CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
những con người ở đó trong tâm trí Soo Young đều rất hiền hậu và chân thành, họ sống phóng khoáng như vó ngựa tung bay giữa thảo nguyên và cũng thuần lương như bầu trời của thảo nguyên vậy. 

Năm ấy sau khi Soo Young đến Mông Cổ tình nguyện đã hơn nửa năm thì có một đoàn tình nguyện viên từ Mỹ sang lưu lại 2 tuần. Trong số những người đó, Soo Young đã chú ý đến một cô gái là Hàn Kiều, những người xung quanh gọi cô ấy là Jessica, Jessica Jung. So với những người khác thì Jessica ít nói và kém hòa đồng hơn nên ban đầu bọn trẻ không thích cô ấy. Nhưng so với Jessica thì những người khác lại không nhiệt tình và cũng không nghiêm túc bằng cô ấy. Jessica có thể không nói chuyện đến nửa ngày nhưng cô ấy sẽ cười tít mắt khi dạy chữ cho đứa trẻ học chậm nhất lớp, Jessica có thể lơ đãng không cùng ca hát với mọi người nhưng cô ấy sẽ thức đến nửa đêm chỉ để sửa lại một chiếc diều cho người. Và Jessica có thể để lại trong lòng Choi Soo Young một nụ cười trong sáng và thuần khiết nhất trên đời.

-Em thích thả diều à ?

-Ừ, tôi thích nhìn chúng bay trên bầu trời.

-Vậy em có thích bầu trời ở đây không ?

-Thích, trời ở đây rất đẹp. – Cô gái trẻ trả lời bằng ngữ điệu reo vui, cô khép nhẹ bờ mi mình lại rồi khẽ mỉm cười khi cảm nhận được cơn gió mang mùi của nắng đang mơn man trên da thịt. Mọi âm thanh trên đời đều đột nhiên ngừng lại mà tiếng nói của người kế bên cũng đã im bặt từ lâu. 

Một lúc sau, tiếng nói bên tai lại cất lên:”Em tên gì vậy ? Tôi tên là Choi Soo Young, người Hàn Quốc.”

Cô gái mở mắt ra và cười rạng rỡ đáp: “Jessica Jung, đồng hương.”

End flash back

Nét mặt Soo Young thật hiền hòa vì biết được thì ra cô còn nhớ mọi việc rõ ràng đến như thế. “Jessica Jung, đồng hương” – câu nói này bất chấp thế nào cô cũng không quên được. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Soo Young nói chuyện với Jessica trên thảo nguyên ấy, bởi vì ngay ngày hôm sau đoàn tình nguyện viên của Jessica phải trở về trước thời hạn mà khi đó Soo Young mua đồ trong thị trấn nên không hề hay biết và thế là bỏ lỡ một cơ hội làm quen cho đến tận bây giờ. Duyên số ở trên đời vốn đã kì lạ nhưng trí nhớ con người cũng rất thần kì không kém, hình ảnh Jessica như một đứa trẻ giang tay ôm lấy bầu trời cùng nụ cười của cô ấy, Soo Young đều nhớ rất rõ ràng từng chi tiết một. Cô nhớ mình đã trở nên ngây ngốc như thế nào khi nhìn thấy cô ấy cười, lúc đó thât sự cảm nhận được như có một dòng suối dịu mát chạy qua tim vậy, cả người thất thần, bất động. Nghĩ đến đây, Soo Young lại mỉm cười vì hy vọng vài ngày nữa có thể thấy một Jessica bản lĩnh, khỏe mạnh trở lại công ty và cũng hy vọng ngày nào đó có thể nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa.

-------------------------------------

Jessica thức dậy vào lúc trời đã tối, thì ra cô vì quá mệt mỏi nên đã thiếp đi mấy tiếng đồng hồ, dù không cần soi gương Jessica cũng biết được là mình lại vừa khóc rất nhiều trong giấc ngủ. Hai ngày nay, mỗi khi tâm trí rơi vào mơ màng thì cô đều thấy bản thân mình trở lại thành đứa bé của 20 năm về trước, cô cố chạy theo bà ta van xin, gào khóc nhưng đáp lại chỉ là tiếng mưa giận dữ và không gian u tối đến đáng sợ. Ngồi tĩnh lặng một chút thì Jessica quyết định ra khỏi phòng nấu chút gì đó để ăn. Nhưng vừa mở cửa thì ngửi được mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong nhà. Jessica bước vào phòng bếp và liền bắt gặp một cảnh tượng khiến bản thân không khỏi có chút giật mình, Kwon Yuri vẫn còn ở đây, lại mặc tạp dề của cô và đang bưng một nồi cháo còn nghi ngút khói đặt trên bàn, vừa nhìn thấy Jessica đã cươi tười thân thiết nói:

-Tỉnh rồi à. Lại đây ăn miếng cháo đi.

-Cô vẫn chưa về sao ? Thật ra cô muốn gì đây ?

Kwon Yuri không trả lời, trực tiếp chỉ vào một cái ghế ý nói Jessica hãy ngồi xuống, còn bản thân thì tự động múc sẵn một tô cháo cho cô ấy.

-Có người bị bệnh trong nhà, nếu tôi bỏ ra về thì thật là vô tâm quá. 

-Tôi không quan tâm cô có vô tâm hay không, nhưng đây là nhà tôi đừng tự tiện như vậy. Về đi. Nếu không tội sẽ kiện cô tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó.

Chứng kiến giọng điệu đuổi khách thẳng thừng của Jessica, Kwon Yuri không những không lộ ra bất kì tia tức giận nào mà ngược lại còn tràn đầy hứng thú lý luận: “Jessica, ban đầu là em mời tôi vào nhà, giờ lại muốn đuổi tôi đi thật không hiếu khách chút nào cả. Với lại tôi thấy em bị ốm, lại sống một mình lỡ như em gặp chuyện gì, cảnh sát truy ra thì tôi là người đầu tiên chịu tội. Bây giờ tôi vì em mà nấu một chút cháo chưa kịp nhận lấy lời cảm ơn đã bị em mắng chửi rồi. Em thấy như vậy thì có công bằng hay không ?”

Jessica thật không thể tin được miệng lưỡi người này sao lại có thể gian manh như vậy được, nói toàn những lời nhận khổ về mình, rồi vô lý biến cô thành người xấu, còn bản thân đứng ngoài thầm than là người làm ơn mắc oán. Nghĩ lại Kwon Yuri chỉ ở tuổi này đã có thể gầy dựng nên được sự nghiệp của mình, trong giới kinh doanh cũng có tiếng nói như vậy thật đúng là không hề đơn giản chút nào. Bề ngoài luôn nhã nhặn, đường hoàng với người khác nhưng thật ra mọi hành động đều vạch ranh giới rất rõ ràng và có dụng ý. Đối với người có suy nghĩ thâm sâu như Kwon Yuri thì nổi giận không phải là cách tốt nhất, Jessica phải giữ vững được tâm trạng của mình, sáng suốt cư xử, không để người này ngạo mạn vì chọc tức được cô.

-Được rồi. Giám đốc Kwon, tâm ý của cô tôi xin nhận - Jessica bình thản ngồi xuống và múc lấy một muỗng cháo cho vào miệng.

Kwon Yuri cười cười: “Ngon không ? “

Bụng đang sẵn đói lại gặp thức ăn nóng vừa miệng thế này, Jessica cũng không ngần ngại gật đầu vài cái. Nhác thấy tay Kwon Yuri có chút sưng đỏ, hình như là bị phỏng nên cô lên tiếng hỏi:

-Là cô nấu à ?

Thấy dáng điệu Kwon Yuri có vẻ chần chừ không đáp, Jessica đưa mắt nhìn trong bếp tuy có nồi niêu nhưng lại vô tình bắt gặp bao bì của quán ăn nào đó bị vứt trong sọt rác liền cười khi dễ, rõ ràng là mua về mà còn dám khoác lác.

-Tôi không biết ở gần đây lại có nơi bán cháo ngon như vậy. Hâm lại thôi mà cũng bị phỏng, Giám đốc Kwon thật quá tận tâm rồi.

Biết là Jessica có ý gì, Kwon Yuri vỗ trán mình ra vẻ tiếc nuối: “Đáng lý ra tôi phải giấu nó đi kĩ một chút, thiệt là đáng tiếc mà.”

Jessica không màng phụ vào màn diễn trò của người kia, chỉ im lặng tập trung ăn, đúng là “có thực mới vực được đạo”, người ta khi no rồi cũng thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn, đầu óc dĩ nhiên cũng tự nghiệm ra được nhiều điều. Cô nghiêm túc nhìn Kwon Yuri rồi mở lời:

-Giám đốc Kwon, trước tiên cảm ơn cô vì đã nhọc lòng vì tôi như vậy. Sau đó là mong cô hãy trả lại cho tôi chiếc vòng đó, đó là vật rất quan trọng với tôi.

Kwon Yuri tựa như không nghe lọt được ý tứ nào của Jessica, vẫn cứ bình bình đáp: “Gọi tôi là Yuri cũng được, đây không phải là công ty thì chúng ta xem như là bạn bè với nhau. Quen biết được 3 tháng rồi, cũng không phải là dạng bạn hữu thông thường nữa. ”

Jessica đương nhiên hiểu người này là muốn trêu chọc cô nên cũng không chấp nhất làm gì: “Được. Vậy Yuri, ngày mai cô có thể trả lại chiếc vòng tay đó cho tôi không ? “

-Em rất ghét tôi sao ? – Kwon Yuri bất chợt hỏi.

-Không. Chẳng có lý do gì để tôi ghét cô cả.

Khóe miệng Yuri ẩn lên ý cười: “Như vậy còn tệ hơn nữa. Với người không có cảm xúc gì với mình thật là quá khó khăn đi.”

Jessica nghe thấy lời cảm thán kia thì hòi ngược lại:

-Có phải từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thất bại, nên lời từ chối của tôi khiến cô không quen không ?

-Cũng có thể nói là như vậy.

-Nếu luôn thắng lợi như vậy thì cần gì lưu tâm đến một người như tôi làm gì, với điều kiện của cô, bên ngoài thiếu gì người tình nguyện.

-Nhưng trong số đó không có em phải không ?

Jessica lắc đầu kiên quyết nói: “Giám đốc Kwon, thật sự chúng ta đều là những người trưởng thành rồi, những gì xảy ra hôm đó cứ để nó như vậy đi, cô không cần vì nó mà phải day dưa với tôi làm gì. Cô tốt như vậy, bên ngoài chẳng phải còn rất nhiều người hay sao.”

Đối diện với ánh nhìn kiên định kia, Kwon Yuri không hề lảng tránh mà chỉ lẳng lặng quan sát biểu tình khiêm nhường nhưng rất xa cách trên gương mặt xinh đẹp của Jessica. Đôi con ngươi đen thẫm có chút suy tư rồi lại lóe lên khi nghĩ rằng chiếc vòng tay đối với người cô gái này là thật sự rất quan trọng, bản thân cũng không muốn nài ép chi một tâm tư đang phòng bị triệt để với mình như vậy, Kwon Yuri cười rồi cầm áo khoác đứng lên, khi đến cửa thì dặn dò thân thiết một câu: 

“Ngày mai hãy cứ nghỉ ở nhà đi đã. Khi nào em trở lại làm việc tôi sẽ mang nó đem trả cho em. Tạm biệt” – nói rồi không chút do dự đã quay lưng ra về. 

Jessica thầm nghĩ Kwon Yuri thật là một kẻ trong ngoài đều vô cùng khó hiểu, dường như mọi cử chỉ lời nói của Kwon Yuri đều muốn hướng người khác đến sự tò mò, mất đi chính kiến rồi không phòng bị mà tự nguyện rơi vào sự dẫn dắt của cô ta. Bất giác cảm thấy người này tuyệt đối cô không nên day dưa quá nhiều nếu không thật sự đem đến cho mình không ít rắc rối.

-------------------------------------

Kwon Yuri nhìn chăm chú vào chiếc vòng kim loại trắng sáng, hoa văn trên đó được chạm khắc vô cùng tinh xảo, dường như là đang miêu tả một loài hoa, hoa oải hương, biểu tượng của lòng chung thủy. Sở dĩ Yuri có thể nhận biết được như vậy là vì umma của cô cũng rất thích hoa, ở nhà bà còn trồng cả một vườn với đủ loài hoa rực rỡ. Cô tự hỏi cái vòng này có ý nghĩ như thế nào đối với Jessica Jung mà cô ấy có thể ba lần bốn lượt nhún nhường như vậy, chẳng lẽ là vật kỉ niệm mà người yêu tặng, “chung thủy”, một lời ước định chăng. 

Cô gái này bề ngoài rất lạnh lùng, cứng rắn nhưng thật ra cũng có lúc che giấu đi nội tâm yếu đuối của mình. Tối hôm nay khi đứng trước cửa phòng ngủ của Jessica, Kwon Yuri đã nghe thấy một thanh âm rất đau lòng, đó là tiếng khóc. Tiếng khóc nỉ non và thương tâm đó làm tâm tình có chút nhói mà đứng bất động ngoài cửa một hồi lâu, lòng phân vân không biết có nên tiến vào hay không, nhưng rốt cuộc lại thôi vì cảm giác có chút khúc mắc trong lòng nhất thời không thể nào tháo dỡ. Khi nhìn thấy Jessica vẫn một dáng lạnh lùng, sắc bén khi tỉnh dậy, Kwon Yuri lại không thể kiềm giữ ý nghĩ háo thắng là muốn trêu đùa cùng cô ấy, muốn chiếm giữ tâm tư của Jessica để cô ấy yêu mình. Còn sau đó, thì tạm thời không muốn nhắc đến, cái chính là hiện thời cô đang rất hứng thú trong việc chinh phục Jessica Jung, cái gì càng khó thì lại càng kích thích bản tính muốn chiếm giữ nó cho riêng mình của cô. Trong trò chơi này người nào nói yêu trước thì người đó là kẻ thua cuộc.

Kwon Yuri tựa đầu lên thành ghế và nhìn khắp một lượt nơi ở của mình, quá rộng lớn và yên tĩnh. Có lẽ nó cũng đã cũ rồi, cũng đến lúc cô cần phải thay đổi một chỗ ở mới. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic