Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 20

Hôm nay đáng ra là ngày Tiffany phải khám tổng quát nhưng khi bác sĩ điều trị vào phòng lại không thấy Tiffany đâu. TaeYeon khi đó đang cùng SooYoung gặp bác sĩ Jung để hỏi về tình trạng của Tiffany hiện thời. Theo bác sĩ Jung nhận xét, tinh thần Tiffany đến lúc này có gì đó không được bình thường, cô sợ bệnh trầm cảm mỗi lúc sẽ một nặng hơn. Lúc nhận điện thoại việc Tiffany mất tích, TaeYeon gần như phát điên vội kéo SooYoung và bác sĩ Jung tới phòng bệnh, chẳng những Tiffany mất tích mà bộ đồ tây hôm trước TaeYeon mang vào cho Tiffany cũng biến mất cùng với chủ nhân, TaeYeon đoán Tiffany đã lén ra ngoài...nhưng Tiffany có thể bỏ đi đâu ?

Dĩ nhiên, dưới sự điều động của SooYoung, toàn bộ đàn em trong xã đoàn đã chia nhau ra tìm Tiffany khắp mọi nơi, từ những quán bar nhỏ cho tới các disco hay những nơi mà Tiffany có thể tới.

Tại bến tàu, gió lồng lộng vút qua bên tai.

Nhìn những sợi tóc cứ cố sức giằng co khỏi sự bó buộc của dây buộc tóc để rồi cứ không ngừng tung bay trước mặt, Yoona rất không thích thú mà thấp giọng rủa một tiếng, rồi sau đó lập tức bước lên chiếc du thuyền của mình.

Từ sau khi được mình chỉnh sửa lại và được Tiffany xem xét qua, nó đã có được một cái tên khá là kỳ dị --- Mirror, không thể nói là thích hay là không thích cái tên này.

Yoona cúi người tháo neo ra, hai ba bước nhảy thì đã phóng lên thuyền rồi nhìn nó dần dần rời xa bến.

Nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, sau khi đã xác định không có một mai phục nào, Yoona mới bước vào khoang thuyền.

Máy định vị, ống nhìn xa, máy nghe trộm, máy cảm ứng tia hồng ngoại, tất cả các loại công cụ quái dị của nghề trinh thám đều có đủ ở đây, thì vốn dĩ nghề phụ của cô là trinh thám mà.

Hai giờ ba mươi, chiếc đồng hồ điện tử trên tường phát ra một ánh sáng màu đỏ chói lòa, Yoona cởi áo khoác, mở cái rương cổ ở một góc ra chọn cho mình hai khẩu súng đặt ở thắt lưng, một ống thuốc mê, một khẩu M648. Đó đều đã được Yoona cải tạo lại, nó nhẹ, sức uy hiếp lớn, đều là những người bạn đồng hành tốt dành cho người săn từ xa.

Yoona cười cười, động tác sờ vào khẩu súng lạnh băng ở thắt lưng là một động tác dịu dàng đến khiến người ngoài sững sờ.

Âm thanh của cơ khí đã vọng lại, từ xa đến gần, âm thanh yếu ớt đó dễ dàng bị tiếng rống của gió biển, tiếng sóng vỗ bờ che lấp đi, nhưng hoàn toàn không thể trốn khỏi đôi tai cực thính của cô. Vì là thói quen được luyện ra trong những năm cải tạo vũ khí, do đó chỉ bằng vào âm thanh, cô đã có thể chính xác mà nói ra hiệu của nó.

Khóe môi của Yoona nhoẻn lên một nụ cười suy tính, cô ngồi đến trước công cụ bắt đầu vẽ, ngay khi chiếc du thuyền của đối phương còn chưa đến gần, sóng điện từ nhiễu loạn đã được bắn qua đó, dễ dàng che lấp đi toàn bộ những máy cảm ứng cơ khí trên thuyền, sau đó cô ấn vào nút bấm màu đỏ, cái ngư lôi (torpedo) mang đầy đủ những cơ khí giám sát bên dưới đáy thuyền đã lập tức tiếp cận tới đó với tốc độ kinh người, chỉ vài giây ngắn ngủi đã nhanh chóng phục dưới đáy thuyền của đối phương, màn hình thoắt chốc bật lên, hình ảnh âm thanh đầy đủ.

Rót cho mình một ly nước ấm, Yoona tùy ý mà ngồi xuống sàn, dựa lưng vào tường giám sát nhất cử nhất động của đối phương, tia sáng màu vàng kim ấm áp lẻn vào bên trong qua lớp điện lộ quán xuyến dày đặc, rọi lên nước da trắng nõn trên cổ của cô, sáu chữ cái trên chiếc lắc bạc H - U - N - T - E - R vô cùng khí thế hiện ra.

Cô quay sang nhìn người đang ngồi trên du thuyền rồi nở một nụ cười lẳng lơ:

_ Những lúc Fany im lặng thật sự nhìn rất quyến rũ.

Tiffany nhếch môi nở một nụ cười thật lạnh. Cô không thể nói được, thật sự là một điều vô cùng hối tiếc, vì nếu không chắc cô sẽ trả lời lại câu nói này của Yoona bằng một thái độ rất ngọt ngào, nhưng cô cũng đưa tay đón nhận bàn tay của Yoona đang đặt trên người mình với vẻ rất hợp tác

_ Em biết Fany xảy ra chuyện, em thật sự đau lòng lắm đó...nhưng Fany an tâm, em nhất định sẽ giúp Fany tìm ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này. 

Tiffany lấy điện thoại, bấm lên đó dòng chữ:

" Cám ơn em" 

Yoona mỉm cười:

_Em biết, Fany không cần phải cám ơn em mà. Em rất thích món quà này của Fany.

Yoona đưa chiếc lắc bạc lên, cô cũng không hiểu vì sao Tiffany lại thích ví cô như một thợ săn, nhưng dần dần, Yoona cũng cảm thấy điều này rất thú vị và đặc biệt hơn hết, cô thích mọi thứ từ Tiffany. 

_ Đi một vòng nữa thôi rồi em sẽ đưa Fany về bệnh viện...em biết Fany chưa được xuất viện đâu.

Tiffany khẽ lắc đầu, cô ghi vào điện thoại điều gì đó trước ánh mắt ngạc nhiên của Yoona:

_Fany muốn đến đó thật sao ?

Tiffany gật đầu, đôi mắt đầy cương nghị. Yoona chỉ có thể thở dài một tiếng....ai bảo cô là sát thủ thì không cần phải nghe theo ai ? Mối làm ăn này coi như cô bị lỗ, không được tiền mà còn phải chìu theo ý của Tiffany...

Trong khi đó, ở nhà, TaeYeon vẫn đang lo lắng, thấp thỏm đứng ngồi không yên. SooYoung gần như đang nổi điên chửi bới hết đàn em này tới đàn em khác, Kenny và Steven đã ra ngoài tìm. Điện thoại thì Tiffany không bắt máy, sợi dây chuyền Tiffany cũng không mang theo. Hết cách. TaeYeon chỉ biết ngồi chờ và thầm cầu nguyện cho Tiffany không xảy ra thêm bất cứ chuyện gì.

Mặc kệ cái điện thoại trong túi đang rung lên, Tiffany vẫn mặc nhiên như thể không có chuyện gì. Một kĩ năng mà cô đã học được trong những ngày tháng làm chủ xã đoàn, và sinh tồn ở Dạ Đảo, không cần biết những gì xảy ra xung quanh, chỉ cần làm điều mình muốn, tự đắm chìm trong chính thế giới của mình..

"À không phải, đúng hơn em phải nói là thế giới của em và Yuri mới đúng "

Sau khi tới đây, Tiffany đã đuổi Yoona về để mình được ở cùng Yuri, cô không muốn vào ngày đặc biệt này lại có kẻ thứ ba xen vào phá vỡ cái không khí của hai người.

" Đây là nơi thật sự thuôc về em và Yul, nơi bí mật chỉ em và Yul biết "

Ngồi trên sườn đồi nhìn xuống, đã lâu rồi Tiffany mới được thấy cảnh vật bao la, rộng lớn nhất thế, bỏ qua tất cả những lo toan, phiền muộn, mặc kệ người ta đánh giết lẫn nhau, Tiffany chỉ muốn được bình lặn, ngồi đầy cùng Yuri ngắm cảnh hoàng hôn.

"Yul...sinh nhật vui vẻ "

Tiffany mỉm cười đặt bó hoa tường vi xuống cạnh bên.

"Hôm nay là sinh nhật Yul mà, chắc không phải ai cũng nhớ, em biết giờ này SooYoung và đám người trong xã đoàn đang nháo nhào đi tìm em khắp nơi, nhưng em cũng không muốn bận tâm suy nghĩ quá nhiều. Em chỉ muốn được ở cạnh Yul thôi. Đã có lúc em tưởng mình sẽ được gặp Yul sớm hơn. Không ngờ mạng em lớn tới nổi bị thương tới vậy mà cũng không chết được. " 

Nụ cười của Tiffany có vẻ buồn hơn.

" Đã bước một chân vào quỉ môn quan, vậy mà Diêm Vương cũng không chịu nhận, có phải dạng người như em đáng ghét tới mức vậy không ? Ở một nơi nào đó, Yul vẫn còn chờ em chứ ? 

Flashback

_ Sao Yul lại đưa em đến chỗ nào ? Chẵng có gì thú vị cả _ Tiffany nũng nịu nói trong khi Yuri có vẻ đang tận hưởng không khí trong lành ở vụ ngoại ô. Cũng có lúc, Tiffany phải cảm thấy hơi ngán cái tính lãng mạn và nghệ sĩ của Yuri , những gì Yuri làm, Yuri nghĩ, không thể giống những người bình thường.

Yuri lấy bình giữ ấm, rót ra hai tách cafe làm Tiffany càng muốn nổi điên:

_ Uống cafe mà phải lên tận chỗ này uống sao ?

Yuri mỉm cười không đáp, vẫn bình thản uống li Blue Mountain của mình, thỉnh thoảng lại làm ra vẻ mặt rất thích thú trong lúc Tiffany cứ cau có vì bị mấy con muỗi chết tiệt quanh đây làm phiền. Ánh nắng chiều dần dần chuyển sang màu cam nhạt, Yuri vươn vai đứng dậy, đi lại xe lấy cây vĩ cầm ra. Giờ phút này, Yuri là một người nghệ sĩ thật thụ với ngón đàn tài hoa, điêu luyện khiến Tiffany phải xao xuyến tâm hồn...

Gương mặt ấy, cách mà Yuri chơi một bản nhạc, vừa tập trung, vừa nhắm mắt lại để tâm hồn mình hòa theo từng điệu nhạc du dương và theo từng cơn gió nhè nhẹ thổi lên sườn dốc khiến bao bực dọc của Tiffany tan biến hết. Tiffany nhẹ nhàng đặt lên nằm xuống bải cỏ, nhắm mắt lại để tâm hồn được hòa mình vào gió, vào tiếng nhạc của Yuri...

End Flashback

"Đã không ít lần, em muốn đi tìm Yul nhưng không lần nào em làm được, đôi lúc ngồi nghĩ lại, dường như hôm qua, Yul mới vừa ở cạnh bên em, chớp mắt một cái, đã không còn được gặp Yul vì sao Yul lại không cho em bắn kẻ đã bắt cóc Yul? Yul chạy ra đỡ viên đạn đó cho hắn là vì em hay vì một lí do nào khác ? " 

Nước mắt của Tiffany lại rơi xuống, tim Tiffany đau nhói và nếu không có một bàn tay bất ngờ ôm Tiffany vào lòng, có lẽ Tiffany đã ngất đi vì cơn đau bất ngờ ập tới.

"Là ai vậy ? Là Yul tới tìm em đúng không ? " 

Tiffany chịu không nổi nữa...Cô ngất lịm đi vì mệt mỏi và cơn đau đang hành hạ, trong mơ màn, cô nghe có ai đó đang gọi tên mình và đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Thoáng nghe đâu đó có tiếng đàn vĩ cầm hòa trong tiếng gió nghe thật êm tai.

"Tiếng đàn đó...nhất định là của Yul...chắc chắn là vậy"

Tiffany suy nghĩ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, trong mơ, cô vẫn cố gắng mở mắt để được nhìn kĩ gương mặt người đang ngồi cạnh bên mình nhưng mọi cố gắng đều vô vọng. Đáng ghét thật, cô không muốn uống thuốc là để bản thân được tỉnh táo, vậy mà đến cuối cùng, cô lại không thể mở mắt để được nhìn kĩ gương mặt của Yuri.

Nếu Yoona không nhắn tin nói cho SooYoung biết Tiffany đã đi đâu, có lẽ giờ này cả đám người trong xã đoàn vẫn còn đang lục tung mọi ngỏ ngách trong thành phố. Bây giờ đã tìm được Tiffany, ôm Tiffany trong lòng, TaeYeon lại cảm thấy không vui. 

"Suốt chặng đường đi, em luôn gọi tên Yuri...dường như trong lòng em, bao giờ cũng chỉ có một mình Yuri, không hề có chỗ cho tôi" 

Lấy tay lau những giọt nước mắt trên má Tiffany, TaeYeon thở dài khẽ nói:

_ Có lẽ, ở một nơi nào đó, Yuri vẫn đang đợi em nhưng liệu Yuri có vui không khi nhìn thấy em ra nông nổi này ? 

SooYoung ngồi phía trước, cô nhìn thấy gương mặt đầy tâm sự của TaeYeon, cô cũng không biết nên nói gì để TaeYeon hiểu rằng Yuri đã là quá khứ, hiện tại và tương lai, người ở cạnh Tiffany không thể là Yuri. Nhưng rõ ràng rằng, trong long Tiffany, Yuri luôn giữ một vị trí vô cùng quan trọng và cái chết của Yuri vẫn luôn hành hạ Tiffany, từng phút, từng giây như một vết thương ngày một lở loét không thể nào lành lại được.

Đến khi đã đưa Tiffany về bệnh viện, khi thấy Tiffany bình yên, an toàn ngủ một giấc thật say trên giường bệnh, TaeYeon mới có thời gian quay về nhà một lúc để thay đồ và lấy mấy tập hồ sơ ngày xưa sếp Choi đã đưa. Cô ngồi cạnh bên Tiffany, suốt đêm đó, TaeYeon đọc đi đọc lại những thông tin về Yuri, không phải là cô ghen tức mà cô chỉ muốn tìm hiểu về Yuri nhiều hơn một chút. Ở đâu đó trong con người của Yuri, TaeYeon nhận ra có hình ảnh của bản thân mình.

"Chắc chắn, cả tôi và Yuri đều yêu em, nhưng theo hai cách khác nhau. Nếu lúc trước tôi chân thành với em hơn, thành thật nói ra khi em gặng hỏi, có lẽ em sẽ dễ dàng tha thứ cho tôi. Nếu lúc trước, tôi nhận ra tình cảm của mình sớm hơn một chút, thì hôm nay, có lẽ, tôi đã không phải ngồi đây than thở, buồn rầu" 

Nắm tay Tiffany , TaeYeon đặt lên đó một nụ hôn rồi khẽ nói:

_ Em có biết là hôm nay em mất tích, Tae lo cho em thế nào không ? 

Buồn bã, chán nản, TaeYeon rời khỏi bệnh viện khi Steven và Kenny đến gác bên ngoài, có họ ở đây, TaeYeon mới thật sự an tâm. Cô một mình đi dạo trên con đường vắng tanh rồi đi vào Forget bar lúc nào không hay.

Forget bar lúc nào cũng vậy, cái không khí trầm buồn với giai điệu nao lòng của một giọng ca vô danh hòa cùng tiếng đàn vĩ cầm hay những bản nhạc do chủ quán mở đĩa không bao giờ làm cho nơi đây có thêm sức sống.

"Forget bar, nơi để tìm quên hay nơi để gợi nhớ ?"

Không phải lần đầu tiên TaeYeon đến đây uống rượu buồn một mình, cũng không phải lần đầu TaeYeon uống đến say, nhưng khi nhìn thấy Windy ở đây, TaeYeon thật sự cảm giác bất ngờ.

"Vì sao con người này lại có mặt ở đây ?"

Windy vừa thấy TaeYeon đã nhào tới, hắn như một người bạn trai đã hiểu ra mình có rất nhiều lỗi lầm và giờ hắn rất ăn năn, hắn chỉ muốn quì xuống để được TaeYeon tha thứ:

_TaeTae, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không ? 

TaeYeon nhìn hắn, gương mặt này...là con người mà TaeYeon đã từng yêu đó sao ? Cô tự hỏi ngày xưa mình yêu hắn vì điều gì ? Là vì hắn rất bảnh trai hay vì cái miệng khéo dỗ ngọt người ta của hắn ? Nhưng cô không còn là Kim TaeYeon ngây ngô, khờ khạo của ngày xưa nữa. Những ngày tháng sống trong xã đoàn, sống cạnh Tiffany đã mày dũa cô trở thành một con người khác hẳn, lạnh lùng, khôn khéo hơn và nhìn người giỏi hơn. Cô nhếch môi nở một nụ cười với Windy, rồi lạnh giọng hỏi:

_ Anh muốn gì ở tôi ? Muốn biết chuyện của Fany? 

_ Vì cô ấy mà không làm cảnh sát, có đáng hay không ? Anh thật sự không hiểu em đang suy nghĩ điều gì, rõ ràng em có thể cung cấp chứng cứ phạm tội để bắt Tiffany Hwang, vì sao em không làm vậy ? Chỉ cần em đứng về phía anh, anh bảo đảm em chẳng những được phục chức mà còn trở thành cảnh sát ưu tú.

TaeYeon tức giận vì con người này, hắn mặt dày hơn TaeYeon tưởng, cô hất tay, tát vào mặt hắn một cái đau điếng:

_ Tôi chỉ cứu anh một lần...lần sau...người tôi nổ súng bắn sẽ là anh...

Sau lần mất tích vừa rồi, SooYoung thắc chặt an ninh hơn khiến Tiffany có cảm giác mình lúc nào cũng bị người ta theo dõi, nếu không có TaeYeon, chắc cô cũng không được ra ngoài khuôn viên tản bộ. Buồn bực, khó chịu...cô đã bắt đầu cảm thấy chán ngán việc bị tù túng, bó buộc trong bệnh viện từ ngày này sang ngày khác. 

"Tôi muốn về nhà"

Tiffany ghi lên điện thoại rồi đưa cho TaeYeon xem, TaeYeon suy nghĩ thoáng qua rồi khẽ trấn an:

_ Nhưng bác sĩ nói em chưa thể xuất viện được, vẫn còn phải nằm viện theo dõi thêm một thời gian nữa.

" Tôi nói tôi muốn về nhà"

Tiffany nhấn mạnh lập lại ý định của mình thêm một lần nữa. TaeYeon hiểu sự cương quyết đó của Tiffany, ở bệnh viện, đúng là hơi tù túng quá, với cá tính của Tiffany thử hỏi làm sao có thể chịu được cuộc sống bó buộc nơi đây. Nhưng cho Tiffany về nhà không khác nào thả cá xuống sông, muốn cản Tiffany làm một việc gì đó e là rất khó.

Lo lắng... nhưng cuối cùng rồi TaeYeon và SooYoung cũng quyết định cho Tiffany về nhà. Tiffany trở về, ngoan ngoãn hơn, ít ra Tiffany cũng chịu ở nhà không đến Dạ Đảo cũng không đi ra ngoài, suốt ngày chỉ trốn trong phòng, hiếm hoi lắm Tiffany mới chịu đi ra ngoài vườn vào buổi hoàng hôn. 

Những lúc này, TaeYeon có cảm giác Tiffany đang muốn tránh mặt TaeYeon nên cứ hễ thấy TaeYeon đi tới là Tiffany lại tránh mặt đi. Phải cố gắng lắm, TaeYeon mới có thể giữ Tiffany ngồi lại như lúc này. Tiffany không biết bản thân muốn gì, rõ ràng khi không gặp TaeYeon, cô rất muốn TaeYeon tới, rất muốn được nghe TaeYeon nói, vỗ về, an ủi mình, nhưng khi TaeYeon ở cạnh bên, Tiffany lại luôn tránh né, không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt sáng và cái gương mặt tròn trĩnh của TaeYeon. Tiffany cứ tưởng hôm nay TaeYeon sẽ nói chuyện như mọi ngày, nhưng TaeYeon lại lấy điện thoại ra viết lên đó như Tiffany vẫn làm.

" Ngày mai Tae đưa em đi tái khám, ok ? "

Tiffany cầm lấy điện thoại của TaeYeon viết:

"Cô vì chuyện của tôi đã mệt lắm rồi, cô nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ tự đi"

Đọc câu trả lời của Tiffany, TaeYeon có hơi thất vọng.

"Dạo này về nhà, em cảm thấy thế nào ? Có thoải mái không ? "

" Dĩ nhiên là tốt hơn ở bệnh viện, đây là nhà tôi mà, cô không cần phải lo lắng cho tôi "

TaeYeon có cảm giác như Tiffany vừa mới tạt thêm một li nước lạnh vào mặt mình. Khi TaeYeon tính viết gì đó thì Tiffany đã giật điện thoại, trông Tiffany có vẻ rất khó chịu, rất bực bội.

"Cô muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp cho tôi nghe, tôi bị câm thôi, tôi không có bị điếc, viết qua viết lại như vậy, cô không thấy mệt sao ? "

Nhưng TaeYeon vẫn kiên quyết không mở miệng nói, cô viết lên điện thoại rồi đưa cho Tiffany đọc.

" Tae đã nói là Tae giống em, em không nói thì Tae cũng không muốn nói "

Đọc câu này của TaeYeon, tin rằng người kiên cường tới mức nào cũng sẽ bị cảm động, Tiffany cũng không ngoại lệ, nhưng sau lưng sự cảm động này thật sự đã chất chứa quá nhiều nỗi đau, thấy nét mặt chăm chú của TaeYeon khi nhìn mình, ánh mắt của cô có hơi trốn tránh.

"Về phòng nghỉ ngơi đi, tôi cũng thấy mệt rồi"

Tiffany đưa điện thoại lại cho TaeYeon và đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. TaeYeon cũng đứng dậy theo kéo lấy Tiffany ôm cô vào lòng. Bấy lâu nay vẫn khao khát có được cái ôm này, nhưng tại sao khi hôm nay TaeYeon ôm lấy mình, tim mình lại đau như vậy?

-Fany, em đừng từ bỏ bản thân mình, chúng ta đã phí quá nhiều thời gian rồi, em nằm trong bệnh viện một tháng, thì Tae lo lắng cả một tháng, mỗi đêm Tae bước vào phòng em, nhìn thấy cái giường trống trải, tim của Tae giống như bị ai dùng dao đâm vào, cho đến lúc đó, Tae mới biết Tae không thể rời xa em. Em nói không được không sao cả, để Tae chăm sóc em, chúng ta hãy thử bỏ quá khứ , chúng ta hãy thử nhìn tương lai, là tương lai của chúng ta, có được không?

TaeYeon ôm Tiffany rất chặt, mặt Tiffany lúc này cũng đã đầy lệ... 

Tại sao lại nói với em những lời như thế vào lúc này? Thời điểm chúng ta gặp gỡ đã là sai, những gì tiếp theo đó cũng đều sai.

Tiffany từ từ rời khỏi vòng tay của TaeYeon, cô buông tay của TaeYeon ra, và lại quay lưng rời khỏi, TaeYeon cũng không đuổi theo. Tiffany chạy nhanh lên lầu, còn TaeYeon đứng nhìn Tiffany đờ đẫn. Tiffany chạy vào phòng mình, đóng cửa lại, thoắt chốc Tiffany đã cuối mặt xuống khóc nức nở...

TaeYeon bước lên lầu, đứng trước cánh cửa phòng, TaeYeon cảm nhận được nỗi đau mà Tiffany đã trải qua:

Tae biết em đã chịu rất nhiều đã kích, đã có quá nhiều đau khổ. Tae hứa, Tae sẽ dùng lòng chân thành để chứng minh Tae có thể chăm sóc cho em và mang lại cho em hạnh phúc.

Buổi chiều, Tiffany vẫn kiên quyết đến bệnh viện một mình, ngồi trên xe, trong đầu cô vẫn hiện ra cảnh tượng đêm qua. Khi đến trước cửa phòng khám, Tiffany trông thấy TaeYeon đã đợi sẵn ở đó. Tiffany lại thấy không tự nhiên, còn TaeYeon thì không nói gì mà chỉ bước tới nắm tay Tiffany, hai người thật sự rất giống một đôi vợ chồng. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói tất cả đều bình thường, còn về việc có thể nói hay không thì chỉ có ông trời mới biết. Ra khỏi phòng khám, TaeYeon lại nắm lấy tay Tiffany, Tiffany muốn giật tay lại nhưng TaeYeon không cho cô cơ hội đó. 

Cô cũng không giật ra nữa mà chỉ nhìn sang hướng khác. Đang đi trên hành lang đột nhiên Tiffany nghe tiếng khóc thét của một người đàn ông. Người đó cố hết sức kéo lấy xe không cho y tá đưa vợ ông đi, tấm khăn trắng trên đầu vợ ông bị giở ra, Tiffany nhận ra đó là người phụ nữ bị ung thư gan, người chồng đang kéo lấy tay vợ mình gọi tên bà, cảnh tượng này thật sự có chút thảm thương, đây cũng là lần đầu tiên Tiffany trông thấy cảnh tượng âm dương cách biệt. 

TaeYeon quay sang nhìn phản ứng của Tiffany , cô tự hỏi có phải ngày trước, khi Yuri chết, Tiffany cũng đau lòng như vậy.

"Phải là vậy mà có khi là còn hơn như thế, nếu không em đâu đau khổ đến mắc bệnh trầm cảm và trở thành con người như ngày đầu tiên tôi quen. " 

TaeYeon quay sang nhìn Tiffany, nghiêm giọng nói:

_ Tae biết em đang nhớ đến Yuri. Em biết không, ngày Tae nổ súng bắn em bị thương, Tae cảm thấy lòng mình rất đau, Tae gần như muốn nổ súng tự bắn vào đầu mình để trừng phạt lỗi lầm đã gây ra cho em. Lúc đó, Tae nghĩ rằng Tae chỉ ân hận khi đã khiến em bị tổn thương, Tae không hiểu vì sao mình lại đau khổ như vậy. Đến khi Tae lại được ở cạnh em, nhìn thấy em qua đêm cùng người khác, Tae thật sự rất khó chịu, thật sự là Tae đã ghen. Còn khi em nằm bất tỉnh trên giường bệnh, lúc bác sĩ nói mạng sống của em rất mong manh, Tae có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net