Nơi Nào Đó - Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 24

“Edison này, em có thích tuyết không?”

“Có. Còn anh?”

“Không hẳn. Edison, nếu mưa và tuyết lạnh như nhau, anh thực sự muốn một cơn mưa hơn.”

Vậy Lộc Hàm, em cũng thích mưa.

Mưa từng cơn đập vào cửa sổ, để lại vệt nước thật dài. Tử Thao nghiêng đầu, lướt qua sân trường, khẽ nhắm mắt lại. Tiếng mưa, tiếng ồn ào, tiếng cười nói, đủ loại tạp âm. Thật nhiều, thật nhiều.

“Tớ yêu cậu, Tử Thao.”

“Edison, anh muốn một cơn mưa.”

.

.

Đưa tay chạm nhẹ lên gò má Tử Thao, Thế Huân không kiềm được nhếch môi một cái. Con người này lúc ngủ nhìn thực sự rất yên bình, khác hẳn với những lúc dùng ánh mắt đau khổ nói chuyện với cậu. Cũng không đến nỗi quá tệ.

Dùng kẻ này thay thế Lộc Hàm?

Là Lộc Hàm nghĩ như vậy, Thế Huân không phải con người như anh, sao có thể?

Nhưng dù không muốn, trong thâm tâm Thế Huân vẫn sinh ra cảm giác muốn bảo vệ. Bảo vệ thật nhiều.

“Này Tử Thao…” - Thế Huân thì thầm – “Tôi bảo vệ anh nhé?”

“Cậu làm được sao?”

Tiếng nói phía sau vang lên, không quá lớn nhưng đủ để người đối diên nghe thấy. Thế Huân vội quay lưng lại, nhìn Ngô Phàm đang trừng mắt, vẻ mặt khó chịu nhìn mình. Cậu thở một hơi, cười cười, đứng dậy chắn trước Tử Thao đang ngủ.

“Anh khó chịu cái gì, Tử Thao cũng chẳng phải của anh.”

“Vậy thì của cậu chắc?” – Ngô Phàm cười nhạt – “Cậu lo tốt cho bản thân mình đi.”

“Tôi thấy anh nên lo cho cô bạn gái đang đợi anh ngoài kia thì hay hơn.”

Thế Huân hất mặt, đem tầm mắt Ngô Phàm di chuyển về phía bên cửa. Thiên Hân đứng đó, tựa người vào bức tường. Có thể thấy rõ tay cô nắm thật chặt và mắt ánh lên tia không hài lòng.

“Em đến đây làm gì?” – Ngô Phàm không bước ra – “Về lớp đi.”

“Anh xin phép lên lớp là để xem Hoàng Tử Thao thế nào, có phải không?”

Thiên Hân lớn giọng, uất ức gào cả lên. Cô lăm lăm bước đến, đối mặt với Ngô Phàm. Phía sau, Thế Huân vẫn che trước bàn Tử Thao, khoanh tay xem vở kịch trước mặt.

“Nhỏ giọng lại. Đừng có suy diễn.”

“Không muốn. Ngô Phàm, anh xem anh đã đúng chưa?” – Thiên Hân càng lúc càng lớn tiếng – “Đi hẹn hò với em khổ sở lắm phải không? Mặt anh lúc nào cũng lạnh băng như đám tang vậy. Sao không dùng ánh mắt anh nhìn Hoàng Tử Thao mà nhìn em?”

“Này…”

“Là do anh không biết phải không? Hay không rõ? Cậu ta dơ bẩn thế nào anh không biết? Ngô Phàm, ai cũng biết, chỉ trừ anh không biết.”

“CÂM MIỆNG!!”

Cả Thế Huân lẫn Ngô Phàm đều đồng thanh hô lên, đem chút lớn tiếng của Thiên Hân đi mất. Gương mặt Ngô Phàm nhăn lại, tức giận dồn hết nơi cánh tay. Nữ nhân hoảng hốt nhìn hai người trước mặt, uất ức bật khóc, quay lưng bỏ đi.

“Hai người cứ chờ đó.”

Bóng Thiên Hân vừa khuất, Ngô Phàm đem tức giận dồn hết lên chiếc bàn bên cạnh. Hắn đưa tay vò rối mái tóc. Tại sao rắc rối lẫn phiền phức cứ đến lần này tới lần khác. Ngô Phàm quay lưng, nhìn Ngô Thế Huân vẫn đang nhìn mình, khó chịu bước ra ngoài.

Chết tiệt!

Thế Huân nhìn Ngô Phàm bỏ đi, quay lưng ngồi xuống, nhìn Tử Thao vẫn nghiêng đầu về hướng cửa sổ, nhắm mặt thật chặt. Chỉ là, mũi lần mắt người này đã đỏ cả lên, giống như đem nước mắt giấu đi. Cậu thở một hơi, đưa tay che lấy đôi mắt đang nhắm của Tử Thao.

“Đừng lo, tôi đã hứa rồi mà.”

“Thế Huân…” - Tử Thao vẫn nhắm mắt – “Cô ta nói đúng đấy. Tôi thật dơ bẩn.”

“Đừng nói bậy. Anh không có.”

“Cậu không biết đâu…”

Cậu không biết đâu Thế Huân…

Tử Thao thở hắt, ngồi dậy, để đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào Thế Huân. Vẫn là biểu cảm ấy. Biểu cảm cô độc như thường lệ. Nhưng những lời Tử Thao nói ra lại quá nghiêm túc, nó đột nhiên khiến Thế Huân tin tưởng lời Thiên Hân nói là thật.

“Được rồi. Vậy là thật. Nhưng tôi có nói là sẽ bỏ rơi anh đâu…”

“Thế Huân… Người đó của cậu thế nào rồi?”

Tử Thao đột nhiên chuyển chủ để, di chuyển hướng nhìn qua cửa sổ. Bị đột ngột hỏi, Thế Huân bất chốc ấp úng, không biết bản thân nên nói gì. Lộc Hàm thế nào? Nói anh sắp chết, nói anh không ổn? Dạo gần đây Lộc Hàm phải chịu đựng rất nhiều xạ trị, nhưng sau đấy đau đớn quá, người ta lại bảo dừng. Dừng lại, nghĩa là chỉ còn chờ đợi. Chờ đợi.

“Anh ấy đang chờ.” - Thế Huân giữ cho giọng mình lạnh băng - ”Chờ chết đó, Tử Thao.”

Anh muốn một cơn mưa…

“Tôi gặp người đó có được không?”

Lời thỉnh cầu của Tử Thao khiến không gian xung quanh tĩnh lặng lại. Giọng điệu lạnh lùng của Thế Huân tan đi, như chưa bao giờ thốt lên. Có cảm giác là Tử Thao thương hại, nhưng nghe kĩ lại không phải. Thế Huân mở to mặt, đưa tay đẩy mặt Tử Thao đối diện mình, thì thầm.

“Để làm gì?”

“Không để làm gì cả.”

“…”

“Có lẽ vì trời đang mưa, Thế Huân.”

Vì trời đang mưa, nên tôi đem một cơn mưa, trả lại.

…o0o…

Thế Huân đem chiếc ô gấp lại, để một bên góc tưởng. Cậu xoay nhẹ tay nắm cửa, bước vào. Đến khi vào hẳn trong căn phòng trắng toát, Thế Huân nhận ra Tử Thao vẫn chỉ đứng lại nơi chiếc ô, tay nắm thật chặt.

“Không vào sao?” - Thế Huân nghiêng đầu.

Tử Thao buông lỏng tay ra, đem nó cất vào túi áo. Không khí ẩm lạnh của những ngày mưa khiến mọi thứ dần trở nên lạnh hơn. Cả căn phòng trắng toát, cả dãy hành lang, không một chút hơi ấm. Không ấm áp, nên bước vào, khiến Tử Thao có chút sợ.

Căn phòng rộng, độc nhất một chiếc giường. Trên chiếc tủ nhỏ là một cánh hồng xanh đã khô héo từ lâu. Không có thức ăn, không có trái cây, không có gì ngoài cánh hồng xanh đó cả. Lộc Hàm cũng chẳng có trên giường bệnh.

“Anh ấy đâu rồi nhỉ?” - Thế Huân quay người, tiến đến toilet tìm kiếm – “Hmm, không có.”

Tiếng bước chân chạy xồng xộc ngoài hành lang. Có tiếng la ó, ồn ã đủ loại thanh âm. Dự cảm chẳng lành xuất hiện, Thế Huân lập tức quay người, chạy theo đám người đồng phục trắng.

Cánh hồng xanh héo úa, rơi.

“Nếu lạnh như vậy…

Anh thực muốn một cơn mưa.”

Tử Thao thấy mình chạy theo bóng lưng Thế Huân, đầu cứ ong ong những tạp âm hỗn loạn. Thế Huân phía trước cứ chạy mãi, rồi dừng trước cửa một phòng cấp cứu sáng đèn. Cậu ta đứng trước cửa, đập thật mạnh, không ngừng kêu gào. Thế Huân không chắc, cậu cũng chẳng muốn tin vào linh cảm của bản thân, nhưng cứ mãi thế, không dừng lại. Cậu ta cứ thế cho đến khi một bác sĩ già bảo y tá mở cửa, để cậu ta vào.

Cánh hồng héo úa…

Giống như thấy rõ cái giá phải trả, vẫn muốn đem thân tàn bước vào…

Lộc Hàm nằm đó. Người ta chẳng làm gì anh cả. Chỉ là bắt thêm một ống thở và máy đo nhịp tim. Thứ mà phòng bệnh kia chưa có. Nhưng họ đóng cửa, rồi để sáng đèn, như thể chỉ chờ đợi kẻ này chết, tắt đèn, rồi kết thúc.

Tử Thao thấy đôi tay mình run rẩy không kiểm soát, đến chân cũng không thể tiến vào sâu hơn. Cậu cứ đứng đó, nhìn Thế Huân bước vào, chẳng còn điên cuồng, chẳng còn mạnh mẽ như lúc nãy. Cậu ta chỉ nhẹ nhàng bước vào, từ tốn kéo một cái ghế, thì thầm.

“Này Lộc Hàm…”

Lộc Hàm xoay đầu, nhìn gương mặt Thế Huân, khẽ mỉm cười sau ống thở. Đợi chờ chừng đó, Thế Huân tiếp tục thì thầm.

“Chơi xong chưa? Xong rồi thì chúng ta về.”

“…”

“Sao anh cứ chơi trò này hoài vậy? Không chán sao Lộc Hàm?”

Giọng Thế Huân càng lúc càng lớn, cậu gào lên, gào thật to. Có rất nhiều người ở đó. Nhưng chẳng ai đến ngăn lại, vì họ nghĩ, kẻ này điên rồi.

Gương mặt tái nhợt của Lộc Hàm xuất hiện một giọt nước mắt, rất thật nhiều nước mắt. Anh chẳng nói gì cả. Chỉ chăm chăm nhìn Thế Huân cứ gào thét điên loạn, nói về một trò chơi mà chẳng ai muốn tham gia.

Rồi Lộc Hàm nhìn thấy Tử Thao.

Nhận ra người kia nhìn mình, Tử Thao bất chốc giật mình, vô thức đem thân mình tiến lại gần. Cảm giác càng lúc càng lạnh lẽo. Vậy mà nước mắt cứ rơi lạnh buốt trên mặt.

“Lộc Hàm…” - Tử Thao thì thầm – “Em đem mưa đến cho anh đây.”

Câu nói Tử Thao vừa dứt, Thế Huân vội ngẩng đẩu nhìn. Gương mặt kẻ kia lúc này cũng đã lem luốt nước mắt. Tử Thao không chạm vào Lộc Hàm của cậu, nhưng cái cách cậu ta nói, cách cậu ta nhìn, như thể cậu ta mới là kẻ bên cạnh Lộc Hàm bao lâu nay.

“Lộc Hàm, em tìm ra anh rồi. Anh lại muốn biến mất, có đúng không?” - Tử Thao vẫn tiếp tục nói những điều mà Thế Huân không hiểu – “Ra là vậy, phải không?”

“Lộc Hàm, biết rõ sẽ lạnh hơn, sao anh lại nói dối?”

“Sao anh làm vậy?”

Tất cả đều là thì thầm, thì thầm thật nhỏ. Năm năm đem dồn cho một lời thì thầm. Chạy trốn, truy đuổi rồi dùng cái chết để kết thúc. Lộc Hàm thở một hơi khó nhọc, đem một lời với Tử Thao.

“Edison. Anh xin lỗi.”

“ĐỪNG CÓ XIN LỖI!”

Tử Thao hét lên, đem uất hận trong năm năm dồn vào câu nói. Câu đưa tay che nước mắt không ngừng rơi trên mặt, khóc lóc không thôi. Căn phòng trắng toát thật nhiều người, nhưng chỉ độc nhất tiếng trách móc lẫn tiếng khóc.

Tiếng khóc… Tiếng mưa…

Tiếng cánh hồng héo tàn chạm đất…

Lộc Hàm đưa tay lên, kéo trong cổ một sợi dây chuyền bạc có móc một chiếc chìa khóa nhỏ. Anh quay đầu, đưa nó cho Thế Huân. Nhưng Ngô Thế Huân cứ ngồi đó, cách một khoảng cách như vậy, không có ý định vươn tới đỡ lấy sợi dây. Cậu ta cứ nhìn chăm chăm Tử Thao, rồi nhìn Lộc Hàm, oán hận trong mắt không phai.

“Này Thế Huân… Đừng thích anh nữa.”

“Anh đem em về, vì ích kỉ của bản thân thôi.”

Khi khoảng không đó vẫn chẳng ai níu lấy, đôi tay Lộc Hàm vô thức nắm thật chặt. Tiếng máy báo nhịp tim đã vang lên, kéo thật dài. Kèo thật dài.

“Làm ơn… Để em bên cạnh anh.”

Mắt Lộc Hàm nhắm lại. Chẳng còn thứ nước gì chảy ra từ đó nữa. Chẳng còn tiếng động gì.

Thật xin lỗi.

Có kí ức lẫn quá khứ cứ tua đi tua lại trong não…

Chạy trốn. Truy đuổi.

Rồi chạy trốn.

Rồi chết.

Như cánh hồng xanh héo tàn.

End Chap 24.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kristao