Nơi Nào Đó - Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 36

Thế nào là ổn?

Và thế nào là không ổn?

Tôi ổn.

Hoặc tôi đang gọi “nó” như vậy.

Mất em, như vậy liệu có ổn không?

.

.

Ngô Phàm phát hiện ra giữa hắn và Tử Thao chẳng có lấy một quá khứ tốt đẹp. Nó không hề hiện hữu khi cả hai yêu nhau. Hoặc hắn và cậu, chưa hề yêu.

Nghe có vẻ buồn cười, nhưng Ngô Phàm, hắn chẳng hiểu tình yêu của hắn và Tử Thao là cái gì cả. Và? Và hay chỉ có mình hắn? Ngô Phàm là ngu ngốc hay si tình khi đem cả tấm lòng đổi lấy một đau thương không chắc chắn?

Yêu Tử Thao, hắn chỉ thấy đau.

Trước sau đều đau. Quá khứ lẫn hiện tại đều đau.

Nếu Tử Thao không yêu hắn, cậu có cảm nhận đau đớn như những gì hắn phải chịu đựng không?

.

.

Ánh đèn chập chờn, đủ sắc. Hơi cồn, hơi người, phấn son và cả mùi vị của thác loạn vờn qua khứu giác. Tiếng nhạc xập xình, ồn ã. Chất lỏng vàng nhạt chậm rãi chạy vào cổ họng, thiêu đốt dạ dày. Giác quan dần biến mất, để lại đau đớn và cô độc trong biển người.

Hắn đau.

Hắn cứ đau mãi như vậy.

Ngô Phàm đau, nhưng hắn lại chẳng thể đi bệnh viện. Hắn đau, hắn lại chẳng biết thế nào để bớt đau. Hắn phát hiện ra, bản thân từ lâu đã rất đau, chỉ là hắn tự lừa mình.

Tự lừa mình chừng đó năm…

Ngô Phàm kéo chai Brandy lại gần, rót một ly đầy, tiếp tục đổ nó vào miệng. Chất lỏng chạy qua, nóng đến tê dại. Đôi tay vô thức nắm chặt lại, tai ù đi. Mắt hắn liếc qua, nhìn lên cổ tay trống không, cảm giác bức bối lại trỗi dậy.

Hình ảnh hắn giật tung chiếc vòng tay giữ gìn hơn ba năm trời, ném xuống đất bẩn, gương mặt đầy nước mắt nhưng vô cảm của Tử Thao, tất cả cứ tua đi tua lại trong trí não.

Có cảm giác như đem tình cảm của bản thân, tự tay vứt đi.

Một chiếc vòng quan trọng với hắn vậy sao?

“Em tặng anh. Nhất định phải giữ nó cho kĩ.”

“Chết tiệt!!”

Ngô Phàm gào lên một tiếng, đem ly rượu trong tay nện xuống bàn, thoáng chốc bóp vỡ. Mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào tay hắn, đem máu lẫn chất lỏng đậm vị cồn quyện lai một hơi tanh ngái, khó chịu. Hắn nhíu mày, nhìn máu chảy qua kẽ tay, thở một hơi, ngả đầu mình xuống bàn lạnh.

Dạ dày cứ nhộn nhạo trong bụng…

Cổ họng nóng đến bỏng cháy…

Ngô Phàm khó chịu quá.

Hắn khó chịu quá.

.

.

Tử Thao nhìn kẻ kia gục xuống bàn, tim không khỏi hẫng một nhịp. Chờ đến khi Ngô Phàm thôi cử động, cậu mới tiến lại gần, để mình đối diện với hắn. Hôm nay đúng ngày Tử Thao vào làm việc, lại gặp ngay Ngô Phàm. May mắn thay, hắn không hề ngồi ngay vị trí phục vụ của cậu. Tử Thao từ xa có thể thoải mái nhìn hắn.

Thoải mái ngắm nhìn, thoải mái suy nghĩ…

Chỉ là không thể chạm tới.

Dường như sau bao ngày không gặp, Ngô Phàm đã gầy đi rất nhiều. Bộ vest cứng nhắc trên người hắn nhăn nhúm lại, bốc ra đủ loại tạp hương. Hắn gục đầu trên bàn, mái tóc rối bù, một bên tay rướm máu. Tử Thao bất giác đau lòng, vươn người đến, chạm lấy đôi tay đầy mảnh thủy tinh của Ngô Phàm, kéo nó tới gần mình. Cậu chậm rãi lấy từng mảnh thủy tinh găm trong lòng bàn tay hắn. Máu theo đó mà tuôn ra, vấy lên tay Tử Thao.

Tử Thao nhìn vệt máu trên tay mình, bất giác không kiềm chế được, đặt một nụ hôn lên tay Ngô Phàm.

Một nụ hôn…

Giữa nơi loạn lạc, kẻ tỉnh kẻ say.

Một nụ hôn.

Chẳng ý nghĩa gì cả.

Khi Tử Thao còn chạm môi, bàn tay Ngô Phàm bất chốc cử động, nắm lấy cằm cậu. Gương mặt gục trên bàn từ tốn ngẩng lên, đem nụ cười nửa miệng ném về phía Tử Thao. Tay một lúc siết chặt.

Ánh mắt Ngô Phàm bao lấy không gian xung quanh, nuốt cả không khí của Tử Thao. Cậu há miệng thở dốc, mắt hoảng loạn nhìn chăm chăm vào hắn. Thế nhưng, lạnh lùng bên Ngô Phàm vẫn không giảm. Nụ cười nửa miệng trên môi hắn ngày càng đậm nét.

“Biết gì không Tử Thao?” – Thanh âm vang trong không khí, đủ để cả hai nghe được.

“…”

“Tôi ghét em!”

 Tiếng nói vừa dứt, Ngô Phàm buông cằm Tử Thao ra, cười lớn. Trước mắt Tử Thao, mọi thứ bất chợt nhòe đi, nơi Ngô Phàm vừa chạm tới bỏng rát không thôi. Câu nói “Tôi ghét em” của Ngô Phàm tua đi tua lại trong trí não, đem trái tim của Tử Thao bóp nghẹn. Cậu nhìn Ngô Phàm ném cái ví đầy tiền vào người mình, lảo đảo bước ra ngoài. Mãi cho đến khi bóng lưng hắn biến mất, Tử Thao vẫn chỉ cảm thấy lạnh buốt trên gương mặt.

Tôi ghét em…

Tôi hận em…

Tử Thao vô thức ngồi thụp xuống quầy bar, đem gương mặt giấu vào lòng bàn tay. Tiếng nấc nho nhỏ cứ thế vang lên.

“Làm sao đây? Làm sao đây?”

Phải làm sao đây?

.

.

Đem đồng phục treo gọn lên giá, Tử Thao nhắm khẽ mắt, thở một hơi. Cuối cùng cũng dọn dẹp xong. Sau khi gặp Ngô Phàm, Tử Thao không thể nghĩ gì thêm được nữa. Hắn lúc đó là tỉnh hay say? Hắn có nhận ra cậu không? Nếu không, sao hắn lại gọi tên cậu? Còn nếu có… Lời hắn nói là thật? Hắn ghét cậu?

Tất cả đều xoay quanh Ngô Phàm, chỉ mình Ngô Phàm, khiến cậu quên mất, chính hắn đang là người nắm giữ căn nhà của mình. Cậu còn phải lo cuộc sống cho Thế Huân. Ích kỉ đâu để xem trọng tình yêu cho riêng bản thân?

Nhưng nếu cậu quay lại với Ngô Phàm, không phải mọi chuyện sẽ tốt đẹp sao?

Căn nhà sẽ được giữ lại, cả tình cảm của cậu…

Tình cảm của cậu…

Tử Thao trợn mắt, đem toàn bộ không khí nuốt vào phổi, não bất chốc lộn xộn, đầy hình ảnh của quá khứ. Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu lợi dụng Ngô Phàm ư? Cậu lợi dụng tình cảm của hắn sao?

Không phải.

Vậy thứ gì gọi là tình cảm của cậu?

“Tử Thao… em bỏ rơi anh mà.”

Chẳng có thứ tình cảm gì hết.

Chẳng có gì hết.

“Tử Thao.”

Tiếng gọi sau lưng kéo Tử Thao ra khỏi quá khứ. Cậu xoay người, nhìn Kai bước đến, đưa cho mình một lon café nhỏ. Khi cậu đưa tay ra đón lấy, hắn cười nhạt, đến bên cạnh, áp lấy lon café lên khóe mắt Tử Thao. Ấm áp.

“Kẻ đó… là người yêu cậu sao?” – Kai hỏi, vẫn áp lon café lên khóe mắt đã sưng của cậu.

“Sao ạ?” - Tử Thao gỡ tay hắn ra, ngẩng đầu nhìn.

“Tôi nói tên khách lúc nãy… “ – Kai nhắc lại – “Kẻ cậu hôn vào tay hắn đấy.”

“Anh thấy sao?”

Tử Thao giật mình, vội lùi lại một bước, ánh mắt lúng túng nhìn Kai. Trước phản ứng đó của cậu, Kai chỉ cười khẽ, di chuyển đến một chiếc ghế gần đó. Hắn ngồi xuống, đem một điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa.

“Xin lỗi… Thật xin lỗi!” - Tử Thao lắp bắp, cúi đầu.

“Không có gì.” – Kai nhả từng vòng khói – “Chỉ là sau đó, tôi còn thấy cậu khóc. Có phải, tôi đã thấy quá nhiều không?”

“Không…”

Tiếng Tử Thao phủ nhận, rồi nhỏ dần. Cậu im lặng, không nói gì nữa. Không gian bất chốc chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn từng vòng khói của Kai tản ra trong không khí,tan vào lặng im. Hắn nheo mắt, nhìn con người đang đứng cạnh cánh cửa gỗ. Nhìn sao vẫn cảm thấy đau buồn.

“Tôi chỉ tò mò thôi.” – Kai đứng lên, dụi điếu thuốc vào gạt tàn – “Đừng để ý nhiều.”

“Xin lỗi.”

Tử Thao cúi đầu, nói với theo bóng lưng Kai đang tiến dần ra cửa. Bước chân hắn chậm dần, rồi dừng hắn lại trước cảnh cửa mở, quay đầu.

“Mặc kệ tên đó là ai, không phải có tôi ở đây rồi sao?”

Cánh cửa đóng lại, đem chút đông tàn Seoul đi mất. Tử Thao nắm chặt trong tay lon café còn ấm, mắt chăm chăm nhìn về cánh cửa gỗ. Từng vòng khói nhàn nhạt mùi thuốc vẫn vương trong phòng, đem câu nói của Kai ném lại vào lòng Tử Thao.

“Không phải có tôi ở đây rồi sao?”

…o0o…

Khi Ngô Phàm tỉnh dậy, đã hơn mười hai giờ trưa. Hắn nồng nặc mùi rượu, bộ vest đêm qua vẫn còn nhăn nhúm trên người. Rất may mắn rằng hắn vẫn đủ tỉnh táo để gọi điện lảm nhảm với Xán Liệt thay vì phơi mình ngoài trời tuyết.

Hắn nheo mắt nhìn trần nhà xám trắng, não ong ong nhức nhối. Chẳng biết điều gì, nhưng Ngô Phàm lại có cảm giác, đêm qua hắn đã gặp Tử Thao. Thậm chí đã chạm vào cậu. Thậm chí đã nói gì đó. Và cả thậm chí, hắn đã thấy Tử Thao khóc.

Có thể là hắn đã gặp thật… Hoặc có thể, Ngô Phàm đã mơ một giấc mơ thật dài trong cơn say loạn lạc của bản thân.

Cánh cửa mở ra, Xán Liệt đã bước vào, thẳng tay ném lên người Ngô Phàm bộ vest mới với gương mặt không thể nhăn nhó hơn. Cậu ta thả người lên ghế sofa, bắt đầu cằn nhằn.

“Cậu không có việc làm rồi phải không? Cậu rảnh rang không nói đi, còn kéo tôi vào?? Ông chủ của tôi, còn rất nhiều việc để cậu làm kìa. ”

“Từ khi nào cậu cằn nhằn như bà thím thế?”

Ngô Phàm ném bộ vest sang một bên, ôm đầu ngồi dậy. Hắn với tay lấy chai nước trên bàn, một hơi cạn sạch.

“Cậu biết mình bây giờ trông thế nào không?” – Xán Liệt thôi nhăn nhó, giọng dịu lại.

“Sao? Đẹp trai lắm à?” – Ngô Phàm cười cười.

“Nhìn như thiếu Tử Thao, cậu sẽ chết đến nơi ấy.”

Xán Liệt bĩu môi, lạnh lùng nói thẳng. Câu nói như đánh mạnh vào tim Ngô Phàm. Hắn lặng đi, tay vô thức nắm chặt chai nước, không nói gì nữa. Chốc sau, nhận ra sự kì lạ của mình, khóe môi Ngô Phàm gượng cười, đáp trả Xán Liệt.

“Nếu thế tớ đã chết lâu rồi. Mà cậu đã xong việc tới dặn chưa?”

“Rồi rồi.” – Xán Liệt đáp – “Đã đến nhà nhắc cậu ấy, có vẻ cậu ấy cũng khó khăn trong việc chuyển đi lắm nên đã hỏi chúng ta là có thể gia hạn nữa được không?”

“Không.”

Ngô Phàm lạnh giọng, đứng dậy cầm lấy bộ vest, tiến về phía nhà tắm. Phản ứng của hắn khiến Xán Liệt có chút ngạc nhiên, lập tức đứng dậy, bước theo.

“Cậu sao vậy? Dù gì cũng từng…”

“Không sao cả. Tớ và cậu ta không có gì cả.” – Ngô Phàm đáp nhanh.

“Này cậu đừng có…”

“Không là không.”

Tiếng Ngô Phàm lớn hơn, vang lại rõ ràng, tức giận không biết từ đâu không thể che giấu trong lời nói. Bước chân hắn nhanh hơn, tiến về phía phòng tắm. Khi hắn chưa kịp đóng cửa, Xán Liệt đã lên tiếng.

“Tử Thao có thể đến tìm cậu…”

“Vậy cứ để cậu ta làm.” – Ngô Phàm nhíu mày, đóng mạnh cửa – “Chẳng thay đổi gì đâu.”

Có gì đi nữa, cũng chẳng thay đổi gì đâu.

 

Tôi bảo tôi hận em mà… Không phải sao?

End Chap 36.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kristao