Nơi Nào Đó - Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chap 48

Ngô Phàm,

Để em kể cho anh nghe một câu chuyện. Bất quá, anh không cần biết diễn biến của nó, chỉ cần hiểu một thứ...

Có anh và em là nhân vật, chúng ta mãi thuộc về nhau.

.

.

[Tử Thao]

Sống đến chừng tuổi này, tôi mới bắt đầu cảm thấy mình thật nhu nhược, nhu nhược đến đáng sợ. Tôi có cảm giác giấc ngủ dài đó chính là một cái tát, tát thật mạnh để tôi thấy, mình đã bỏ qua những gì. Bỏ qua Lộc Hàm, bỏ qua Thế Huân, bỏ qua hiện tại, tương lai, bỏ qua cả Ngô Phàm. Đó đều là thế giới của tôi, bỏ qua nó, tôi phải sống bằng thứ gì?

Tôi luôn sợ bản thân không xứng, sợ mình không hợp, sợ mình dơ bẩn. Tôi sợ mình bệnh hoạn, sợ đồng tính, sợ kéo theo Ngô Phàm. Bất quá, lúc đó tôi không biết, anh chẳng bệnh hoạn, tôi cũng vậy. Chỉ có điều, người tôi yêu, vừa vặn là anh mà thôi.

Tôi chính là một kẻ níu kéo dai dẳng. Tôi dùng Ngô Phàm xóa đi quá khứ bên cạnh Lộc Hàm, rồi lại bên cạnhThế Huân xóa đi quá khứ cạnh Ngô Phàm. Tất cả đều là xóa đi. Nhưng chỉ khi kẻ đó đứng trước mặt, tôi mới biết bản thân có bao nhiêu là nhung nhớ, là níu kéo. Một tiếng xóa đi, chẳng phải là nói dối sao?

Tất cả đều đợi trở thành quá khứ, tôi mới bắt đầu vươn tay ôm lấy...

Quá khứ lúc đó, đều trở thành một mảng hư vô.

Thế giới của tôi, từng chút một chỉ còn là khoảng không xám xịt, trống rỗng. Anh đùa cũng được, bỡn cợt cũng được, không yêu tôi cũng được.

Chẳng phải đã phí phạm thật nhiều thời gian sao?

Để tôi bên cạnh anh là được.

Để tôi biết, thứ tôi chạm đến, chưa bao giờ là hư vô...

.

.

Tôi đứng giữa sân bay đông đúc, hít vào phổi cái khô khốc của Canada. Thật sự rất lạnh. Cầm trên tay là địa chỉ công ty lẫn nhà riêng của Ngô Phàm, tôi quay đầu nhìn quanh. Tôi lúc này mới rõ, mình chính là quá tùy tiện rồi. Đến đây với thứ tiếng anh ù ù cạc cạc, tôi phải xoay sở thế nào?

Tôi thở một hơi dài, rút điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc. Bấm xong xuôi, tay lại chần chừ, không biết có nên gọi hay không.

Tôi gọi, anh sẽ nhấc máy sao?

Lỡ như, đúng như lời Thế Huân nói, chẳng phải tôi thật sự rất mặt dày, rất ti tiện?

Nghĩ là thế, tôi vẫn cứ nhấn gọi. Chẳng phải đã đến tận đây rồi sao? Anh có khinh khi tôi, tôi cũng chẳng thể làm gì khác được.

Thanh âm dài quen thuộc vang lên, dài dằng dẵng. Mỗi tiếng đổ chuông khiến tim tôi như nghẹn lại, đau đến khó thở. Mãi cho đến khi một tiếng máy móc vang lên, tôi mới ngây ngốc nhìn điện thoại nửa ngày trời, khóe môi nhếch tới tận mang tai.

Cười cái gì? Là anh không nhấc máy, có gì vui mừng?

Có thể anh không muốn gặp tôi...

Mà cũng không phải. Nếu Ngô Phàm không muốn nhìn thấy tôi, anh đã không chờ đợi lâu đến vậy. Tôi đã tùy tiện tới mức này, anh có không muốn gặp tôi, tôi cũng phải gặp anh.

Nghĩ vậy, nhưng tôi lại tiến đến một dãy ghế nhỏ tại sân bay, thả người xuống. Bỗng nhiên ở đây, tôi thấy mình yếu đuối lạ. Viên đá lẫn cuốn sổ ngày trước đi đâu xa liền mang theo, cũng bị anh lấy mất. Tôi thật muốn gọi điện cho Thế Huân hay Bạch Hiền than vãn vài tiếng, thế nhưng, làm thế chẳng khác nào đem thể diện vứt đi. Tôi thản nhiên rời đi như vậy, không phải để kể khổ. Chỉ cần nghĩ bản thân đang ở cùng một nơi với anh, hít chung một bầu không khí với anh, các tế bào cứ như vậy run lên bần bật.

Cũng phải thôi. Tôi đã yêu anh lâu như vậy mà...

Tôi nắm chặt hai tay, hít một ngụm không khí lớn tỏ vẻ quyết tâm rồi đứng lên, tiến về phía trước, gọi một chiếc taxi, đi đến nhà riêng của anh. Dù sao cũng đã trễ thế này, còn ở công ty cũng có chút không hợp lý

Tôi đứng trước căn nhà to lớn đến choáng ngợp. Tôi biết Ngô Phàm sau chừng đó năm đã làm nên điều gì, nhưng phải đối diện trực tiếp tới những hào nhoáng người ta nhắc đến, tôi mới hiểu những gì tôi nghĩ ra chẳng là gì. Gạt suy nghĩ ra khỏi đầu, tôi đi vòng quanh ngôi nhà, vẫn không gọi cho Ngô Phàm. Căn nhà tối đen, dường như anh chưa có về. Tôi thở dài một hơi, đem chút thất vọng nhỏ nhoi mà ngồi xuống trước bậc thềm. Canada thật sự rất lạnh.

Tôi chỉ là... có chút nhớ anh.

.

.

Từ xa có tiếng xe hơi chạy đến, thắng lại trước nhà vài mét. Tôi nheo nheo mắt, đưa tay áp lên hai má đã lạnh cóng, hơi đứng dậy để nhìn. Có lẽ là anh. Anh khi thấy tôi, phản ứng sẽ thế nào? Ngạc nhiên? Vui mừng nhịn không được mà ôm tôi? Hay...

Theo tầm mắt, tôi thấy cửa xe mở ra, một người phụ nữ tóc vàng vận đồ công sở bước ra trước, có chút chỉnh chu y phục. Tôi hơi nheo mắt, nhưng không bước đến, chỉ để mình chăm chăm nhìn vào xe. Rồi đúng như tôi dự đoán, Ngô Phàm bước ra. Cách đó vài mét, tôi vẫn cảm nhận được chính mình vì anh mà hô hấp cũng không thuận, chỉ biết nín thở nhìn anh. Không gặp anh thời gian dài như vậy, dường như anh đã gầy đi, vậy mà khí thế bức người vẫn không giảm. Tôi muốn bước nhanh đến, kéo ngắn thời gian chờ đợi, nhưng chân không một chút nhúc nhích.

Tôi biết, mình vì cái gì mà thở không nổi.

Trước mắt tôi, Ngô Phàm có chút nghiêng ngả, tự nhiên dựa vào cô gái trước mặt, để cho người kia ôm chặt lấy cánh tay anh. Lúc đó, tôi cách anh vài bước chân, chỉ vài bước chân, có thể đoàng hoàng mà đứng trước mặt anh, bảo rằng tôi tới rồi. Nhưng dù tôi có gào thét bao nhiêu nữa, gió vẫn cứ thổi mạnh, đem từng tế bào trên người tôi thanh tỉnh.

Tôi là đàn ông, đương nhiên không vì một vài cử chỉ thân mật của anh đối với người khác mà nổi cơn ghen tuông. Chỉ là ngủ một thời gian dài như vậy, những lời nói trước khi ngất đi lúc trước của tôi, không bị đầu óc mụ mị làm quên mất.

“Ngô Phàm... Anh yêu ai cũng được, thấy ai cũng được. Chúng ta quá khác nhau, vì thế... Em chỉ có thể đứng trong dòng người đông đúc này mà nhìn anh.”

Bị anh cường bạo, đầu óc lúc đó sốt đến muốn hỏng, nhưng tôi vẫn hiểu mình muốn nói cái gì. Đúng, vì anh là người yêu ai cũng được, còn tôi chỉ có thể yêu mỗi anh, thế nên chúng tôi mới khác nhau. Nếu đổi ngược lại tôi là anh, tôi đương nhiên không ngu ngốc chờ đợi một kẻ còn không rõ sống hay chết.

Nhưng anh lại ngu ngốc chờ đợi tôi.

Vì anh ngu ngốc như vậy, tôi cớ gì là không thể ngu ngốc tin tưởng anh? Bản thân này, thật sự chẳng còn gì để mất nữa. Anh có làm tổn thương tôi, tôi cũng chịu.

Tôi chỉ là, không biết mình phải đối mặt với tình huống lúc này thế nào.

Người kia lẫn anh vẫn không chú ý đến tôi, cứ thế bước đến vài bước, anh càng dựa nặng hơn vào người cô ấy. Chốc chốc, cô ấy lại cúi xuống hỏi han quan tâm, điệu bộ vô cùng thân mật. Tôi hít một ngụm khí lạnh, nhìn hai kia càng lúc tiến lại gần mình, tay vô thức căng thẳng đến nắm chặt lại.

Phải tiến lại thật gần, cô gái kia mới nhận ra có người đứng trước cửa. Ngô Phàm hơi cúi đầu, đại khái không quan tâm. Thái độ của anh khiến tôi có chút mất mát. Cô hơi nheo mắt, đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi dùng tiếng Anh lên tiếng. Tôi nghe cơ bản không hiểu, chỉ thấy tay mình vẫn nắm chặt, mắt không rời khỏi Ngô Phàm. Hương thơm quen thuộc toát ra từ người Ngô Phàm, quyện với hương nước hoa trên người cô gái khiến tôi chẳng biết mình nên nói gì mới phải.

Khi tôi chưa kịp nói gì, Ngô Phàm đã ngẩng đầu lên. Ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau trong không trung. Lần đầu tiên tôi nhìn anh rõ đến như vậy, tia ngạc nhiên kia sao giấu được tôi. Nhưng anh vẫn là nhanh chóng giấu đi, khiến tôi không đoán được.

Em đến rồi? Anh đã chờ đợi em rất lâu? Em tỉnh rồi?

Bao nhiêu câu như vậy, anh lại trước mắt tôi, không nhanh không chậm, lên tiếng.

“Sao em lại đến đây?”

Sao em lại đến đây ư?

Nhiệt độ dường như càng giảm, trời bắt đầu lạnh hơn. Tôi nhìn rõ ngực Ngô Phàm phập phồng, hơi thở đứt quãng nặng nề. Trời tối khiến tôi khó đoán được sắc thái trên gương mặt anh, chỉ nắm chặt chiếc ba lô, đầu óc hỗn loạn. Phải một lúc sau, tôi mới khẽ thì thầm.

“Em đến lấy đồ...” – Tôi nhìn gương mặt có chút khó hiểu của Ngô Phàm, gượng cười – “Là những thứ anh đã mang đi.”

Không phải như vậy...

Tôi không muốn nói như vậy.

Tôi là tới tìm anh, vì cớ gì lại nói như vậy? Tôi có cảm giác, chúng tôi đã xa lạ đến mức, chẳng còn ai nhận ra người kia. Nghĩ đến đó, tim truyền tới cảm giác đau đớn. Tôi méo mó cười cười vài cái, vẫn đứng như phỗng nhìn anh, chốc sau chịu không nổi mà cúi đầu.

Ngô Phàm thôi nhìn tôi, anh mệt mỏi quay đầu, nói một dãy tiếng Anh với cô gái bên cạnh. Cô gái nghe xong, nhìn tôi một chốc rồi gật đầu rời đi. Nhanh chóng, không gian tĩnh mịch chỉ còn hai chúng tôi. Ngô Phàm không có cô gái bên cạnh thoáng có chút chật vật, tôi vẫn không để ý mà chăm chăm nhìn mũi chân mình.

Anh cũng không nói gì, chỉ thở nặng nề hơn, đưa tay vào túi áo lấy chìa khóa ra. Lúc lâu sau cánh cửa mới được mở, anh bước vào trước, để lại một câu cho tôi.

“Em vào đi.”

Tôi không bước vào. Ngô Phàm nhanh chóng cởi bỏ áo khoác dày cộm, rồi đem bộ vest cứng nhắc trên người thả xuống. Làm xong hết mọi việc, anh quay đầu lại, nhìn tôi còn đứng bên ngoài cửa.

“Em sao vậy?”

Anh lên tiếng, giọng có chút không kiên nhẫn. Tôi thầm nghĩ có phải ngày trước anh đã dùng hết kiên nhẫn của mình hay không mà bây giờ một chút, anh cũng chẳng thể cho tôi.

Là tôi sai rồi sao?

Tôi thôi cười, cảm thấy khóe miệng có chút vì lạnh mà đông cứng lại, đau nhức. Tiếng tôi vang lên, đủ để người trong nhà nghe thấy, đủ để tôi thấy bản thân mình đang ngu ngốc đến nhường nào.

“Ngô Phàm... Anh không vui mừng sao?”

“Đương nhiên là có.”

Anh tiến đến trước mặt tôi, đưa bàn tay lạnh buốt đến vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán. Chút đụng chạm nhẹ nhàng khiến tôi không khỏi run rẩy, vội ngẩng đầu, đưa mắt nhìn anh.

Ngô Phàm gầy đi nhiều, ánh mắt ôn nhu của anh vẫn như cũ mà chăm chăm nhìn tôi, tay cử động trên trán tôi, vẻ mặt có chút khổ sở. Bao nhiêu lời định nói với anh lúc nãy, không hiểu sao bây giờ bay biến sạch. Tôi chỉ nhìn anh, tim càng lúc càng đau.

Tôi không chờ mong anh phản ứng gì hơn, chỉ là lãnh đạm như vậy, khiến tôi có chút mất mát.

“Em đến tìm anh, Ngô Phàm.”

“Xin lỗi vì đã mang những thứ kia đi...” – Ngô Phàm thì thầm, tay vẫn còn ở trên mặt tôi – “Nếu em cần...”

“Không phải vậy.”

Tôi gắt, thuận thế hất tay anh ra khỏi gương mặt tôi. Đột ngột bị tôi bài xích, Ngô Phàm có chút sững sờ. Anh nhìn tôi, tay vẫn buông thõng, hơi thở có chút nặng nề hơn. Không khí giữa cả hai trở nên khó xử.

“Tử Thao, cảm ơn vì đã đến.”

Ngô Phàm phá vỡ im lặng, giống như quên đi cái hất tay lúc nãy, ôm lấy tôi vào lòng. Tay anh chầm chậm vuốt trên tóc tôi. Thế nhưng cái gì bây giờ tôi cũng không cảm nhận được. Tôi chỉ thấy Ngô Phàm đổi khác, chỉ thấy cô gái lúc nãy, chỉ thấy lòng bao dung của bản thân không thể dung chứa thêm bất kì điều gì. Tôi là kẻ nhu nhược mà, cả đời đều tự ti trong lòng, đâu có thể tự lừa mình dối người một chút là có thể vượt qua.

“Vì cái gì... Ngô Phàm...” – Tôi nghe thấy thanh âm mình vang lên, trách cứ rõ ràng – “Vì cái gì mà không tìm em?”

Ngô Phàm buông tôi ra, tôi biết anh nhìn tôi, nhưng tôi căn bản không nhìn anh.

“Vì cái gì? Ngô Phàm, anh có biết em phải tự lừa dối bản thân bao nhiêu mới có can đảm bước đến đây không?”

“Anh...”

“Rồi anh để em thấy cái gì? Thấy anh cùng người khác ôm ôm ấp ấp?”

Tôi nghe giọng mình càng lúc càng lớn, tiếng phát ra vang dội, tức giận không che giấu. Cuối cùng tôi vẫn ích kỉ như lúc đầu, vẫn chất vấn anh. Bất quá, tôi chưa bao giờ như thế. Yêu anh lâu đến vậy, một chút lời muốn nói thế này, có gì là quá đáng?

Ngô Phàm im lặng, bộ dáng có chút mệt mỏi. Đợi tôi nói xong, anh chầm chậm khẽ cười, đưa tay vươn tới.

“Tử Thao, anh còn hoài nghi em có yêu anh không? Thậm chí cầm được những món đồ của em, anh vẫn còn hoài nghi bản thân...”

“Anh hoài nghi cái gì? Bây giờ việc đó có quan trọng sao?”

Tôi lùi lại,vẫn lớn tiếng với anh, hai mắt lúc này đã đỏ lên. Ngô Phàm vẫn giữ nét bình tĩnh trên mặt, tay bất giác thu hồi. Tôi ghét nhất chính là điệu bộ điềm đạm này của anh, cứ như mọi thứ xảy ra đều không hề liên quan vậy.

“Vậy, em yêu anh?”

“Đúng vậy!! Anh hài lòng chưa??” – Tôi gào lên, chân lùi ra bậc cửa – “Cản trở anh cùng nữ nhân yêu nhau, có phải không?”

“Em hiểu lầm rồi...”

“Không cần giải thích!! Em không muốn nghe.”

Nói rồi, tôi quay lưng, bỏ chạy ra ngoài. Không khí lạnh ùa vào, ôm lấy thân thể. Tôi không muốn nhìn thấy Ngô Phàm lúc này,cũng chẳng muốn nghe anh giải thích. Tôi vì cái gì mà bỏ mọi thứ chạy đến tìm anh? Anh cho tôi thứ gì? Thái độ của anh khiến tôi mất mát lẫn thất vọng, trong phút chốc, nước mắt ngập trong hốc mắt, mũi cay xè.

“Tử Thao!!”

Tôi nghe thấy tiếng Ngô Phàm đuổi theo phía sau, bất giác quay đầu lại, nhìn bộ dạng có chút nặng nhọc của anh chạy tới. Tôi nhíu mày, cố chấp chạy về phía trước, mặc kệ anh.

“Tử Thao!!”

Tiếng anh gay gắt gọi phía sau, tôi nhắm mắt chạy băng qua các dãy phố. Cái lạnh gay gắt của Canada khiến đầu óc như được thanh tỉnh. Bất quá lúc này, tôi lại không nghĩ được gì. Cũng chẳng hiểu mình đang làm gì.

Khi tôi còn mù mờ với suy nghĩ của bản thân, phía sau lưng là một cỗ âm thanh chấn động. Tim tôi đánh thịch, giật mình mà đứng lại. Không còn tiếng Ngô Phàm gọi với lại. Tôi một chốc sau mới từ từ quay đầu, nhìn giữa đường là một chiếc xe lớn, khói còn bốc lên. Người vây quanh một lúc đông đúc.

Tôi ngây ngốc đứng một chỗ, thấy nước mắt mình trào ra, làm mờ khung cảnh trước mặt. Cảm giác bất an tràn trong đại não, tim đập đến phát đau. Chân run rẩy khiến cả người đều khụy xuống. Tôi chăm chăm nhìn về phía tai nạn trước mặt, bỗng chốc như lên cơn điên loạn mà đứng lên lao vào vòng tròn người dày đặc, gào to.

“NGÔ PHÀM!!”

Thật xin lỗi...

Em sai rồi.

End Chap 48.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kristao