CHAP 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30

Jessica mỉm cười có chút thê lương và tự giễu cợt những suy nghĩ vừa rồi của chính mình. Trong khoảnh khắc đó bất chợt cô nhận ra rằng hóa ra vào những lúc mình tuyệt vọng và cô đơn nhất cũng như vào những lúc cô nghĩ rằng mình hận bà ấy nhiều nhất thì từ sâu tận trong tâm hồn cô vẫn mong bà ấy quay trở về. Giống như việc ánh mắt cô lén lút chính lý trý của mình để luôn trông đợi nhìn về phía một con đường xa xăm nào đó vươn tay và chờ bà ấy nắm lấy tay mình. Khi ấy, cô nghĩ có thể mình sẽ nắm lấy bàn tay đó thật chặt. Phải chăng…điều đó cũng có thể được gọi là một sự tha thứ.

-Bây giờ bà nói câu ấy thì có ích lợi gì cơ chứ, tất cả đều đã không thay đổi được gì – Jessica đối diện với ánh mắt của Jung Chae Young và nói. Hai đôi mắt không những đều mang nét đẹp giống nhau mà lúc này cũng vương đầy những giọt nước mắt như nhau nữa.

-Umma chỉ muốn con biết tâm tư của mình lúc đó mà thôi. Ta thật không đành lòng rời bỏ con ra đi đâu Soo Yeon à…nhưng lúc đó appa của con…- Jung Chae Young định nói cho Jessica biết rõ ràng mọi việc năm ấy nhưng rốt cuộc lại thôi. Bởi vì bà nghĩ rằng người thì dù sao cũng đã mất rồi, không nên trách cứ và truy vấn mãi. Jung Chae Young đành chỉ nói một ít về những việc năm đó bà đã trải qua mà thôi:

-Sau đó ta rất muốn tìm gặp con nhưng…đều bị ông ấy ngăn chặn lại, ông ấy nói rằng con sống rất tốt và không bao giờ muốn gặp lại ta.

-Bà lúc ấy có muốn gặp tôi hay không thì bây giờ đâu còn ý nghĩa gì nữa. Cuối cùng bà vẫn bỏ tôi lại một mình sống trong căn nhà lạnh lẽo này hơn 10 năm và 20 trời năm không có một người thân nào bên cạnh cả.

-Umma đã không biết con sống khổ sở như vậy, umma…umma đã sợ khi gặp lại con thì quan hệ của chúng ta sẽ như thế này…sợ biết được rằng con sẽ hận ta…là…là ta đã quá hèn nhát mà làm khổ con…

-Bà sợ tôi sao ? Tôi còn sợ bà không đủ nữa kìa – Jessica bật cười chua chát rồi tức giận lớn tiếng nói – Tôi sợ có ai đó bỗng nhiên hỏi tôi rằng umma của mày đâu rồi… sợ giọng nói của bà vang lên trong giấc mơ của tôi, sợ mỗi khi trời mưa đều nhớ đến tối hôm đó…bà…bà lúc đó có nghe tôi kêu gào xin bà đừng đi hay không hả ?

Jung Chae Young run run cầm lấy bàn tay Jessica và nghẹn ngào nói trong nước mắt với cô ấy: “Là lỗi của umma Soo Yeon à…Xin lỗi con, đáng lẽ ra lúc đó umma nên mang con theo mới phải…để con cô đơn như vậy là lỗi của ta.”

Jessica giật mạnh bàn tay mình lại như phản xạ của con người ta mỗi khi gặp phải điều gì đó đau đớn. Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt đầy vẻ khổ sở cùng nước mắt nức nở như vậy cô cũng không muốn dừng lại những lời lẽ oán trách của mình, Jessica bỗng nhiên kích động và muốn bộc phát ra tất cả mọi uất ức, kiềm nén và sự giận dữ của mình.

-Đừng xin lỗi nữa…tôi không muốn nghe lời xin lỗi của bà – Jessica vén mái tóc của mình lên và chỉ vào vết sẹo mờ mờ trên trán – Bà có thấy nó không…đêm đó là tôi chạy đuổi theo bà mà bị xe đâm phải…lúc đó máu chảy rất nhiều, lúc đó bà đã ở đâu hả ?

-Lúc ông ấy bỏ tôi lại một mình trong bệnh viện, lúc tôi sợ hãi tột cùng nhất thì có phải là bà đã ở bên cạnh gia đình mới của bà rồi không ?

Jung Chae Young kinh hãi khi nghe những lời Jessica nói, bà lấp bấp trong cơn đau bất chợt xông lên bóp nghẹn lấy lồng ngực, từng câu từng chữ Jessica nói ra đều tựa như nhát dao cứa mạnh vào tim bà đến rỉ máu không thôi. Nghĩ đến hình ảnh khi ấy con gái mình nhỏ bé nằm bất động trên đường trong đêm mưa năm đó bà lại càng hận chính bản thân mình hơn, hận không thể thay thế Jessica lãnh hết mọi thống khổ của 20 năm qua, hận cho sai lầm và sự yếu đuối năm ấy của mình đã để lại trong tâm hồn Jessica một vết sẹo quá sâu như vậy. 

-Umma…umma…không biết…Soo Yeon à…umma…

-Bà đương nhiên là không biết rồi, lúc đó bà bận đi theo một người đàn ông khác để đuổi theo hạnh phúc của riêng bà thì làm sao bà nhìn thấy tôi ở phía sau được chứ. Hai mươi năm qua, tôi bị người ta xem thường và ức hiếp như thế nào bà cũng vĩnh viễn không biết được.

-Soo Yeon…umma…umma cả đời này nợ con…con hận umma là đúng…hận là rất đúng…Umma chỉ có thể nói một lời là rất xin lỗi con mà thôi… 

Jung Chae Young trong một phút muốn nói ra rằng nếu như bà có thể chết đi để bù lại tất cả nỗi đau của Jessica thì bà cũng sẵn sàng làm như vậy. Nhưng Jung Chae Young biết mình không có tư cách để nói ra điều đó, bà không thể dùng câu nói ấy để trốn tránh việc đối diện với những lỗi lầm của mình hay đặt nặng lên Jessica một chút áy náy nào cả. Bởi vì như thế sẽ thật là tàn nhẫn. Hai mươi năm dài cô đơn và lạnh lẽo của Jessica đổi lại sự hối hận và tự trách trong lòng bà thì không có gì là lớn lao cả, so với nỗi đau mà Jessica đã chịu thì nỗi đau của bà đều không là gì cả. 

Đối diện với ánh mắt trong veo nhưng đầy căm hận và lạnh lẽo kia, Jung Chae Young chỉ có thể âm thầm nén nỗi đau trong tim mà thôi, bởi vì bà biết mình không xứng có được một ánh nhìn thân tình của Jessica nên bà cố gắng điều hòa lại hơi thở và giọng nói của mình rồi cố mỉm cười, bà muốn nói chuyện với Jessica nhưng không phải là những câu chuyện sẽ khiến Jessica đau lòng như thế này.

-Mấy ngày nay umma đều ở đây đợi con…umma nhớ ngày xưa con rất thích ngồi ở góc sân này….nhìn lên bầu trời và ước gì mình giống như một con diều có thể bay lượn khắp nới.

-Tối qua umma có gặp Tiffany, con bé vẫn đáng yêu như hồi còn nhỏ…Umma rất vui là con và con bé đã cùng làm bạn với nhau một khoảng thời gian dài như vậy.

Jessica trừng mắt ngạc nhiên nhìn người phụ nữ bên cạnh, sau cơn bộc phát giận dữ của mình thì cô cũng đã dần bình tĩnh trở lại. Khi đối diện với nụ cười bất chợt hiện lên của bà ấy, Jessica bỗng nhiên cảm thấy tâm hồn mình vừa được dịu đi và cô lúc này cũng không còn phương cách nào có thể la hét hay tiếp tục oán giận bà ấy nhiều hơn được nữa. 

-Tiffany nói với umma là khi còn đi học, con đã học rất giỏi chỉ hơi kém môn thể dục mà thôi. Umma cũng đoán ra được điều đó, giống như hồi nhỏ con rất lười vận động Soo Yeon à.

-Con trong ngày tốt nghiệp thật đúng là một cô gái xinh đẹp. Tiffany còn cho umma xem hình chụp con ngày đầu tiên thượng tòa nữa chứ, lúc đó nhìn con lại rất trưởng thảnh Soo Yeon à.

Jessica không trả lời nhưng lại im lặng ngồi nghe tất cả những gì bà ấy nói. Cô không hiểu vì sao mình lại thỏa hiệp như vậy, hay có thể là vì giọng nói của bà ấy thật nhẹ nhàng và êm dịu…

…giống như lời thì thầm đưa cô vào giấc ngủ nhiều năm về trước, nơi giấc mộng trẻ con được thêu dệt lên bằng những câu chuyện cổ tích, bằng hình ảnh của công chúa trong lâu đài rực rỡ, nơi chỉ có niềm vui và những ước mơ hạnh phúc mà thôi. 

Và lúc này thì câu chuyện Jung Chae Young đang nói cũng tựa như một thước phim quay chậm êm đềm lướt qua trong tâm trí Jessica. Thước phim đó đang được kể lại bằng một tấm lòng với chất chứa tình yêu thương và nhân vật chính trong câu chuyện ấy lại chính là cô

Ánh mắt của Jung Chae Young ánh lên rất nhiều sự hãnh diện khi nói về Jessica. Bà chậm rãi nói từng chuyện từng chuyện một như thổ lộ niềm kiêu hãnh của riêng mình, trong khi Jessica thì vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh, mặc dù cô không lên tiếng nhưng ánh mắt trong veo kia đã không còn lạnh lẽo nhiều như khi nãy nữa rồi. Jung Chae Young cũng rất muốn nói rằng bà thật hối tiếc vì đã để lỡ rất nhiều khoảng thời gian bên cạnh Jessica, cững như đã để lỡ nhiều thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của cô ấy, nhưng bà vẫn cố kiềm lòng không nói ra bởi vì bà biết điều đó chỉ đào sâu thêm vết sẹo trong lòng con gái mình mà thôi. 

Thời gian lẳng lặng trôi qua cho đến khi trời sập tối lúc nào mà cả hai người đều không hay biết. Jessica nhìn lên thấy một mảng trời tối đen thì mới đứng dậy và bỏ ra về. Hành động bất chợt của cô khiến người phụ nữ bên cạnh giật mình cho dù giọng nói đã khàn đi nhưng bà vẫn cố hết sức nói với cô:

-Khi nào ấy…con có thể cùng umma ăn tối có được không ? Umma muốn nấu cho con một bữa cơm…được không Soo Yeon ?

Jessica có dừng bước chân của mình lại nhưng cô không trả lời, trong lòng của cô hiện giờ còn tồn tại rất nhiều khúc mắc đan xen vào những cảm xúc phức tạp khác nhau, bởi vì vậy lý trí của cô vẫn không muốn tiếp xúc với bà ấy quá nhiều.

-Soo…Yeon à ? – Jung Chae Young e dè hỏi lại lần nữa, bà không dám nói lớn như sợ nguyện vọng của mình bị người khác nghe được thì sẽ tước đoạt đi mất vậy – Chúng ta…cùng nhau ăn tối được không con…Yuri mấy ngày nay cũng rất nhớ con đó…

Hàng mi Jessica chớp nhẹ để che lấp đi sự biến hóa trong đôi mắt của mình, một chút run rẩy cùng đau xót nỗi lên trong lòng cô khi bất chợt nghe đến tên người đó. 

-Soo Yeon à ?

-Chuyện…chuyện đó nói sau đi – Jessica nói rồi bước đi thật nhanh rời khỏi nơi đó. 

Jung Chae Young nhìn theo hình bóng con gái mình rồi khóe môi gợi lên một nụ cười hiền hậu. Bà nghĩ Jessica không từ chối điều đó có nghĩa là trong lòng con bé Yuri có một vị trí vô cùng quan trọng và điều đó khiến bà vui mừng giống như là vừa rồi Jessica đã chịu ngồi nghe mình bà nói chuyện vậy. Jung Chae Young thật lòng không muốn những sai lầm của mình sẽ ảnh hưởng đến tình yêu hiện giờ của bọn trẻ, bà vẫn luôn hy vọng Yuri và Jessica có thể ở bên cạnh nhau bất chấp việc bà có được Jessica tha thứ hay không, bởi vì bà thà lánh mặt trong mối quan hệ này còn hơn vì mình mà ảnh hưởng đến tình yêu của họ.

-------------------------------------

-Này Kwon Yuri, về nhà được rồi đó. – Soo Young vừa ăn cơm vừa càu nhàu nói.

Kwon Yuri mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop của mình còn tay thì cứ thao tác không ngừng: “Ai bảo cậu ở đây cùng tôi làm gì hả ? Còn vừa ăn vừa lải nhải không thôi nữa.”

-Hey, tôi sợ cậu đói thôi nha. Kêu hai phần cậu không ăn thì tôi phải ăn hết chứ sao. Mà giờ cũng tối rồi còn làm việc cái gì nữa, cậu mau về nhà đi nếu không bác gái sẽ lo lắng đó.

-Về nhà thì tôi cũng sẽ như vậy mà thôi…thà là nói rằng mình vừa đi ăn tối với đồng nghiệp nên mới về muộn, còn hơn là về sớm mà lôi công việc ra làm tới tận khuya rồi khiến umma của tôi lo lắng.

Soo Young đành thở dài thừa nhận là Kwon Yuri nói đúng, ít ra thì trong tình trạng này cậu ta vẫn giữ được lý trí của mình không muốn người khác lo lắng, mặc dù lao đầu vào công việc thì vẫn còn đỡ hơn là tìm đến những trò vô bổ để quên đi áp lực trong lòng

-Thôi để tôi giúp cậu. Làm xong rồi cùng về đi.

-Cậu là sợ tôi nghĩ quẩn đó hả ? – Kwon Yuri hờ hững nói.

-Có câu nói cẩn thận thì không bao giờ là thừa cả.

-Tôi cũng chưa bao giờ ngu ngốc đến mức ấy.

-Vậy cậu định làm gì tiếp theo nữa hả ?

Yuri nghe Soo Young bất chợt hỏi như vậy thì động tác trên tay khựng lại trong giây lát, có chút yếu đuối và mất mát nổi lên trong lòng cô, cuối cùng Yuri cười buồn nói: “Nếu như Jessica muốn cả hai tách nhau ra thì sẽ tách nhau ra vậy, tôi đã nói là để cô ấy hoàn toàn quyết định trong chuyện này mà.”

-Thật sao ? Có chút không giống cậu tí nào cả - Soo Young lật lật bản báo cáo trên rồi liếc nhìn Yuri.

Kwon Yuri khó chịu quét mắt qua người bạn của mình một cái rồi nói: “Cô ấy không thích người khác tính toán trên người mình vì thế tôi sẽ không làm như vậy nữa…”

-Rồi sao nữa ? 

-Thì tôi hiểu Jessica, cô ấy mặc dù có nội tâm hơi cứng rắn nhưng thật ra vẫn là một người rất dễ mềm lòng, tôi biết cô ấy vẫn còn rất thương umma cho nên tôi sẽ…mà cậu có cần hỏi kĩ như vậy không hả ?

Soo Young nhìn Kwon Yuri cười cười: “Hỏi để chắc rằng cậu không phải là cái dạng đầu óc bốc đồng không có suy nghĩ. Rất may là cậu không phải. Cho Jessica thời gian đi rồi cô ấy sẽ thông suốt hết mọi chuyện mà thôi.”

-Mong là như vậy – Yuri nhẹ thở dài rồi nhìn mông lung ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Không khí tĩnh lặng thoáng chốc khiến cô cảm nhận được tảng đá trong trái tim mình đang ngày một đè nặng hơn, cô rầu rĩ lên tiếng nói:

-Mấy ngày nay có đôi lúc tôi tự hỏi nếu như sự việc năm đó không xảy ra thì Jessica hiện giờ sẽ như thế nào. Hoặc giả dụ như không có sự tồn tại của tôi xen vào giữa umma và Jessica thì có lẽ mọi chuyện có thể sẽ nhẹ nhàng hơn được một chút. Có lẽ Jessica sẽ không phải khó xử như hiện giờ.

Soo Young chăm chú nhìn nụ cười yếu ớt nơi khóe môi Yuri rồi cái tư thế ngẩng đầu nhìn lên trên cao mà con người ta vẫn thường hay dùng để lẩn trốn những giọt nước mắt thì chính cô cũng cảm thấy có chút đau đớn trong lòng, Yuri bây giờ chính là một Kwon Yuri bị bóc trần vẻ ngoài kiêu hãnh và sự kiêu ngạo của mình để bộc lộ ra một trái tim bên trong hoàn toàn không còn một phòng tuyến bảo vệ nào cả, lần đầu tiên Soo Young nhìn thấy được một Kwon Yuri trông thật dễ dàng bị tổn thương làm sao.

-Vì sao cậu lại không nghĩ ngược lại hả Yuri ? Chuyện năm đó dù có cậu hay không cũng đều không thể thay đổi được, mà việc cậu cùng Jessica yêu nhau chưa chắc đã khiến mối quan hệ giữa cô ấy và bác gái trở nên khó khăn hơn. Nghĩ rộng ra một chút đi, biết đâu chính cậu lại có thể giúp hai người họ xích lại gần nhau thì sao ?

-Cậu nghĩ có thể như vậy sao ?

Soo Young không ngần ngại gật đầu rồi nói: “ Chẳng lẽ cậu đã muốn nghĩ đến việc buông tay Jessica vì mong cho cô ấy không phải khó xử nữa hay sao ?

-Đã từng nghĩ…nhưng ý nghĩ đó thật sự khiến tôi muốn phát điên lên được, tôi thật sự không muốn chuyện đó diễn ra chút nào. Chỉ đành chờ một câu trả lời tôi mong muốn ở Jessica mà thôi.

Soo Young có chút nóng nảy gắt lên: “Cậu tốt nhất là đừng có giữ cái ý nghĩ đó trong đầu dùm tôi. Tôi khó khăn lắm mới buông tay nhường Jessica cho cậu, cậu không được bỏ cuộc dễ dàng được.”

Kwon Yuri lại cười, nụ cười vừa mang hàm ý biết ơn vừa có chút tự trấn an lấy chính mình: “Cám ơn lời khuyên của cậu, Soo Young. Tôi cũng mong là như vậy.“

-Đương nhiên là như vậy rồi – Soo Young lên tiếng càu nhàu - Mau làm hết cái đống này rồi về nhà ngay đi, tôi bỗng nhiên lại thấy đói nữa rồi. Thiệt tình, cậu chỉ toàn bóc lột sức lao động của tôi không hà.

Kwon Yuri đã hơi hơi khôi phục lại tinh thần của mình, cô nhướng mày nhìn Soo Young cười nói: “Mà lúc nãy hình như cậu vừa thừa nhận là từng theo đuổi Jessica thì phải? Tớ sẽ nói việc này cho Hyo Yeon biết mới được.”

Soo Young trợn mắt: “ Gì…cậu ấy thì có liên quan gì tới chuyện này chứ…Ê ê đừng có gọi….”

-------------------------------------

Jung Chae Young bật đèn phòng khách lên để thấy được Kwon Yuri đang ngồi một mình chỗ quầy bar trong góc phòng và trầm ngâm nghĩ ngợi. Bà đi đến bên cạnh rồi cầm lấy ly rượu trên tay của Kwon Yuri đặt xuống. 

-Umma, cái này chỉ mạnh hơn rượu trái cây một chút thôi ạ - Kwon Yuri hướng đến Jung Chae Young cười giải thích một cái, bất quá dù bà không tin là thật nhưng vẫn cố tình phớt lờ nó đi.

-Được rồi, umma biết.

-Mà cũng khuya rồi, umma nên đi ngủ đi ạ. Con ngồi đây một lát là sẽ vào ngủ ngay, không cần lo lắng cho con đâu.

Jung Chae Young khẽ thở dài: “Con mới là không cần lo lắng cho ta đó. Hôm nay con lại còn về trễ hơn hôm qua nữa. Lần sau nếu có việc gì thì cứ về nhà trước đã, đừng có trốn ở công ty mãi như vậy..”

Kwon Yuri cười cười nói: “Đúng là không có việc gì qua mắt được umma cả.”

Jung Chae Young chỉ ngón tay vào trán Yuri giả vờ như trách mắng: “Ta nuôi con gần 20 năm trời rồi đấy, con nghĩ gì chẳng lẽ ta còn không biết hay sao.”

-Con biết mà. Umma vẫn là người hiểu con nhất.

Nhìn nụ cười của Yuri, Jung Chae Young bất chợt nhớ lại từng câu từng chữ của Jessica oán trách cho những uất ức và nỗi đau mà cô ấy đã trải qua suốt ngần ấy năm đó. Cơn xúc động tựa như con sóng dữ nhanh chóng dâng tràn lên trong lòng khiến khóe mắt của bà cay nóng và đỏ hoe lên: “Giá như ta cũng có thời gian ở bên cạnh Jessica thì có lẽ con bé sẽ không phải chịu cảnh lạnh lẽo và cô đơn một mình suốt nhiều năm như vậy.”

Câu nói của Jung Chae Young khiến không khí xung quanh phút chốc trở nên trầm lặng đi, Kwon Yuri cầm lấy ly rượu đặt trên bàn rồi một hơi uống cạn nó, cô hy vọng sự nóng rát và thiêu đốt cổ họng này có thể làm cho cô phân tâm mà tạm thời quên đi những cơn đau buốt trong tim đang dần lan rộng khắp cơ thể. Nhưng cô làm sao quên được tiếng nức nở của Jessica mỗi khi cơn mưa về cô ấy chìm trong ác mộng, làm sao xóa nhòa được hình ảnh cô ấy thỉnh thoảng nhìn chiếc vòng tay của mình mà cười ảm đạm đến thê lương. 

Jung Chae Young nhạy cảm nhận ra được sự thay đổi sắc mắt của Yuri, bà đưa bàn tay lên vuốt ve gò má cô an ủi rồi nói sang một chuyện mà bà hy vọng sẽ làm cho tâm trạng Yuri bớt nặng nề hơn: “Hôm nay, umma đã ngồi nói chuyện được với Soo Yeon. Con bé chịu nghe umma nói. ”

-Thật hả umma ? – Kwon Yuri có chút kích động hỏi vô cùng gấp gáp - Hai người gặp nhau ở đâu, rồi hai người đã nói những gì vậy, cô ấy…thái độ của cô ấy lúc đó thế nào umma ?

-Được rồi, con lại đây – Jung Chae Young cố làm cho Kwon Yuri bình tĩnh trở lại bằng cách kéo tay cô ấy ngồi xuống ghế sofa rồi chậm rãi kể lại mọi việc, tất nhiên là bà đã lược bớt đi rất nhiều chi tiết mà bà nghĩ rằng nó có thể khiến Yuri nghe được sẽ thêm đau lòng và khó xử.

Khi Jung Chae Young nói dứt lời thì ánh mắt Kwon Yuri ánh lên một chút niềm vui và hy vọng. Cô thể nghĩ nếu có thể giao tiếp được một lần thì sẽ còn có thể có lần thứ hai thứ ba. Chỉ cần nỗi lòng và áp lực bên trong được giải tỏa ra bằng lời nói bên ngoài thì sẽ không có chuyện gì là không thể hóa giải được cả. Yuri hiểu Jessica đối với umma của mình là hận nhưng cũng là vì quá yêu thương nên mới hận bà ấy đã nỡ bỏ rơi mình lại mà đi. Chỉ cần để cô ấy bình tâm gạt được lớp bụi mờ mang tên thù hận kia thì sẽ nhìn thấu được trái tim mình đang chứa đựng tình cảm gì mà thôi.

-Umma…hay là lựa ngày nào đó ba người chúng ta cùng ăn bữa cơm đi ạ - Kwon Yuri với sắc mặt vô cùng chờ mong khi nói ra điều đó.

-Con nghĩ là Soo Yeon có đồng ý hay không, umma sợ con bé không thích nhìn thấy mình.

Kwon Yuri nhíu mày muốn suy tính gì đó nhưng đã nhanh chóng gạt đi: “Con sẽ thử hỏi cô ấy xem thế nào. Umma đừng lo lắng, Jessica thật sự là một người bên ngoài thì lạnh nhưng thật ra nội tâm bên trong lại ấm áp vô cùng. Chỉ cần cho cô ấy thời gian thôi ạ.

Jung Chae Young mỉm cười hiền hậu vuốt mái đầu của Kwon Yuri: “Con thật sự yêu con bé rất nhiều có phải không, Yuri ? Trước đây umma chưa từng thấy con vì ai mà suy nghĩ nhiều như vậy cả.”

-Cô ấy…cô ấy là một người thật sự vô cùng đặc biệt, có lẽ ngay từ giây phút đầu tiên thì đã định là con sẽ thua vào tay cô ấy rồi.

Jung Chae Young nghe xong thì bật cười theo thói quen bà lại vờ trách mắng Yuri: “Con thật là, trong tình yêu không quan trọng ai là người thắng hay thua, mà quan trọng nhất là hai người chân chính tìm được thấy nhau thôi mà thôi. Con có hiểu không hả ? “

-Hì hì, Con hiểu rồi ạ. Ngày mai con sẽ gọi điện hỏi Jessica thử xem, nếu cô ấy không đồng ý thì con sẽ năn nỉ cô ấy, làm mọi cách à không năn nỉ mọi cách để cô ấy đồng ý rồi cả ba người chúng ta sẽ cùng ăn cơm với nhau. Được không umma ?

Jung Chae Young gật đầu cười vui vẻ trước lời nói cùng ngữ điệu có hơi ngây ngô của Kwon Yuri, lần đầu tiên bà thấy được trong đôi mắt đen thâm thẫm đó chỉ tràn ngập tình yêu khi nhắc đến một người và thật may mắn người đó lại chính là con gái ruột của bà. 

Bà đã từng nghĩ rằng duyên phận này thật sư vô cùng ngang trái và trêu người. Nhưng quãng thời gian qua và cộng thêm cả ngày hôm nay nữa, khi nhìn thấy cả Yuri và Jessica đều dành tình cảm cho nhau nhiều đến như vậy thì bà lại cảm thấy vui sướng trong lòng. Bởi vì ít nhất sau này nếu như Jessica vẫn không chịu tha thứ cho bà thì khi bà rời đi cũng sẽ còn có Yuri ở bên cạnh chăm sóc cho Jessica.

----------------------------------------

Như ý định đã có từ trước, cả ngày hôm sau Kwon Yuri đều trong trạng thái bồn chồn không yên. Nhiều lần cô muốn gọi cho Jessica nhưng khi cầm đến điện thoại trong tay thì lại thấy vô lực rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic