em thương anh, thương quấn thương quýt;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được hôm trưa rỗi rảnh, Vy Thanh vừa lẩm nhẩm bài ca đồng dao vừa thản nhiên đi tìm Hiếu. Thấy em đang lúi cúi ở sau nhà, tay thoăn thoắt cuốc đất be bờ. Hình như là đang đào lại một cái ao lớn.

"Em làm gì vậy?".

Hiếu giật bắn mình, quay lưng lại đã thấy Vy Thanh đứng nhìn. Hôm nay chàng khác mọi khi lắm, chẳng còn áo dài khăn đóng nữa mà chỉ đơn giản là bận một chiếc áo sơ mi trắng, quần Âu có dây đeo qua vai và đội thêm một chiếc mũ beret trên đầu.

Hiếu nhe răng cười tươi, mặc dù trên trán đã nhễ nhại mồ hôi, "Em đang đào ao."

Vy Thanh tò mò bước lên, hạ mắt xuống nhìn cái lỗ lớn dưới mũi giày, "Định nuôi cá hả?". Đối phương gật đầu, chàng lại hỏi, "Nuôi làm cảnh hay để nó lớn rồi bán?".

Dường như, Hiếu có vẻ tránh né, bả vai hơi lệch đi, miệng cũng không mở để hồi đáp. Trời thì nóng như đổ lửa, còn em thì đâu đâu mồ hôi cũng đầm đìa. Hiếu có chút e ngại, sợ rằng đối phương sẽ chê bai mình.

Cũng đâu phải là họ hàng sánh ngang cấp bậc, suy cho cùng thì Hiếu phải giữ khoảng cách với Vy Thanh ngay từ đầu rồi.

Có điều, Vy Thanh không câu nệ, chàng vẫn nghĩ là Hiếu biết rõ chàng thương em thật lòng. Em càng tránh thì chàng càng lấn tới, cái lưng của Hiếu đã đối diện với Vy Thanh nhưng chàng vẫn lao lên, tựa hẳn cằm mình lên vai áo ướt đẫm của em.

"Anh hỏi em đó! Hôm nay dám không trả lời anh luôn?".

Hiếu cau mày, thoáng run rẩy khi chất giọng Vy Thanh đang gần kề bên tai. Em bỗng co rúm người, có vẻ sợ sệt lắm.

"Em không có, tự vì em... Người em đang đổ mồ hôi mà...".

Vy Thanh đỡ trán, lập tức hiểu ra em đang mặc cảm tự ti. Chàng bỏ ngoài tai sự ngăn cản của Hiếu, tự động chồm tới, hai tay vòng qua eo đối phương, ôm một cách chắc nịch.

Bộ quần áo của em vì hì hục mà ươn ướt, cọ với chất vải xứ Lãnh Mỹ A của Vy Thanh bất chợt nên tạo ra âm thanh sột soạt kích thích.

Hiếu thảng thốt, em buông thõng cán cuốc, dường như chẳng có gì đặc biệt nếu như Vy Thanh không bất thình lình nhảy bổ vào ôm em. Em đỏ mặt, ngượng ngùng nắm lấy cánh tay đang cố định ở bụng mình, dè dặt gỡ ra.

"Thiệt tình... Anh không sợ dơ hả?".

Em tưởng Vy Thanh sẽ ậm ờ không dám trả lời, ai mà có dè cậu Ba hôm nay bạo gan, dụi cái đầu vào giữa lưng Hiếu thủ thỉ, "Anh không sợ điều đó, em cũng biết mà, anh thương em biết bao nhiêu, sao có thể xa lánh em được."

Hiếu muốn bật cười nhưng lại không sao cười nổi, có lẽ là do trong lòng quá phấn khích và sung sướng, hoặc cũng có lẽ là do cái thẹn thùng đã ngấm sâu vào tim. Được nhân tình không ngại đường xa trắc trở, còn không chê phận mình bần hèn mà chịu gần gũi, âu yếm thì ai mà không thấy thích.

Hiếu không nhịn được, em quay người lại, trao cho Vy Thanh một cái ôm đàng hoàng.

"Em hỏi cái này, sao anh lại thương em?".

Người ta nói lòng người sâu tựa biển khơi, nông sâu khó dò, huống hồ đối với người giàu, sự chung thuỷ là điều xa xôi vời vợi. Lấy niềm kiêu hãnh gì để Hiếu có thể khẳng định ngay từ đầu bản thân đã luôn thu hút chàng?

"Sang sông thì phải luỵ đò, bởi chưng tối về thì anh mới luỵ em."

Vy Thanh cười khúc khích, có vẻ hài lòng lắm khi chàng cứ đem cái vẻ đẹp tri thức của mình tán tỉnh em. Hiếu phồng má, chun cái mũi đỏ lên.

"Anh! Em hông có giỡn, em hỏi thiệt đó."

"Thì anh cũng trả lời thiệt mà." Vy Thanh đáp tỉnh rụi.

Đột nhiên, Hiếu nâng cằm Vy Thanh hướng lên, để đôi ngọc biếc xanh lung linh đó nhìn thẳng vào em, cảm giác yên bình của một hồ thu dưới cảnh sắc thanh vắng khiến em thanh thản và có chút hồi hộp.

Thế rồi, Vy Thanh chợt thì thầm, vài ba câu nhớ nhung đến yêu kiều.

"Anh thương em, thương dại thương dột."

Hiếu cảm thấy mặt mình nóng ran, chắc chắn không phải do trời quá nóng mà là do người trước mặt quá đỗi đáng yêu. Sẽ chẳng ra làm sao khi khen một người đàn ông trưởng thành với những ngôn từ mĩ miều như thế nhưng biết sao được khi tầm mắt em đã không thể rời khỏi Vy Thanh được nữa.

Hiếu hơi khom lưng, để chóp mũi hai người cọ qua cọ lại, cảm giác ngưa ngứa nhưng mà cứ thích thích, khiến em muốn làm hoài làm mãi thôi.

Vy Thanh bị nhột, vịn lấy cổ em, nghiêm túc chặn lại thói xấu đáng gờm kia, "Còn em thì sao? Có gì muốn nói với anh không?".

Bất thình lình, trời dịu nắng hẳn, bầu không khí trở nên quang đãng dễ thở, từ xa vọng lại tiếng chuông gióng lên, lay động cả tán bồ đề mướt rượt. Trên đồng mạ non xanh lá, một sức sống mãnh liệt đang chào đón một mùa gặt trĩu bông. Vy Thanh hơi dỏng tai, nghe lời tâm tình của đàn yến oanh đỗ trên cành sen dâu lại chờ đợi người thương hồi đáp mình.

Hiếu đặt tay ngang bụng Vy Thanh, cảm nhận hình như chàng ốm đi rồi thì phải, cái bụng phẳng lì, không có tí mập mạp nào làm em xót xa.

"Anh muốn biết lắm hả?".

Vy Thanh gật gù, bám cứng nhắc người Hiếu không buông.

Hiếu mím môi, em đánh bạo cúi xuống, hôn lên đôi môi mong mỏng đỏ tươi như máu của Vy Thanh. Môi anh ngọt nhưng cũng độc như rượu, Hiếu chỉ mới chạm lên thôi đã thấy nồng nàn, chếnh choáng ngất ngây.

Bỏ qua cái đam mê đang chảy tràn trong người, em sờ đuôi mắt Vy Thanh, bộc bạch, "Người ta neo ghe thì người ta phải dựa gốc bần, còn anh hỏi em thương anh cỡ nào thì em chỉ có thể dùng hành động của mình mà trả lời thôi. Nhiều khi em cũng muốn nói lắm, mà em sợ bị anh chê sến, lúc đó lại chẳng phải tình cảm thắm thiết gì."

Hiếu nói tù tì một mạch, nói xong trán em cụng lên trán Vy Thanh, hơi thở mơn trớn trên từng tấc da mịn.

"Em thương anh, thương quấn thương quít, dù cho có bị thầy mẹ đánh mấy đòn roi em cũng chịu hết. Nhưng em nói vậy thôi chứ biết chúng mình có đặng gần nhau hay không?".

Vy Thanh nở nụ cười nhu mì, phảng phất như chàng đã cướp đi ánh dương đem ướp vào đôi mắt nhung của mình vậy, khiến nó lung linh, khiến nó ấm áp lạ lùng.

Vy Thanh còn muốn nói thêm gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một tiếng dội vang rền làm chấn động cả khoảng đồng bằng rộng lớn. Loạt âm thanh ì đùng làm dậy lên cái thời lửa loạn xa xưa, Vy Thanh giật mình ôm chầm lấy Hiếu, mái đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc, hai tay vòng qua lưng em, siết chặt.

Trong khoảnh khắn ngắn ngủi đó, chàng nghe rõ mồn một nhịp tim đập của Hiếu.

Nhưng dù có thế nào, âm thanh chát chúa kia vẫn là là thứ ác liệt nhất. Cho dù là Vy Thanh hay Hiếu, hay bất cứ ai trên đất nước Nam này, nhất là khi nước non còn chưa thống nhất thì cái cảnh mưa bom bão đạn vẫn khiến cho con người ta phải rùng mình.

Cả hai đều bất động tại chỗ và có phần dựa dẫm vào nhau theo đúng nghĩa đen. Mãi một lúc lâu, chàng mới nghe vọng lại tiếng hò reo của nhiều dân phu dội lại từ vách sau núi.

"Giải phóng rồi!".

"Giải phóng rồi bà con ơi!".

Thành phố cuối cùng được giải phóng là Châu Đốc, chẳng cách xa bao nhiêu nhưng khi Vy Thanh đứng ở đây lại nghe hân hoan vô cùng.

Chàng và Hiếu vội nhìn nhau, trong ánh mắt khờ dại còn vẩn đục sự bàng hoàng, thế nhưng ngay lập tức trở nên vui sướng khôn xiết. Chàng và em ôm chầm lấy nhau, không ai nói lời nào vì ngay lúc này chẳng cần lời để nói nữa vì trái tim tự biết hát mừng.

Thời khắc chiến thắng đổ đầy lên mọi vùng quê nghèo nàn. Bầu trời hôm giải phóng yên bình, chẳng nắng gắt nhưng cũng không tới mức ảm đạm, u ám, thời tiết mưa nắng thuận hoà làm lòng người càng thêm mãn nguyện.

Thấp thoáng, có người mẹ già mắt kém chân run không kìm được dưới sự không khí náo nhiệt. Người đàn bà bên trong căn nhà xập xệ đốt lên một nén nhang trầm, đôi mắt mù loà như được giải dược chiếu sáng mà ấm lên trước bàn thờ cổ.

Bà khẽ cất lên câu hát, tuy không mấy hài hoà nhưng cũng xem như góp một phần vào cuộc vui chiến thắng ngoài kia và để nhớ lại quãng thời gian còn xuân thì khi trước.

"Chồng em áo rách em thương,

Chồng người áo gấm, xông hương mặc người.

Ngày sau dù có gian lao,

Tình ta mãi thắm như cau với trầu."

Vy Thanh và Hiếu đứng ngoài sân, hai đôi bàn tay tự động đan vào nhau. Hiếu cúi đầu nhìn người yêu nhỏ bé trong vòng tay, cậu Ba lại nhơ nhớ bóng hình của em mà ngẩng lên. Mắt đụng mắt, biển tình càng sâu đậm, cái ôm như đem họ khắn khít bền chặt với nhau vĩnh viễn.

Đột nhiên, Hiếu ghé tai Vy Thanh, thì thầm to nhỏ. Mà cũng chẳng phải, vì em đang khiến chàng rung động bởi cái giọng ca mùi mẫn của trai trẻ. Hơn thế nữa, câu ca em hát nó đậm ý tình tứ lắm.

"Người ơi em đã thương anh rồi,

Hẹn sang năm tới khi lúa vàng đầy bông.

Trầu cau em sẽ mang qua,

Hai đứa mình chẳng còn lìa xa."

"Ráng đợi em nha. Sang năm, em nhất định sẽ qua nhà anh, thưa với ông về chuyện hai đứa mình."

Vy Thanh ngẩn người, vành tai nhanh chóng đỏ lên, rồi chàng cũng gật đầu đồng ý.

Vậy đó, một lời giao hẹnđúng vào cái dịp thiêng liêng nhất của đất nước, tựa như sợi dây tơ hồng tróibuộc vĩnh cửu, không trốn đi được mà cũng không muốn trốn. 

oOo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net