Chap 1: Thảm kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gọi từ trung tâm thành phố Andong

- Đại ca! Chúng em đã tìm thấy căn hộ đó.

- Tốt! Bắt giữ tất cả trước khi ta đến.

***

Cuộc gọi đến thành phố Seoul.

- Anh hai! Bọn ManMan đã tiến tới khu hẻm rồi.

- Bằng mọi cách ngăn chúng lại, nhất quyết không để chúng làm hại đến Victory, rõ chưa?

- Dạ!

***

Bước chân Kwon JiYong nặng như sấm rền dồn dập, toàn cơ thể điên đảo theo lý trí. Từ nơi làm việc tận trên lầu thứ mười của trung tâm Thành phố Seoul, hắn lao vào thang máy rồi tốc hoả chạy đến gara, cả xe cả người vút đi như tên lửa, bỏ mặc mọi thứ quy tắc luật lệ trên đường giao thông.

Victory - Người tình bé bỏng của hắn, cùng hai đứa trẻ thơ ngây dại - Là những người luôn tin tưởng kẻ làm trụ cột gia đình như JiYong đã rời khỏi thế giới xã hội đen, chuyên tâm sống cuộc đời an nhàn như mọi cư dân lương thiện. Thế nhưng, mọi thứ là giả dối. Một khi dấn thân vào con đường này thì vạn nẻo đường vẫn chỉ là màu đen không lối thoát.

Mâu thuẫn giữ Bang phái ManMan với Big Bang từ mấy năm nay đã trở nên gay gắt. Đỉnh điểm dâng trào khi Bigbang ngang nhiên chiếm lĩnh toàn bộ địa bàn. Cuộc đọ súng đẫm máu đi đến hồi kết với thất bại thảm hại của ManMan. BigBang chính thức trở thành bang phái độc trị trong Thế giới ngầm.

Thế nhưng, những mảnh vở của ManMan vẫn còn rãi rác với mưu đồ rửa hận phục thù. Dù chỉ là giãy chết, bọn chúng cũng phải khiến Lão đại của Bigbang - G-Dragon hay còn gọi là Kwon JiYong nếm trãi qua thế nào là mùi vị của tận cùng thống khổ. G-Dragon chết, đó chỉ là sự rửa hận sơ đẳng. Để hắn phải chứng kiến vợ con mình chết, đó mới đúng nghĩa là chân lí của tội ác.

Trên dưới BigBang sáng nay bị một phen chấn động. Ai có thể ngờ bọn ManMan có thể tìm ra căn hộ đơn sơ của gia đình JiYong?

Tất nhiên, Kwon JiYong có thể là người chồng đầm ấm, có thể là người cha dịu hiền, nhưng tuyệt đối không phải là một đối thủ khả bại.

Vượt qua rừng thông xanh rì là ngôi nhà nhỏ cách biệt ngang lưng chừng núi, JiYong không chút nao lòng lên còi súng, sẵn sàng đủ mọi trường hợp tác chiến ngay khi chiếc xe dừng lại.

Đoàn! Đoàn!

Không cần thời gian canh chỉnh, chỉ vừa bước xuống xe JiYoNG đã chỉa thẳng vào những gương mặt lạ lẫm trước cửa nhà. Phong thái vững vàng trầm tĩnh mà bước chân thống trị không gì ngăn cản được. Kẻ thù có thể trù dập mọi thứ của G-Dragon, nhưng tuyệt đối và nhất nhất tuyệt đối không được đụng đến "vợ" con hắn.

Hai xác kẻ canh gác đổ ngục xuống, đám đàn em BigBang từ bìa rừng lập tức tuôn ra, vây lấy JiYong.

- Anh hai, bọn chúng bắt giữ Victory rồi, tên ParkHa cầm đầu đám ManMan cũng đã tới.

JiYong chấn động tâm can, càng trầm đi gương mặt vô cảm trước thuộc hạ.

- Hai đứa trẻ thì sao? - Hắn hỏi, trong lo âu vẫn không biến chuyển âm sắc.

Tên thuộc hạ nín lặng, bầu không khí ngột ngạt bao trùm. Rất lâu gã mới dám mở miệng, giọng yếu ớt.

- Anh hai... Một trong hai đứa... đã chết.

Thông tin sét đánh xé đôi cơ thể JiYong, đau đến nghẹt thở. Trời đất quay cuồng, thế gian sụp đổ.

Không hỏi thêm điều gì, hắn ra hiệu cho bọn đàn em tiến vào nhà.

Từ lối hành lang dẫn lên phòng khách ngổn ngang xác người của ManMan lẫn BigBang. Căn nhà thơ mộng trước bìa rừng sớm trở thành nơi đẫm máu. Cuộc hổn chiến chấn thiên động địa đã qua đi để lại sự tĩnh lặng nhớt nhác điêu tàn.

Bên trong không hề có người của BigBang, toàn bộ sáu tên dưới trướng ParkHa đều đứng giàn hết cả phòng. Giữa mép bàn và ghế salon là cơ thể nhỏ bé của một đứa trẻ nhỏ, chỉ tròn tám tuổi thôi - JiHuyn.

Nhìn máu lênh loáng từ thân xác thơ ngây gần gũi, tay JiYong bần bật run lên, nấc nghẹn không thể thốt nên lời. Hắn muốn lao đến ôm lấy đứa con mà gào thét, đem tất cả nhiệt hoả trong lòng truyền cho cơ thể kia có thể ấm trở lại. Nhưng không cách nào khác phải kiên định trưng ra sắc thái trầm tĩnh như đại thụ hiên ngang giữa trời.

Bất chợt một giọng nói bé thơ khác yếu ớt cất lên, thanh âm hoảng sợ run rẩy.

- Chú JiYong...

JiYong liếc nhìn qua, cơ mặt liền gĩan ra hoà nhã, mỉm cười với sinh mạng nhỏ xinh. Ơn trời, đứa trẻ còn lại vẫn còn sống. Nó đang bị một gã bặm trợn uy hiếp trên ghế salon, cả mũi súng cũng ấn chặt vào đầu thằng bé.

- Không sao đâu SeungRi, anh của con chỉ là đang ngủ thôi. - JiYong dịu dàng an ủi.

SeungRi liền bật khóc huhu, bất lực vùng ra khỏi bàn tay sắt thép siết lấy mình. Nó biết, anh JiHuyn đang ngủ, chỉ là một giấc ngủ không bao giờ tỉnh dậy. Cho dù 6 tuổi bé thơ, nó cũng phân biệt đâu là ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Ngồi kế bên SeungRi là lão ParkHa béo ụt ịt. Ngồi trong lòng lão béo ụt ịt lại là một thiên thần - Victory. JiYong không yêu người đó chỉ vì diện mạo của thiên thần, hắn yêu cậu đơn giản chỉ là yêu tất cả mọi thứ thuộc về cậu.

Victory từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi xác của JiHuyn, một cái liếc nhìn dành cho JiYong cũng xem là thừa thải.

JiYong nhấn chìm bi thương xuống, trở lại gương mặt lạnh lùng.

- Thả V.I ra! - Đó là một mệnh lệnh.

ParkHa bật cười giòn tan, ấn mạnh khẩu súng vào ngực Victory hơn.

- Quỳ xuống và bò tới đây, may ra tao sẽ thương tình lời van xin của mày.

Cuộc đời JiYong chỉ biết ngẩn cao đầu tự phụ, một lời nói hạ mình cũng là nỗi nhục nhã của đấng nam nhi. Huống chi tuổi trẻ luôn đi cùng bốc đồng xốc nổi, lửa hoả bùng cháy biết lấy gì để cản ngăn? Tuy nhiên, JiYong không phải kẻ chỉ biết cao ngạo làm bừa, bức tường vững chắc ổn định không bao giờ bị phá vỡ, hắn biết hoàn cảnh này phải làm gì và chỉ có thể làm gì.

Trước vẻ đắc ý dương dương của ParkHa, JiYong ngược lại rất thản nhiên, chân không quỳ mà còn thẳng thừng giơ cao tay súng.

Bóp còi.

Đoàn!

- SeungRi!! - Victory liền kinh hoàng hét lên.

- A!!! Oaoaooa!!! - SeungRy theo đó gào khóc.

Đoàn! Đoàn!

Mọi thứ diễn ra như cái chớp mắt, hỗn loạn âm thanh cả một vùng.

ParkHa tuyệt nhiên không thể tin JiYong dám nổ súng khi Victory đang bị lão uy hiếp.

Sự thật thì hắn đã làm.

Trước khi lão đủ thông minh để nhận ra JiYong là kẻ kiên quyết và giỏi nắm thời cơ như thế nào thì viên đạn đã xuyên tận não, cách gương mặt của Victory chỉ một tấc li ngắn ngủi.

Tên đàn em nghe tiếng súng chưa thể định hình được là từ ParkHa hay JiYong, gã vẫn y lệnh có biến thì lập tức giết chết đứa nhỏ trong tay mình.

JiYong sau khi giết Parkha, nhanh như cắt lao đến SeungRi. Bọn đàn em hiểu ý phối hợp, nả đạn ngay vào gã đang uy hiếp thằng bé lẫn những tên canh gác xung quanh. Phương châm của BigBang luôn là tấn công bất ngờ, nhắm mục tiêu chuẩn xác. Bọn ManMan nhất thời đắc ý không thể trở tay kịp.

Tốc độ giữa người và súng, như một trò chơi đánh cược sinh mạng.

Victory cả kinh hét lên trước khi JiYong bế xốc SeungRi dậy, viên đạn trượt đến chân thằng bé, máu tuôn đầm đìa.

Đoàn! Đoàn!

- Á!!! Oaoaooa!!!

Tiếng súng rền vang chấn động, sáu mạng người lần lượt đổ gục theo sau tiếng khóc rống của SeungRi.

Vừa ôm ấp vừa dỗ dành, JiYong trầm tĩnh tìm hộp y tế sơ cứu vết thương cho nó. Biểu hiện chuyện vừa xảy ra nhẹ tênh tựa hồ SeungRi chỉ vấp té mà chảy máu.

Toàn cục chấm dứt trong gang tấc dưới sự quyết đoán đến lạnh lùng của Anh hai G-Dragon. Victory vẫn chưa hoàn hồn, bần thần cả người trên salon. Máu của lão ParkHa bắn vào mặt cậu vẫn còn nhễ nhại, nhỏ lon ton xuống nền gạch.

- Không sao đâu SeungRi, chỉ là vết thương nhỏ, nín đi.

Băng bó cho SeungRi xong, JiYong xoa đầu nó an ủi, còn hôn nhẹ lên trán. Thằng bé đôi phần hết sợ hãi, chỉ còn khóc thút thít. Người cha này với nó như cây cổ thụ vững bóng, vạn sự trên đời đều có thể giải quyết được.

Victory cuối cùng cũng ổn định tinh thần, thẩn thờ tiến lại gần Jihuyn, ôm chặt xác thằng bé và âm thầm rớt rơi dòng lệ thảm.

Thời khắc này JiYong cũng không biết phải dùng lời lẽ gì để giải bày với cậu, sự mất mát đối với cậu là quá lớn.

Victory vốn dĩ là cậu ấm thảo hiền du học từ London, không biết gì về bạo lực của thế giới ngầm. Cậu vì yêu JiYong mà từ bỏ gia đình sang định cư tại Hàn Quốc.

Đến khi Victory quyết định nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi JiHuyn và SeungRi thì JiYong cũng hứa hẹn từ bỏ xã hội đen, cùng chung tay vun đắp một gia đình. Mái ấm đơn sơ bình dị ấy sáu năm qua vẫn vô cùng hạnh phúc.

Cho đến nay, mọi thứ đã sụp đỗ, tan tác.

- SeungRi, vào phòng thu dọn đồ đạc đi.

Buông xác JiHuyn xuống, Victory lạnh tanh ra lệnh.

- Hức... hức... Dạ? - SeungRi vẫn còn thút thít, không hiểu chuyện, mặt mày ngơ ngác.

Victory nặng giọng:

- JiYong, bỏ SeungRi xuống! - Rồi nhìn thẳng vào tên đàn em trong BigBang - Cậu, bế thằng bé vào phòng của nó, thu gom hết đồ đạc cho tôi.

Tên đàn em lúng túng phân vân, làm sao có thể lấy SeungRi từ tayJiYong được? Nhưng bọn chúng hiểu, lệnh của Victory trong giờ phút này hẳn là tối thượng hơn Anh hai.

JiYong không đành lòng cũng trao SeungRi lại cho đàn em, tiến đến gần Victory.

- V.I, nếu em muốn chúng ta sẽ rời khỏi đây.

- Đừng có đụng đến con tôi. - Victory lạnh tanh gạt tay JiYong ra khi hắn muốn di chuyển xác của JiHuyn - Tất cả đã đủ lắm rồi.

- V.I...

- Mất JiHuyn là đủ lắm rồi. - cậu căm hận trừng đôi mắt nhìn thẳng vào JiYong - Tôi phải bảo vệ RiRi, anh và cái bang đảng đáng ghê tởm này đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cha con tôi nữa!

Dứt lời Victory bế xốc xác JiHuyn tiến ra cửa, đặt xác thằng bé vào ghế sau của chiếc xe JiYong vừa về đến. Xong, cậu vào phòng bế tiếp SeungRi ra, không ngó lấy JiYong một lần.

- V.I, em đừng đi... - JiYong biết tình thế không thể cứu vãn, lời hắn từng thề đã theo nước đổ mây trôi. Tính tình cậu trước giờ rất kiên định, huống gì sự ra đi của JiHuyn là một cú sốc quá lớn.

Đóng rầm cánh cửa, bỏ mặc lời van nài thống khổ của JiYong, Victory lạnh lùng hạ kính xe xuống.

- Tôi sẽ tự an táng cho con của mình. Từ đây chúng ta không còn quan hệ. Không thể đăng kí kết hôn từ hai gã đàn ông thì giờ không cần thủ tục li dị rườm rà, thật tốt!

Chiếc xe xé gió lao vút đi cũng là lúc JiYong đổ gục người xuống. Sự đau đớn thắt nghẹn đến tiếng thở cũng đau. Hắn muốn khóc thét lên tận trời mây bi phẫn, nhưng thanh âm của chính mình cũng vì thống khổ mà bật không ra lời. Cả đôi chân còn không thể trụ vững, thì thân xác này vốn đã kiệt quệ sức tàn.

G-Dragon - kẻ thống trị đỉnh cao quyền thế - Giờ chỉ một mình tay trắng đơn côi.

- Anh hai...

Bọn đàn em bất lực vây lấy hắn, vỗ vỗ lên bờ vai sẻ chia cảm thông.

Đàn ông đổ máu không rơi lệ, còn JiYong chỉ ước sao được rơi lệ một lần. Không thể cứu vãn được gia đình, đó là nỗi bi hận tàn khốc nhất.

.

.

Tang lễ của JiHuyn, Victory còn chút lưu tình thông báo cho JiYong vài dòng trong tin nhắn. Khi hắn đến, cậu lại vội vã rời đi.

Vào mùa Thu mưa ngâu lớt phớt. Giá lạnh khí trời không thấm đẫm bằng giá lạnh con tim. Cả hai người họ chạm mặt nhau trước cổng nghĩa trang, nhìn nhau ngượng nghịu, Victory không một tiếng chào lại thờ ơ xa lạ lách người qua, tiến vào trong xe.

SeungRi theo phía sau, nấn ná mãi không cất gót. Chân nó còn đau, phải dùng nạng mới đi được từng bước khập khiễng.

Ngày nhận nuôi, SeungRi vốn là đứa trẻ nhỏ người yếu ớt, chỉ vừa hai tháng tuổi mỏng manh. Thấm thoát đã vào tiểu học và xinh xắn thế này.

Điều đặc biệt mà JiYong yêu thương nhiều hơn chính là SeungRi khá giống Victory, nhất là ở đôi mắt to tròn sắc sảo, lúc nào cũng long lanh như ánh pha lê. Thoáng trông qua sẽ lầm tưởng SeungRi và Victory là cha con ruột.

Nhìn thằng bé lắc nhắc với chiến nạn yếu ớt, vết thương lại do chính con đường hắc đạo của mình gây lầm lỗi, JiYong không khỏi chạnh lòng, khoé mắt từ đó cay cay hoen đỏ.

- Chú JiYong... - SeungRi đi đến sát cạnh hắn, ngẩn mặt lên gọi be bé.

JiYong cười buồn ngồi xổm xuống, xoa xoa mái đầu nó.

- Mấy ngày nay con khoẻ chứ?

SeungRi gật đầu, kéo từ cổ ra sợi dây chuyền có chiếc còi nhỏ màu bạc - món quà mà JiYong mua tặng để gọi là bùa mau ăn chóng lớn.

- Chú bẻ ra làm đôi đi! - Trao chiếc còi cho JiYong, SeungRi nói nhỏ.

JiYong không hiểu ý tứ thằng bé, dễ dàng đem chiếc còi bẻ làm hai mảnh, đưa lại cho nó. Nhưng SeungRi chỉ cầm lấy một mảnh rồi chậm rãi hôn lên má JiYong.

- Chú bảo trọng. Con theo appa V.I sang London đây. Lúc nãy con đã dặn anh JiHuyn là phải luôn phù hộ cho chú.

JiYong vỡ oà cảm xúc, nhẹ ôm lấy SeungRi, siết thật mạnh tay với đứa trẻ mà hắn xem như con đẻ của mình. SeungRi cũng đáp trả lại, nhưng nó không khóc.

SeungRi có ngoại hình thanh nhã giống Victory, nhưng sự trầm tĩnh lặng lẽ lại như được sao chép hoàn hảo từ JiYong. Cuộc chia li của hai con người ôn nhu trở nên yên ả trong cái đau vô hình.

Tiếng cửa xe bật mở phía sau lưng, báo hiệu Victory đang hối giục. SeungRi lại khó khăn chống nạng đi tới. Trước khi được Victory bế vào xe, nó vẫy tay nói lớn:

- Con và V.I appa lúc nào cũng yêu chú JiYong.

Victory khựng người sau lời nói của con trẻ, rồi vội vàng ngồi vào tay lái như trốn tránh, nhanh chóng nhấn ga rời đi.

SeungRi từ ghế sau ngoái đầu nhìn theo bóng JiYong đến khi khuất dần sau rạng cây mới yên vị nhìn về phía trước.

- Chúng ta sẽ luôn yêu chú JiYong, con nói đúng mà, phải không appa? - Nó vô tư hỏi.

Bờ vai Victory từ lâu đã run rẫy bao cảm xúc, nước mắt ướt nhoè gương mặt thiên thần. Nghe đứa con hồn nhiên tiếng yêu sâu nặng, cậu không thể kiềm lòng để hai dòng lệ tiếp tục tuôn rơi. Rốt cuộc, phải dừng xe bên vệ đường, bất lực gục đầu xuống vô lăng khóc nức nở.

Thấy appa khóc, SeungRi từ sau chồm người ôm lấy bờ vai Victory, mếu máo:

- Rồi mình sẽ quay về với chú JiYong, phải không appa?

Victory run lên bần bật, lắc đầu đau đớn:

- Anh của con... đã mất rồi SeungRi à, appa không thể mất luôn con, chúng ta mãi mãi không bao giờ quay lại nữa.

***

JiYong biết sự chia ly lần này không hẹn ngày đoàn tụ. Gia đình Victory bên Anh Quốc chưa bao giờ ưng thuận cậu sống cùng hắn. JiYong vẫn đứng đó thật lâu để khắc ghi bóng hình cậu lần cuối cùng. Cái khựng người ngượng ngùng của Victory lúc SeungRi nói, cho biết cậu vẫn nặng mang mối tình sâu sắc. Nhưng rồi tất cả sẽ chỉ là quá khứ. Nếu cậu đã đi, chắc chắn sẽ ra đi vĩnh viễn.

JiYong đưa khẽ nửa chiếc còi lên ngực, siết tay mạnh như cố gìn giữ chút kỉ niệm mỏng manh. Đây là vật chứng nhắc nhở cho hắn biết, Kwon JiYong đã từng có một mái ấm gia đình.

Đã từng, có nghĩa là vĩnh viễn mất đi.

.

.

.

Theo dòng thời gian, thành phố Seoul ngày một phát triển, nhanh chóng trở thành trung tâm đô thị bậc nhất quốc gia. Cũng theo đó, Bigbang hiển nhiên là bang phái hùng mạnh nhất ở vùng đất xa xỉ này.

Kwon JiYong không còn là cậu trai trẻ ngông cuồng hiếu chiến. Mười năm đủ để một thanh niên bốc đồng trở nên trầm lặng. Hắn chẳng thay đổi nhiều qua dáng vẻ ung dung tự tại, có chăng là gương mặt bình thản kia thấm đượm nét phong trần, già dặn theo thời gian. Không ai biết con người vững chãi đó suy nghĩ gì, cam chịu nỗi cô đơn thương nhớ ra sao, họ chỉ biết một G-Dragon đỉnh đạt không gì phá vỡ được.

Trở về văn phòng làm việc sau một bản hợp đồng thành công, tinh thần JiYong khá thoải mái. Hắn đã rút khỏi BigBang cùng cái danh "Anh hai G-Dragon" bất hảo, hiện tại nhất nhất là một thương nhân lịch lãm ở tuổi 30.

Tuy vậy, đối với đám đàn em ở BigBang vẫn giữ mối giao tình tốt, thỉnh thoảng cùng nhau đối ẩm vài ly SoChu. Nhiều vụ rắc rối trong bang, đôi khi JiYong cũng góp phần xét xử. Hắn vẫn thường nói, đó là nợ. Nếu mãi mãi không thoát khỏi giới giang hồ thì nên cam lòng song song đồng hành, không chánh không tà, không giải nghiệt cũng chẳng tạo ra nghiệt.

Hôm nay JiYong quyết định rời khỏi công ty sớm, tay mang theo đoá ly ly trắng thật lớn, ngạt ngào hương thơm.

- Cậu chủ Kwon về sớm sao? Thật là chuyện lạ. - Cùng gặp nhau trong thang máy, cô thư ký Nana bắt chuyện.

JiYong cười mỉm không đáp, Nana càng cố thân thiện hơn, mắt không rời khỏi bó hoa.

- Thì ra là có hẹn với bạn gái.

JiYong không phân bua, cũng chẳng giải thích, ôn tồn đáp:

- Nếu xong việc thì cô Nana nên về sớm.

Song, hắn thong thả bước ra khỏi thang máy.

Nana sa trầm nét mặt, nhìn theo tấm lưng JiYong đến tận khoảng sân công ty. Thật sự JiYong đang có bạn gái sao?

Cậu chủ Kwon vốn là mẫu người của công việc, chưa bao giờ nói chuyện riêng tư gì với nhân viên, xung quanh cuộc sống của hắn là một màu bí ẩn.

Nana chỉ nghe phong phanh ông chủ đã có gia đình, vì lí do gì đó mà không cùng vợ sinh sống nữa. Họ đồn thổi cô vợ đó là một sắc quốc, có thể làm tan chảy trái tim băng giá của quý ông trầm tĩnh đạo mạo này. Còn nghe đâu hắn có hai đứa con, không biết tung tích thế nào, chỉ thấy trên bàn làm việc luôn để khung ảnh hai bé trai thật kháu khỉnh dễ thương.

Nói chung, có một điều mà mọi người chắc chắn, Kwon Jiyong hiện chỉ sống một mình.

Thế mà hôm nay hắn cầm một bó hoa lộng lẫy, hứng hứng khởi khởi ra về sớm. Quả là thông tin chấn động, vạn vạn trái tim thiếu nữ sẽ tiếc nuối khóc than. Và Nana là một trong số đó. Tất nhiên, cô gái đầy tham vọng này sẽ không cam lòng.

JiYong không cần đến tài xế mà tự lái xe ra ngoại thành. Trái với suy nghĩ của đám nhân viên đang cố suy đoán, tâm tình hắn trong chuyến đi này thật không mấy vui vẻ, cũng chẳng âu lo. Nó đơn giản là trạng thái vô cảm của một thói quen.

Sát ngoại thành là khu nghĩa trang thành phố. JiYong đậu xe vào bãi rồi chậm rãi ôm hoa đi dọc theo dãy hành lang. Chân hắn dừng lại giữa chiếc cổng cao trắng muốt, nơi lần cuối cùng được nhìn thấy dáng hình Victory.

Đã mười năm rồi, mọi thứ dần thay đổi, bia mộ của JiHuyn cũng xạm xuống màu thời gian, chỉ có trái tim JiYong là vẫn kiên định một điều chắc chắn. Victory mãi không bao giờ quay trở lại. Vì hiểu cậu nhiều đến thế nên hắn càng phải cam chịu nỗi đau âm thầm dai dẳng.

Buông lơi hình ảnh của quá khứ, JiYong trầm tĩnh đi tiếp đoạn đường.

Nghĩa trang bao giờ cũng vắng lặng, hôm nay chỉ có một bóng người thấp thoáng phía xa đi lại. Người đó dáng nhỏ nhắn, khá gầy gò, bước đi lầm lũi. Gương mặt giấu hẳn trong chiếc nón trùm từ áo khoác dày. Tuy vậy, vẫn hé lộ ra làn da trắng xanh xao cùng đôi môi cánh đào đỏ mọng - nét quyến rũ nữ tính lạ kì từ một chàng thanh niên. Khi lướt ngang qua JiYong còn nghe thoảng chút hương thơm dịu nhẹ, như mùi dâu tây.

Một cảm giác mơ hồ khó tả, JiYong dừng bước ngoái nhìn cậu thanh niên rời khỏi nghĩa trang. Nhớ thời trai trẻ, Victory Lee cũng thướt tha đầm thắm như thế. Nhiều người bảo cậu nữ tính thái quá, còn với JiYong thì cực kỳ quyến rũ.

JiYong mỉm cười, Victory không nữ tính, là do sức khoẻ cậu mỏng manh thôi. Nhưng Victory Lee thì trên đời chỉ có một, hắn không thể vì quá nhớ nhung mà nhìn ai cũng ra cậu được.

Có chút luyến tiếc với hình ảnh thân quen, JiYong thong thả đi sâu vào nghĩa trang mà không ngoái nhìn chàng trai kia nữa.

Đến mộ của JiHuyn, JiYong đặt nhẹ bó hoa xuống. Thật bất ngờ, bên cạnh bó hoa của hắn, đã có một bó hoa khác được yên vị trước đó.

JiYong nâng bó hoá kia lên, cũng là ly ly trắng thơm ngát. Hắn chậm rãi nhìn ngó xung quanh, và dừng ánh mắt tại đoạn đường chàng thanh niên vừa nãy đã rời khỏi. Lẽ nào...

JiHuyn là trẻ mồ côi, theo Victory từ tỉnh lên thành phố khi mới hai tuổi. Nó vốn dĩ chẳng có người thân nào ở Hàn Quốc. Thế đoá hoa này từ đâu ra?

Mỉm cười nhẹ, JiYong để hoa ở vị trí cũ, nán lại với JiHuyn thêm năm phút mới ra về. Hắn luôn thoải mái trầm tĩnh như vậy. Cái gì đã đến thì rốt cuộc cũng tìm đến, người muốn đi níu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net