Nơi Nào Đó - Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30

Trước lễ tốt nghiệp hai ngày, học sinh từ kí túc xá có thể về thăm nhà tùy thích. Thật ra vào các ngày lễ đều có thể về, nhưng ba mẹ Ngô Phàm đều ở Canada, việc về nhà một sớm một chiều là không thể. Tử Thao lại khác. Cậu còn ông bà ở đây, nhưng lại chẳng mấy khi về. Ba năm, Tử Thao đều ở lại khu kí túc trống rỗng cùng Ngô Phàm. Quãng thời gian dài như vậy, Ngô Phàm bất chốc hình thành một đau thương trong lòng, hiểu rõ kẻ có gia đình, lại chẳng thể về.

Hiểu rõ như thế nên Ngô Phàm chỉ im lặng nhìn Tử Thao sắp xếp tất cả đồ đạc vào vali, chầm chậm đóng lại. Cậu cùng hắn ở lại nơi này ba năm, tại sao chỉ có hai ngày rời đi, hắn lại có cảm giác bất an?

Ngô Phàm hơn mười lần muốn lên tiếng ngăn cản, hỏi Tử Thao có thể ở cùng hắn hai ngày này được không, nhưng lại cho rằng bản thân quá ích kỉ. Tử Thao có ông bà, cậu đã không về thường xuyên chính là bất hiếu, vậy mà hắn còn giữ cậu cho riêng mình. Nghĩ đến đó, Ngô Phàm không nói lời nào nữa.

Tử Thao dưới ánh nắng chiều, chậm rãi kéo một hộp nhỏ, lấy ra chiếc vòng tay đã cũ. Chiếc vòng bằng nhôm, nối bằng những mắc xích, không treo bất kì thứ gì nữa. Thứ này ngày trước khi ra ngoài đã mua nó, dặn lòng sẽ tặng cho Ngô Phàm khi cậu đủ can đảm nói yêu hắn. Nhưng có vẻ bây giờ thì muộn rồi.

Nói cũng đã nói, chỉ là… yêu chẳng thể yêu.

Tử Thao nắm chặt chiếc vòng, đem nó bỏ vào túi áo. Cậu ngẩng đầu, nhìn Ngô Phàm đang chăm chăm nhìn mình. Thấy cậu, hắn vội nở một nụ cười ngu ngốc, mái tóc ánh lên. Thì ra, mọi thứ có thể an tĩnh như vậy…

“Ngô Phàm…” - Tử Thao bất chốc lên tiếng – “Anh có muốn đi đâu đó không?”

.

.

“Đây là nơi em muốn đến?”

Ngô Phàm nhíu mày, nhìn khu chợ đêm đông đúc, chen chân không nổi. Hắn khi đi đã được dặn là tránh đến mấy khu chợ đông vì sợ bị móc túi, cướp giật, thế nên rất hạn chế đến mấy chỗ này. Đây gần như là lần đầu đến đây của Ngô Phàm, vậy mà Tử Thao lại không giấu được vẻ hào hứng trên mặt. Thấy thế, trong lòng Ngô Phàm bất chốc vui vẻ một chút, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

“Ừ, em đã muốn đến từ lâu rồi. Ngặt nỗi trường lại khó khăn việc cho học sinh ra ngoài.”

Tử Thao cười cười, kéo tay Ngô Phàm đến một quầy trang sức nhỏ gần đó. Chợ đông, tay lại bị Tử Thao giữ lấy, Ngô Phàm cố gắng lắm mới lách thân qua được, đến cạnh cậu. Đầu Tử Thao cúi sát nhìn những hạt lấp lánh trên quầy, miệng trầm trồ. Thì ra đứa trẻ này vẫn còn đơn thuần như vậy.

“Ngô Phàm, Ngô Phàm… Thấy thứ này đẹp không?”

Tử Thao chỉ tay vào một viên đá nhỏ, hình thù chẳng giống ai, chỉ có màu sắc vàng ngà là lấp lánh dưới ánh đèn. Ngô Phàm chăm chú xem xét, lên tiếng hỏi.

“Bà chủ, đây là thứ gì vậy?”

“À, nó là đá Topaz, tượng trưng cho cung hoàng đạo Bò cạp, có khả năng chữa bệnh mất ngủ, giảm stress, rất ấm áp nha…”

“Thật sao?”

Ngô Phàm nhíu mày, nắm lấy viên đá trong tay, xem xét kĩ lưỡng. Chốc sau, hắn mở lòng bàn tay ra, nét mặt lộ vẻ vui mừng.

“Ấm áp thật đó Đào Tử, em mau thử đi.”

“Vậy sao?” – Tử Thao nhận lấy viên đá nhỏ trong tay Ngô Phàm – “Ấm thật nha.”

Viên đá dưới nhiệt độ nóng của bàn tay Ngô Phàm lúc nãy đã ấm sẵn, chuyển sang cho Tử Thao khiến cậu có cảm giác viên đá ấm áp thật. Ngô Phàm khẽ cười, trả tiền cho người bán hàng. Hắn xoay qua, nhìn Tử Thao đang chơi với viên đá, vô thức đưa tay xoa đầu cậu. Tử Thao ngẩng đầu lên, nhìn hắn, nở nụ cười.

“Cảm ơn anh.”

Ánh đèn ne-on nơi chợ đêm hắt vào nụ cười Tử Thao, đem mọi khoảng cách bao lâu nay xóa đi mất. Ngô Phàm ngẩn ra, không thể dứt ra khỏi nụ cười như hoa của Tử Thao. Đôi mắt hoa đào cong cong, vui vẻ thân thuộc. Hắn thấy mình đưa hai tay lên, kéo chiếc mũ trùm lên đầu Tử Thao, rồi đặt môi mình xuống nụ cười ấy.

Đem mọi quá khứ của chúng ta, vứt bỏ đi,

Có được không?

Tử Thao thôi cười, mắt mở to, nhìn Ngô Phàm đem mặt rời đi, xấu hổ còn vươn lên. Trước khi đám đông nhận ra việc gì, tay Tử Thao đã bị Ngô Phàm nắm lấy, kéo đi nơi khác. Đôi tay hắn ấm áp, hệt như viên đá kia vậy.

Khóe môi lại vô thức nhếch lên, vui vẻ không thôi.

Ngô Phàm…

Nếu cứ thế này, thì tốt quá.

Qua làn khói mờ, Ngô Phàm e dè nhìn gương mặt Tử Thao trước bát mỳ nóng hổi. Lúc nãy hắn không nhịn được mà hôn lên môi cậu, lại còn giữa bao nhiêu người, chắc chắn Tử Thao phải giận lắm. Nãy giờ đã không nói gì rồi.

“Đào… Đào Tử, anh…” – Ngô Phàm lắp bắp – “Anh xin lỗi.”

“Vì cái gì?” - Tử Thao ghép đũa lại, đưa cho Ngô Phàm.

“Khi nãy…”

“À… Không sao.”

Tử Thao cười cười, xua tay, không nhận ra mặt mình cũng thoáng ửng đỏ khi nhớ lại. Lúc nãy khi Ngô Phàm hôn, cậu đã nghĩ tim mình ngừng đập luôn rồi. Gương mặt hắn cứ thế phóng đại lên, hương cỏ trên người hắn ôm lấy cậu. Nếu không phải Ngô Phàm biết sai mà dừng lại nhanh, chắc Tử Thao sẽ đột quỵ chết mất.

“Anh cứ nghĩ em sẽ giận lắm, thế là được rồi. Mau ăn mau ăn.”

Ngô Phàm đẩy đẩy bát mỳ về phía Tử Thao, chút ngượng ngùng lúc nãy tan biến mất. Hắn cười cười, lo ăn bát mỳ của mình, lâu lâu lại ngẩng lên nhìn người kia.

“Đào Tử…” – Ngô Phàm vừa ăn vừa gọi – “Nếu không sao, mỗi ngày anh có thể hôn khoảng mười cái được không?”

“Anh dám!!”

Tử Thao nắm chặt đũa, đưa lên dọa dẫm. Ngô Phàm ngả người, cười ha hả, nhanh chóng né tránh cú đánh. Về khuya, một góc quán mỳ ven đường vắng vẻ bỗng rộn rã, vui vẻ đến lạ kì.

Một chốc sau, khi mọi thứ đã chìm vào im lặng, Ngô Phàm mới nhận ra Tử Thao thôi không đùa giỡn nữa. Cậu đặt tay lên bàn, nắm chặt viên đá hắn tặng, không nói lời nào. Ngô Phàm bỗng chốc có cảm giác bất an, rằng hắn sắp phải nghe thấy điều gì đó. Điều mà vạn lần hắn không muốn nghe.

Nhưng không, Tử Thao chẳng nói gì cả. Cậu chỉ đơn giản lấy trong túi ra một chiếc vòng tay đã cũ, đẩy nó đến chỗ Ngô Phàm. Hắn nhìn chiếc vòng rồi nhìn Tử Thao.

“Tặng anh.” - Tử Thao thầm thì – “Ngô Phàm, nhớ giữ nó thật kĩ.”

Nói rồi, Tử Thao vươn người sang, đem chiếc vòng đeo vào tay Ngô Phàm. Ngô Phàm nhíu mày, nhìn cậu thật chậm, thật chậm đem chiếc vòng đeo vào cho hắn. Cảm giác bất ổn lại xuất hiện. Khi Tử Thao định rút tay về, Ngô Phàm nhanh chóng giữ tay cậu lại, nghiêm túc lên tiếng.

“Em có chuyện giấu anh?”

“Không.” - Tử Thao cười cười – “Anh sao thế?”

“Vậy thì tốt. Hoàng Tử Thao, anh nói cho em biết, anh nhất định sẽ không buông tay em nữa.”

Ngô Phàm gằn giọng, nói rõ từng chữ. Hết câu nói, hắn kéo Tử Thao về phía mình, vươn người đến, hôn lên môi cậu. Thật rõ ràng, thật kiên định.

Con phố đã thôi đông đúc, chẳng mấy ai chú ý đến một góc đường, hai nam nhân dây dưa hôn nhau. Ngô Phàm đem đầu lưỡi mình tiến vào, lục lọi khoang miệng Tử Thao. Cậu cũng theo hắn mà từ tốn đáp lại, để nụ hôn cả hai sâu hơn. Không khí càng lúc càng bị rút bớt. Đến khi tách ra, cả hai mới thở hổn hển nhìn nhau, khóe mắt Tử Thao đã ướt nước.

Ngô Phàm đưa tay đến, ôn nhu lau đi nước mắt của cậu.

“Anh xin lỗi.”

Xin lỗi gì đây Ngô Phàm,

Em mới phải nói lời đó.

Đau đớn chết mất…

…o0o…

Cuối cùng, Tử Thao vẫn đi. Ngô Phàm vẫn chẳng thể nói câu giữ cậu lại hai ngày này. Tử Thao đem toàn bộ đồ đạc của mình trong ba năm, dọn sạch sẽ. Căn phòng bất chốc trống trải, giống như chỉ có mình hắn trước giờ cô độc ở đây. Ngô Phàm tiễn Tử Thao một đoạn đường thật dài, đến khi cậu lên tiếng, hắn mới dừng lại.

“Em đi đây, Ngô Phàm.”

Tiếng Tử Thao thì thầm trong đêm lạnh, tay cậu nắm lấy tay hắn, đụng chạm lên chiếc vòng tay. Đêm tối không ánh đèn, Ngô Phàm không thể nhìn được biểu hiện trên gương mặt Tử Thao. Nếu hắn nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không để cậu đi.

“Nhất định phải quay về dự lễ tốt nghiệp.” – Ngô Phàm căn dặn – “Em vẫn còn chưa điền tờ giấy đó…”

Tử Thao không trả lời. Cậu chỉ cười một cái, rồi nhanh chóng quay lưng đi. Ngô Phàm ngày đó không hề hiểu nụ cười đó là gì, không hiểu, nhưng hắn cũng chưa bao giờ quên. Tử Thao đem nụ cười cuối cùng, ném lại vào quá khứ của cả hai, kết thúc nó.

Rằng chúng ta, chưa hề có tương lai.

Ngô Phàm, tạm biệt.

.

.

Đương nhiên, Tử Thao cũng chẳng quay lại nữa.

Lễ tốt nghiệp. Ngô Phàm nhìn sân trường đầy kín người, trên tay là tờ giấy nguyên vọng Đại Học còn trống. Hắn chờ Tử Thao. Khi nãy Bạch Hiền báo là Tử Thao không nộp giấy, cũng không liên lạc với cậu ấy. Tử Thao cũng đã không nhắn tin với hắn hai ngày rồi. Hai ngày đó, Ngô Phàm lục lọi địa chỉ của Tử Thao, một mình đến nhà ông bà cậu. Nhưng người ta bảo, họ đã từ lâu dọn đi, không còn ở Seoul nữa. Mọi linh cảm của Ngô Phàm nhanh chóng trở thành hiện thực, đúng với suy nghĩ của hắn.

Tử Thao không quay lại nữa.

Ngô Phàm lấy điện thoại trong túi ra, nhấn dãy số quen thuộc. Rất nhanh, tiếng tổng đài thông báo số máy không có đã vang lên, đem mọi hy vọng của Ngô Phàm đập nát.

Hắn nhếch khẽ khóe môi, cúi xuống viết vài từ lên tờ giấy nguyên vọng, đem nó tiến đến chỗ Bạch Hiền. Bạch Hiền thấy Ngô Phàm bước đến, đón lấy tờ giấy. Cậu nhìn qua gương mặt hắn, thì thầm vài tiếng trong miệng.

“Ngô Phàm… Tớ nghe nói, Tử Thao đã rút hồ sơ từ hai ngày trước rồi.”

“Ừ.” – Ngô Phàm đáp trong cố họng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

“Hmm, Ngô Thế Huân cũng đã rút hồ sơ lúc đó.”

Ngô Phàm quay đầu, nhìn Bạch Hiền, bất chốc nở một nụ cười vô thưởng vô phạt. Ra là vậy. Dù Ngô Phàm có làm bất kì thứ gì, đều không thể bù đắp lại khoảng trống trước kia. Hắn vẫn chỉ là kẻ ích kỉ.

Ánh nắng đem chiếc vòng trên tay Ngô Phàm sáng lên. Hắn không nói lời nào, chậm rãi quay lưng bỏ đi.

Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn, đơn độc tiếp tục tương lai của cả hai.

Anh quên mất, chúng ta ngay bắt đầu đã không ổn, sao có thể có tương lai?

Thế nên, Đào Tử, tạm biệt.

End Chap 30.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kristao