[Chap 5- Kang mặt khỉ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại sau nửa năm biệt tích =))... Thực xin lỗi, nhưng thật sự mình rất bận a~



Trong căn biệt thự, không khí bỗng trở nên im lặng đến kì dị. Bầu trời vẫn trong xanh, mây vẫn lả lướt bay bay, chim kêu líu lo, lá rơi xào xạc.

-Nhà không có gương? - Ji Hyo vui vẻ tiếp tục đả kích.

Gary hừ lạnh, không thèm chấp, nhìn bộ dạng đắc ý tiểu nhân của cô, chỉ hận không thể một phát bóp cô nát vụn. Nhan sắc xinh đẹp mà miệng lưỡi chanh chua.

-Sao không trả lời hả? - Gary im lặng khiến Ji Hyi như người tự kỉe, cô đâm cáu.

Gary khinh bỉ, lấy khăn tay chấm chấm đầu ngón tay. Chậm rãi nhả ra từng chữ

-Cô thì biết gì về nghệ thuật chứ, tôi đây vô cùng rảnh rỗi, một ngày 24 tiếng đều siêng năng nhìn ngắm nhan sắc chim sa cá lặn của bản thân.

Ji Hyo đờ mặt. "Chim sa cá lặn"?? Có mà "chim chết cá ươn" thì có. Cái tên osin này, hẳn là không chỉ bị điên, mà còn vô cùng tự luyến, điên cuồng tự luyến!! Không được, nếu ngồi đây, cô nhất định sẽ chết! Chết vì hộc máu!! Chưa từng gặp con người nào mặt dày như cái tên osin này. Nghĩ là làm, Ji Hyo đứng lên, một mạch đi lên phòng.

Gary tròn mắt. Cậu nói gì sai sao?? Chỉ nói sự thật thôi mà?? Ơ, nhưng cậu là osin..À, người giúp việc riêng, người hầu ở Joseon lúc nào cũng kè kè bên cậu mà? Cho nên, bạn hoàng thân liến xách mông đi theo bạn hồ ly, chui tọt vào phòng. Lúc đứng nhìn Ji Hyo uống nước, Gary mới nhớ ra... Ờ thì, người kè kè cạnh cậu ở Joseon là thái giám mà??? Mà Kang Gary cậu, bây giờ khác gì thái... Không, không phải!! Gary đấu tranh tư tưởng, lắc đầu nguầy nguậy.

Ji Hyo vừa uống nước xong, quay đầu, nhìn thấy có một con đà điểu đang lắc đầu ở phía kia, liền hết hồn một phen. Vuốt vuốt ngực... Hóa ra không phải đà điểu... Là osin.

-Osin! - Cô kiêu hãnh gọi

-Không, không, không... -Gary vẫn đang đấu tranh tư tưởng

-Osin!!! -Ji Hyo mất kiên nhẫn

-Không! Tôi không phải thái giám!!! - Gary hét ầm lên

Ji Hyo vạch đen đầy đầu (Như này nè ==''). Điên, tự luyến, và bây giờ là tự kỉ đi??

-Yaahh, tên osin kia! -Ji Hyo chống nạnh, bộ dạng lưu manh gọi

-Vâng, dạ? - Rồi chợt tỉnh ra, Gary đỏ bừng mặt. Đường đường là hoàng thân, lại đi vâng dạ khi người ta gọi osin. - Đã bảo tôi là người giúp việc, không phải osin!! - Gary thẹn quá hóa giận

Mẹ ơi... Gary hoàn hồn. Mới ở bên con hồ ly... À, không, là chủ sang chảnh có ít thời gian, đã bị thuần hóa đến ngu si rồi, chế độ tự động vâng dạ, tự động sợ hãi, tự động vẫy đuôi tùy theo tâm trạng cái con người kiaaa!! Thật quá mất mặt đi!

-Hừ - Ji Hyo quay đi, nói -Osin so với người giúp việc vừa ngắn gọn vừa sang trọng hơn!

-Thật sao? Sao lại sang trọng hơn? - Gary ngơ ngác

Ji Hyo nhìn bộ dạng ngơ ngơ đó, không kìm nổi, trong lòng nổi lên tâm tư tà ác. Cười đến ngọt ngào, cười đến rùng rợn, chầm chậm nói, chầm chậm tiến lại phía Gary.

-Osin là tiếng Anh, là tiếng ngoại quốc đó, nghe sang trọng hơn tiếng Hàn nhiều, không phải sao? Người ta gọi đó là morden, hiểu không?

Gary không hiểu lắm, nhưng từng nghe mấy sứ giả nước ngoài nói tiếng ngoại quốc, rất ngầu. Liền vui vẻ tươi cười. Hóa ra osin là tiếng nước ngoài, vậy hoàng thân đây duyệt, cho phép gọi.

-May mắn cho nhà ngươi... À, cô là ta... À, tôi rộng lượng khoan dung đại ân đại đức tốt bụng hào hoa cute phô mai que dễ thương tốt tính dễ bảo... bla bla... Nên cho cô gọi là osin - Gary vui vẻ nói, nói xong mặt còn vô cùng tự hào, về nhà nhất định sẽ khoe với Jong Kook cái tên ngoại quốc của mình!!

Ji Hyo trong lòng vô cùng đắc ý. Quả nhiên là đồ ngốc... Cái gì mà hoàng thân hoàng thiết chứ, căn bản là điên quá nên chỉ làm được nghề osin. Cũng may được cái điệu bộ ngơ ngơ đáng yêu, rất muốn trêu chọc, không như những người khác, hết ngày chỉ biết sợ sệt nịnh nọt cô, rất nhàm chán, tẻ nhạt cùng giả tạo, không thích. Ji Hyo ngước mắt nhàn nhạt nhìn, bộ dạng kia, thiếu điều muốn mọc ra một cái đuôi mà ngoe nguẩy. Osin, ờ, làm osin có vẻ rất vui nhỉ??

-OÁP!! - Cô ngáp, ngáp rõ dài- Buồn ngủ rồi, đi ngủ đây!

Gary đang vô cùng happy! Nghe hồ ly đại nhân nói đi ngủ, càng happy, nói

-Vậy tôi ra ngoài...

-Đứng lại đó cho tôi. -Ji Hyo thập phần lười nhác mở miệng, cùng nhướng mắt nhìn Gary đờ đẫn vẻ mặt không hiểu. - Tôi muốn ngủ dậy sẽ nhìn thấy anh!

-A... - Gary liền tỉnh táo, nói - Vậy mấy giờ cô tỉnh dậy, để tôi còn biết mà vào trước vài phút để cô trỉnh dậy liền nhìn thấy?

Ji Hyo thiếu điều muốn ngất xỉu. Có cần ngốc vậy không? Căn bản là ngốc không có ai trả lương, sao thích ngốc thế? Bản năng à? Cơ mà, osin, ngốc quá có bị coi là thiếu đào tạo nghề nghiệp không?

-Ý tôi không phải vậy - Ji Hyo gằn từng tiếng

-Her... - Gary run cả người, lại dẫm đuôi hồ ly sao? Sao lại xù lông?? À không, sao lại cáu???- Cô làm sao mà xù lông... Á! Không, ý tôi là tôi không hiểu?

Xù... Xù lông?? Cái tên osin không có đạo đức nghề nghiệp này sánh cô với động vật???

-Osin! Đứng im cho tôi, không được đi đâu, đợi tôi ngủ dậy mới được tan làm! - Phán một câu xanh rờn xong, Ji Hyo trùm mền. Ngủ.

Gary vô cùng phẫn nộ!! Tại sao? Bóc lột sức lao động!! Ai oán dứ dứ nắm đầm về phía giường, ngay lúc Ji Hyo trở mình, dọa bạn hoàng thân tý nữa sợ đến ngất xỉu. Âm thầm vuốt vuốt tim, má ơi! Quá đáng sợ!!! Gary ngồi xuống sofa, mò mẫm đủ thứ, nhưng chung quy chẳng có gì cho cậu làm.

Ừm... Thật lòng mà nói, Song Ji Hyo hồ ly rất đẹp. Ngũ quan thanh tú, mắt to 2 mí, da trắng ngần, lông mi cong nhẹ, làn môi nhỏ nhỏ quyến rũ. Dáng vẻ khi ngủ của cô vô cùng nhu thuận, không còn vẻ lạnh băng, hơn thua hay đanh đá phòng bị như khi thức. Rất đẹp. Nếu ở Joseon, chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành! Chính là vẻ đẹp hiếm có, không phải đại trà, bản thân tự nhiên toát lên sự thanh tao ca quý lại có chút xa cách diễm lệ. OAAA~ Trong lòng âm thầm ngưỡng mộ, quả thật muốn nhéo cái má phính kia!! Á~ Không, hồ ly, lại dám quyến rũ taaaaaaaaaaa!!!

Gary nhẹ nhàng nuốt nước miếng, má ơi, lực sát thương rất lớn! Quả thực là xinh đẹp động lòng người, nếu như tính tình ngoan ngoãn, nhất định càng điên đảo cuốn hút! Gary bất giác tiến lại gần, dùng một ngón tay chọt chọt cái má phính trắng nõn kia. Rất mềm, quá mềm đi!!!

Lại quên thân quên phận, soi mói kĩ gương mặt đang say ngủ kia... A~ Dưới mắt tự dưng lại có ít quầng tâm cùng một sợi lông mi rớt xuống!! Gary cúi sát mặt, săm soi cái quầng thâm phá hủy sự hoàn hảo kia, vô cùng đắc ý. Ha, hồ ly, cô không hoàn hảo!

Chớp chớp mắt... Ji Hyo vừa tỉnh, mơ hồ thấy một con khỉ được cạo sạch lông lá đang săm soi mặt mình, lại cười vô cùng tiểu nhân... ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.

-AAAAAAAA!! - Gary cùng thét ầm!! Hồ ly, tỉnh thì tỉnh, sao lại hét!!

-Đi, đi mau!! Khỉ chưa tiến hóa!! Sao lại ở đây?? - Ji Hyo nói năng lộn xộn

Gary hóa đá... Khỉ chưa tiến hóa?? Cô ta... Cô ta dám sỉ nhục nhan sắc được Joseon tung lên tận trời mây??? Thật là hỗn xược!!!

-Hồ ly, cô gọi ta là gì?? - Gary không biết lấy dũng khí ở đâu, hét ầm

-Yahh! Osin, hù ma dọa khỉ không nói đi, sao dám gọi tôi là hồ ly???!!- Ji Hyo tức giận, quắc mắt nhìn Gary đang vô cùng khí thế.

O__O... Kang Gary, thật không có tiền đồ, cúi thấp đầu, dường như muốn quỳ xuống mới hả lòng... Cái cô hồ ly này, ánh mắt cũng quá đáng sợ đi!!

-Ý tôi... là... là...

-Là gì? - Ji Hyo có hứng, muốn trêu chọc, mặt lại lạnh tanh

-Chính là muốn nói, tiểu thư đại nhân, khuôn mặt khỉ này đã khiến cô sợ rồi!! - Nói xong không khỏi xin lỗi ba đời tổ tiên, lại thầm khinh bỉ bản thân quá là nhụt chí!!

-Hừ. Nước - Ji Hyo nén cười, nói cộc lốc. Gary vừa quay đi, liền ôm bụng cười. Osin à osin, đừng đáng yêu ngơ ngác như vậy được không? Sẽ không kìm được mà trêu chọc a~


-Come back~~~ Mai mình thi rồi :))... Uh... Ngủ ngon <3 ~ Chap ngắn, thông cảm nhé, sẽ cố ra đều và nén ý tưởng drop lol :v -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net