CHAP 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15

Flash back

Han Boram đưa tay níu lấy cánh tay người bên cạnh, nhưng chỉ vừa chạm vào thì người đó liền giật ra đầy khó chịu.

-Tae đừng làm như vậy có được không ? Nhiều ngày không gặp, em rất là nhớ Tae đó – giọng nói nghèn nghẹn vang lên như thể chủ nhân của nó đã chịu rất nhiều uất ức vậy.

Kim TaeYeon nhíu mày và quay lại nhìn cô gái bên cạnh: “Ai cho cô gọi tôi như vậy, quan hệ của chúng ta làm gì thân thiết đến mức như thế hả. Chỉ có Tiffany mới được quyền gọi tôi bằng cái tên đó thôi.”

-Tiffany, Tiffany, lúc nào cũng là Tiffany. Cô ta thì có gì tốt chứ, khiến cho Tae chịu nhiều áp lực như vậy thì có gì tốt – Han Boram tức tối chất vấn lại.

-Boram – TaeYeon trầm giọng nói, dường như cô đã không còn chút sức lực nào để trả lời cô gái kia nữa rồi – Chuyện tối hôm đó…đều do cả hai chúng ta đã quá say…Tôi thật lòng mong cô tha thứ. Bây giờ nếu cô muốn gì mà trong khả năng của tôi, tôi sẽ hoàn toàn đáp ứng, chỉ xin cô đừng kéo dài chuyện này nữa.

Han Boram nghe xong lời người kia nói thì lập tức đứng phắt dậy đến nỗi chén dĩa trên bàn cũng theo đó mà chấn động theo. Cô ta nhìn đôi mắt nhắm ghiền cùng hàng chân mày thanh tú cứ nhíu chặt vào nhau của Kim TaeYeon thì liền cười lạnh nói : 

-Đều do cả hai đã say, thật lòng mong tôi tha thứ…haha còn nói là muốn bồi thường hả ?– Han Boram chợt quát lên - Đừng có mơ, từ sau chuyện đó thì tôi đã thề dù có thể nào cũng sẽ không buông Kim TaeYeon cô ra rồi. Cô cứ thử cắt đứt liên lạc với tôi mà xem, rồi coi cái gia đình nhỏ của cô có còn giữ được không.

-Rốt cuộc cô muốn cái gì đây hả ? – TaeYeon cũng đã không kiểm soát nổi cơn giận của mình khi nghĩ đến Tiffany và Seo Hyun. Đứng đối diện với cô gái trước mặt, từ ánh mắt tới thần thái đều là một vẻ mù quáng điên cuồng, đáng ra cô nên nhận ra từ sớm là cô ta không hề đơn giản như vẻ ngoài của mình, là cô ta đã mang những mưu toan trong ngừời từ trước để tiếp cận cô.

-Tôi muốn gì à ? – Han Boram cười quyến rũ rồi ẻo lả chỉ ngón tay vào ngực trái của TaeYeon – muốn trái tim của Tae, muốn Kim TaeYeon chỉ thuộc về mình em thôi.

TaeYeon hất tay cô ta ra, khó chịu nói: “Cô đang nói bậy bạ cái gì vậy ? Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, người tôi yêu duy nhất chỉ có một mà thôi. Là…”

-Là Tiffany Hwang, cô vợ hiền lành xinh đẹp của Tae chứ gì - Han Boram bình thản cắt lời – A, tôi còn quên một chuyện nữa, đó chính là gia đình của cô ta rất rất giàu. Đúng không, TaeYeon ? Có nhớ đêm hôm đó vì sao chúng ta lại phát sinh quan hệ với nhau không ? Lúc đó, Tae đã uống rất nhiều rượu và nói với tôi là ba mẹ của cô ta vừa về nước, rồi còn nói cái gì mà áp lực khi bị người khác nói rằng mình là kẻ đào mỏ, không xứng với gia thế nhà họ Hwang.

Thấy cả thân người TaeYeon càng lúc càng phủ thêm nhiều sắc lạnh, bờ môi cô ấy mím chặt run run, Han Boram lại tiếp tục nói với giọng điệu mang đầy tính châm biếm: ”Tae không phải từ khi lấy cô ta rồi đã rất mệt mỏi hay sao ? Làm việc điên cuồng để dựng lên cái văn phòng luật đó, vậy mà người ta có nhìn vào nỗ lực của Tae không, thứ làm họ hứng thú nhất đó chính là bao nhiêu tiền của nhà họ Hwang đã đổ vào chứ không phải là bao nhiêu công sức của Tae.”

Han Boram tựa đầu vào vai của TaeYeon, dùng hai cánh tay của mình trườn lên thân thể của cô ấy rồi giọng nói nhỏ nhị nỉ non: ” Em biết em thua kém Tiffany rất nhiều, không giàu bằng cô ta, cũng không giỏi giang như cô ta. Nhưng ở bên cạnh em Tae sẽ không bao giờ cảm thấy áp lực gì cả, khi mọi người nhìn vào đều sẽ chỉ cảm thấy Tae thật tài giỏi mà thôi.” – nói rồi cô ta lại lần môi mình lên khắp gương mặt của TaeYeon, nhưng vừa chỉ chạm nhẹ đến khóe môi liền bị đẩy ra, đối diện với gương mặt lãnh đạm của người kia như thể từ đầu tới giờ đều đang đứng xem cô ta diễn trò hay vậy:

-Tất cả những điều cô vừa nói đều rất đúng. Nhưng cô đã kể thiếu một thứ rồi…- trước ánh mắt phẫn nộ đang nhìn trừng trừng vào mình, TaeYeon bình thản đặt bàn tay lên ngực trái của mình -…đó chính là trái tim của tôi. Thứ mà cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được đâu. Còn về lời đe dọa của cô, tôi không quan tâm nữa, tôi sẽ làm mọi cách để bảo vệ gia đình của mình. Sau này đừng gọi điện đến làm phiền tôi nữa.

Nhưng khi TaeYeon vừa quay đi đã nghe thấy tiếng hét chói tai từ phía sau truyền đến:” Kim TaeYeon, rồi cô sẽ phải hối hận. Chà đạp tình cảm của người khác cô sẽ không được sống yên ổn đâu.”

TaeYeon không buồn đáp lại, cô chỉ thở hắt một cái rồi vẫn tiếp tục đưa lưng về phía cô gái kia và rời khỏi căn nhà đó. Lần đầu tiên, cô nhận thức sâu sắc được rằng lòng tốt được đặt không đúng chỗ sẽ tựa như con dao hai lưỡi mà đầu bén hơn sẽ được đặt trước ngực của chính mình. Và cô thì lại chưa bao giờ là người có đủ can đảm để cầm cán dao cả.

TaeYeon nhắm chặt mắt mình lại khi đã ngồi yên vị trong xe hơi, giọng nói châm biếm mỉa mai của Han Boram vẫn liên tục vang lên không ngừng, từng giọng điệu cười cợt cô ta phát ra làm đầu óc cô như muốn nổ tung. Hô hấp của TaeYeon có chút khó khăn vì cơn tức nghẹn đang dần đè nặng bên trong lồng ngực. Lúc nãy, cô đã phải chống đỡ rất nhiều để Han Boram không nghĩ rằng những lời nói của cô ta đã tác động được tới cô. Nhưng khi chỉ còn lại một mình, cũng như bao lần khác, TaeYeon liền bị những lối suy nghĩ đó hành hạ lấy tâm trí, khiến cô cảm thấy bản thân vô cùng mờ mịt và bất lực. 

End flash back

Lời đe dọa của Han Boram ngày hôm đó không ngờ đã thành sự thật. Ánh mắt vô lực Taeyeon nhìn những tấm hình vương vãi trên bàn, đó là ảnh chụp của cô cùng với cô ta, ở rất nhiều nơi và tại rất nhiều thời điểm. Thật sự cô không biết nên giải thích như thế nào cho Tiffany hiểu nữa, chỉ sợ bản thân mình mở miệng ra giải thích lại càng khiến cô ấy thêm chán ghét mà thôi. Vô cùng khó xử, TaeYeon ôm lấy đầu mình vì những giọng nói rối loạn không biết từ đâu cứ không ngừng lặp đi lặp lại.

Nói rằng cô đã sai rồi, đáng ra cô không nên để sự việc tối hôm đó diễn ra. 

Thú nhận với cô ấy tất cả đi ? Nhưng có người từng nói với cô rằng càng tin tưởng bao nhiêu thì khi phạm phải sai lầm sẽ càng tồi tệ bấy nhiêu…

…Tại sao Tiffany lúc nào cũng tin tưởng cô như vậy ? Kim TaeYeon cũng chỉ là con người bình thường mà thôi, cũng có lúc cô không thể nào kiểm soát nổi lòng vị kỉ và sự tự ti trong lòng...

“Con người cậu thiếu nhạy bén nhưng lại quá thừa nhạy cảm, quả thật rất buồn cười.”

Là bởi vì những người đó hay vì chính cô đã tự gây ra áp lực cho mối quan hệ này.

…Con người ta luôn dễ dãi với chính mình nhưng lại khắc nghiệt với người khác và thứ mà họ không bao giờ nhìn thấy cũng như có thể dễ dàng bỏ qua đó chính là sự cố gắng của một ai đó….Họ… có nhìn thấy sự cố gắng của cô hay không?

.

.

.

Làm ơn đừng nói nữa, làm ơn đi. Cô chỉ không muốn những người xung quanh mình phải chịu khó xử hay đau buồn, chẳng lẽ như vậy là sai hay sao ?

Tiffany cố ngăn không cho bản thân mình tỏ ra yếu đuối vào lúc nào, giọng cô nghẹn lại vì kiềm nén: 

-Đừng có im lặng mãi như vậy, những ngày qua không phải chỉ có mình Tae là mệt mỏi đâu. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai chúng ta nữa ? Trước giờ Tae đâu phải là người như vậy, làm ơn nói gì với tôi đi chứ.

Kim TaeYeon thân mình ngồi trên ghế không lúc nào buông lõng dù chỉ một giây, trái tim cô rất nặng nề vì những lời nói đầy đau xót của Tiffany lúc này. Người cô yêu thương, trân trọng nhất lại đang rơi nước mắt vì cô. 

-Kim TaeYeon – Tiffany lạnh giọng lên tiếng một lần nữa.

TaeYeon nhìn từ ánh mắt đỏ bừng đến bàn tay đang nắm chặt lại của Tiffany thì tâm cô cũng tan nát, đầy bất đắc dĩ cuối cùng TaeYeon thu hết can đảm của mình để lên tiếng:” Fany à, thật sự…mọi chuyện không phải như vậy đâu, Tae chỉ yêu mình em thôi, là thật lòng…”

-Vậy còn những bức ảnh này thì sao? Trả lời tôi đi, những bức ảnh này có phải là thật không ?

-Tae…tae…

Nói đi, nói bất cứ lời nào cũng được, chỉ cần là Tae nói em sẽ tin, dù là nói dối em cũng sẽ tin mà…xin Tae đó…làm ơn hãy nói đi…

TaeYeon cúi đầu hồi lâu rồi quyết định đối mặt với mọi chuyện, cô không hề muốn gian dối chút nào, ngay từ đầu đã không muốn như vậy.

-Xin lỗi em...

Người ta nói, trên thế gian này lời xin lỗi chính là lời khó nói nhất, không chỉ khó cho người thốt ra nó, mà đôi khi còn chính là sự tàn nhẫn cho người phải nhận lấy nó nữa.

-Rốt cuộc Tae và Han Boram đã bắt đầu với nhau từ lúc nào mà tôi lại như con ngốc không hay không biết vậy.

Tiffany cuối cùng cũng không thể nào kiềm nén được giọt nước mắt của chính mình nữa, trái tim cô từng vì 3 chữ của người kia mà đắm chìm trong hạnh phúc, giờ thì cũng chỉ vì 3 chữ của người đó mà nó đã tan nát hoàn toàn rồi. Lời xin lỗi của TaeYeon chẳng khác gì nhát dao sắc nhọn đâm sâu vào lòng Tiffany, máu chảy đầm đìa, không thể nào gượng dậy nổi. Ánh mắt vô hồn cô nhìn đến gương mặt của người đó, hồi lâu lại ngẩn ngơ đứng dậy, dường như tất cả những sức lực có trong người cô lúc này đã thuộc về một ai khác rồi.

-Fany…- TaeYeon sợ hãi bước lại gần Tiffany, dáng vẻ cô ấy yếu đuối chỉ chừng như sắp gục ngã. Thà cô ấy đánh cô, mắng cô, còn hơn là im lặng như vậy – Fany…nghe Tae giải thích mọi chuyện có được không…Thật ra….

-Đừng chạm vào tôi …- Tiffany lạnh giọng nói – Bây giờ tôi muốn an tĩnh một mình, Tae làm ơn hãy ra khỏi nhà đi.

-Fany à…

-Coi như tôi cầu xin đó – Tiffany lớn tiếng nói, thanh âm còn kèm theo những tiếng nức nở đau lòng.

TaeYeon nắm chặt bàn tay của mình lại, ánh mắt cô cũng ngập tràn những giọt lệ.

-Được rồi, Tae đi. Tối nay chúng ta sẽ nói chuyện. 

Tiffany xoay người đóng cửa phòng ngủ lại, ánh mắt mơ hồ cô cứ ngây ngốc đứng nhìn mọi thứ xung quanh, chuyện gì vừa xảy ra vậy, cô không biết, chỉ cảm giác dường như có thứ gì đó đang hung hăng bóp chặt lấy trái tim mình. Tiffany không còn nhận thức được gì nữa, chỉ mơ mơ hồ hồ làm theo bản năng, cô vội vàng lấy điện thoại và gọi cho Jessica, đầu dây bên kia vừa bắt máy cô đã vội vàng nói cứ như sợ là mình sẽ quên ngay mọi chuyện:

-Jessie, chiều nay tớ sẽ đón Seo Hyun cậu không cần đón đâu.

-Cậu không sao chứ ? – đầu dây bên kia giọng nói ái ngại của Jessica vang lên.

-Không có việc gì – Tiffany nói xong rồi không hiểu vì lẽ gì lại cười tự giễu chính mình, nhưng nụ cười của cô không biết vì sao lại đắng môi đến như vậy.

-Thật ra thì Fany à…sáng nay trường của Hyunie cho nghỉ học mà, cậu không nhớ sao ?

-Nghỉ học ? Tớ…tớ…

Thấy bạn mình ấp úng hồi lâu, Jessica lại lên tiếng: “Không sao đâu, Yuri nói sẽ trông hộ Hyunie một ngày, tối nay cậu cứ tới nhà tớ đón con bé về là được.”

-Ừ, vậy được rồi.

-Cậu không sao chứ ? Xảy ra chuyện gì thì hãy nói với tớ đi.

-Tạm biệt Jessie. Chiều tớ sẽ gặp cậu.

Tiffany khô khốc nói rồi cúp máy, nhìn điện thoại của mình hồi lâu thì cô cảm thấy rất khát, liền đi vào nhà bếp và lấy cho mình một cốc nước. Chỉ là không hiểu vì sao uống mãi vẫn thấy khát, uống mãi vẫn thấy cổ họng mình nghẹn ứ lại.

Tiffany lúng túng cầm hết chai nước này tới chai nước nọ, bàn tay cô dường như hấp tấp quá mà cứ run rẩy đầy kích động. 

Xung quanh sao lại im ắng thế này nhỉ, buổi sáng nay hình như cô phải đi làm cùng với TaeYeon thì phải, sao bây giờ vẫn còn ở đây ?

TaeYeon đi đâu mất rồi ? A chắc là đưa Seo Hyun đi học? Mà hôm nay trường của Seo Hyun được nghỉ mà, sao hai người họ đều không có ở nhà. 

Nhà sao ?

Sáng nay có người vừa để một phong bì trước cửa nhà cô.

Ai lại làm chuyện như vậy ?

“Đừng chạm vào tôi nữa…Bây giờ tôi muốn an tĩnh một mình, Tae làm ơn hãy ra khỏi nhà đi.”

“Xin lỗi em….”

Tiffany cả người run lên bần bật, vì sao cô lại cảm thấy khó thở thế này. Vội cầm một cốc nước, rồi lại thêm một cốc nữa, chính là những ngón tay cứ vô lực để mặc nó rơi xuống đất.

Xoảng.

Từng mảnh…từng mảnh…từng mảnh vỡ đập vào mắt cô. Cái thứ hoàn hảo đẹp đẽ kia thế mà giờ lại vỡ nát ra rồi, nằm trỏng trơ phơi bày ở đó trong thật đáng thương làm sao.

Chảy máu rồi…Đau…đau thật đấy…Đau đến tận cùng tâm can rồi…Tiếng khóc ai đang vang lên vậy… sao trái tim này lại đau đớn thế này….

Tiffany ngồi gục người bên trong nhà bếp, khóc đến thương tâm xé lòng, bên cạnh là những mảnh vỡ còn nhuộm đỏ máu của chính cô, không cẩn thận cắt phái nên đau thế này. Chính là chưa bao giờ nghĩ sẽ đau thế này, nên đau lại càng đau. 

Người thợ điêu khắc đã tạo nên một tuyệt tác rất đẹp, nhưng một ngày nọ ông ta nhìn thấy vết rạn trên bức tượng ấy, nó không còn đẹp nữa, thật xấu xí nên ông ta quyết định đập vỡ nó đi. Và tình yêu của chúng ta cũng vậy.

----------------------------------------

Jessica cúp máy trong khi đôi chân mày thanh tú cứ nhíu chặt vào nhau đầy băn khoăn. Cô nghĩ chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra, nếu không Tiffany sẽ không thể cư xử kì lạ và trở nên lơ đãng đến nỗi quên cả ngày nghỉ học của Seo Hyun như vậy được. Nhìn cô bé bên cạnh đang ôm chặt lấy cái cặp trước ngực của mình, Jessica mỉm cười dỗ dành: “Hyunie hôm nay đến công ty của cô Yuri chơi, rồi chiều nay Fany umma sẽ đến đón Hyunie về nha.”

Kwon Yuri vừa lái xe vừa lầm bầm nói cốt để Jessica nghe được: “Không hỏi ý kiến của tôi mà đã tự quyết định rồi, tôi làm sao trông con bé được, công ty còn một đống việc chưa làm ra đó.”

Jessica thì không hề tỏ ra chút xíu bận tâm nào tới con người kia, cô vẫn dành sự chú tâm vào Seo Hyun: “Hyunie ngoan nhé, thích đi đâu thì nói với cô Yuri, cô ấy sẽ dẫn Hyunie đi, được không ? “ 

Phía bên trên ghế lái Kwon Yuri lại hừ nhẹ một tiếng.

Seo Hyun giương đôi mắt to trò nhìn Jessica, rồi buồn bã nói: “Cô Jessica ơi, có phải appa và umma giận nhau thì sau này sẽ không thương Hyunie nữa không ạ.”

-Con nói gì vậy, appa và umma lúc nào cũng thương Hyunie mà – Jessica bế cô bé ngồi lên đùi mình và dịu dàng dỗ dành, đúng như cô nghĩ, hai người kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. 

Kwon Yuri bất chợt lên tiếng: “Vì sao con lại nói như vậy hả Hyunie, sáng nay appa và umma Hyunie đã xảy ra chuyện gì vậy ?”

Jessica liền nhíu mày gắt lên: “Kwon Yuri, Hyunie còn nhỏ, những chuyện như vậy không thích hợp với con bé. ”

-Em đừng có ở đó mà khinh thường trẻ nhỏ, nó biết nhiều hơn em tưởng đó.

Kwon Yuri tấp vào một công viên đối diện với nơi làm việc của Jessica, cô ngồi vào vị trí ghế sau ngay bên cạnh Seo Hyun rồi nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô bé:

-Hyunie, nói cho cô Yuri nghe rốt cuộc appa và umma con đã xảy ra chuyện gì ?

Seo Hyun vân vê cái cặp của mình rồi nói: “Hyunie không biết…tối qua appa Tae đi không về nhà…sáng nay umma xem mấy tấm hình rồi ngồi khóc…”

-Mấy tấm hình sao ? – Jessica lúc này cũng nghi hoặc đưa mắt nhìn Kwon Yuri – Là hình gì vậy Hyunie, con có biết không ?

Seo Hyun quay đầu nhìn hai người lớn sau đó rụt rè gật đầu, ánh mắt cô bé vẫn ngập tràn buồn bã lại có chút điểm sợ hãi: “Hyunie có thấy…Là hình của appa Tae và cô Han…”

-Cô Han ? – Yuri nhướng mày thắc mắc, nhất thời không biết người đó là ai.

-Là Han Boram .

-Là cô trợ lý đó hả ? Thảo nào… - Kwon Yuri bắt đầu mang máng nhớ lại gương mặt cô trợ lý họ Han và những cử chỉ không bình thường của cô ta dành cho cấp trên của mình, cô cũng nhớ đến lời cảnh báo rất rõ ràng mình đã gửi đến cho Kim TaeYeon, vậy mà....Kwon Yuri lắc đầu thầm nghĩ Kim TaeYeon lần này quả thật đã gây nên họa lớn rồi.

-Kim TaeYeon, không ngờ cậu lại bắt chước người ta làm ba cái trò lén lút đó.

Thấy Jessica không chút ngần ngại trước mặt Seo Hyun thốt ra những lời như vậy, Kwon Yuri liền biết là cô ấy đang rất giận dữ, nên cũng không dại dột can ngăn làm gì. Bất quá khi nghĩ đến gương mặt sầu thảm của Kim TaeYeon vài ngày trước ở quán bar thì cô lại không cảm thấy trong chuyện này lỗi lầm hoàn toàn thuộc về cậu ta. Sống trên đời ai lại không có những lúc không kiểm soát nổi bản ngã của chính mình vì những áp lực lúc nào cuộc sống cũng đè nặng lên vai, nhất là với một người ưa thích chuốc lấy phiền não như Kim TaeYeon thì mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn.

Thấy Jessica cứ chau mày liên tục cô liền lên tiếng khuyên giải, nhưng lại không ngờ lời nói của mình đã chọc giận thế nào tới cô ấy. 

-Thôi, em đi vào làm việc đi. Chuyện này dù sao cũng không phải không có cách giải quyết, để tự họ lo đi. Ít nhất Kim TaeYeon vẫn yêu Tiffany và Seo Hyun, cậu ta vẫn biết đường về nhà mà, vậy thì không có gì trầm trọng đâu.

Jessica quắc mắt lên với lời lẽ mà cô cho là rất hời hợi và tàn nhẫn với người bạn thân của mình, nhưng khi ngẫm nghĩ người trước mặt là Kwon Yuri thì tâm cô lại chợt lạnh giá:

-Yuri cảm thấy việc làm đó của TaeYeon là đáng được tha thứ hay sao ?

Ánh mắt đen láy không hề lộ chút chần chừ nào, liền thản nhiên nói: “Con người ai chẳng phạm sai lầm, vả lại Kim TaeYeon cũng chẳng phải là thần thánh gì cả, chỉ tại cậu ta tốt bụng thái quá rồi ngu ngốc để người khác đeo cái gánh nặng người tốt lên trên đầu thôi. “

-Phải rồi, nói thật dễ nghe. Đều là đồng dạng cả.

Kwon Yuri chợt nhíu mày : “Em nói vậy là có ý gì ? “

-Thôi bỏ đi. Hôm nay nhớ chăm Seo Hyun cho tốt là được rồi. – Jessica nói rồi liền mở cửa xe và bước ra ngoài. Tâm trạng không tốt nên không khí buổi sáng sớm với cô thoáng chốc lại trở nên quá nặng nề.

-------------------------------------

Buổi trưa hôm ấy Kwon Yuri vốn định sẽ dắt Seo Hyun đi ăn cùng Jessica, tiện thể hỏi cô ấy vì sao buổi sáng lại trở nên khó chịu với cô như vậy. 

Lúc nhìn bóng lưng của Jessica nhỏ bé từ từ rời xa khỏi tầm mắt, chính là Kwon Yuri cũng không hiểu vì sao lòng mình lại cảm thấy một nỗi mất mát day dứt vô cùng. Nhìn những tia nắng buổi sáng hắt lên hình dáng của Jessica lấp lánh, nhảy múa trên làn tóc, bờ vai cô ấy, tựa như một bức tranh đẹp đẽ về miền kí ức xa xôi nào đó, chỉ có thể lặng đứng nhìn vĩnh viễn không thể nào gọi được người con gái ấy vì mình mà quay lưng lại. Kwon Yuri không muốn kể cả khi trời đang sáng rõ thế này, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Jessica từ phía sau mà thôi. 

Mỗi ngày, chỉ mỗi buổi đêm , là đã quá sức chịu đựng với cô rồi.

Nhưng không may khi vừa bước ra khỏi cửa công ty thì Kwon Yuri đã nhận được một tin nhắn khẩn cấp mà cô không thể nào từ chối nổi.

-Nhớ cho Seo Hyun ăn trưa đàng hoàng là được rồi – Jessica ngắn gọn đáp và cũng như lúc sáng, cô ấy cúp máy một cách rất tuyệt tình khiến Yuri thật không hiểu là rốt cuộc mình vừa làm sai chuyện gì. 

Yuri dắt tay Seo Hyun đi vào một phòng bệnh nhỏ, bởi vì cô bé khá ngoan lại không thích ngồi trong xe đợi nên cô quyết định dắt cô bé cùng mình vào thăm một người. Bên trong phòng bệnh là một người đàn ông đã đứng tuổi mắt đang nhắm ghiền trên giường bệnh, gương mặt khắc khổ của ông ta tuy có vẻ như đã ngủ say những vẫn cho người ta cảm nhận được sự đau đớn. Một cô gái trẻ và một người phụ nữ dường như là vợ của người đàn ông đó đang mệt mỏi ngồi bên cạnh. 

Kwon Yuri đưa mắt nhìn cả nhà 3 người rồi lên tiếng gọi: “ Jin Ae. “

Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà ngày đêm mình luôn tưởng nhớ, Song Jin Ae vội lau đi những giọt nước mắt còn lấm lem trên gò má của mình, ánh mắt không giấu nổi vui mừng khi nhìn thấy Kwon Yuri: “Yuri đến rồi sao ? Em không ngờ là Yuri đến nhanh như vậy đó.”

Kwon Yuri có hơi đau lòng khi nhìn gương mặt tiều tụy vừa cười nhưng cũng như vừa khóc của cô gái đối diện, cô nhẹ giọng nói: “Appa em sao rồi ?”

-Bác sĩ nói tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi ạ, tuy vậy hiện giờ ông ấy vẫn còn khá yếu.

-Tôi có một người quen là bác sĩ ở đây, tôi đã nhờ cậu ấy chú ý tới appa của em rồi. Một lát nữa họ sẽ chuyển bác ấy tới một phòng bệnh khác.

-Phòng bệnh khác, có tốt hơn không ? Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy đâu. – người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic