Nơi Nào Đó - Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 44

Dừng lại tất cả đi…

Rất lâu thật lâu, khi còn học trung học Tử Thao đọc được một tiểu thuyết đam mỹ. Đọc xong, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ tình yêu của đôi công thụ. Ngưỡng mộ đến mức nghĩ có phải sẽ có một ngày, cậu cùng Ngô Phàm giống như vậy không?

Vượt qua mọi thứ mà yêu nhau, bất kể xã hội, bất kể thế giới, đi đến một kết cục hạnh phúc?

Cuối cùng, nghĩ đi nghĩ lại, Tử Thao vẫn không thể là nam chính trong cuốn tiểu thuyết kia được, can đảm mà vượt qua mọi thứ, sống thật tốt yêu người kia. Không thể bỏ mặc mọi quá khứ, bỏ mặc hoàn cảnh, bỏ mặc tự ti bản thân. Vốn dĩ nhiều thứ không thể buông bỏ, lại càng không thể ôm quá nhiều, đành buông tay tình yêu bản thân.

Buông tay để kẻ kia có thể tiếp tục một cái kết viên mãn khác trong tiểu thuyết ngôn tình.

Thế nhưng thời khắc buông tay, suy nghĩ của Tử Thao lại không yên phận. Đến khi nghĩ bản thân không còn bao nhiêu thời gian nữa, lại muốn bảo một tiếng yêu anh.

Lúc nào cũng vậy.

Trễ đi vài bước, lại chẳng thể nói được lời nào nữa.

Hối hận vô cùng…

Kì thực, khi mất đi, cảm giác này lúc nào cũng thật rõ ràng …

.

Ngô Phàm chưa bao giờ có cảm giác đó.

Cảm giác thật sự mất đi một người hắn yêu thương.

Đến khi hắn hiểu ra, hắn mới xác nhận rõ ràng một chuyện, cảm giác đó vô cùng khó chịu. Cả dạ dày hắn như bị ai bóp chặt, đau đớn vô cùng. Từng tế bao trên da thịt cảm nhận rõ lạnh buốt, khiến đầu óc càng lúc càng tỉnh táo. Càng tỉnh táo lại càng đau. Ngô Phàm ngửi thấy vị tanh của máu trên tay mình, tay hắn một lúc run rẩy nhiều hơn. Đến khi người ta kéo Tử Thao lên cán, đẩy đi, Ngô Phàm chỉ biết ngây ngốc đứng giữa trời tuyết lạnh, mặc cho Phác Xán Liệt nói gì đó chẳng rõ.

Hắn đến cuối cùng là tranh giành thứ gì cùng Hoàng Tử Thao?

Tranh giành thứ gì, lại đem đến đau thương cho kẻ mà hắn yêu nhất?

Ngô Phàm nắm chặt đôi tay còn dính máu của mình, đem theo một nỗi sợ hãi mà quay đầu, nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. Hắn đột nhiên muốn rời đi. Ngô Phàm đột ngột nhận ra, những khi hắn nhìn thấy Tử Thao, Tử Thao gặp lại hắn, một nụ cười trên môi cũng không thể nở. Là do hắn? Hắn đem đến đau thương cho cậu? Hắn muốn biến mất, không một dấu tích.

Lập tức trở thành người không tồn tại…

Tiếng bước chân dồn dập trên hành lang, càng lúc càng lớn. Lờ mờ cảm thấy được luồng sát khí trên đầu mình, Ngô Phàm vẫn chỉ cắn môi, nắm chặt lấy tay, không hề ngẩng đầu. Đến khi Ngô Thế Huân dùng sức kéo hắn lên, đập lưng hắn vào bức tường phía sau, Ngô Phàm mới miễn cưỡng nhìn qua cậu ta một cái. Thiếu niên trước mặt biểu tình vô cùng tức giận, như muốn giết chết Ngô Phàm.

“Tôi giao Tử Thao lại là để anh biến anh ấy ra thành thế này?”

Ngô Phàm không nhìn Thế Huân. Hắn thả ánh mắt trượt qua vai cậu, rơi lên tầm cửa sổ, nơi khoảng không đen kịt. Hắn không trả lời. Hắn cũng không biết phải trả lời ra sao. Hắn chỉ muốn ích kỉ mà biến mất…

“Anh…”

Thế Huân nhíu mày, đưa nắm đấm lên. Nắm đấm vừa vung lên không trung, phía sau tay đã bị giữ lấy. Thế Huân khó chịu quay đầu, chăm chăm nhìn ánh mắt ẩn nhẫn của Kai, nhịn không được lại đặt tay xuống.

“Ngồi xuống đi đã. Em làm loạn cũng không được gì.”

Nói rồi, Kai ấn vai Thế Huân, để cậu bình tĩnh ngồi xuống. Lưng Ngô Phàm cũng từ từ trượt theo bức tường, ngồi xuống một bên ghế. Đôi tay run rẩy của hắn vẫn nắm chặt, chỉ có gương mặt là không có biểu tình.

Hắn sợ… Sợ bản thân sẽ lộ ra một loại biểu cảm đau khổ. Đau khổ như thể Tử Thao của hắn sẽ xảy ra chuyện…

Hắn không muốn.

Kai yên lặng ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát những vệt máu trên người Ngô Phàm. Chốc sau, hắn đứng lên, nắm lấy một bên tay Ngô Phàm bóp chặt.

“A…”

Đau đớn khiến Ngô Phàm không nhịn được, kêu lên một tiếng, đôi mày nhíu chặt. Máu từ cánh tay theo đó mà  tuôn ra dữ dội. Ngô Phàm đứng hẳn cả dậy, đẩy tay Kai khỏi một bên tay mình.

“Cậu muốn vứt cánh tay này luôn?”

“Mặc kệ tôi!” – Ngô Phàm nghiêng đầu lên bức tường, không để tâm lời của Kai nói.

“Tất nhiên là mặc kệ cậu. Tôi chỉ là không muốn Tử Thao lúc tỉnh dậy còn phải lo lắng cho cậu…” – Kai bước đến, kéo lấy Ngô Phàm – “Đi băng bó đi.”

“BỎ RA!!”

Ngô Phàm đột ngột hất mạnh cánh tay, thuận thế đẩy Kai ngã xuống sàn. Đôi mắt vô cảm của hắn bây giờ long lên, tức giận không lí do. Hắn mặc cho máu từ cánh tay đang chảy xuống sàn, gương mặt giận dữ nhìn Kai.

Đầu óc hắn đau nhức một trận, nước mắt muốn len lỏi chảy ra…

Thế Huân nhìn một dàn hỗn loạn, không nhịn được liền đứng dậy, tung nắm đấm tới chỗ Ngô Phàm. Kai không kịp đứng dậy cản cậu, Ngô Phàm cũng không hề né tránh. Nắm đấm kia cứ lao qua không trung, đáp xuống má phải Ngô Phàm. Lập tức hắn lảo đâỏ, ngã xuống sàn đất lạnh. Hơi đất xộc ngay vào mũi, trước mắt hắn là một mảng quay cuồng. Ngô Phàm thấy đau đớn nơi cánh tay tan biến, hình ảnh Tử Thao chạy vụt qua trước mắt. Hắn thở hồng hộc, đem cả người dán xuống đất lạnh.

Hắn muốn biến mất…

.

.

“Thế Huân!!”

Kai đem cả người Thế Huân kéo lại vào lòng mình, ôm lấy cậu. Khi hắn tưởng cậu sẽ tiếp tục lao đến đánh Ngô Phàm, con người này chỉ đứng lặng ra đó. Hắn quay đầu, nhìn thân ảnh trong lòng, vẫn là im lặng không nói gì. Kai thở một hơi, nhìn y tá chạy đến, đỡ lấy Ngô Phàm. Ngô Phàm lúc này cũng không làm loạn nữa, thẫn thờ mà để y tá dìu đi. Đến khi bóng những người kia khuất dần, Kai mới nhận ra hắn từ nãy đến giờ chưa hề buông Thế Huân ra.

“À… Anh xin lỗi.”

Kai khẽ ho hung hắng, buông người kia ra, còn lùi thêm vài bước. Hắn an tĩnh ngồi xuống ghế chờ, nhìn kẻ kia vẫn như cũ mà câm lặng đứng một chỗ. Biết có gì không ổn, Kai đứng dậy, lên tiếng.

“Thế Huân…”

“Anh ta có gì tốt?” – Thanh âm của Thế Huân vang lên, ngắt lời Kai – “Ạnh ta đến cuối cùng có gì tốt?”

Giọng cậu nghẹn lại, nghe rõ tiếng vỡ vụn trong không khí. Kai mơ hồ nhìn thấy đôi vai gầy của Thế Huân run lên. Tay hắn vô thức đưa đến, nhưng lại lao vào một khoảng không trung. Không điểm tựa.

Hắn bỗng muốn cười.

Khi hắn toàn tâm toàn ý vì một người, kẻ kia lại đem toàn bộ tâm ý dành cho người khác. Thế mà hắn vẫn cố chấp đứng đây…

“Vậy tại sao… Em lại đem Tử Thao giao cho anh ta?”

Kai nắm chặt tay mình, mắt chăm chăm nhìn đôi vai Thế Huân, hỏi một câu. Hắn chẳng đợi một câu trả lời. Vì hắn biết rõ trong lòng Thế Huân là ai. Hắn biết rõ.

Thế Huân quay đầu, đem đôi mắt mờ sương nhìn Kai. Cậu không khóc. Căn bản một giọt nước mắt loang trên má cũng không có. Vậy mà Kai đã nghĩ đến lúc mình giữ chặt đôi vai run rẩy ấy, hôn vào từng giọt nước mắt.

Tiếc là đến cơ hội làm điều đó, hắn cũng không có.

“Vì em không có cách làm cho anh ấy hạnh phúc…”

Kai thoáng bật cười, khóe miệng nhếch lên.

“Vậy… Thế Huân, em nói xem, có phải anh cũng nên đem em đưa cho kẻ khác?”

Anh không có cách làm em hạnh phúc…

Lời của Kai, Thế Huân còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì đèn cấp cứu tắt, bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài. Thế Huân vội vàng chạy theo hỏi tình hình, bỏ mặc Kai vẫn đang chờ câu trả lời. Hắn thấy gương mặt cậu giãn ra, hơi thở bất chốc bình ổn, đã đoán phần nào được tình hình của Tử Thao. Hắn ngồi xuống, nhìn Thế Huân đang chạy về phía mình.

“Cậu ấy không sao chứ?”

“Đã ổn rồi.” - Thế Huân không giấu được nét vui vẻ trên mặt – “Đợi tỉnh lại, còn phải theo dõi thêm.”

“Ừ…”

Hắn ậm ừ, ngẩng đầu nhìn Thế Huân vui vẻ bước nhanh đến phía phòng hồi sức, đem những lời hắn hỏi lúc nãy ném sau đầu. Hắn khẽ thở một hơi, cười nhạt. Tâm tình của bản thật, thật sự không phải lúc rồi.

Chưa bao giờ là phải lúc…

…o0o…

Những ngày sau này, ở bênh viện quen mặt một thanh niên cao lớn, ngũ quan mang đậm sự lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại không tỏa ra sát khí. Từ lúc vào đây, đôi mắt hắn đã đượm u buồn. Hắn ngày ngày ra vào căn phòng cuối dãy, đều đặn buổi sáng mang vào một bó hoa, rời đi. Ngoài giờ làm việc, hầu như hắn lúc nào cũng có mặt ở đó. Không rời nửa bước.

Hắn cũng chẳng hiểu mình làm vậy để làm gì, nhưng chính bản thân lại không cho phép được rời xa con người kia.

Ngô Phàm không muốn phí hoài một giây một phút nào nữa.

Cho dù… Hoàng Tử Thao của hắn không tỉnh lại.

Người ta bảo cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, bảo cậu ấy đã thôi sốt, đã bảo toàn được tính mạng, nhưng chẳng ai bảo với Ngô Phàm khi nào Tử Thao có thể tỉnh lại. Tử Thao chỉ nằm như vậy, từ tháng này sang tháng khác, không nói với hắn một câu.

Ngô Phàm ngày nào cũng chăm chú nhìn lồng ngực phập phồng của Tử Thao, tự nhủ cậu chỉ là đang ngủ. Hắn chờ được hắn đợi được. Hắn mỗi ngày đều đem một bó hoa nhỏ, cắm trong phòng. Bắt đầu kể lể những công việc hàng ngày, dù biết người kia không thể nghe thấy. Kể hết câu chuyện, hắn lại nắm lấy tay Tử Thao, hôn lên tay, rồi đến đôi môi cậu. Hắn làm đủ mọi việc. Chẳng để làm gì.

Thế Huân phát điên với hắn trong thời gian đầu. Cậu ta cứ không ngừng chửi mắng, làm loạn lên cho đến khi Kai kéo cậu ấy rời đi. Nhưng hắn căn bản không đem vào tai. Ngô Phàm vẫn chỉ ngồi đó, đến và rời đi, ngày qua ngày. Lắm lúc, hắn lại suy nghĩ, tại sao Thế Huân lại không hét to lên nữa, biết đâu được như thế, Tử Thao sẽ vì ồn ào mà tỉnh dậy. Chỉ là nhờ Thế Huân thôi, bảo hắn làm, hắn làm không được.

Ngô Phàm cảm thấy Tử Thao khi ngủ rất yên bình, giống như tất thảy mọi sự việc, quá khứ, hiện tại đều không liên quan đến cậu. Kể cả Ngô Phàm, cũng không một chút liên quan. Điều này làm tim Ngô Phàm nhói lên, đau không thôi. Nhưng hắn sợ, nếu hắn phá vỡ yên bình này, chính tay hắn là người bóp chết Tử Thao.

Hắn không biết cách làm Tử Thao hạnh phúc, cho dù trong quá khứ hay hiện tại…

Ngô Phàm đóng cuốn sách dày cộm trên tay, đặt sang một chồng sách bên cạnh bàn. Là cuốn thứ năm rồi. Cuộc sống Ngô Phàm buồn tẻ đến mức, hắn chẳng có gì để kể cho Tử Thao, chính bản thân hắn lại sợ sự im lặng trắng toát nơi đây, thế nên kể xong, hắn lại đọc một cuốn sách cho cậu. Đọc từ ngày này sang ngày khác. Hắn nhìn gương mặt tĩnh lặng của Tử Thao, bất giác lại nắm lấy tay cậu.

“Tử Thao… Bạch Hiền, em nhớ cậu ta không? Bạch Hiền cùng Xán Liệt đã trở thành một đôi rồi. Ngày ngày ra ra vào vào, làm gì cũng toát ra vẻ hạnh phúc. Em nói xem, có phải là chọc tức anh không?”

Bên kia vẫn im lặng. Ngô Phàm theo thói quen mà mỉm cười, tiếp tục thủ thỉ.

“Anh sẽ giao thật nhiều việc cho họ, để họ không có thời gian mà hạnh phúc nữa… Tử Thao, nhưng anh không có ghen tị. Anh có em rồi không phải sao? Họ thì có gì vui hơn?”

Nói rồi, hắn lại nhìn Tử Thao, lại nhịn không được, vươn người đến hôn lên môi cậu.

“Anh không có ghen tị…” – Ngô Phàm thì thầm – “Tử Thao. anh không có…”

“Anh đem em đi thật xa, có được không? Em muốn đi đâu? Tử Thao?”

“Tử Thao…Có thể nói em cũng yêu anh, được không?”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

.

.

“Anh buồn lắm, Tử Thao.”

End Chap 44.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kristao