Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 tháng sau


LMC, tầng cao nhất.


Lalisa đã liên tục mất ngủ trong nhiều ngày, gần đây khối lượng công việc của công ty nhiều vô kể, khiến cô suốt ngày phải ngập ngụa trong đống giấy tờ cao ngất. Đang xử lý đến hợp đồng thứ 13 trong ngày thì cánh cửa gỗ vang lên một tiếng gõ chiếu lệ rồi nhanh chóng bật mở ra, Minnie bước vào với dáng vẻ bất mãn của người đã nhiều ngày không ngủ. Mặc dù nét mặt vương đầy mệt mỏi nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp thanh tú của cô với những đường nét mạnh mẽ và sự thông minh sáng lạng trên từng ngũ quan của gương mặt.


-Tối này bữa tiệc xã giao đó cậu đi đi, tôi không đi đâu –Minnie ngồi phịch vuống và càu nhàu


Lalisa vẫn duy trì tư thế làm việc như cũ, cất giọng đều đều tra vấn: "Vì lý do gì, chẳng phải ban đầu đã thỏa thuận khi tôi về Hàn Quốc việc quan hệ khách hàng vẫn là cậu đảm nhiệm hay sao ?"


-Đó là trước khi cậu không bày đặt đầu từ vào đa ngành như bây giờ. Thật sự quá mạo hiểm.


-Thị trường đang biến động rất tốt, không thừa dịp này kiếm chút lợi nhuận thì quả thật ngu ngốc.


Minnie thảy một quyển tạp chí xuống bàn: "Đừng tự tin thái quá như vậy, sự biến động của nó cậu không thể nào lường trước được đâu. Nhưng mà cậu hại tôi ngày cuối tuần còn phải ở công ty làm việc tới nỗi appa gọi tôi cũng không có thời gian về. Như vậy không phải là quá đáng hay sao ?"


-Appa gọi ? – Lalisa nhướng mày lên hỏi.


-Gạt cậu làm gì, ông ấy vừa đi Châu Âu giảng dạy về, nói muốn cùng chúng ta ăn cơm. Ai dè...– Minnie giương ánh mắt bi thảm lên, giống như muốn mắng Lalisa rằng vì cậu mà tôi trở thành đứa con bất hiếu.


-Ờ. Thôi được rồi, tối nay tôi đi thay cậu nhưng mà nhớ phải nói với appa là tôi lãnh công việc của cậu mới không về chào ông ấy được, nghe chưa ?
May mắn được thoát khỏi một buổi tối nhàm chán, Minnie lập tức thay đổi nét mặt, vui vẻ nói: "Biết rồi, cậu yên tâm đi appa biết chúng ta bận mà. Vậy bây giờ tôi ra ngoài nhé, không làm phiền cậu nữa "


-Đã phiền chết tôi rồi còn giả đò, ra ngoài đi – Lalisa phẩy tay đuổi bạn mình ra ngoài nhưng gương mặt sau cuộc nói chuyện đã có phẩn thoải mái ra nhiều. Cả cô và Minnie đều coi gia đình của người kia như là gia đình của mình. Nhưng Lalisa may mắn hơn người bạn thân là cô có một gia đình hoàn hảo, và mặc dù quan hệ giữ cô và appa không thể gọi là gần gũi nhưng ông cũng luôn hiện diện những lúc cô cần một người khuyên răn, chỉ bảo nhất. Nhưng Minnie thì không được như vậy bởi  appa của Minnie luôn bận rộn với công việc dạy học của mình nên Minnie từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, không những không hề than phiền mà còn biết cách tự lập lo lắng cho bản thân mình.




Có thể nói đó là khác biệt lớn nhất giữa Lalisa vàMinnie, một người luôn đứng trên lập trường và xoay quanh bản thân để phán đoán sự việc, tuy dễ dàng thành công nhưng lại quá kiêu hãnh, bàn tay đã muốn nắm giữ thứ gì đó thì cũng không tiếc làm tổn thương nó. Còn một người luôn cố gắng nhìn thấu đáo mọi việc, ôn hòa, dịu nhẹ nên đôi lúc bản thân khao khát điều gì cũng rất lâu mới có thể nhìn nhận được.




--------------------------------


Lalisa từ lúc bắt đầu buổi tiệc cho đến giờ đã phải chào hỏi và trò chuyện với khá nhiều người, kể cả những người không hề quen biết cũng phải xã giao vài câu để thiết lập mối quan hệ. Bề ngoài ai cũng nói nói cười cười nhưng có mấy ai là thật lòng, không mang ý định vụ lợi. Trong kinh doanh là thế, vài giây trước có thể bắt tay thân tình hợp tác nhưng chỉ cần quay đi sơ sẩy là có thể bị người khác đâm một nhát mà còn không hề hay biết. Bởi vì một quy luật rất đơn giản đó chính là không phải tôi hại thì người khác cũng hại, để người khác hưởng lợi hay thà để tôi có được thì hơn. Quét ánh nhìn từng cảnh tượng xung quanh, Lalisa nhấp một tý rượu vang trong ly của mình nhưng lại cảm thấy nhàn nhạt không hứng thú.







Từ xa một cô gái trẻ tuổi ăn mặc sành điệu đi đến khoác tay cô, cô gái này rất xinh đẹp, bề ngoài như một con búp bê được dát vàng lộng lẫy lại mang nét sinh động, sôi nổi nên cũng nhanh chóng đã thu hút được ánh nhìn của rất nhiều người.



-Hôm nay em đi cùng với appa đến, Lisa có thể đến chào ông ấy không ? – cô gái nói xong thì cẩn thận quan sát nét mặt của người bên cạnh.


Lalisa nhíu mày không đáp, chỉ vài giây sau cô gái đó đã vội vàng lắc đầu:" Không chào cũng được mà, Lisa đừng giận nha, lần sau em sẽ không nhắc tới chuyện này nữa " – giọng nói lộ rõ mười phần si mê, biểu hiện lại nũng nịu đáng yêu như thế khiến người khác nhìn vào thầm cảm thấy ghen tị với người kia.


-Lisa đâu có giận, em nói sao thì nghe theo em vậy.


-Thật à ? Vậy chúng ta đi nhé.


-Ừ, được.




Nhưng hai người chưa kịp rời khỏi chỗ đang đứng thì giọng nói của một người đàn ông vang đến: "Lee Ji Eun, con lại làm loạn gì nữa đó ? "


Lalisa nhận ra được ông ta chính là appa của cô gái bên cạnh mình, chủ tịch của ngân hàng JS, Lee Sang. Một người đàn ông có vẻ ngoài bệ vệ uy nghi, tuy tuổi đã ngoài 50 nhưng ánh mắt khi nhìn người khác vẫn sắc bén như loài dã thú đánh giá con mồi.


-Appa – cô gái trẻ tên Ji Eun nắm lấy tay Lalisa rồi rất thẹn thùng nói – Appa đây là...ừm...người yêu con ạ.


-Chào chủ tịch Lee, tôi là Lalisa Manoban.


Lee Sang khi nghe xong tên Lalisa liền bắt lấy tay người đối diện với điệu bộ niềm nở, thân thiện: "Hóa ra đây là giám đốc La của LMC, đúng là tuổi trẻ tài cao, lần trước chúng ta có vụ làm ăn chung nhưng tiếc là tôi lại ra nước ngoài công tác, thật là ngại quá."


Lalisa cười lịch thiệp, nụ cười lễ độ nhưng lại vạch ra ranh giới rất rõ ràng: "Chủ tịch đừng nói vậy, sau này chúng ta sẽ còn nhiều vụ làm ăn với nhau mà."


-Đúng, đúng, bữa nào có dịp mời giám đóc La tới nhà dùng bữa cơm vậy – ông ta liếc nhìn cánh tay con gái mình đang khoác lên người Lalisa thì nụ cười càng cởi mở hơn nhiều.


Lee Ji Eun biết được thâm ý của cha thì mừng thầm trong lòng, trước giờ khi cô quen người yêu đều bị ông phản đối, lần này đối tượng là Lalisa, một nhân vật xuất sắc như vậy chắc hẳn ông sẽ rất hài lòng. Nghĩ thế lòng không khỏi thấy hãnh diện vô cùng. Đang nói chuyện rất vui vẻ thì chợt gương mặt Lee Ji Eun sa sầm lại, ánh mắt bắt gặp hình dáng của một cô gái ở phía xa. Vội vàng quay qua xin phép hai người kia một tiếng rồi nhanh chóng đi theo cô gái ấy.







-----------------------------------



Chaeyoung mệt mỏi vỗ một tý nước lên mặt mình cho tỉnh táo và tranh thủ trang điểm lại, lòng không quên nguyền rủa Kim Jisoo không ngừng. Cô là luật sư không phải thư ký của cậu ta, thư ký của cậu ta là vợ cậu ta, Kim Jennie chứ không phải cô, cớ sao những buổi tiệc đầy những gã háo sắc phì nộn và những tên công tử bột ngu ngốc như thế này cứ bắt cô đi cùng. Cười hề hề nói với cô là muốn dùng khí thế của cô để củng cố thêm vị trí của văn phòng luật, cô lại chẳng biết rằng cậu ta sợ người khác dòm ngó vợ mình hay sao. Đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn mà, cả hai vợ chồng cậu ta đều như vậy. Bực dọc một hồi, Chaeyoung quay lưng định trở ra bên ngoài thì gương mặt phản chiếu qua gương khiến đôi mắt trong veo kia thoáng đanh lại nhưng cũng rất nhanh chóng khôi phục lại sự hờ hững của mình.








-Cô tới đây làm gì hả ?


...


-Tôi hỏi cô đấy, sao không trả lời ? Đã câm hay là đã điếc rồi ? – Lee Ji Eun hung hăng nắm cánh tay Chaeyoung lại, dáng vẻ đáng yêu dịu dàng ban nãy đã biến mất hoàn toàn không một chút dấu vết.


Jessica không nổi giận, ngược lại còn nở một nụ cười châm biếm: "Buông ra đi, còn nhỏ không nên vô phép với trưởng bối như vậy ? Tôi tới đây làm gì cũng không liên quan tới cô. "


-Có phải cô cố tình muốn gây rắc rối không hả ? Biết hôm nay appa và tôi sẽ đến đây nên muốn tới sinh chuyện."


-Vì điều gì ?


-Cô chẳng phải muốn kiếm chút tiền từ gia đình tôi hay sao ? Nếu không phải thì liên tục xuất hiện trước mặt chúng tôi làm gì ? Có nói đi, cần bao nhiêu ?


-Tôi thật không hiểu ông ta và người đàn bà đó đã ăn phải thứ gì mà lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như cô. Tôi khinh bỉ các người còn không hết sao lại có thời gian nhàn rỗi muốn gây chuyện như cô nói chứ.


-Cô đừng hòng ngụy biện, lần trước cô dụ dỗ bạn trai của tôi khiến tôi mất mặt với mọi người, còn lần này định muốn làm gì đây hả ?


-Lee Ji Eun, cô ăn no không có chuyện gì làm nên mới tới tìm tôi gây sự có phải không ? Bạn trai của cô, là gã nào vậy ? Bản lĩnh mình không có thì đừng có ở đây mà lớn tiếng.


-Cô...ả đàn bà chết tiệt này – Lee Ji Eun tức giận vung tay lên nhưng cánh tay chưa kịp hạ xuống thì đã thấy một bên má rát bỏng, cô ta thất thần ôm lấy má trái của mình, vừa đau vừa uất ức, chửi đổng lên – Đồ khốn kiếp, cô dám đánh tôi ?


Chaeyoung nhìn dáng vẻ lồng lộn mất hết khí chất kia chỉ cười nhạt: "Đừng tự làm xấu mặt mình nữa, cô biết ông ta trọng nhất là thể diện mà."


-Tôi sẽ mách appa, ông ấy sẽ làm cho cái văn phòng luật của cô không còn đường sống. Nhớ cho rõ là người appa thương nhất chính là tôi. Chính là tôi, có biết không hả !





Khi cô gái kia chạy vụt đi thì nét cười trên gương mặt Chaeyoung cũng dần mất hẳn, ánh mắt trong veo rũ xuống thoáng chốc khiến sự lạnh lùng đã được thay thế bằng dáng vẻ yếu đuối ôn hòa. Chaeyoung cảm thấy chua chát chứ không tức giận, khóe mắt chỉ nóng lên chút ít nhưng trái tim lại giá lạnh đi rất nhiều. Lee Ji Eun cứ thỉnh thoảng lại phát điên đứng trước mặt cô và la hét những loại chuyện như vậy, cô ta quả thật ngu ngốc, không biết được rằng cô thà rút cạn máu trong người mình chứ không hề muốn dính dáng gì tới gia đình đó cả. Chaeyoung liếc nhìn chiếc vòng tay của mình, một hồi chua xót lại dâng lên, cô cố đè nén nó xuống rồi mỉm cười bước ra ngoài.




Vừa bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh đã cảm thấy ánh mắt của Lee Sang nhìn mình tức giận, hàng lông mày của ông ta chắc sắp dính vào nhau rồi. Chaeyoung không ngần ngại đáp trả cái nhìn đó đã bao lâu rồi cô đều dùng thái độ đó với ông ta, một cách thách thức đầy cao ngạo khóe miệng cô lại nở nụ cười đắc ý mỉa mai, nụ cười mà cô luôn dành cho đối thủ ở trên tòa và từ trước tới giờ chưa bao giờ thượng tòa mà cô mất đi nó cả.





------------------------------------


Lúc Lee Ji Eun ôm một má đã sưng tấy của mình chạy đến, Lalisa thật không cảm thấy ngạc nhiên bằng thái độ của cô ta sau đó, miệng chửi bới không ngừng về một cô gái nào đó tên Chaeyoung, thậm chí còn khóc lóc đòi chủ tịch Lee phải trừng trị cô gái đó. Ngược lại với dáng vẻ hung hăng của cô gái trẻ, người đàn ông trung niên chỉ nhíu mày lại không nói gì, đoán chừng đây không phải là lần đầu tiên ông ta nghe được chuyện con gái mình và cô gái tên Chaeyoung nảy sinh mâu thuẫn.



-Đừng khóc nữa, trang điểm lem luốc hết rồi kìa – Lalisa dỗ dành nói, dù sao cũng đã mang tiếng là người yêu, đứng trước mặt người lớn thật không thể nào lãnh đạm được.



-Huhuhu – Lee Ji Eun vẫn cứ khóc tức tưởi không thôi.


-Ngoan, đừng khóc nữa – Lisa thầm nghĩ cô gái này đúng là chưa trưởng thành, trong buổi tiệc đông đúc như vậy mà làm nũng tới ầm ĩ thế này, không cần nghĩ cũng biết ở nhà được cưng chiều đã thành thói quen rồi. Cô đưa mắt nhìn Lee Sang định nói ông ta khuyên bảo con gái thì thấy ánh mắt ông ta đang dành sự chú ý ở nơi khác. Lalisa nhìn theo, vừa bắt gặp nụ cười thanh thuần nhưng lại khiến người ta như say rượu kia thì toàn thân lập tức chấn động, cánh tay cũng tự nhiên buông lõng xuống ngây người nhìn cô gái đó. Cảm giác mê hoặc quen thuộc lại xa cách lạnh lẽo đến rõ ràng. Liếm nhẹ bờ môi khô nứt của mình, Lalisa như nếm được được mùi vị dịu ngọt của rượu vang thoảng thoảng trong không khí. Khi nhìn thấy dáng lưng của cô gái đó đang dần rời khỏi tầm mắt, cô liền vội vàng muốn đuổi theo, nhưng...





-Lisa, đưa em về đi – Lee Ji Eun lúc này đã trở lại hình dáng ngoan ngoãn đáng yêu ban đầu, đang nhõng nhẽo đòi được chăm sóc.


-Tôi...ờ...


-Giám đốc La nếu không phiền thì nhờ cô đưa con gái tôi về, tôi còn bận tiếp chuyện với mấy người bạn, để con bé đi về một mình, thật không tiện.


Đứng trước sự mở lời của Lee Sang, Lalisa không thể nào từ chối, ông ta là một giám đốc ngân hàng lớn nếu thiết lập được quan hệ sẽ rất có lợi cho LMC sau này.


-Được rồi, chủ tịch Lee yên tâm. Tôi sẽ đưa Ji Eun về an toàn.








------------------------------------


Lalisa từ lúc lên xe không nói bất kì lời nào cả, cô vẫn còn bận suy nghĩ về cô gái khi nãy, cô sợ là mình nhìn lầm hay người giống người, chợt nhớ đến ánh mắt bất thường của Lee Sang nên liền hỏi Lee Ji Eun:


-Em nói cái cô gái gây sự với em trong nhà vệ sinh tên là Chaeyoung có phải không ?


-Phải ạ. Là Park Chaeyoung.


-Cô ta là người như thế nào ? Tại sao lại đánh em ?


-Cô ta là một con ả đáng ghét, hay ganh tị lại rất lẳng lơ chuyên đi làm cái việc quyến rũ người khác để đổi lấy lợi lộc – Lee Ji Eun thừa dịp được hỏi tới liền ra sức mạt sát kẻ vừa mới đánh mình.


-Lẳng lơ ?


-Cô ta là gái bao.


Lalisa cũng biết rằng lời lẽ phiến diện không hề đáng tin nhưng trong lòng cũng thoáng cảm thấy mỉa mai.


-Lisa à – Lee Ji Eun nắm lấy tay Lalisa – Cô ta thật sự là một con ả rất lẳng lơ, không biết đã qua tay bao nhiêu người rồi, Lisa đừng chỉ nhìn vẻ ngoài của người khác thôi. Em đây mới là thật lòng thật dạ yêu Lisa.


-Em nói nhiều như vậy làm gì chứ, tôi chỉ muốn biết rõ kẻ ức hiếp em là ai thôi. Đừng nghĩ lung tung nữa – Lalisa mỉm cười và dịu dàng vuốt tóc cô gái bên cạnh, với kiểu phản ứng như thế này cô hoàn toàn hiểu rõ, không cho họ một lời an định chắc chắn cô sẽ bị làm phiền tới chết. Mặc dù suy nghĩ đang có hỗn loạn thế nào thì trước một cô gái bộc trực đơn giản như vậy làm sao sự lọc lõi của Lalisa có sơ hở cho được. Bằng chứng là chỉ cần nghe cô nói như thế Lee Ji Eun đã mãn nguyện ôm lấy cô mà hôn say đắm.





Lee Ji Eun không muốn suy nghĩ nhiều, tâm nguyện của cô lúc này đó chính là trói chặt được Lalisa không bao giờ buông. Trực giác nhiều lần thất bại vì Park Chaeyoung đã khiến cô nhạy bén lên rất nhiều. Nhưng lần này với phương diện người yêu thì Lalisa hơn đứt tất cả những nhân tình trước đây của Park Chaeyoung, làm sao cô ta có thể tìm ra được một người hoàn hảo lại lễ độ yêu thương mình như cô được. Lalisa chính là báu vật mà cả đời này cô nhất định phải chiếm giữ nó cho riêng mình bằng mọi giá.








--------------------------------------


Sự xuất hiện của cô gái ấy cho đến ngày hôm sau vẫn không ngừng phiền loạn tâm trí Lalisa. Đã hơn 3 tháng từ buổi tối ngày hôm đó, không một cú điện thoại nào gọi đến, cô gái tên "Lee Ji Eun" đó đến và đi như một cơn gió, hoàn toàn không lưu lại một chút dấu vết gì. Lisa tự nhận mình không phải là kẻ thích tự đa tình, ngày đêm thương nhớ một cô gái cùng mình trải qua mối tình một đêm như vậy, chỉ là đêm hôm ấy cô từng bước được nếm trải rất nhiều cung bậc cảm xúc mà cô gái ấy mang lại khiến cô nhớ mãi không thôi.






Cô gái ấy trong chiếc váy màu đen quyến rũ mê người dưới ánh đèn, hơi thở gấp gáp của hai người họ tại góc đường tối tăm ấy.


Ánh mắt trong veo yếu đuối, phản chiếu rõ ràng làn sương mỏng dưới ánh trăng.


Thân thể nữ tính mềm mại như nước, âm thanh ngâm nga kiều mị trong dục vọng của lửa tình.


Hơi ấm đã từng vương lên trên mọi phần của cơ thể cô. Họ đã từng thân mật đến không còn chút ngăn trở nào.


Nhưng dáng lưng lạnh lẽo ấy.


Thật xa cách, như mộng ảo, không cách nào với tới được.










Rengggggggg



Khi số máy nội bộ vang lên lần thứ 3 thì Lalisa mới miễn cưỡng rời khỏi suy nghĩ của mình.


-Chuyện gì ?


-Thưa giám đốc, cô Leee Ji Eun đang đợi giám đốc ở bên ngoài ạ.


-Bảo cô ấy về đi, lát nữa tôi có cuộc họp cổ đông rồi. Tôi sẽ gọi lại cho cô ấy.


-Vâng ạ.


Minnie cười khẽ rồi lắc đầu:"Chắc chắn cô bé đó không chịu về trừ khi thấy mặt cậu. Tôi tưởng cậu lần này là thật lòng chứ. Thật là vô tình quá đi."


-Vì sao cậu lại nghĩ như vậy ?


-Thì lần đầu cậu gặp cô bé ấy đó, vừa nghe tên thì cậu đã....


-Tôi làm sao ?


Minnie vẫn tiếp tục xem tài liệu, nhàn nhạt trả lời: "Có chút kích động, còn hỏi lại có phải tên là Lee Ji Eun không? "


Lalisa không nói gì thêm, xoay xoay cơ thể mình trên chiếc ghế, trần nhà chuyển động khiến tâm tình cô cũng có chút loạn theo. Kích động sao ? Cậu ta mà biết cô vì cái tên " Lee Ji Eun" mà cô đồng ý quen một cô gái có tên giống hệt chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên thậm chí còn cười nhạo cô đến chết.


Lalisa nhận ra đã từ lâu rồi bản thân mới lưu tâm vì một người đến như vậy. Đúng là từ rất lâu rồi.



-Lát nữa tại cuộc họp. đại diện pháp luật mới của chúng ta cũng sẽ cùng tham gia – Minnie sắp xếp lại tài liệu trên tay và thông báo.


-Đã đổi rồi sao. Họ là luật sư nổi tiếng chứ ?


-Nổi tiếng – Minnie cười đầy ngụ ý với Lisa– Người này cậu cũng quen nữa đó.










----------------------------------


Chaeyoung vừa bước chân vào văn phòng của Jisoo thì đã nghe tiếng Jennie vang lên đầy tức giận.


-Tôi đã nói với cô rằng phải phân loại đàng hoàng các vụ kiện và lịch hẹn của luật sự Kim đàng hoàng sao cô lại để tình trạng chồng chéo giờ hẹn như sáng nay diễn ra vậy hả ?


-Nhưng đó là vì bọn họ tự tiện thay đổi giờ hẹn mà, việc này làm sao tôi kiểm soát được chứ.


-Đáng ra cô phải gọi điện xác nhận lại giờ hẹn với khách hàng chứ. Đó là trách nhiệm của cô.


-Luật sư Kim cũng không thấy phiền mà.


-Đó là bởi vì luật sư Kim không muốn trách một người vừa mới ra trường như cô, nhưng cô cũng không thể phạm cùng một lỗi hoài như vậy được.


Cô gái trợ lý mới có vẻ không hài lòng với lời trách mắng của Jennie thái độ bất nhẫn gật đầu cho có lệ: "Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."


-Hừ, chuyện lần này coi như bỏ qua vậy. Bây giờ cô đi làm việc của mình đi.


-Cám ơn, thư kí Kim – mấy từ "thư kí Kim" được cô ta kéo dài giọng nghe rất chướng tai.


-Gọi cô ấy là bà Kim - Thấy Jennie cư xử quá hiền lành như thế, Chaeyoung không nhịn được mà lên tiếng. Giọng nói lạnh lùng dứt khoát vang lên khiến người khác rét run cả người. Cô gái kia dù cho có bất mãn đến thế nào nhưng vẫn biết được người mình đang đối mặt là ai nên nhất thời khá lúng túng.


-Han Boram, cô không thể dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với bà chủ của mình được. Cô biết luật sư quan trọng nhất là cái gì không ? Đó là trí nhớ, cô cũng từng học luật sao trí nhớ lại kém như vậy hả, người trước mặt mình là ai cũng không nhớ à ?


-Luật sư Park, tôi...tôi...


Jennie biết Chaeyoung đã muốn nói vào thì cô gái kia tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ấy, vốn bản tính hiền lành nên Jennie liền lên tiếng giải vây cho Han Boram: "Thôi Chaengie, trong công ty mà. Boram, cô đi làm việc của mình đi."


Han Boram chỉ cần nghe thấy thế đã gật đầu liên tục vội chạy biến đi mất.




-Cô ta xác định là muốn làm luật sư phải không, sao ăn bận lại ngắn cũn cỡn như vậy ? – Chaeyoung lắc đầu nói.


-Cậu nhìn lại mình ấy. Chính tớ nhiều khi bắt gặp cậu buổi tối cũng không biết cậu có phải là tình nhân của chủ tịch công ty nào đó không ?


-Cậu có biết cái gì gọi là giải trí sao giờ làm việc không hả! Thiệt tình, kết hôn sinh con rồi cứ như bà cô già ấy.


-Cậu...hứ, để rồi coi. Mai mốt cậu kết hôn rồi có như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net