Nơi Nào Đó - Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6

Đêm tháng tư. Từng cơn mưa chuyển mùa cứ theo đó mà đổ xuống, không nguôi. Ngô Phàm kéo chiếc đèn lại sát mình, cố nheo mắt đọc từng chữ trong sách, lâu lâu lại liếc xuống nhìn Tử Thao đang nằm ở tầng dưới. Cậu cứ xoay đi xoay lại, chốc chốc lại xốc chiếc chăn lên, trùm kín đầu.

“Đừng nghĩ nữa.” – Ngô Phàm lên tiếng – “Mau đi ngủ. Mai cậu đừng hòng cúp học.”

“Đã ngủ rồi.”

Tiếng Tử Thao vang lên trong chiếc chăn khiến Ngô Phàm bật cười. Hắn bỏ quyển sách xuống, cúi hắn đầu xuống phía giường Tử Thao.

“Là ngủ mà vẫn có thể lên tiếng?”

Tử Thao biết mình lỡ lời nên im lặng, không trả lời thêm câu nào nữa. Bên trong bất chốc chỉ còn tiếng mưa và gió không ngừng quật vào cửa sổ.

“Đào Tử…”

“…”

“Cuối cùng là vì cái gì mà phải chịu thương tổn đi thích Ngô Thế Huân?”

Giọng Ngô Phàm trầm khàn, có chút bực tức mà vang lại trong căn phòng nhỏ bé. Hắn biết không phải đột nhiên mà hỏi như vậy. Lần trước Tử Thao đã bảo rất thích cậu nhóc này,vì cậu ta quen thuộc, rồi cái gì mà thích thật nữa. Nói Ngô Phàm không tò mò thì là nói dối, nói hắn không ganh tị lại càng nói dối hơn.

“Hmm… là cảm thấy rất quen thuộc.” – Tử Thao nhìn ra ngoài cửa sổ - “Thật, rất quen thuộc…”

“Giống ai đó sao?”

“Ừ…”

Tử Thao ậm ừ, kéo chăn sát lại phía mình hơn. Mưa bên ngoài khiến không khí ẩm ướt, nơi đâu cũng cảm thấy lạnh. Cảm giác thân thuộc từ Thế Huân không hề mơ hồ. Cậu rõ nó hơn tất cả. Nhưng chỉ là không muốn bản thân nhớ lại.

“Là ai vậy?” – Ngô Phàm hỏi dồn. Hắn thực sự rất thắc mắc. Hắn đã ở bên cạnh Tử Thao ba năm, có ai cậu quen mà hắn không biết.

“Ngô Phàm, nhớ ngày cả trường phát hiện ra tớ là gay không?”

Giọng Tử Thao nghèn nghẹn, hóa tan vào cơn mưa. Một mảng kí ức rửa trôi nhanh trong quá khứ. Ngô Phàm bất chốc im lặng, không đáp lại nữa. Ngày đó hắn là một trong những người nghe thấy tin đó đầu tiên. Đâu đâu cũng tràn ngập hình Tử Thao cùng một tên con trai khác hôn môi, rồi đoạn nhắn tin qua lại. Nhưng hắn khi đó vì tự tôn của bản thân mà không quay lại, để Tử Thao một mình chống chọi. Đây là điều hắn không muốn nhớ lại nhất.

Tử Thao vẫn tiếp tục, như đang kể một câu chuyện.

“Mọi tin tức, hình ảnh về tớ và một người con trai bị tung ra khắp nơi…”

“…”

“Người con trai đó là tình đầu của tớ.” – Tử Thao hít một ngụm không khí – “Người đó thực sự rất giống Ngô Thế Huân.”

“Sao?” – Ngô Phàm nhíu mày – “Rất giống?”

Tử Thao không để ý đến thái độ của Ngô Phàm. Cậu đứng dậy, bước đến kéo rèm cửa sổ lại, vẫn tiếp tục kể câu chuyện mà chính bản thân cũng không muốn nhớ đến.

“Cũng không hẳn… Người tớ thích lớn tuổi hơn, anh ta vóc dáng cũng nhỏ bé hơn nữa, không thể là Ngô Thế Huân…. Nhưng thực sự rất quen thuộc…”

“… Là rất yêu người đó sao?”

Ngô Phàm đột nhiên hỏi, sau đấy tự cảm thấy bản thân quá ngu ngốc. Nếu Tử Thao không yêu người đó, sao có thể tìm hình bóng một người trên Ngô Thế Huân. Nghĩ đến đây, Ngô Phàm lại thấy tim nhói một trận. Cảm giác thua kém không gì bằng. Hiện tại, quá khứ, đều thua kém.

“Ừm… Đã từng.”

“…”

“Người đó…”

“Đừng nói nữa. Tớ đã ngủ rồi.”

Ngô Phàm gắt lên, ngắt lời Tử Thao. Hắn xoay người, quay mặt về phía bức tường, nhắm chặt mắt. Đôi tay Ngô Phàm từng nhịp đánh vào lồng ngực. Hắn thật hối hận khi mở miệng hỏi Tử Thao về quá khứ của cậu. Nếu hắn cứ bình thường như trước đây, không tò mò, không hỏi han, hắn chắc mình sẽ sống yên ổn hơn. Bây giờ, hắn đau quá.

Nhếch khẽ khóe môi, Tử Thao đưa mắt ôn nhu nhìn lên tầng trên, thì thầm.

“Đã ngủ sao có thể lên tiếng?”

Đừng dỗi, Ngô Phàm…

Mảng quá khứ cùng người yêu cũ là điều đầu tiên tớ không muốn nhớ lại nhất…

Mảng quá khứ ngày cậu bỏ đi là điều thứ hai…

Tớ thực có rất nhiều mảng quá khứ, và nó cũng chỉ là quá khứ mà thôi.

Chưa bao giờ tớ có ý định sẽ quay lại, cũng chưa bao giờ muốn gặp lại người ấy.

Thật đấy…

.

…o0o…

Lộc Hàm đưa tay chạm nhẹ vào cánh cửa gỗ, chần chừ không biết có nên gọi Thế Huân không. Chắc chắn cậu ấy rất giận. Nhưng nếu cứ thế này, Thế Huân sẽ bỏ bữa sáng vì muộn học mất. Nghĩ đến đó, Lộc Hàm quyết tâm gõ cửa, xóa ngay biểu tình khó xử trên mặt.

“Thế Huân! Thế Huân, nhanh ra ăn sáng.”

Bên trong im lìm, không tiếng đáp lại. Lộc Hàm nhíu mày, cố gắng gõ cửa lần nữa.

“Thế Huân! Đừng giận như con nít thế. Mau ra ăn sáng đi.”

“Ngô Thế Huân…”

Lúc Lộc Hàm còn cố gắng gõ lấy gõ để thì cánh cửa đã tự động bật ra. Anh nghiêng đầu, tò mỏ nhìn vào trong. Không còn ai ở đó.

Lộc Hàm bước vào, liếc mắt qua tủ đồ của Thế Huân. Đồng phục biến mất, cặp sách cũng biến mất theo. Dường như Thế Huân đã ra khỏi nhà từ sáng sớm. Vây là muốn tránh mặt anh. Lòng Lộc Hàm có chút ân ẩn đau.

“Còn chưa ăn sáng mà…”

.

.

Thổi một làn sương vào không khí, Thế Huân dựa sát vào vách tường. Ít khi ra đường sớm, lúc bất đắc dĩ ra thì trời lại lạnh buốt, báo hại cậu phải chui đầu vào lớp, không kịp mua gì ăn. Bây giờ Thế Huân thực sự rất đói.

Trong trường lác đác vài học sinh, đến canteen còn chưa mở cửa. Thế Huân đi sớm vì Lộc Hàm cơ bản dậy rất sớm. Anh dậy sớm, rồi lại nấu bữa sáng, sau ấy mới gọi cậu dậy. Ngày nào cũng thế. Thế Huân không phải muốn tránh mặt Lộc Hàm, nhưng cậu đánh anh, cậu chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh nữa.

Nhấn vào cái bao tử đang réo liên tục, Thế Huân gục xuống bàn nhăn nhó. Nếu canteen không mau mở cửa, cậu sẽ chết vì lên cơn đau dạ dày mất.

Bỗng dưng cảm thấy nhớ Lộc Hàm vô cùng.

Con người đó… thật sự rất nhẫn nhịn.

Ngày Thế Huân biết được bí mật của Lộc Hàm, biết cả việc anh sắp chết, trong lòng cậu chỉ có một chữ hận. Hận vô cùng. Anh buông tay người mình yêu để người đó không đau khổ, nhưng lại sợ chính bản thân sẽ chết trong cô độc nên kéo cậu vào. Lộc Hàm thực sự rất ích kỉ.

Lộc Hàm tỉnh dậy, gương mặt tái nhợt mà nở nụ cười với Thế Huân. Cậu ngồi bên cạnh, một câu cũng không cất lên nổi. Duy chỉ có ánh mắt căm hận chăm chăm nhìn mãi vào Lộc Hàm. Thế Huân nghĩ mình một khắc sẽ bỏ rơi Lộc Hàm, để anh không thể đoạt được ích kỉ của bản thân, nhưng chân lại không thể nhấc lên. Chốc sau, cậu nắm chặt tay mà bỏ ra ngoài, trước khi đi bỏ lại câu nói.

“Anh nợ tôi không đếm xuể, cố gắng sống mà trả nợ.”

Thái độ của Thế Huân từ ngày ấy thay đổi hẳn. Cậu việc gì cũng cáu gắt với Lộc Hàm, anh làm việc gì cũng không vừa lòng. Dù biết Lộc Hàm lớn hơn mình nhiều tuổi cũng không bao giờ dùng kính ngữ mà gọi một tiếng ca ca. Nhưng Lộc Hàm rất nhẫn nhịn. Cảm giác giống như việc mình sắp chết là một cái tội, cái nợ mà Lộc Hàm phải trả nên anh nhẫn nhịn. Thật cũng không biết phải gọi sao mới đúng, vì Lộc Hàm cũng chưa bao giờ tức giận. Hoặc anh nghĩ mình sai rồi.

Lộc Hàm sai rồi…

Nhưng Thế Huân chẳng thể quay đầu lại được nữa…

Cảm giác với con người đó là vô hạn, dù biết trước sau người tổn thương là bản thân mà vẫn cứ nhắm mắt mà lao vào. Thế Huân chẳng giải nghĩa được mọi thứ nữa. Hoặc cậu điên.

Cậu điên rồi.

Thế Huân nhắm mắt, thở đều cho cơn đau dưới bụng nguôi bớt. Buốt giá trên mặt không tan.

Em cũng sai rồi…

.

“Phàm Phàm, cậu nói xem vì sao chúng ta phải tới sớm như vậy?” – Tử Thao bám vào tay Ngô Phàm, cố tìm chút hơi ấm.

“Không phải là cậu lười trực nhật mà lôi tớ theo sao?” – Ngô phàm ngáp một cái – “Lúc tối tớ ngủ không được…”

“A~ Phàm Phàm là hiểu tớ nhất. Thực… sáng nay trời lạnh hơn bình thường, không phải sao?”

Tử Thao cứ thao thao bất tuyệt, giải thích lí do vì sao hôm nay phải kéo Ngô Phàm đi cùng. Nhưng dù cậu có giải thích cũng thế. Ba năm nay, mỗi lần Tử Thao trực nhật, đều hiểu đó là công việc của Ngô Phàm. Ngô Phàm vừa nghe, vừa ngáp, tiện tay kéo Tử Thao vào lòng, sưởi ấm cậu một chút. Tử Thao cũng không ngại mà vừa nói huyên thuyên, vừa rúc vào người Ngô Phàm. Thật rất ấm.

“Phàm Phàm, tớ bảo…”

“Suỵt!”

Ngô Phàm dừng lại, đưa tay lên môi ra dấu cho Tử Thao im lặng. Ngay lập tức Tử Thao nhận ra bất ổn, khựng lại, tay bám chặt Ngô Phàm.

“Sao… sao thế?”

“Có người trong này.” – Ngô Phàm chỉ vào cửa sổ - “Là lớp năm nhất.”

Lập tức Tử Thao nhảy ra sau, trốn sau lưng Ngô Phàm, một chút cũng không dám liếc nhìn vào cửa sổ. Giọng cậu run run, tay đẩy đẩy vài cái vào lưng Ngô Phàm.

“Có… có… khi nào là… ma không? Tớ nghe nói… dãy năm nhất thường xuất hiện…”

Ngô Phàm nhíu mày, đưa một tay ra sau cho người kia bám lấy, còn mình thì bước tới ghé mặt vào cửa sổ. Trong gian phòng vắng lặng, tên con trai gầy nằm gục ra bàn, có thể nhìn thấy rõ một tay ôm bụng, thở có chút khó khăn. Nhìn qua đã nhận ra là ai.

Ngô Phàm nhíu mày, quay lại, có chút miễn cường mà nói với Tử Thao.

“Này Đào Tử, cậu có mang theo đồ ăn sáng chứ?”

.

Tử Thao nhìn Thế Huân đang gặm bánh mì, dù khuôn mặt không chút tình nguyên. Cậu ta nhíu mày, khó chịu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tử Thao, trừng mắt, ý bảo tôi đang ăn, phiền nhà anh đừng nhìn nữa. Nhưng Tử Thao một chút cũng không hiểu, tiếp tục nhìn chăm chăm Thế Huân. Thế Huân bất đắc dĩ bỏ bánh mì xuống, thở dài một tiếng.

“Cảm ơn, nhưng nếu tiếp tục nhìn, tôi sẽ không ăn được.”

Tử Thao chột dạ, thu lại ánh mắt lẫn biểu tình vui vẻ. Lúc nhìn ra cửa sổ còn nghe loáng thoáng thấy tiếng Ngô Phàm thì thầm.

“Không ăn thì đau mà chết đi…”

Tử Thao lập tức nhìn qua Thế Huân, thấy cậu ta không để ý liền trợn mắt trừng Ngô Phàm. Bên này, Ngô Phàm bất đắc dĩ đành ngậm miệng lại, biểu tình ra vẻ cậu ta bắt nạt cậu, phải để tớ thay cậu mắng nó.

“Thế Huân này, có phải trực nhật không? Sao lại tới sớm như vậy?” – Tử Thao hỏi nhỏ.

“Không. Cũng không phải chuyện của anh.” – Thế Huân nhăn nhó đáp, tiếp tục gặm gặm bánh mì.

“A thằng nhóc này…”

Ngô Phàm kích động đứng dậy, định dạy dỗ cho thằng nhóc một bài học, nhưng Tử Thao đã nhanh hơn. Cậu nắm lấy tay Ngô Phàm, kéo người này ra ngoài, trước khi đi không quên chào tạm biệt Thế Huân.

Cặp đôi ồn ào cứ thế làm náo loạn một góc hành lang. Không chú ý đằng sau, cũng có người tiến tới phòng học năm nhất. Đôi mắt không ngừng dán lên cậu nhóc tóc vàng ở hành lang. Ngạc nhiên tột độ.

End Chap 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kristao