽ răng,cái đôi mắt ánh lên tia nhìn ghê sợ

-Vậy ư??Sợ quá nhỉ??Vậy nếu không thì sao nào??-Cô mỉm cười nói,giọng đầy châm chọc

-Mày....vậy thì đừng trách tao

Nói xong câu nói ấy thì Hyo Yeon lùi xuống vài bước để khoảng chừng 3,4 đứa con gái,vẻ mặt hung tợn bước lên.Tay đứa nào cũng cầm vài cây gậy đánh bóng chày,mặt có vẻ là đàn anh chị lắm.Bọn chúng bắt đầu lao tới Ji Yeon,nhưng cô chả có gì là lo sợ cả.Cũng phải,từ nhỏ là cô đã học biết bao nhiêu loại võ để tự bảo vệ bản thân rồi.Ji Yeon nhanh chóng xử lí hết cái đám người đó.Rồi đứng trước mặt Hyo Yeon mỉm cười vô cùng dễ thương

-Xong hết rồi ấy,bây giờ tới cậu nhá-Nói xong câu ấy là cô nhanh chóng nắm lấy tay của Hyo Yeon mà bẻ ra ngoài sau,chân cô đá vào cái đầu gối Hyo Yeon làm cô ta khụy xuống,hai tay thì bị Ji Yeon nắm chặt lấy.

-Khôn hồn thì đừng đụng đến tao và Seung Ho nữa nghe chưa,nếu không thì mày cũng biết được cái kết cục bi thảm của mày rồi nhỉ-Rồi cô hất mạnh tay Hyo Yeon ra làm cô ta ngã xuống đất.Xong xuôi thì cô lụm cái cặp xinh xinh của mình lên mà tung tăng bước về nhà.Còn Hyo Yeon vẫn ngồi đấy,đưa con mắt căm ghét lên nhìn Ji Yeon đang từ từ bước xa dần

"Hãy đợi đấy,Park Ji Yeon,rồi mày sẽ phải trả giá đắt..."

Ji Yeon bước xuống phía dưới sân trường.Haizzz,hôm nay lại phải đi bộ về nữa rồi,tại mấy người kia không à...Đang nhăn mặt khó chịu nhìn đôi chân dễ thương của mình thì cô bỗng nghe có tiếng xe máy.Nhìn lên,thì ra là Seung Ho,sao giờ này mà cậu ấy chưa về vậy nhỉ??Rồi cô chạy nhanh lại phía anh,miệng thì la oái oái để mong sao anh cho cô đi nhờ xe về

-Chồnggggggggggggggg Àhhhhhhhhhhhhhh -Cô la vang dội luôn làm anh đang tính chạy mà nghe cái giọng nói ấy thì anh quay lại,chau mày nhìn cái bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy lại phía mình

-Yahh!!Park Ji Yeon,sao bây giờ cậu mới về thế-anh nói 

-Ờ thì mình bận chút chuyện ý !!Mà chồng yêu à,chồng có thể chở vợ về được không vậy???Trời tối rồi kìa-Cô dùng cái giọng hết sức dễ thương mà vang xinh anh,chớp chớp con mắt ngây thơ lắm

Và không để anh nói thêm câu nào,cô đã leo tọt lên xe ngồi rồi nên dù muốn dù không anh cũng phải chở cô về.

Nhưng Park Ji Yeon này có bao giờ mà chịu về không như vậy đâu,chạy được một đoạn thì cô nàng nói muốn ăn kem lắm lắm luôn làm anh phải dừng xe lại để cô đi mua kem nữa,mua xong thì còn phải đứng lại ăn cho hết kem,tuy là phiền phức như thế nhưng sao anh lại cảm thấy vui lắm ấy,vừa ăn mà còn chọc cô mà....

Seung Ho chở Ji Yeon về trước cửa nhà cô,tuy đã quen cô rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô.Đó là một ngôi biệt thự rất là to nhưng khi người ta nhìn vào,cảm giác thật lạnh lẽo và u ám.

-Tới nhà vợ rồi kìa,bye bye chồng nhá,yêu chồng nhiều lắm cơ.-Ji Yeon leo xuống xe mà mỉm cười tươi nhìn ông chồng của mình,trước khi chạy vào nhà còn hôn chóc một cái vào má Seung Ho nữa cơ

-Yahh!!Cái cậu này....-Seung Ho nhìn bóng dán bé nhỏ chạy vào nhà mà khẽ mỉm cười,nụ cười tươi tắn mà không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của anh....

"Park Ji Yeon,thật ra tớ xem cậu là gì của mình nhỉ??"

____________________________________________________________________________

Hôm nay đã là ngày thứ 8 khi mà Ji Eun và Woo Young quen nhau,thật sự là cô vui lắm ấy khi mà không bị dính vào cái tình yêu 7 ngày của anh mà..vậy chắc là anh yêu cô thật lòng nhỉ???Mấy đứa bạn gái cũ của Woo Young cũng bất ngờ không kém gì đâu,suốt ngày hôm ấy cứ bàn tán xì xào loạn hết luôn.Nhìn cô bạn Ji Eun của mình ngồi nói chuyện về Woo vui vẻ như vậy mà Hyo Min và Ji Yeon cũng thấy an lòng lắm,nhưng 1 trong 2 người biết rằng cái tình yêu này rồi cũng có lúc làm Ji Eun phải đau khổ mà thôi

Giờ ra chơi,Ji Eun đã nhanh chóng kéo Woo Young đi ra ngoài vườn hoa mà ăn trưa rồi,chỉ còn lại Ji Yeon và Hyo Min ngồi vừa ăn vừa nói chuyện

-Ji Yeon à,cậu có tin là Woo Young sẽ chăm sóc tốt cho Ji Eun không vậy-Hyo Min mở lời trước

-Mình cũng không chắc lắm,nhưng đó lại là người mà Ji Eun đã yêu,dù nhiều lần mình muốn nói với cậu ấy là không nên tin vào play boy-Ji Yeon buôn đũa xuống,khẽ nhìn ra cửa sổ mà lo cho người bạn thân của mình

Nghe Ji Yeon nói thế,bất giác lòng Hyo Min cũng thấy rất là đau mà không biết vì sao nữa....

Bỗng anh chàng Lee Joon từ đâu bước tới,ra hiệu cho Ji Yeon đi lại phía chồng của mình đi,cô mỉm cười lém lĩnh rồi bưng luôn khai thức ăn của mình đi lại cái chỗ mà tụi con gái đang bu nhau 1 đống mà đôi mắt muốn nổi lữa

-Hey!!Em yêu à!!Anh đến rồi nè!!-Lee Joon cười cười nói sau khi đã yên vị chỗ ngồi

Nghe cái giọng nói ấy mà cô sởn cả da gà,em yêu ư???Lee Joon ơi,anh chết chắc rồi.Nói xong là một cái đôi guốc tuy không cao mấy đâm thẳng vào chân của Lee Joon làm anh chàng nói không nên lời nhìn cô nàng ngồi trước mặt đang cười rất tươi

-Em...em yêu à!!Bỏ ra đi,đau quá-Anh chàng rên khẽ để mong cô rộng lòng nhưng mà vì cái chữ"em yêu"đầy thuốc súng ấy thì 2 cái chiếc guốc cùng 1 lúc đâm thẳng vào chân anh luôn

-Á!!Em yêu à!!Đau...-anh chàng lại rên nữa,vừa rên mà vừa nghĩ xem mình đắc tội gì với cô nhưng mà cô nàng bắt đầu lấy hết trọng lượng cơ thể mình xuống cái bàn chân xinh đẹp ấy

-Cậu gọi tôi là cái gì hả???-cô rích qua khẽ răng

-Hyo Mi..n à....bỏ t.ớ...ra-anh chàng giờ đây mới vỡ lẽ và thay đổi cách xưng hô của mình.

Đến bây giờ thì cô mới chịu để cái chân mình ra và bắt đầu ngồi thông thả ăn cơm tiếp để mặc anh chàng ngồi ôm chân rên rĩ

-Em ác thật đấy..ủa lộn..cậu ác thật đấy!Đừng quên là cậu đang làm bạn gái của tớ đấy,phải xử sự như một người bạn gái chứ-anh đang nói thì vội sữa lại để không bị ăn thêm cái gì đạp nữa

-Cái này không phải là tôi tình nguyện mà,chỉ là ép buộc thôi

-Nhưng mà cũng phải đổi cách xưng hô đi chứ!!Chứ chả lẽ cứ gọi là tôi hoài à-anh cố cãi bướng lại

Hyo Min gieo mắt suy nghĩ,nói cũng có lí đấy chứ nhỉ

-Thôi được rồi,vậy mai mốt kêu bằng cậu tớ đi,cấm cậu kêu tôi bằng em yêu gì đấy nữa nhá

-Ừ!!hihi-anh chàng mỉm cười,cái nụ cười ngốc hết sức

__________________________________________________________

Ji Yeon tiến lại chỗ đám con gái bu lại 1 đống kia với cái con mắt tóe lữa vậy.Rồi cô ho ho vài tiếng để thu hút sự chú ý của đám con gái đó.Chúng ngay lập tức quay lại liền,nhìn thấy cô mà mấy đứa nó sợ muốn chết luôn vậy,chắc vì chuyện hôm qua rồi.Mấy dứa con gái ấy bắt đầu giãn ra và đi lại bàn khác bắt đầu bàn tán

-Cậu hay ghê đó,ho vài tiếng là mấy người kia đi hết trơn rồi-Seung Ho nhìn cô với con mắt thán phục lắm

-Chứ sao!!Vì họ biết vợ là vợ của chồng mà,hihihi-Cô nói rồi cười ha hả luôn làm Seung Ho lắc đầu chán nản,,không biết sao khi ở bên cô như thế này anh lại cảm thấy yên tâm đến vậy,cô cứ như là 1 ánh nắng mặt trời làm tan chảy tảng băng lạnh giá trong con tim của anh

Rồi tiếng trống vào lớp vang lên,Ji Yeon lại tung tăng ôm tay Seung Ho vào lớp,vừa đến cửa lớp là Seung Ho phải lên phòng giáo viên gấp nên chỉ còn cô vào một mình.Đang đi vào chỗ ngồi của mình thì một cái bàn chân chắn ngang trước đường đi làm cô ngã nhào xuống luôn.Tụi Hyo Yeon thấy vậy thì cười ha hả cả lên,chắc tụi nó ôm hận ngày hôm qua đây mà.Cô không nói gì,chỉ lẳng lặng bước về chỗ mà không biết là có một ánh mắt đang nhìn cô căm phẫn

_________________________________________________________

Trong ngôi biệt thự sang trọng..Ở cái căn phòng màu đen u ám ấy,mọi vật dụng đều bị vỡ tan tành dưới đất.Trên cái giường màu đen ,có một cô gái đang ngồi đó,ánh mắt căm phẫn nhìn cái con búp bê đẫm máu.Rồi đột nhiên"Bập"..Cây dao đăm thẳng xuống con búp bê và một tiếng cười manh rợ cất lên từ miệng của cô gái đó...

"Park Ji Yeon,mày sẽ chết dưới tay tao...hahaha"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net