Nơi Nào Đó - Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 39

Gần hết đông, không khí Giáng sinh tràn ngập đường phố Seoul. Nhạc điệu vui vẻ, màu đỏ may mắn, tất cả đều khiến người ta có cảm giác ấm áp giữa cái lạnh khô khốc. Trước quảng trường lớn, một cây thông cao được dựng, đèn nhấp nháy treo đến thích mắt. Tử Thao ngồi yên trên một băng ghế đá, tay nắm chặt điện thoại, chăm chú nhìn vào tin nhắn trên màn hình.

“Đợi tôi ở quảng trường lớn. 7h tối.”

Tin nhắn của Ngô Phàm chỉ chừng đó chữ, rõ ràng, không thêm bớt gì nữa. Nó khiến Tử Thao có chút không quen. Hắn trước đây không hề như vậy, luôn vui vẻ mà gọi Tử Thao là Đào Tử. Chỉ có số điện thoại vẫn giữ nguyên. Tử Thao không hiểu tại sao đến lúc này, bản thân nói thành lời rằng không yêu hắn, trong điện thoại vẫn giữ số của hắn. Ha… chính cậu còn rõ hơn bất kì ai, bây giờ lại ngồi đây tự chất vấn bản thân.

Trời một lúc lạnh hơn. Tử Thao kéo tay áo dài hơn che đi đôi tay lạnh cóng. Đã gần tám giờ, Ngô Phàm vẫn chưa tới. Hắn hẹn cậu khiến cậu còn sợ đến chậm trễ, đến sớm hơn nửa tiếng. Chẳng lẽ hắn trả thù Tử Thao bằng cách này sao?

Nếu thế thì trẻ con quá rồi Ngô Phàm…

Nghĩ tới đó, Tử Thao bất chốc bật cười. Khí lạnh khô khốc tràn vào phổ, đem chút hơi thở ấm áp ra ngoài. Cậu tính ra cũng đã làm quá mọi chuyện rồi. Chỉ một tin nhắn của Ngô Phàm đã cuống cả lên, nghĩ tới nghĩ lui hắn sẽ làm gì, thậm chí còn gọi điện để xin nghỉ hẳn ca khuya tại bar. Cuối cùng chỉ là thế này. Ngồi đây, và đợi hắn.

Kể ra việc này cũng không quá tệ. Xung quanh thật có rất nhiều người yêu nhau, cũng có người cũng đợi người yêu như vậy. Tử Thao có vẻ đã quá tuổi để mơ mộng về những thứ đó, nhưng thực sự, việc này làm trong Giáng sinh không phải có chút lãng mạn sao? Mặc kệ Ngô Phàm có đến hay không, cậu vẫn không phải là làm việc mà người yêu đang làm sao?

“Ngô Phàm… Ngô Phàm…” - Tử Thao thầm thì, mắt không giấu nổi vui vẻ – “Đến nhanh nào!”

Đến nhanh nào…

Em đang đợi anh.

Nhưng Ngô Phàm vẫn không đến.

Hắn thực sự đã làm vậy.

Đồng hồ điểm chín giờ, tuyết rơi một lúc dày, quảng trường cũng trở nên thưa thớt. Tử Thao vẫn còn ngồi yên trên băng ghế đá đó, không hề rời đi. Chút vui vẻ cuối ngày cũng tan đi mất. Là cậu đang làm gì chứ? Không phải Ngô Phàm đã bảo sẽ trả thù sao? Chẳng phải đã biết trước mà vẫn đâm đầu vào sao?

Thở một làn khói trắng, Tử Thao phủi đi tuyết dày bám trên áo, chống tay đứng lên. Về thôi. Có lẽ giờ này vẫn có thể hoàn thành ca làm ở quán bar. Về thôi…

Quay về thôi…

Quay về…

Gió thổi qua, đem giá buốt đọng lại nơi khóe mắt. Tử Thao vội vàng đem tay che mặt lại, cắn răng nén nước mắt. Rõ ràng là biết lỗi do mình, biết trước mọi thứ, vậy mà cảm giác vẫn đau như vậy.

Thật không muốn quay về…

Chuông điên thoại lúc này reo lên, đem Tử Thao thoát khỏi đống cảm xúc hỗn độn. Cậu nhìn tên Ngô Phàm được lưu trên điện thoại nháp nháy liên hồi, vội vàng hít một hơi, lấy giọng thật bình thường trả lời hắn.

“Ngô tổng?”

“Tôi bận chút việc công ty, cậu còn ở đó?”

Tiếng Ngô Phàm vang lên, lành lạnh, nghe rõ được tiếng thở gấp và gió rét kêu gào bên kia. Tử Thao bất giác thấy một tia ấm áp trong lòng, vội lắc đầu.

“Không có, tôi chỉ chờ một chút rồi đã mau quay về.”

“Vậy sao?” – Ngô Phàm nắm chặt điện thoại – “Cậu không muốn gặp tôi đến thế?”

“Không phải…”

Tử Thao vội giải thích, nhưng câu nói chỉ dừng ở đó. Cậu có muốn gặp hắn không? Có nên chờ đợi hắn liên tục suốt hai tiếng? Biết rõ hắn không đến mà vẫn chờ?

Nhưng không để Tử Thao kịp nói thêm, Ngô Phàm đã lên tiếng trước.

“Cậu đã về rồi, vậy tại sao tôi lại thấy ai đó giống cậu đứng trước mặt mình nhỉ?”

Lời vừa dứt, Tử Thao lập tức quay lưng lại. Giữa quảng trường rộng lớn, tuyết rơi ngập trong không khí, Ngô Phàm một thân vận đồ đen, điện thoại vẫn cầm trên tay. Qua màn mưa tuyết, thoáng chốc Tử Thao đã thấy Ngô Phàm nở một nụ cười.

Hắn cười với cậu…

“Không phải cậu bảo là đã về sao?”

Đúng là tôi sẽ về Ngô Phàm… Nhưng tôi sợ…

“Sao vẫn còn ở đây?”

Tôi sợ anh sẽ đến. Sợ anh sẽ đợi tôi như anh đã làm trong chừng đó năm…

Thế nên, tôi đã chẳng rời đi nữa…

“Mặt cậu lạnh hết rồi này.”

Bàn tay to lớn của Ngô Phàm chạm vào gương mặt đã lạnh của Tử Thao. Nơi hắn chạm qua đều bỏng rát không ngừng. Hương nước hoa dịu nhẹ của hắn chạm vào khứu giác. Tử Thao chỉ biết đứng im đó, nhìn Ngô Phàm bây giờ đã bên cạnh mình, thật gần, thật gần.

“Anh đến rồi.”

Thanh âm run rẩy vang lên từ cổ họng khô khốc, Tử Thao nở một nụ cười, nhìn biểu cảm sững lại phút chốc của Ngô Phàm. Nhưng hắn không cười lại. Ngô Phàm chỉ đơn thuần ôm lấy Tử Thao vào lòng, thì thầm.

“Ừ. Tôi đã đến rồi.”

.

.

Nghĩ kĩ đi Tử Thao, chúng ta chẳng phải đang lừa nhau sao?

Vậy mà lắm lúc, tôi cứ nghĩ, em yêu tôi thật.

.

.

Tử Thao chăm chăm nhìn vào bóng lưng Ngô Phàm, cố gắng giữ một khoảng cách với hắn. Đây là một trong những khách sạn rất đắt tiền tại Seoul. Chẳng lẽ hắn dẫn cậu tới là để làm chuyện này sao?

Nghĩ đến đó, Tử Thao khẽ nhíu mày, chân bước đi chậm lại hơn nữa. Nhận ra sự khác thường của Tử Thao, Ngô Phàm quay lưng lại, không nói gì, trực tiếp bước đến kéo lấy cậu đi.

“Chúng ta… chúng ta đi đâu vậy?” - Tử Thao lắp bắp.

“Đến khách sạn chẳng lẽ để ăn tối?” – Ngô Phàm lạnh giọng, nhìn gương mặt tái đi của Tử Thao, khẽ cười – “Đúng là để ăn tối đấy.”

Nói rồi, Ngô Phàm kéo Tử Thao đến một bàn ăn đã được dọn sẵn sát cửa sổ của khách sạn. Hắn đã chuẩn bị tất cả, thịnh soạn và đầy đủ. Chỉ là trên bàn ăn, không ai nói một lời nào nữa. Ngô Phàm vẫn cứ lạnh nhạt ăn cho xong bữa của mình, đối diện là Tử Thao không ngừng lén lút nhìn hắn. Bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngừng. Hắn và cậu, chỉ là đơn thuần đối diện nhau cùng ăn tối, vậy mà cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tim.

Chính là điều này, Ngô Phàm.

Ngô Phàm nhìn đồng hồ, đưa chìa khóa vào, mở cửa một phòng khách sạn gần đó. Hắn nhanh chóng bước vào, nhận ra Tử Thao vẫn còn chần chừ bên ngoài, hắn nhíu mày, kéo theo cậu.

“Sợ tôi ăn thịt cậu?” – Ngô Phàm cởi carvat ra, ném sang một bên.

“Không phải…” - Tử Thao lúng túng – “Chỉ là khuya rồi, tôi nghĩ mình nên về.”

“Bởi vì khuya rồi, tôi không thể đưa cậu về, nên cảm phiền cậu ở lại đây.”

Ngô Phàm nhấn từng chữ, không nhìn vào mắt Tử Thao. Hắn cứ thế tiếp tục cởi đồ rồi kéo lấy khăn vào nhà tắm. Bây giờ gian phòng chỉ còn lại Tử Thao. Cậu nhìn áo khoác đã ướt, vội vàng cởi ra. Trong này thật rộng, Ngô Phàm bảo cậu ở lại, là có phải bảo cậu cùng ngủ với hắn không? Sẽ không làm gì?

Quá khứ của Tử Thao đối với việc đó không chút tốt đẹp, kể cả khi cậu yêu Ngô Phàm, ngoại trừ hôn môi, cái gì cũng chưa làm qua. Cũng có thể, cả hai chưa yêu nhau đến mức đó, hoặc, Ngô Phàm nghĩ cậu dơ bẩn…

Có khi đúng thế thật.

.

.

Khi Ngô Phàm tắm xong, Tử Thao đã ngủ trên ghế sofa từ lúc nào. Thân hình to lớn của cậu ấy cuộn lại, phía trên là chiếc áo khoác đã ướt đẫm tuyết. Ngô Phàm thấy mình ngồi xuống giường, đối diện với Tử Thao đang ngủ, cứ thế chăm chăm nhìn vào cậu. Rốt cuộc hắn đang làm gì?

Không phải bảo là trả thù con người này sao? Nói cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, hắn còn đang làm gì đây? Nhắn một cái tin, bận việc không thể tới, hắn cũng không cần đến tận nơi để xem Tử Thao có đợi mình không. Rõ ràng cũng không cần phải gọi điện cho cậu ta. Nhưng bóng dáng Tử Thao ngồi đợi dưới trời tuyết, đem mặt giấu vào lòng bàn tay cứ ám ảnh tâm trí hắn. Ngô Phàm cứ thế làm theo cảm xúc của bản thân, gọi một cuộc điện thoại, rồi ôm người kia vào lòng.

Tử Thao tàn nhẫn với hắn, còn hắn đang làm gì đây?

Hắn cũng muốn tàn nhẫn với cậu…

Nhưng muốn và làm được là hai chuyện khác nhau, phải không?

Ngô Phàm thở dài, bước đến kéo chiếc áo khoác ướt của Tử Thao ra, ôm cậu vào giường. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn đã nói một tiếng không yêu, nói cả việc sẽ bỏ rơi cậu ấy, Tử Thao sẽ không quên đâu.

Cuối cùng chỉ còn là những vô vọng…

End Chap 39.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kristao