Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 26

Suốt chuyến bay từ Thượng Hải về Hàn Quốc, gần như TaeYeon không rời mắt khỏi Tiffany trong khi Tiffany đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. TaeYeon biết, buộc Tiffany bỏ thuốc trong một lúc là điều không thể, nhưng nếu để Tiffany tiếp tục thì trước sau gì cô cũng sẽ mất Tiffany.

"Tôi không muốn mất em, càng không muốn thấy em tự hành hạ bản thân mình, dù muốn hay không, lần này nhất định tôi cũng đưa em đi"

Sáng nay, TaeYeon đã nói chuyện với SooYoung rất lâu, cả hai thống nhất được một vài ý kiến. Dù SooYoung vẫn cho rằng muốn cai thuốc thì cần có thời gian và ít ra cũng bỏ dần dần, cô không đồng ý để Tiffany vào trại cai nghiện càng không muốn việc này bị tiết lộ ra ngoài. Nhất là đám cảnh sát và bọn thuộc hạ luôn muốn lật đổ Hwang gia thế nào cũng sẽ viện vào cớ này để gây bất lợi cho Tiffany. 

"Em ở lại Hwang gia, ở lại Hàn Quốc nhưng em đâu vui vẻ gì, em có từng được làm việc mà em thích hay chưa ? Nguyên nhân dẫn tới cái chết của ba tôi, tôi đã nói lớn lên sẽ làm cảnh sát, bắt hết những kẻ xấu xa, vậy mà bây giờ, tôi đang ngồi cạnh đại ca xã đoàn, chứng kiến em làm sai hết chuyện này đến chuyện khác, thấy em hại người và cũng thấy em giết người, nhưng tôi không thể hận em càng không thể trách em. Gặp được em là may mắn hay bất hạnh của tôi đây ? Nói cho tôi biết đi, Tiffany Hwang? 

TaeYeon thở dài rồi bất chợt bị trái banh lông nhỏ lăn trúng chân làm giật mình...cô cuối xuống nhặt trái banh lên rồi quay sang mỉm cười với đứa bé chừng hai, ba tuổi đang ngồi ở ghế đối diện:

_ Của con phải không ?

Đứa bé gật gật đầu rồi nấp sau tay mẹ, hành động nhút nhát, đáng yêu đó làm TaeYeon cảm thấy thư giãn đôi chút:

_ Trả cho con nè

Đứng dậy, bước sang bên trả trái banh cho cậu nhóc nhỏ, nhìn cái gương mặt bầu bỉnh, đáng yêu của nó, TaeYeon không thể nào không cuối xuống hôn lên má nó rồi tự hỏi nếu có được một đứa con dễ thương như vậy thì hay biết mấy. Quay lại nhìn Tiffany, TaeYeon lại thở dài...

_ Cám ơn cô _ Đứa bé kéo kéo tay áo của TaeYeon, nói bằng cái giọng lí nhí.

TaeYeon cười với nó một cái, gật đầu với ba mẹ nó rồi trở lại ghế, lấy tay khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt xanh xao, tùy tụy của Tiffany.

"Bây giờ, cả khi ngủ, em cũng không có được sự bình yên"

Trở về Hàn Quốc, như đã bàn trước, TaeYeon đưa Tiffany về nhà mời bác sĩ Jung tới làm vài kiểm tra tâm lí cho Tiffany. Nhưng cái thái độ bất hợp tác của Tiffany đã làm cả TaeYeon lẫn bác sĩ Jung cảm thấy lo lắng, thậm chí là hơi bực mình khi Tiffany cứ ngồi đó không có bất kì phản ứng nào đặc biệt và mắt cứ nhìn ra cửa sổ như thể ngoài đó có gì rất đặc biệt khiến Tiffany không thể rời đi.

_ Nếu theo cô nói thì Fany đúng là đã không uống thuốc của tôi trong một thời gian dài, lại còn sử dụng chất kích thích nên bây giờ cả tâm lí lẫn sinh lí của Fany đều có vấn đề, cứ tiếp tục như vậy, tôi cũng không có cách nào để giúp cô ấy.

_ Không lẽ không còn cách nào khác ?

_ Dĩ nhiên là phải cố gắng cai thuốc và chịu uống thuốc của tôi đưa, đồng thời phải giúp Tiffany thực hiện những bài tập vật lí trị liệu để lấy lại khả năng nói và ổn định về mặt tâm lí. Tôi khuyên cô trong thời gian này nên đưa Tiffany tới chỗ tôi thường xuyên.

Đưa Tiffany tới chỗ bác sĩ Jung , không phải là chuyện khó, nhưng bắt Tiffany uống thuốc và cai thứ thuốc độc chết người kia, rõ ràng không phải là một chuyện đơn giản. Thậm chí là không thể nếu bên cạnh Tiffany còn những thuộc hạ trung thành như Kenny, Steven, thậm chí là SooYoung, vì họ sẽ không thể đứng nhìn Tiffany đau đớn trong cơn vật vã. Rõ ràng, chính Steven đã tiếp tay cho Tiffany qua mặt mọi người, khi SooYoung tra hỏi, anh chàng mới chịu nói ra và dĩ nhiên, Steven bị SooYoung chửi cho một trận ra hồn còn trừ hết một năm tiền lương để cảnh cáo. 

"Quá nhẹ so với hậu quả mà anh ta đã gây ra"

Tiffany bị nhốt trong phòng suốt một ngày một đêm, cô cũng không muốn ra ngoài cho lắm, và cũng không muốn gặp ai, nhưng tới khi cơn ghiền thuốc tới, Tiffany biết mình phải làm gì. 

" Thuốc của mình đâu ? Rõ ràng mình để đây mà"

Lục lọi khắp hộc tủ, Tiffany hoảng hồn khi không thấy lọ thuốc cô vẫn dấu dưới gối...

"Rõ ràng mình để đây mà"

Tiffany sợ hãi, lục tung mọi thứ trên giường, ném chúng xuống đất, lần mò, tìm kiếm.

" Nó ở đâu rồi ?"

Đau đớn, cơn đau và cảm giác khó chịu vì cơn nghiện đang đến rất gần, toàn thân Tiffany run lên mấy lần, tay chân bắt đầu không chịu nghe theo sự kiểm soát của cô.

"Thuốc của tôi đâu ?"

Tiffany loạng choạng bước xuống giường, cố đi tới cửa, cô nhớ cô vẫn còn một lọ thuốc giấu trong phòng sách...

"Mở cửa ra"

Tiffany ngạc nhiên khi cánh cửa bị khóa bên ngoài...cô đập cửa thật mạnh, cố dùng hết sức để đập cửa, cô không thể nói, cô hận, cô hận khi giờ này cô không thể la lên để ra lệnh cho những kẻ bên ngoài. Cô chỉ biết đứng đó, đập cửa trong khi TaeYeon và SooYoung đứng bên ngoài vẫn làm như không nghe, không thấy, mặc kệ cho sự đau đớn, sợ hãi và khó chịu đang dày vò cơ thế Tiffany. 

<Xoảng>

Tiếng đổ vỡ trong phòng, có lẽ Tiffany vừa đập bể thêm vài thứ nữa, TaeYeon biết Tiffany đau đớn thế nào, cô nấm chặt tay, cố gằng lòng lại không để bản thân nhu nhược, yếu đuối ngay lúc này trong khi SooYoung gần như không thể chịu đựng nổi.

_ Mở cửa đi _ SooYoung quát lớn _ Tôi nói cô mở cửa đi, muốn gì thì cũng phải để sức khỏe của Fany bình phục rồi bắt nó cai thuốc, cô ép nó lúc này, chẳng khác nào đang muốn lấy mạng của nó.

SooYoung toan giật chìa khóa trong tay TaeYeon thì bị TaeYeon đẩy ra, mất đà, SooYoung lui vài bước rồi nhìn TaeYeon bằng ánh mắt đầy sát khí:

_ Thật ra cô muốn gì ?

_ Tôi cũng như cô, cũng rất muốn mở cửa, cũng không muốn Fany đau đớn nhưng tôi càng không muốn thấy Fany bị thứ này hại chết. Tôi rất đau lòng, cô biết không?

Lọ thuốc trong tay TaeYeon gần như bị cô bóp nát:

_ Uống thứ này thêm một ngày, Fany lại phải đau khổ thêm một ngày, hôm nay bằng giá nào tôi cũng không mở cửa ra.

Tiếng đập cửa mỗi lúc một yếu đi khi cơn đau kéo tới, khiến đầu óc Fany không còn được tỉnh táo, cô như một kẻ điên, đập phá hết mọi thứ xung quanh và tự đánh chính bản thân mình.

_ Đưa chìa khóa cho tôi

SooYoung xông vào giật chìa khóa trong tay TaeYeon, cả hai dằn co khá dữ dội. SooYoung mạnh hơn, nhưng rõ ràng TaeYeon cũng được đào tạo rất chính qui trong trường cảnh sát nên cũng không dễ dàng chịu thua. Tức mình, SooYoung dọng mạnh vào người TaeYeon mấy cái để nhanh chóng kết thúc vụ dằn co không đáng có...TaeYeon bị đánh, đau nhói ở bụng, nên gần như quị xuống, trước khi ngã, TaeYeon vẫn còn kịp tung chân đá thẳng vào người SooYoung...coi như hòa nhau...

Cả hai cùng ngã xuống đất, ôm chỗ đau rồi liếc mắt nhìn đối phương. TaeYeon có thể cảm nhận được sự đau đớn của Tiffany qua tiếng đập cửa hay những tiếng đổ vỡ bên trong, TaeYeon có thể biết Tiffany đang hận cô và hận tất cả mọi người.

"Đau đớn, nhưng vẫn phải cố vượt qua"

Nhân lúc TaeYeon mất tập trung, SooYoung đã chồm tới giật được chìa khóa:

_ Cô làm gì vậy ?

Quá muộn, SooYoung đã mở cửa xông vào:

_ Dù thế nào tôi cũng phải vào trong coi nó ra sao

TaeYeon không giữ nổi SooYoung, cô gượng đứng dậy, bước vào phòng để chứng kiến những gì đang xảy ra, không cần Tiffany phải nói chỉ cần nhìn ánh mắt ngây dại và những vết thương trên người Tiffany, TaeYeon hiểu, Tiffany đau đớn đến mức nào.

SooYoung nhào tới giữ chặt lấy Tiffany sau khi quăng mãnh kiếng vỡ Tiffany đang cầm trong tay ra khỏi tầm với:

_ Cô còn chờ gì nữa ? Đưa thuốc cho nó uống đi

SoooYoung gần như đang ra lệnh cho TaeYeon giống như cô ra lệnh cho một đứa thuộc hạ không có địa vị trong xã đoàn. Cơn tức giận và cảm giác xót xa khi thấy Tiffany trong tình trạng này đã làm SooYoung không còn suy tín thiệt hơn, không chỉ có SooYoung mà đến cả bản thân TaeYeon cũng không thể chịu đựng khi thấy cảnh tượng này. Tiffany nằm trong long SooYoung, đôi mắt không còn cảm xúc, toàn thân run rẫy, đổ đầy mồ hôi, gương mặt tái xanh không còn chút máu...và cả người đầy những vết thương cho mấy thứ đổ bể trong phòng gây ra.

TaeYeon bước tới, đau đớn nhìn Tiffany, cô lấy một viên thuốc nhỏ cho Tiffany uống...nước mắt...cả TaeYeon và Tiffany đều đang khóc chỉ là không biết họ đang khóc cho ai.

_ Không sao rồi...đừng sợ, không có chuyện gì đâu

Khi một con nghiện đang trong cơn vật vã có được một viên thuốc quí giá, cơ thể cũng tự động điều tiết, cảm thấy dễ chịu hơn gấp trăm, ngàn lần, dù vẫn còn đau đớn nhưng hơi thở của Tiffany ít ra đã nhẹ nhàng và điều đặn hơn. SooYoung giao Tiffany lại cho TaeYeon, bản thân cô ra ngoài sai người vào dọn dẹp và mang hộp cứu thương vào cho TaeYeon băng lại mấy vết cắt trên người Tiffany. Căn phòng rộng, đẹp đẽ chỉ trong phút chốc đã biến thành một bải chiến trường thật sự, nếu ai không biết, nhìn vào cảnh tượng này chắc sẽ nghĩ là do hai người họ cãi nhau dẫn tới đập phá khắp nơi cho hả giận, mà TaeYeon bây giờ có cảm giác mình không khác gì một thằng chồng vũ phu, tệ bạc với vợ của mình .

"Tôi chỉ ước, tôi có thể chịu thay em tất cả mọi nỗi đau"

Ôm Tiffany được một lúc, thấy Tiffany đã đỡ hơn rất nhiều, gương mặt đã bớt tái xanh, tay chân cũng không còn run nữa. Đôi mắt Tiffany nhắm hờ lại, có lẽ, Tiffany đang thật sự nghỉ ngơi sau những giờ phút kinh hoàng. TaeYeon nhẹ nhàng đỡ Tiffany lên ghế sofa, bản thân mình vội đi dọn dẹp lại giường ngủ, rồi bồng Tiffany lên giường. Những lúc thường, chuyện này đối với kẻ ốm yếu như TaeYeon chắc là việc không thể, nhưng hôm nay, TaeYeon cũng tự cảm thấy mình mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần. Có thể chỉ khi bị ép con người ta mới phát huy hết sức mạnh tiềm ẩn của mình.

TaeYeon nhẹ nhàng giúp Tiffany thay bộ đồ đang mặc trên người, và xem xét mấy vết thương, cũng may không có vết thương nào quá nghiêm trọng ngoại trừ tay trái đã bị kiếng vỡ cắt một vết rất sâu. TaeYeon lấy rượu, đổ lên vết thương để sát trùng, dù Tiffany đang mơ màn nhưng tay vẫn có cảm giác rất đau...Tiffany nhăn mặt lại, cố mở mắt lên nhìn TaeYeon nhưng không còn đủ sức, cũng không thể rút được tay ra khỏi bàn tay mền mại và ấm áp của TaeYeon...

_ Đừng sợ, một chút nữa thôi, Tae biết là hơi đau, nhưng em ngoan đi, chịu đựng một chút sẽ xong thôi.

TaeYeon biết là Tiffany có thể nghe thấy, Tiffany cũng sẽ hiểu nổi khổ tâm của TaeYeon. Xong việc, TaeYeon nhẹ nhàng đắp chăn lại cho Tiffany ngồi một lúc thật lâu, đợi khi Tiffany thật sự ngủ, TaeYeon mới đi ra ngoài và vừa bước ra, cô đã chạm mặt SooYoung, có thể nói là tình cờ, hoặc từ nãy tới giờ, SooYoung chưa từng rời khỏi.

_ Xin lỗi vì chuyện lúc nãy

TaeYeon thở dài, khẽ lắc đầu:

_ Tôi cũng đánh cô mà, coi như hòa nhau.

_ Chắc cô cũng đói rồi, để tôi bảo người làm dọn cơm cho cô ăn trước, lát nữa khi nào Fany thức dậy, mang cháo lên cho nó ăn sau.

_ Không cần đâu, tôi tự biết lo cho mình, cũng trễ rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi được rồi.

SooYoung gật đầu, cô trở về phòng với rất nhiều lo lắng nhưng có lo thế nào, có khó xử thế nào cũng không thể bằng TaeYeon. 

"Có rất nhiều người luôn tự nói mình là người nâng lên được, bỏ xuống được, nhưng thật ra họ chỉ nói hoa mỹ mà thôi, trên đời này có mấy ai có thể làm được điều đó mà không đau khổ nhất là khi đã bỏ công ra, dùng tình cảm chân thành mà đối xử, thật tâm mình quan tâm và muốn được lo lắng cho người mình yêu, thì cho dù người đó có ra sao, có làm gì, cũng không thể nào bỏ xuống được"

" Tôi đối với Fany ban đầu có thể khởi điểm là sự lợi dụng vì muốn tiếp cận mà tiến tới, sau đó có thể là cảm giác đặc biệt, chân thành, từ kẻ thù trở thành bạn, từ bạn đi tới tình yêu, từ sợ hãi trốn tránh trở nên gần gữi yêu thương, tất cả chỉ trong một thời gian ngắn. Có muốn tránh cũng không tài nào tránh được, có thể thắc mắc nhưng rõ ràng không biết thắc mắc từ đâu..."

"Nếu cho tôi chọn lại, tôi vẫn sẽ đi con đường này mà không hề ân hận dù tôi biết kết thúc của mình có thể cũng sẽ bi thảm như Yuri…có thể người ta sẽ cho tôi cứng đầu, mê muội, nhưng chỉ cần cảm thấy xứng đáng thì không phải hối tiếc bất cứ điều gì"

TaeYeon lại vào bếp làm nóng lại cháo, tự mình ăn một chén trước rồi múc một chén cho Tiffany . Trở về phòng, trông thấy Tiffany ngủ rất ngon. Để cháo trên đầu bàn cạnh giường, vốn định dựa vào ghế ngủ một đêm, nhưng trên ghế lại đang có hộp y tế và khăn lông, TaeYeon lại sợ di chuyển những thứ này sẽ làm Tiffany tỉnh giấc. Muốn qua giường nằm cạnh nhưng lại sợ Tiffany sẽ không được ngủ thoải mái, ra ghế sofa nằm lại sợ khoảng cách quá xa, lỡ ở đây Tiffany có chuyện gì, TaeYeon không kịp thời chạy tới. Thế là, TaeYeon ngồi ở bên giường, dựa vào cạnh giường định ngủ đỡ một đêm. Ở cạnh Tiffany với cự li gần như vậy, tim TaeYeon vừa ngọt ngào vừa có cảm giác nhói đau. 

Những tưởng rằng trong cuộc đời mình sẽ không thể xuất hiện một người như thế, nhưng hóa ra TaeYeon đã lầm và cũng tưởng Tiffany mãi mãi chỉ thuộc về cô, nhưng giờ này trong đầu TaeYeon đang có một câu hỏi liệu Tiffany xem cô là gì, là nhân tình, là người bạn tri kỉ hay cũng giống những cô gái để Tiffany mua vui ? Họ sống chung với nhau, không giống vợ chồng, không thể gọi là tình nhân, mà cho là gì đi nữa thì quá khứ và hiện tại của đối phương, họ đều thấy rất rõ, không thể nào che dấu. Tình cảm, sự chân thành, khờ khạo, mộc mạc của TaeYeon làm Tiffany cảm thấy ấm áp, vui vẻ, bàn tay run rẩy và vết thương sâu sắc trong tim Tiffany đã khiến TaeYeon không thể buông tay cô ra. Hoặc dã, những cái ôm, những nụ hôn mãnh liệt và những khi gần gũi đã làm họ nhân ra cuộc đời này, họ không thể quên đối phương .

Suy nghĩ một lúc, TaeYeon cũng gục đầu ngủ mất lúc nào không hay. Hôm đó, Tiffany đã ngủ rất thoải mái, nên sáng hôm nay, mới tờ mờ sáng, Tiffany đã thức dậy và tinh thần rất thoải mái, cũng vì được uống thuốc đúng lúc và được nghỉ ngơi tốt nên tay của Tiffany tạm thời không còn run nữa, cơn đau do thiếu thuốc cũng đã qua đi. Nhìn bên giường, không thấy ai, Tiffany đang tự hỏi TaeYeon ở đâu rồi, không phải tối qua TaeYeon vẫn còn ở cạnh cô sao ? Lúc này Tiffany mới phát hiện TaeYeon ở bên kia của mình, đã ngồi trong tư thế như vậy ngủ suốt đêm. Đèn trên đầu giường còn bật, Tiffany khẽ ngồi dậy và dựa vào cạnh giường giống TaeYeon. 

"Trời lạnh như vậy, tới áo khoác cũng không chịu mặc lại không đắp gì, muốn bệnh hay sao ?"

Tiffany với tay lấy chăn đắp lên người TaeYeon thì bị TaeYeon kéo lại, ôm Tiffany vào lòng, TaeYeon vẫn nhắm mắt lại như một đứa trẻ đang ngủ say nhưng vẫn ôm chặt gấu bông:

_ Không cần đắp chăn, chỉ cần em ở cạnh Tae là đủ rồi

Tiffany cũng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của TaeYeon, môi cô áp lên môi TaeYeon, mỗi lúc một gần ... đây không phải là lần đầu tiên Tiffany chủ động hôn TaeYeon, nhưng nụ hôn này đã nói cho TaeYeon biết rằng Tiffany không hề giận chuyện hôm qua.

_ Em không giận Tae sao ?

Nụ hôn thật khẽ của Tiffany làm TaeYeon mở mắt nhìn Tiffany bằng vẻ bi thương, lo lắng. Tiffany lắc nhẹ đầu, cô biết, cô hiểu TaeYeon muốn tốt cho cô, cô càng không muốn TaeYeon vì mình mà khó xử, nếu cô là TaeYeon, trong tình huống đó, cô cũng sẽ làm vậy mà thôi, thậm chí còn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn như thế...biết sao được....

_ Nguyên ngày hôm qua em không ăn gì, để Tae vào bếp lấy cháo cho em ăn.

TaeYeon đứng dậy thì bị Tiffany níu lại, Tiffany thật sự không muốn TaeYeon rời khỏi mình ngay lúc này. TaeYeon mỉm cười thật dịu dàng:

_ Một chút thôi, Tae trở lại ngay mà.

Đỡ Tiffany lên giường, TaeYeon lấy chăn đắp lên người Tiffany rồi nghiêm mặt, căn dặn:

_ Em ở đây đợi Tae, không được đi đâu hết, biết chưa?

Tiffany gật đầu tỏ ra ngoan ngoãn nhưng khi TaeYeon vừa quay đi, lòng Tiffany lại có cảm giác bất an...TaeYeon đi vào bếp, làm nóng cháo nhưng đầu óc lại để đâu đâu, chắc là TaeYeon không thể nào không nghỉ đến Tiffany được rồi. Dù Tiffany đã tỉnh táo lại, nhưng dường như nỗi cay đắng, đau đớn trong TaeYeon vẫn không hề giảm sút...thậm chí còn khó chịu hơn.

TaeYeon đem cháo vào phòng, ngồi cạnh Tiffany một lúc, Tiffany mới biết là TaeYeon về rồi, nãy giờ Tiffany đang nhìn ra ngoài cửa sổ và suy nghĩ về bản thân mình.

_ Mới sáng sớm mà suy nghĩ gì đó ? Em ăn cháo đi _ Câu nói của TaeYeon đã kéo Tiffany về với hiện tại.

TaeYeon múc một muỗng cháo rồi thổi cho nguội bớt trước khi đút cho Tiffany ăn, nhưng được vài muỗng thì chính cái bụng của TaeYeon cũng đang bán đứng chủ nhân, làm Tiffany không biết nên phản ứng thế nào, nên cười hay nên tỏ ra tội nghiệp. TaeYeon gãi nhẹ đầu, bình thản đáp:

_ Thì em cũng phải thông cảm cho Tae chứ, hôm qua Tae lo cho em, cũng chỉ ăn một chén cháo thôi mà.

Nghe câu này Tiffany mới ngẩng đầu lên lại, nhưng Tiffany không mở miệng ra mà dùng bàn tay băng bó của mình nắm lấy bàn tay cầm muỗng của TaeYeon, đưa muỗng cháo đó vào miệng TaeYeon, đút xong một muỗng, lại tiếp tục muỗng thứ hai. TaeYeon đút Tiffany ăn cháo thì cũng nhiều rồi, nhưng Tiffany đút TaeYeon thì đúng là lần đầu tiên, nhìn Tiffany làm vậy, tim của TaeYeon vẫn rất xót. TaeYeon ăn hết mấy muỗng mới sực nhớ ra chén cháo này vốn dĩ là phải ép Tiffany ăn, TaeYeon lấy tay Tiffany ra múc một muỗng cháo chuẩn bị đút cho cô, nhưng khi Tiffany mở miệng ra, TaeYeon lại bỏ muỗng vào chén lại.

_ Muỗng này Tae ăn rồi, để Tae đi lấy cái khác cho em.

Tiffany lắc lắc đầu, nũng nịu quyết ăn bằng cái muỗng lúc nãy làm TaeYeon cười khờ đi, đúng là con người này không được cái gì, chỉ được cái khờ đúng lúc mà thôi. 

_ Sau này, em cố gắng cai thuốc, đừng sống dựa vào nó nữa, được không ?

Tiffany không có chút phản ứng, cô vẫn nhìn thẳng vào chén cháo, đôi tay hơi run:

_ Tae nhất định sẽ ở cạnh, nhất định sẽ giúp em, bảo vệ cho em, chăm sóc em chỉ cần em có quyết tâm nhất định em sẽ làm được.

Tiffany ngẫng mặt lên nhìn TaeYeon, đôi mắt như muốn hỏi có thật như vậy hay không. TaeYeon khẽ gật đầu làm Tiffany cảm thấy rất hạnh phúc. Đôi khi hạnh phúc chỉ đến trong những tình huống trớ trêu khi mà con người đã chịu đựng qua đau khổ. Mất đi một điều gì đó chưa hẵn đã xấu, quan trọng là chúng ta nhìn nhận việc đó ra sao. 

Tiffany vẫn hay nói "mọi thứ đều có cái giá của nó" , TaeYeon đã bắt đầu cảm thấy cái giá mà TaeYeon lừa dối Tiffany ngày xưa và cái giá của viên đạn TaeYeon bắn trúng vai Tiffany rất lớn, tới mức cả đời này TaeYeon cũng trả không xong. Nhìn Tiffany mỗi ngày phải chịu đựng nỗi đau từ thể xác lẫn tâm hồn, TaeYeon thật sự không thể nào đứng yên được. Mỗi lần Tiffany lên cơn nghiện, TaeYeon chỉ có thể đứng bên ngoài phòng, lắng nghe tiếng đập phá bên trong, có những lúc, TaeYeon gằng lòng không được khóc, nhưng không phải lúc nào cũng thành công. 

Dù con người có cố gắng làm ra lạnh lùng và kiên định đến đâu, cũng không phải là sắt thép, tâm không tịnh, vốn không thể bỏ mặt, làm ngơ, nhưng xông vào phòng, thấy Tiffany đau khổ, quằn quại trong cơn vật vã, TaeYeon lại không thể làm khác hơn đành nhắm mắt, buông xuôi âm thầm lấy thuốc cho Tiffany ...dù thế nào cả hai cũng đang cố gắng, muốn bỏ thuốc, không phải một sớm một chiều, có lẽ, sau khi Tiffany cai được thuốc, Tiffany sẽ có cái nhìn khác đi về cuộc sống và những gì mình đã gây ra. 

Sợ hãi, cũng có những lúc TaeYeon sợ sẽ mất Tiffany, những khi thấy Tiffany đau khổ, tuyệt vọng nhìn TaeYeon bằng ánh mắt van xin, TaeYeon có cảm giác Tiffany càng lúc càng rời khỏi vòng tay của cô, có muốn níu lại, cũng không thể nào níu được, có ý nghĩ buông ra, lại không thể nào buông. Những giờ phút Tiffany tỉnh táo giờ đây thật quí giá, nó giống như một liều thuốc động viên tinh thần giúp TaeYeon phần nào phấn chấn nhưng không phải lúc nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net