ta đây dành trọn một đời để yêu;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cá Bã Trầu Ăn Bọt Lia Thia

Đôi Ta Thương Chắc Phân Chia Tại Trời]

"Dạ, con là Bình. Cậu Tư nói, từ hôm nay con sẽ theo hầu cậu."

Vy Thanh im lặng một lúc, con ngươi nâu đen nhợt nhạt nhìn xuống mũi giày bóng lưỡng.

Khẽ hít một hơi thật sâu, chàng không còn gì để hối hận nữa. Nén lại cơn đau đầu đang triền miên, chàng vịn lấy tay con nhóc đứng dậy.

Lúc này, trời đã hừng đông, đọt chè xanh mơn mởn dần dà xán lạn trong ánh mắt của sương mai...


Trần Minh Hiếu nhổm dậy. Em sờ soạng ra khỏi cái chõng rồi đi thẳng ra ngoài. Bên ngoài mịt mù sương. Khí lạnh sắc như dao. Hiếu rùng mình và hắt hơi mấy cái liền. Em vơ lấy cái chổi để quét sân, quét ngõ. Việc quét tước ấy chẳng sáng nào em quên làm, dù sân nhà có bẩn hay không. Có lẽ nó đã trở thành thói quen, cũng như cái thói quen dậy từ lúc hãy còn đêm. Nết chăm chỉ ấy, em học được trong vài tháng ở đợ.

Hiếu mơ màng, thầm nhắc lại chuyện cũ trong khi đưa đẩy cái chổi cùn trên mặt sân con. Bởi vì hôm nay chính là ngày Thành Dương sẽ rước Vy Thanh đi.

Ðêm hôm qua, Hiếu thở dài thở vắn, khóc đến quá nửa đêm rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết. Sáng dậy, Hiếu có cảm tưởng như em chỉ vừa mới chợp mắt đi một tý thôi, thấy cả người mỏi mệt. Dù vậy, em cũng chạy ra ngoài quét thóc, cốt chỉ để quên đi sự kiện đau buồn nhất hôm nay.

Quét xong, trời đã quang. Hiếu chạy ra sau ao nhà, rửa mặt rồi bần thần quay lại nhà trước, chỉ thấy ngoài cửa là bác Hai nhà bên. Bà ở goá, luộm thuộm đứng nép bên cột hiên.

Bà ngó Hiếu một cái, do người đàn bà này cũng biết được hoàn cảnh gia đình Hiếu bây giờ nên không tiện nói nhiều, chỉ hỏi dò.

"Không định ra chợ à con?".

"Để làm gì ạ?". Hiếu không nhận ra cục diện bâng quơ cỡ nào, em âm thầm dọn lại chén bát lây lất trên chạn bếp, "Ấy mà chắc cũng nên đi nhỉ? Nhà chẳng còn gì ăn cả."

"Con qua bác mà ăn. Thời buổi này mọi đồng mọi tốn, cái giống gì cũng mắc."

Bà nói đổng, nhưng đột nhiên nó lại khiến động tác Hiếu dừng lại. Em buồn buồn, nghĩ đến tình cảm cũng có lúc thăng trầm biến đổi như tiền nong mà trong lòng đau chua chát.

Thấy mình vạ miệng, bà Hai mới tặc lưỡi, phóng ánh mắt phía xa.

"Nói thì nói vậy, có người làm cỗ linh đình, ấy mà chưa ở với nhau lâu đã bỏ nhau ùn ùn đó thôi." Đối phương vỗ vai Hiếu, thấp giọng trấn an, "Con yên tâm, đò xưa sẽ về bến cũ thôi. Nhưng mà, con nên ở nhà đi thì hơn."

Đối phương mà không nhắc nhở thì Hiếu cũng không muốn đi ra đó đâu. Làng mình giờ đây hân hoan, rộn rã, ai ai cũng chúc mừng cho đám cưới oanh tạc này. Dẫu rằng trong lòng họ sẽ còn khinh khi, còn dè bỉu xỉa xói nhưng dưới quyền hành hội đồng Lê thì mọi định kiến cũng xem như bằng không. Từ đàn ông cho tới đàn bà và trẻ thơ hớn hở chạy ra xem hai bên họ hàng như thế nào, sẽ vui cười ủng hộ nhiệt tình, thậm chí là lúc mặt trời còn chưa nhú thì đã thấy thôn xóm hân hoan ca hát.

Anh về xứ Chắc Cà Đao

Bỏ em ở lại như dao cắt lòng.


Trời vừa mới ló ra vài vệt sáng mờ mờ thì ở nhà của Thành Dương đã rộn rã âm thanh ngựa, người, trống kèn. Khuôn mặt ai nấy cũng vui mừng, con ngươi rạng rỡ, liên tục ca tụng chúc mừng,. Có mấy đứa con nít loi choi thò đầu chèn lên hàng người lớn, háo hức chờ đón cảnh "cô dâu chú rể" làm lễ xen lẫn với tiếng cười khúc khích từ những người đàn bà có chồng và chưa chồng. Tất cả tạo nên một hình thái xôn xao đáng mơ ước, một đám cưới lộng lẫy, một cuộc đưa dâu hoành tráng của một cặp tài sắc vẹn toàn.

Sáng trời hơn một chút, đám cưới mới ra đi. Dõi mắt đếm cũng đếm không xuể. Đoàn người dắt tay nhau, áo quần như nêm, liếc mắt qua chắc cũng có hơn bảy, tám chục đầu người, ấy chỉ là mới tính bên nhà Thành Dương. Ông Hội đồng định không đi nhưng khổ nỗi biết bao nhiêu là quan lớn rồi các thầy kiện, thầy giáo cũng tới dự, sợ người ta gièm pha, hỏi tới hỏi lui những câu không đáng nên ông mới đành đội mấn nhập cuộc.

Dĩ nhiên trong ngày tân hôn, người đẹp nhất, lộng lẫy nhứt còn ai khác ngoài "cô dâu chú rể". Nhưng chẳng qua cũng được cái danh bóng bẩy, hào nhoáng bên ngoài chứ bên trong toàn âm u tối mịt. Vy Thanh nghe thấy xù xì từ những ông già bát nháo. Họ nói rằng hai thằng con trai thì còn ra thể thống, nên cơm nên cháo gì. Lúc ấy Vy Thanh muốn khóc lắm nhưng có một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay chàng, vỗ nhẹ trong lòng bàn tay nhỏ nhắn như đang trấn an.

Vy Thanh ngẩng mặt, chàng thấy Thành Dương luôn ở phía sau mình, ân cần quan tâm, chăm sóc. Nhưng, chàng cứ thấy sờ sợ, bởi đâu ai yêu thật lòng mà làm trái tim nhau vỡ thành trăm mảnh đâu.

Vy Thanh mặc áo dài đỏ, đội mấn đỏ, trước đó vài khắc chàng mặc áo dài màu vàng, màu của sự cao sang, quý phái nhưng chẳng hiểu sao lại thay đổi vào phút chót. Khoác lên mình xiêm y tươi rói, nhan sắc cũng thăng hạng, đẹp đẽ dưới vầng dương rực rỡ nhưng đi bên cạnh hắn thì Vy Thanh buồn rầu mãi thôi. Điều này chẳng mấy tốt lành gì cho dân chúng họ rủ nhau bàn tán. Ông Hội đồng huých vai Thành Dương, liếc anh bảo nên trông lại "vợ" mình đi.

Hắn hít một hơi sâu, chợt cái nắm tay trở nên mạnh mẽ hơn một chút, thể như đang ngấm ngầm thông báo cho Vy Thanh biết về cách hành sự của mình.

Đường về hai thôn không xa lắm, đoàn người đi bộ chỉ cần băng qua ba cây cầu, thêm một, hai con đê nhỏ xíu là có thể đặt chân trên đất của Hội đồng. Bề ngoài, cái đám cưới này là điều bao dân thường mơ ước và ngưỡng mộ nhưng chỉ người trong cuộc mới nhìn ra, mới nực cười thay khi tất cả họ đều lủi thủi đi trong gió và mây đen như một gia đình xẩm, lẳng lặng dắt díu nhau đi tìm chỗ ngủ.

Khi chuẩn bị bước tới chiếc cầu tre được đóng bằng ván gỗ, Thành Dương hơi cúi đầu, thì thầm vào tai Vy Thanh.

"Tôi biết hiện tại em không được khoẻ nhưng ít nhất đừng rưng lệ. Cầu này trơn lắm, em mà khóc sẽ không thấy đường mà đi đâu."

Vy Thanh bất chợt cười lạnh. Giờ phút này chàng còn sự lựa chọn là nên khóc hay không nên khóc hay sao. Chẳng qua đối với những lời thị phi ngoài kia dữ dội quá, nhất thời chàng không biết kìm nén như thế nào nên mới thành ra hình hài khó coi như bây giờ.

Vy Thanh khẽ gật đầu. Chàng ngước mặt, nhìn hai cái lộng đung đưa từ hai người cầm lộng đi trước, không hiểu sao trái tim run rẩy kịch liệt.

Những tưởng đó là do ám ảnh và niềm mong ngóng sinh ra, Vy Thanh không để ý có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo nhìn mình từ phía bên kia cây cầu.

Trần Minh Hiếu đứng đó, thờ thẫn, ngây ngô, trơ dại, hai mắt ướt nhèm. Em chẳng buồn lau nó đi, chỉ luyến tiếc trông về bóng dáng thân thuộc ngày nào đang mỗi lúc một xa vời.

Có lẽ, em và chàng đều đã nhìn thấy nhau trong giây phút tíc tắc đó thế nhưng điều đáng tiếc đó là họ không thể chạy lại, không thể gục đầu khóc trên vai nhau mà chỉ có thể kẻ ở đầu này, người đứng đầu kia, bằng niềm yêu da diết nơi xa xôi ngắm nhìn nhau.

Giã em ở lại vuông tròn

Anh về xứ sở, không còn ra vô.

Đôi hàng châu sa cứ rơi triền miên không dứt, con ngươi vốn được trang điểm nhạt bỗng dưng ướt át. May là không ai nhìn thấy, Vy Thanh len lén nhìn bóng áo vải cồng cộc của Hiếu. Em đang nép mình bên kia cây cầu với gương mặt thẫn thờ chua xót.

Chàng khẽ lắc đầu, môi mỏng mím lại, lòng thầm nhắn nhủ cho đám cội dương lời xin lỗi cuối cùng.

Ai ơi thương lấy lúc ni

Nhịp cầu kẻ đứng, người đi sao đành?

Hiếu không còn gì để hy vọng nữa. Khoảnh khắc mà chàng nhìn em, em nhìn lại chàng, hai người tuy gần nhưng mà trong tâm trí lại cách xa nhau cả hàng vạn thế kỷ. Đến nỗi, khoảng cách xa xôi ấy như bóp chết lấy em.

Mặc dù còn thương người ta rất nhiều nhưng từ bao giờ cái niềm thương ấy cũng nhen nhóm vài câu dỗi hờn ích kỷ. Em nhớ Vy Thanh từng nói thương em từ lúc lúa còn đang độ xanh trên đồng. Giờ thì mùa lúa thơm đã chín lâu, oằn nặng hạt rồi mà một người cười trong cay đắng, người kia thì thản nhiên bước qua cầu về với phồn hoa náo nhiệt.

Hiếu không tin vào duyên phận đâu nhưng em tin vào hai tiếng "từ từ". Cả em và Vy Thanh từ từ gặp nhau, từ từ quen đến từ từ thân, từ từ yêu rồi cuối cùng là từ từ xa. Mối tình từ từ chín muồi đã khiến một người trẻ như em quên mất chuyện xuất thân của mình có đúng là dành cho chàng hay không.

Em chạnh lòng thương anh, thương lia thia đã quen với chậu vàng.

Rốt cuộc, phần đau đớn và lẻ loi nhất chỉ dành phần Hiếu.

Ai làm cho khói lên trời, cho mưa xuống đất, để rồi tình biệt ly...?

Tuy không muốn đến nhưng cái lòng yêu nhau thắm thiết vẫn không dứt ra được. Từ sớm, Hiếu đã theo tiếng đoàn người dập dìu đến trước cửa nhà Vy Thanh. Tiếng pháo hoa rền vang pha lẫn tiếng vui cười của bao người, họ áo quần xúng xính, thi nhau ca hát và chúc tụng không ngớt.

Anh đã thành vợ của người ta, quyền quý khoác lên mình cái danh kiêu kỳ "con dâu Hội đồng Lê", và em đã chính thức trở thành một kẻ đơn côi.

Hiếu muốn quay về cho đỡ gai mắt chướng tai, chân em muốn bước nhưng dạ thì cứ mong quay trở lại, ngoái nhìn một cái gì đó không thuộc về mình. Ai hiểu nỗi đau của em khi tình yêu được nuôi mầm theo năm tháng giờ đây đổ vỡ, trút lên mái đầu chỉ mới mười tám, đôi mươi và trả lại mộng mơ ban đầu chỉ bằng một mối tuyệt tình.

Người Hiếu thương nay đã theo ai. Dòng lưu bút in trên tấm phong thư ngày đó còn đậm màu mực cỏ. Vy Thanh rời đi, mang theo bao nhiêu ái ân cuốn trôi theo sóng nước mênh mông. Dòng sông yêu thương năm ấy, nay đã thiếu vắng một người khiến Hiếu buồn man mác.

Cơn gió lướt qua đôi bờ má trắng nhợt nhạt, để lại nỗi phiền muộn đến hao gầy thể xác. Em thẫn thờ một góc, tự hỏi liệu tình cảm này có chăng là khù khờ, là ngây dại, là va vấp tuổi trẻ?

Phận này cơ hàn mà, sao dám mơ mộng cao bay.

Bến cũ chiều nay đã không còn trông thấy được con đò nữa rồi, cũng giống như cái ngày mà đất nước chia ly thành hai miền chí tuyến, khốc liệt bởi những cuộc chia ly thảm thiết.

Đò ơi, sao mi không thương tiếc cho một người vô vọng, lại vội vàng tách bến sang sông?

Hiếu ngẩn ngơ nhìn tà áo bay bay trước mắt. Tấm áo em dãi dầu, đã sờn vai bạc màu héo rũ nên chắc đâu bằng lụa là gấm vóc người ta đưa sang.

Những ước vọng trong mơ bị đánh tan bởi tiếng chiêng trống vang liên hồi từ trong đoàn người, ngựa, tiếng tử quy não nùng giăng khắp phía như gieo vào lòng Hiếu một nỗi buồn thê thảm.

Một vài giọt rơi tí tách trên trán cao, Hiếu ngẩn ngơ, chân em như có đeo gồng, đứng trời trồng sau ao sen thương mến.

Mưa rồi...

Mưa? Mưa hay lệ rơi hoài trên áo ai bạc phếch? Gió buốt lạnh quyện với ngàn xác pháo cheo leo bên sông cũ, gieo rắc vào trái tim Hiếu bao phen thất vọng não nề.

Mùa trầu quanh năm vẫn vậy. Chỉ là khi thu về, trầu xanh rụng hết lá, đồng nghĩa với việc tình em cũng hết. Một miếng trầu đâu có đáng giá bao nhiêu nhưng nếu lỡ dở một lần thì là lỡ cả một đời.

Miếng trầu thắm oằn nặng trên đôi vai bé nhỏ của em, khiến Hiếu ngỡ như bản thân đang gánh một khối u hoài lớn lao.

Từ lời thề hẹn thuỷ chung, cho tới khao khát đồng sàng đồng mộng cũng đã phai tàn theo mỗi xác pháo rơi xuống.

Nay mới biết ngày đó là sai khi mình lỡ dại tin lời hứa hẹn của người ta.

Nay mới biết ngày đó là sai khi Hiếu đã không giữ Vy Thanh lại vào cái buổi định mệnh ấy.

Nếu là như thế thì Hiếu và Vy Thanh sẽ cách biệt vời vợi. Giờ phút này, mỗi người mỗi hướng, hai hướng đời và tình lại chia đôi, e rằng không bao giờ tái hợp được nữa.

Hiếu mím môi, nước mắt giàn giụa trên gương mặt hốc hác, tiều tuỵ. Mắt em lừ đừ, dõi theo chiếc áo đỏ thẫm khuất lặng sau mấy lùm tre, biết là đau lòng nhưng vẫn kỳ vọng rất nhiều trong một đồi tơ vương bị vỡ vụn.

Ví dầu ai đưa dâu bên bờ sông

Có còn thương em đâu sao mà trông?

Ngóng về bên ấy

Mà lòng thì đắng cay khi thấy anh sum vầy...

;;;

Mưa rơi lạnh buốt khung trời

Anh phụ em rồi, em còn biết tin ai?

oOo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net