[LONGFIC] Người Tôi Yêu [Chap 28], YoonSic, TaeNy, YulHuyn | PG |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 28

“When You’re Gone”

Tình yêu của tôi, chưa kịp nói lời thề bên nhau trọn đời trọn kiếp đã phải cất lên lời ly biệt…

Lần này ly biệt, gặp lại liệu có thể sao?

Tình yêu của tôi…

Liệu có thể…

.

.

.

.

Tiếng chuông nhà thờ cứ vang vọng…

Đêm Giáng Sinh, mọi căn nhà được thắp sáng bởi những ánh đèn chớp sặc sỡ, mọi người sưởi ấm nhau trong tiếng cười và hạnh phúc. Một đêm Giáng Sinh thật an lành, cứ như thế lặng lẽ trôi qua…

Bóng dáng nhỏ bé run rẩy ngồi co ro trước khoảng sân rộng lớn, cũng lặng lẽ trải qua đêm Giáng Sinh… một mình…

Jessica vùi sâu gương mặt trắng toát vào cổ áo, tiếp tục những nét vẽ nguệch ngoạc lên lớp tuyết dày

Đôi mắt long lanh cứ nhìn vào một nơi vô định…

Người cô yêu chắc đang lẻ loi ở đâu đó ngoài kia, chắc đang rất lạnh

Năm nay Jessica đã ước điều ước Giáng Sinh thật sớm, cô ước có thể ở bên cạnh cầm tay, sưởi ấm đôi vai ấy

Nhưng giờ chỉ mình cô ngồi đây chờ đợi, đôi môi mỏng đếm nhẩm theo từng tiếng chuông.

10 phút… 30 phút… 1 tiếng… 3 tiếng… 5 tiếng…

Yoona đã nói sẽ về, cô sẽ đợi. Đợi được ở bên nhau, để rồi ngày mai chia lìa.

Jessica đột nhiên mỉm cười, phải, dù chỉ một đêm nay thôi, dù chỉ là vài tiếng đồng hồ còn sót lại, cũng đủ để lại sau lưng những tiếc nuối mà ra đi

Cô xoa tay, thở ra làn khói dày, Yoona sắp về đến rồi

Yoona về trễ vì phải chen chúc giữa dòng người tấp nập đêm Giáng Sinh

Yoona không nghe điện thoại vì mải mê làm gì đó mà lại quên mất thời gian

Yoona không nói lời nào mà đi mất vì chuẩn bị cho cô một món quà đặc biệt để làm cô ngạc nhiên

Jessica tự nói với mình, hết lần này, đến lần khác

Yoona sẽ về, cô sẽ đợi

.

.                            

.

.

“Sao lại ngồi ở đây vậy?”

Jessica nheo mắt, miệng cười tươi nhìn con người đang ngồi xổm trước mặt mình

Đúng là nụ cười ấm áp này rồi, Yoona của cô về rồi

“Đợi Yoong” – Cô trả lời một cách đáng yêu

Yoona thở nhẹ, môi mím lại – “Còn 30 phút, vẫn kịp đón Giáng Sinh. Vào nhà thôi”

Yoona chống một tay đứng lên rồi kéo Jessica dậy, chăm chú nhìn gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt long lanh nước

“Em không sao, chỉ là chân bị tê chút thôi” - Jessica nuốt khan, tay xoa lên chân mình, nhanh chân bước lên trước

Yoona mỉm cười đi theo sau - “Yoong xin lỗi, vì một số chuyện nên về trễ”

Jessica không quay lại, cô lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuống – “Em biết… Yoong sẽ về”

Lời nói cất lên nhưng có gì đó cứ nghẹn đắng trong lòng khi Jessica nghe tiếng bước chân Yoona trầm ổn phía sau…

.

.

.

.

Jessica chạy nhanh vào nhà, cầm lấy đĩa bánh đã nguội – “Nhanh thôi, Yoong ngồi nghỉ một lát đi” – cô vừa nói vừa định đặt đĩa bánh lên bếp

“Không cần” – Yoona siết áo khoác, chậm rãi ngồi xuống bên bàn ăn – “Yoong đói lắm rồi” – vừa nói vừa vỗ nhẹ lên chiếc ghế bên cạnh – “Đến ngồi cạnh Yoong”

“Yoong đói đến thế cơ à?” – Jessica bật cười

“Em lại đây đi” – Yoona đặt chiếc hộp sau lưng, bàn tay còn lại cố ép chặt bên hông

Jessica mỉm cười đi đến, đặt đĩa bánh xuống bàn

“Yoong sao thế?” – Jessica nghiêng đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt nâu đầy vẻ mỏi mệt

“Không… chỉ là Yoong hơi mệt thôi”

“Ừm, ăn nhanh đi rồi nghỉ ngơi” – Jessica lo lắng nhìn những giọt mồ hôi trên trán Yoona

Một tay Yoona giữ chiếc hộp, một tay túm chặt lấy vết thương

“Đút cho Yoong~”

Jessica mỉm cười, tay run run gắp một miếng bánh

“Nào, há miệng ra”

“Ùm”

Yoona vừa cười vừa ăn như một đứa con nít

Jessica rơi nước mắt

“Em … sao thế?”

“Không… không có gì”

“Không… có gì… sao lại khóc?”

“Có phải em không nên cùng Yoong về đây không…?”

Yoona hơi ngẩng người, khóe môi run rẩy – “Em không về… thì ai làm bánh… cho Yoong…”

Yoona định lau đi giọt nước mắt của Jessica, chợt nhìn thấy ngón tay màu đỏ thẫm, lại chậm rãi rút trở về

“Đây là món quà …tuyệt nhất mà Yoong được nhận…  Cảm ơn em”

“Thế còn quà của em đâu?” – Jessica gượng cười, tự mình lau hàng nước mắt lấm lem trên mặt

Yoona đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, bàn tay gầy không còn chút sức lực

“Đây là… chiếc hộp lần trước” – Giọng Jessica xúc động

“Yoong đã sửa nó. Em … mở ra xem đi” – Yoona nói yếu ớt

Jessica cắn chặt môi, ngăn nước mắt rơi. Cô biết, con người ngốc nghếch này… vì làm cô vui mà… lại làm những việc ngốc nghếch như thế… quá ngốc nghếch

“Yoong không cần lúc nào cũng nghĩ cho em…” – Jessica nói nhẹ nhàng, đáp lại vẫn là nụ cười quen thuộc

Chiếc hộp bật mở

Jessica mỉm cười nhìn hai hình gỗ, lòng cô quặn lên đau đớn

Hai tay lại nắm chặt lấy nhau, không gian xung quanh cứ xoay chuyển, chúng cứ nắm chặt lấy nhau như thế, không bao giờ xa rời nữa.

Những âm thanh du dương cất lên như tiếng lòng ai đó…

“I always needed time on my own

I never thought I'd need you there when I cry

And the days feel like years when I'm alone

And the bed where you lie is made up on your side

When you walk away I count the steps that you take

 

 

Do you see how much I need you right now?”



Yoona tựa đầu lên bờ vai nhỏ bé bên cạnh – “Thích không?”

Người Jessica run lên, chầm chậm gật đầu, cô không biết nói gì hơn nữa, mọi cảm xúc như trào dâng vào khoảnh khắc này. Có cảm động, có hạnh phúc, có nuối tiếc, có đau khổ… có thương yêu…

Họ cùng mỉm cười nhìn hai hình gỗ đang xoay vòng

“Nếu được chọn lựa ….. một lần nữa… em… có muốn yêu Yoong không?” – Yoona khép hờ mắt

“Đó là định mệnh… không thể lựa chọn được Yoong à” – Jessica đáp nhanh mà không cần suy nghĩ, tay khẽ vuốt ve lên mái tóc ướt đẫm vì tuyết lạnh

Giữa muôn vạn người trên Trái Đất này, cô chỉ yêu duy nhất một người, rốt cuộc là vì sao? Vì Yoona đáng thương, vì Yoona có nụ cười ấm áp, vì những tiếng lòng mà không cần nói cô vẫn có thể nghe được, hay là vì những cử chỉ quan tâm mà Yoona dành cho cô? Nếu quay trở lại, cô sẽ yêu Yoona? Cô yêu Yoona vì những điều ấy, hay chỉ đơn giản, đó chính là Yoona, không phải một người nào khác?

 

Bàn tay Jessica từ lúc nào cũng đã trở nên lạnh toát, cứ không ngừng run rẩy. Cô hít sâu, vươn tay đặt bên người Yoona, nơi một dòng nước ấm cứ không ngừng chảy xuống

“Đau lắm phải không?” – Một từ nói ra như rút đi một phần cuộc sống của cô

Yoona lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng

“Em biết rồi à?”

Những giọt nước mắt thay cho câu trả lời…

Dáng vẻ Yoona bước đi loạng choạng vào cổng, Yoona nặng nhọc thở từng hơi, máu Yoona không ngừng chảy…

Tất cả cô đều biết

“I've never felt this way before

Everything that I do reminds me of you

And the clothes you left, they lie on the floor

And they smell just like you, I love the things that you do

When you walk away I count the steps that you take

 


Do you see how much I need you right now?”

 

 

 

 “Yoong không sợ đau… em đừng khóc nữa” – Yoona vẫn cười

“Không sợ đau… không có nghĩa là không đau” – Jessica hôn lên những giọt mồ hôi lạnh toát trên gương mặt tái nhợt - “Yoong… sao không đến bệnh viện mà lại… về đây?” Jessica càng ôm chặt hơn, cô gắp một miếng bánh cho Yoona

”Yoong… sợ… em lo…” – Yoona vừa ăn vừa nhìn cô – “Yoong sợ không được… ăn bánh em làm…”

Hơi thở dần dần yếu đi

“Yoong sợ… sẽ không… được gặp em…nữa…”

Nỗi đau cào xé tâm hồn nhưng Jessica không cho phép mình bậc ra tiếng nấc – “Ngốc nghếch”

“Yoong… rất muốn… có thể… được nghe em… sau này…mắng như thế…mỗi… ngày”

Máu…

Từng giọt…

Rơi xuống sàn…

Yoona không giữ vết thương nữa…

Cô dùng hai tay nắm lấy bàn tay thân thuộc

“Em có… xem… bức tranh chưa?” – Yoona thở nhẹ, lại đột nhiên mỉm cười

Jessica siết lấy bàn tay gầy thân thuộc, hôn lên đó, nhẹ nhàng gật đầu

“Em biết không… dù cho… chó sói có … rất…rất nhiều đồng loại xung quanh mình… nhưng… suốt đời của nó… chỉ yêu một lần duy nhất… và tình yêu sẽ kéo dài… mãi mãi”

“We were made for each other

Out here forever

I know we were

 

And all I ever wanted was for you to know

Everything I'd do, I'd give my heart and soul

I can hardly breathe I need to feel you here with me”

“Sica… được …gặp gỡ, được yêu em… là thời gian hạnh phúc nhất trong đời Yoong”

Yoona vô thức cất lên những tiếng rên nhỏ, càng ngày càng nặng nhọc

Tình yêu của cô không giống như những bộ phim tình cảm lãng mạn, hai người yêu nhau khi vô tình nhặt một quyển sách, hay một người chủ động nhường ô trong ngày mưa, hay những mối tình vừa gặp đã yêu…

Tình yêu của cô bắt đầu giữa những cơn mưa tuyết lạnh giá, cứ như ngọn lửa le lói, không dám bùng cháy, nhưng lại không thể dập tắt.

Đó là cách mà cô đã yêu, yêu say đắm không thua kém một bộ phim tình cảm nào.

Tình yêu này đến là đúng, hay là sai, lúc này cô vẫn không thể trả lời.

Nếu không yêu Jessica, cô có phải chăng chịu đựng những đau đớn như bây giờ?

Nếu không yêu Jessica, cô có phải chăng sẽ không được hạnh phúc như bây giờ?

Tình yêu của cô, có yêu, có vui, có buồn, có giận… thật sự sẽ viên mãn nếu có thứ gọi là mãi mãi

Chính vì không có… nên tình yêu của cô như bị định sẵn một kết cuộc buồn thảm đến như vậy

.

.

.

.

 “Yoong mệt rồi… Yoong …m …. mu…muốn ngủ” – Người cô run lên vì lạnh, đôi mắt nặng trĩu không thể gắng gượng được nữa

Jessica vẫn im lặng, không gian chỉ còn những tiếng chuông cứ vang vọng

Đêm sắp tàn.

Người Jessica run lên từng cơn, hơi thở bên tai cô cứ yếu dần, rồi từ từ lặng lẽ

“Yoong…?”

Jessica không dám cử động, tim đập mạnh như muốn làm vỡ tung lồng ngực

“Nhớ gọi …Yoong …dậy nha” – Yoona không mở mắt, cô rút sâu vào người Jessica hơn, cố hít lấy mùi hương thân thuộc, mặc cho từng cơ thịt cứ thắt chặt.

Yoona có thể cảm nhận từng giọt nước mắt ấm nóng của Jessica đang chảy, nhỏ xuống từng giọt bỏng rát cả lòng cô. Hơi thở Jessica cũng đứt quãng.

Chắc chắn Jessica còn đau hơn cô gấp ngàn lần

“Yoong cứ ngủ đi… nhưng ngủ ít thôi đó… chỉ ngủ đến khi khỏe lại thôi”

Yoona mỉm cười

“Khi Yoong tỉnh dậy… Yoong sẽ đến…tìm em”

“When you're gone

The pieces of my heart are missing you

And when you're gone

The face I came to know is missing too”

“Có thể… ở một thế giới… song song nào đó… chúng ta… sẽ được… ở bên nhau”

“Ở bên nhau... mãi mãi”

Người Yoona cứng đờ, cô lấy ra mảnh giấy loang lỗ màu đỏ tươi từ trong túi áo. Màu đỏ cứ như những đóa hoa nở rộ trên mảng băng tuyết trắng xóa

Cô gái kia nhận lấy với bàn tay run rẩy

Yoona siết chặt tay Jessica hơn

Cô mỉm cười… bình yên

“When you're gone

All the words I need to hear will always get me through

The day and make it ok

I miss you”

Tay Yoona thả rơi hờ hững

Vai Jessica chùng xuống, đầu Yoona gục hẳn lên vai cô

Bàn tay bê bết máu lìa khỏi bàn tay đang nắm chặt

Trải qua bao nhiêu chuyện, thì ra buông tay lại dễ dàng đến như thế, nắm giữ mới là khó khăn. Có thể nắm giữ đến cuối cùng mới là chuyện khó khăn nhất

Jessica lặng người, cô hít thật sâu rồi chầm chậm mở mảnh giấy, đôi mắt trống rỗng đặt vào từng con chữ, đến khi mọi thứ trước mắt nhòe dần vì nước

Jessica đặt lá thư xuống

Cô cười

Nụ cười đau đớn, nghẹn đắng

Cô còn chưa dám nói với Yoona… - “Em không muốn ở lại một mình… Hãy ở bên cạnh em…”

Thật sự cô muốn ích kỷ một lần, không muốn nghĩ cho Yoona nữa, cứ làm cho Yoona không yên lòng, không dám bỏ cô một mình, không phải là được rồi sao? Cứ làm ra vẻ cứng rắn, giờ thì Yoona bỏ cô thật rồi…

Tim cô đập càng mạnh, càng đau, càng khiến hơi thở cô cũng yếu dần

Jessica vuốt nhẹ lên má Yoona, đắp chiếc áo của mình cho cô ấy

Tiếng chuông ngân vang cả đêm từ lúc nào đã dừng lại, chỉ còn sự cô đơn lạnh lẽo và những tiếng khóc kéo dài đến nao lòng…

“Yoong… ngủ ngon…”

“We were made for each other

Out here forever

I know we were

FOREVER”

 

 

.

.

.

.

“Gửi tới cô công chúa ngốc nghếch đang nằm ngủ bên cạnh Yoong

 

Sica à…

 

Đến lúc em đọc lá thư này thì có lẽ hai chúng ta đã chia xa, Yoong sẽ sống cuộc sống của mình, còn em sẽ cử hành hôn lễ…

 

Có thể đây sẽ là lần cuối cùng… hai chúng ta còn cảm nhận sự tồn tại của nhau…

 

Vì thế, Yoong muốn nói…

 

 

 

Cảm ơn em

 

Sica… Em bước vào cuộc đời Yoong thật bất ngờ, rồi cũng bất ngờ làm trái tim Yoong lỗi nhịp, làm cho Yoong biết sống vì người mình yêu thương, giúp Yoong bước ra khỏi thế giới lạnh lẽo băng giá… biết yêu một con người bằng tất cả trái tim, bằng tất cả yêu thương bao năm qua trong cuộc đời…

 

 

Nhưng…

 

 

Xin lỗi em

 

Xin lỗi vì Yoong đã xuất hiện trong cuộc đời em …Xin lỗi vì Yoong đã yêu em, đã mang lại cho em nhiều đau khổ, đã gây cho em một vết thương quá lớn…Xin lỗi vì không thể cho em một hạnh phúc trọn vẹn…

 

Nhưng Yoong biết rằng… Rồi sẽ có người khác yêu em, sẽ không làm em đau khổ như Yoong đã từng…

 

Vậy thì em hãy cứ quên Yoong đi… cứ để cho từng phút, từng giờ, từng ngày, từng câu nói, từng cử chỉ, từng kỉ niệm giữa hai chúng ta đến bên và sưởi ấm cho Yoong… giống như em ngày trước… chỉ cần một mình Yoong lưu giữ mọi thứ thôi…. Vì khi quên Yoong, em mới có được hạnh phúc…

 

Sau này .. nhớ phải dậy sớm, tự đánh răng rửa mặt, đi lại cẩn thận… Yoong không muốn cõng em về nữa đâu… nặng lắm…

 

Vậy nên…

 

Hứa với Yoong nhé… hãy sống thật vui vẻ…

 

Quên Yoong đi

 

 

 

 

Tạm biệt em…

 

Jessica…”

Chap 29: “Mọi thứ sẽ ra đi… Nhưng tình yêu ở lại”

Comingsoon

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net