Chap 19: Nguy hiểm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ạch"

Thân người cậu đã va vào một ai đó.

SeungRi giật mình xoay người lại, phát hiện ra đó là kẻ vừa công khai đối đầu với JiYong, còn là kẻ có bề ngoài bất lương dữ tợn, không khỏi khiếp hãi.

- Xin, xin lỗi...

Cậu luýnh quýnh cả lên, mặt mày đỏ ửng, cố lách người qua David Ju, chân bước càng nhanh đến gần JiYong càng tốt.

David Ju liếc nhìn theo dáng người khúm núm của SeungRi, thấy cậu rối rít nói gì đó với JiYong, còn xoay người nhìn gã với đôi mắt tròn ái ngại. JiYong chỉ mỉm cười, xoa xoa đầu cậu vẻ an ủi, rồi cả hai bước lên xe, rời đi. Thái độ của JiYong rõ ràng là trân quý và yêu thương chàng trai nhỏ này, giữa họ cũng có cái tình vô cùng thân thiết.

- Cậu ta là ai? - David Ju nhíu mày hỏi.

Ông HaGi vội bước đến, có phần kính cẩn:

- Là con nuôi của Kwon JiYong, tên SeungRi, thưa cậu David!

David Ju lẩm bẩm:

- SeungRi? Con nuôi? Là một trong hai đứa con còn sống của JiYong ư?

- Đúng là vậy, cậu ta mới từ Anh Quốc về.

David Ju đăm chiêu nghĩ ngợi, lại liếc ánh nhìn theo con đường SeungRi vừa rời đi. Một cảm giác xao xuyến trào dâng lên, in hình nét mặt ái ngại của cậu khi vô tình ngã vào người gã. Chàng trai đó, không phải rất đáng yêu sao?

Vô thức David Ju bật cười một mình, ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Rồi chợt nhớ ra vấn đề chính, liền đằng hắng:

- Sự việc là như thế nào? Tại sao JiYong nói hắn là nguyên cáo?

Ông HaGi cúi đầu, vẻ dằn vặt tội lỗi:

- Tôi... tôi thật không ngờ Kwon JiYong lại giảo quyệt như vậy. Trước khi cảnh sát ra quyết định điều tra, hắn đã nộp đơn khởi tố tôi và Nana kamastsu có hành vi bất chính.

- Cái gì? - David Ju trợn mắt - Không phải đã chuẩn bị rất kỹ từ lâu ư? Làm sao anh ta biết được mà đề phòng?

Ông HaGi cúi đầu thấp hơn, mặt mày khổ sở:

- Là... do tôi đã nói cho hắn biết.

- Choi HaGi! - David Ju gần như hét lên - Ông muốn làm phản hả? Có biết tôi đã dốc bao công sức cho kế hoạch này không?

Sự giận dữ của David Ju khiến tất cả đều lo sợ, cúi sát đầu.

Ông HaGi càng oán hận chính bản thân mình hơn. Ông đã cùng Nana vất vả một khoảng thời gian dài để dựng lên hồ sơ trốn thuế, với những chứng cứ hùng hồn và chặt chẽ nhất, mục đích là đưa JiYong vào tù mà chẳng luật sư tài giỏi nào có thể bào chữa được.

Vậy mà chỉ một phút chủ quan, nghĩ rằng trong vòng một ngày thì JiYong không cách nào xoay sở tình thế. Nhưng hắn thật đã tận dụng 24 giờ đồng hồ không thừa thải giây phút nào. Tìm ra minh chứng vô can trong các chữ ký, lập luận về tài khoản mật của công ty có sự liên quan của ông HaGi. Và điều đáng không ngờ tới nhất, chính là hắn tự cầm hồ sơ đi khởi kiện, lật ngược mọi thế cờ. Từ kẻ bị tình nghi biến thành nạn nhân tội nghiệp.

Người ta chỉ nghĩ trong tình huống ấy, bất cứ ai cũng phải tìm cách minh oan cho mình, hoặc là cố ém nhẹm sự việc. Nhưng JiYong lại chọn cách phanh phui ra và chủ động tìm tới cảnh sát.

David Ju sau khi thở dốc để lấy lại bình tĩnh, vẫn không thể tin mình thất bại bước đầu, miệng nghiến răng nghiến lợi:

- Tại sao lại báo cho hắn biết?

Ông HaGi cúi đầu đáp:

- Là Nana kamastsu yêu cầu tôi làm vậy. Cô ta muốn JiYong sống không được, chết không yên, phải luôn sống trong lo lắng, dằn vặt.

David Ju gần gừ:

- Chết tiệt! Ông bao nhiêu tuổi mà đi nghe lời con nhỏ đó?

- Tôi...

- Nana đâu?

- Sau khi bảo tôi bắn tin cho JiYong, cô ta không liên lạc lại nữa.

David Ju suy tư nhìn ra mông lung, thoáng chút, mắt gã trợn trắng lên:

- Đồ ngu! Một lũ các người là đồ ngu!

Mọi người cùng run rẫy không dám ngẩn đầu lên, riêng ông HaGi vẫn nhìn gã khó hiểu.

David Ju trừng mắt:

- Ông có biết Nana kamastsu yêu thầm JiYong không? Cô ta đánh tiếng với JiYong là để hắn ăn không ngon, ngủ không yên hay là cho hắn cơ hội trốn thoát hả?

Ông HaGi ngớ người ra, David Ju bực tức nói tiếp:

- Không thể tin được con ả này, xử nó đi!

- Ý cậu là... - Ông HaGi bỏ lững câu nói.

David Ju nghiến răng:

- Nếu một ngày Kwon JiYong chấp nhận tình yêu của cô ta, ai đảm bảo ra tòa cô ta sẽ khai những gì? Chỉ cần cô ta biến mất, không ai minh chứng những chữ kí kia là giả. Cái tội trốn thuế này, Kwon JiYong gánh chắc rồi.

Ông HaGi không thể phủ nhận lập luận của David Ju, nhưng giết đi Nana thì có quá bất nhẫn không? Cả ông và Nana đều là người dưới trướng David Ju, nợ nần cái ơn với gã. Dẫu biết rằng một khi bị hoài nghi thì coi như mất mạng, tuy vậy vẫn không chấp nhận được sự thật này.

Trước khi bước vào xe, David Ju bồi thêm:

- Lần này tôi bỏ qua, liệu hồn lần sau đừng phạm sai lầm nữa.

- Tôi hiểu...

Tiếng cửa xe đóng rầm lại, tâm trí ông HaGi không khỏi thất thần. Hiện tại không chỉ đối diện với pháp luật, mà còn phải gồng lưng gánh lấy chính cái mạng của mình.

Kim Lim từ lúc đầu đã không được cha cho nghe câu chuyện, chỉ đứng phía xa bồn chồn nhìn cha mình khúm núm với gã đàn ông trẻ tuổi hơn. Khi chiếc xe của gã kia rời đi, sự thảm hại trên gương mặt ông càng hiện rõ.

Thật sự thảm hại.

Sau khi lên xe cho đến hiện tại đã là quãng đường khá dài, David Ju vẫn trầm ngâm không nói lời nào. Bọn đàn em ngồi bên thật bồn chồn lo lắng.

Sa OkEun - kẻ thân cận của David Ju, cũng có thể gọi là Nhị ca trong băng đảng, cẩn trọng hỏi:

- Đại ca, về lá đơn khởi kiện của Kwon JiYong, chúng ta nên làm sao?

David Ju không đáp, OkEun gợi ý:

- Hay để cho Choi HaGi kiện ngược lại, gắn thêm cho JiYong tội vu oan?

David Ju phất tay, bất cần:

- Choi HaGi tự biết sẽ làm gì, không phải chỉ cần là người khởi kiện trước thì JiYong có thể thoát tội. Chứng cứ không đủ, thì tạo thêm chứng cứ.

Sa OkEun gật đầu, David Ju liền hất mặt:

- Cái mà tụi bây nên quan tâm là nhiệm vụ sắp tới kìa.

- Dạ?

David Ju nhếch mép:

- Nhớ thằng nhóc đi theo Kwon JiYong lúc nãy chứ?

OkEun đáp ngay:

- Thằng nhỏ trắng trắng, miệng chu chu phải không Đại ca?

David Ju cũng cười, đầy ẩn ý: - Đem nó về đây cho tao!

OkEun liến thoắng: - Đại ca muốn dùng nó để đối phó Kwon JiYong?

David Ju liếc ánh nhìn ra xa lộ, mênh mang nhớ đến cơ thể nhẹ nhàng va chạm vào ngực mình, cả thoang thoảng mùi hương thuần khiết. Gã lẩm bẩm:

- Vụ này không liên quan tới Kwon JiYong. Là chuyện riêng của tao.

***

Trên con đường ngược lại với nhóm David Ju, có chiếc xe âm thầm lướt gió trong tĩnh lặng yên bình.

JiYong vẫn chăm chăm nhìn đường, còn SeungRi thì thỉnh thoảng liếc trộm hắn.

Lúc nãy trước mặt mọi người, cả hai không hẹn mà cố đóng kịch thật tự nhiên như chẳng có gì xảy ra. Hiện tại chỉ có một mình, họ lập tức trở về trạng thái ngượng ngùng bởi phải đối diện với sự thật: họ đã từng cuồng nhiệt ôm hôn nhau.

SeungRi không biết JiYong suy nghĩ điều gì, nhưng bản thân cậu đã có sự xác định rõ. Quyết bám lấy, nuôi hy vọng và chờ đợi. Cậu không muốn mang cái danh con nuôi, tư tưởng rất kịch liệt mong mỏi bước đi đột phá. Cậu khát khao sống thật với lòng mình.

Lấy hết can đảm, SeungRi rụt rè lên tiếng:

- Chú, chú JiYong...

JiYong có hơi phân tâm khi SeungRi bắt chuyện trước. Bởi còn xấu hổ với hành động của mình, hắn chỉ "ừm" qua loa.

SeungRi hít thật sâu:

- Con, con sẽ không nhớ gì đâu.

JiYong liếc ánh nhìn sang, SeungRi liền lắp bắp:

- Chú bảo, bảo là... là mơ mà. Con, con... ờ thì.. cũng không nên nghĩ... à, ừm...

Câu nói không đầu không đuôi cuối cùng chìm vào im lặng. SeungRi hiểu rõ mình thật sự không có can đảm đối diện với Jiyong, càng không đủ tự tin nói dối hắn.

Jiyong cười nhẹ, tay nắm chặt vào vô-lăng hơn. Có gì đó cay đắng trong cõi lòng, hắn nói ra không được, bởi hiểu rõ điều SeungRi đang ám chỉ đến.

Quên đi và vờ vĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đó là giải pháp hữu hiệu nhất để cả hai có thể an lành sống cạnh nhau như trước.

Tình cảm mà hắn dành cho SeungRi thật sự là một sai lầm, là trò cười thiên hạ. Hắn không sợ miệng đời, mà chỉ lo SeungRi không đủ mạnh mẽ để vượt qua. Cậu sẽ bị vùi dập, đọa đày trong muôn vàn định kiến xã hội, rồi đến một lúc, cả việc ngẩng đầu nhìn thẳng vào thế nhân cũng không dám. JiYong không muốn điều đó, càng không muốn SeungRi loạn ái yêu nam nhân. Dù sao thì cưới vợ sinh con, nuôi dưỡng một gia đình, mới là con đường chân chính của hạnh phúc.

Cho nên, quên đi tất cả là đúng. Sai lầm không thể tiếp nối sai lầm, mà phải được khắc phục triệt để.

- Chú rất xin lỗi. Chuyện đó sẽ không lặp lại nữa. Mãi mãi không. - JiYong quả quyết.

Với cậu đó lại là câu phán quyết vô tình, là điều không bao giờ cậu muốn nghe. Vội xoay mặt đi, sóng mũi SeungRi cay cay. Cự tuyệt như vậy, chẳng phải phũ phàng quá sao?

Muốn JiYong chấp nhận tình cảm thì trước tiên phải được tiếp tục ở bên cạnh hắn. SeungRi chọn con đường như hắn mong muốn là cho qua mọi chuyện, cậu phải diễn cho đạt bộ mặt đứa con nuôi không suy nghĩ vu vơ về chuyện ái ân.

Nhưng bỏ cuộc, thì không!

SeungRi khá là tràn trề hy vọng trong tình yêu đầu đời này. Lẽ ra cậu đã muốn chôn vùi vĩnh viễn, nhưng đêm qua cùng JiYong kịch liệt ấp ôm, hôn nhau say đắm, thì không khỏi suy nghĩ mông lung về tình cảm của hắn. Nếu anh chỉ xem cậu là con nuôi, anh sẽ chẳng bao giờ vì lạc vào xúc cảm mà làm những hành động mật thiết đó.

Nghĩ đến hoàn cảnh ban tối, SeungRi chợt nhíu mày. Rồi như bị điện giật, cậu ngồi thẳng dậy tròn mắt nhìn JiYong.

JiYong đang tập trung lái xe cũng bị ánh mắt đó làm cho phân tâm, buộc phải liếc nhìn qua.

- Chuyện gì vậy? - Hắn ngạc nhiên.

SeungRi vẫn sững sờ, hơi thở gấp lên, bối rối:

- Hôm qua, chú không mặc bộ quần áo này...

Jiyong ngó xuống bộ vest của mình, rồi đằn hắn vài tiếng, đáp khẽ:

- Ừm...

SeungRi không lầm. Vì hắn đã nằm đè lên người cậu, dùng bàn tay mơn trớn khắp ngực cậu, cho nên, cậu chắc chắn nhớ rõ màu sắc bộ vest đó. Nó màu xanh biển, khác hẳn với sắc màu đen JiYong mặc hiện giờ.

- ... Sáng nay, chú, chú đã về nhà ư? - SeungRi trở nên lắp bắp.

Vẻ không tự nhiên của JiYong rất rõ ràng, hắn không nhìn thẳng vào cậu, cố nói qua loa.

- Có về một chút...

SeungRi muốn đứng tim, phỗng người ra bất động. Vậy là sáng nay anh có về nhà? Nếu đã thay quần áo có nghĩa hắn phải bước vào phòng để lấy đồ. Khi bước vào phòng lấy đồ, hắn sẽ thấy, SeungRi đang ngủ trong đó.

- Dừng xe! - SeungRi hoảng hồn hét lên.

JiYong giật mình theo tiếng hét của cậu, vội vàng thắng gấp, tấp vào lề.

- Chuyện gì vậy? - Hắn lo lắng hỏi.

Thái độ SeungRi vô cùng bấn loạn, lúng túng run run, rối ra rối rít:

- Con... con đi chợ mua thức ăn cho bữa chiều.

Cậu hớt hải tháo dây an toàn, muốn rời khỏi xe như để chạy thoát thân.

JiYong liền nói: - Chú chở con đi.

SeungRi đã ra khỏi xe, nói vọng vào.

- Con tự đón xe về, chú cứ về đi! - Xong, bỏ chạy mất.

JiYong ngơ ngác nhìn theo bóng SeungRi, không thể hiểu nổi cậu đang bướng bỉnh điều gì. Nhưng hắn cũng đã mơ hồ đoán ra.

Sáng nay khi chuẩn bị xong mọi chứng cứ, tất nhiên JiYong phải về nhà để tắm rửa và thay đổi trang phục. Không lẽ làm chủ một công ty mà hai ngày chỉ mặc một bộ đồ? Đến khi bước vào phòng, JiYong chợt nhìn thấy một cảnh tượng rất ngộ nghĩnh.

SeungRi - đứa con nuôi mới vừa nằm trong vòng tay hắn, giờ đang ngủ ngon lành trên giường của hắn đây.

Vừa bất ngờ, vừa lạ lẫm, lại thấy thú vị, JiYong khẽ khàng chọn một bộ vest rồi sử dụng toilet ở dưới lầu, giữ yên giấc ngủ "không đúng nơi" cho SeungRi.

Hắn đơn giản nghĩ rằng, vì lỡ cùng cha nuôi hôn nhau, tinh thần cậu có chút bấn loạn, thêm việc thức trắng cả đêm, vào nhầm phòng là chuyện có thể lý giải được. Kết cấu hai phòng cũng khá giống nhau.

JiYong tự tin mình là người già cỗi với đời, thế nhưng lần này hắn đã vào vai một kẻ ngây thơ. Nếu chỉ đơn giản là nhầm phòng thì SeungRi đã chẳng xấu hổ đến mức nhất quyết đòi xuống xe, rồi trốn biệt.

Chính bởi mọi việc sáng nay đều có chủ ý cả. Cậu cố tình vào phòng JiYong, cố tình muốn thử cảm giác được làm người yêu ngủ bên cạnh hắn, cố tình mơ mộng ngày hai người có thể hoan ái cùng nhau. Cái tà tâm đó tưởng trời không tỏ đất không hay, nhưng rốt cuộc lại bị JiYong nhìn thấy. Làm sao SeungRi biết JiYong đang nghĩ gì? Cậu chỉ biết bản thân mình đối với hắn có rất nhiều ham muốn bất chính.

- A!!!!!!!!!!!!!

SeungRi không chịu nổi cái ý nghĩ bị JiYong nhìn thấu con tim, cậu xấu hổ đến mức phải hét lên, giữa hè phố ngồi gục xuống đánh đấm liên tục vào đầu mình. Rồi chợt nhận ra, luýnh quýnh xuống xe nên để quên luôn balo. Với hai bàn tay trắng thì lấy tiền đâu đi chợ?

Đôi gò má lại được dịp đỏ ửng lên, tự trách mắng sự ngu ngơ của mình.

Dưới cái nắng hanh tao gắt gỏng, SeungRi vừa lững thững đi vừa dáo dát nhìn mông lung. Cậu cần một chiếc taxi để về nhà, và tất nhiên, JiYong sẽ là người trả tiền cho tài xế.

Đi được dăm mười phút, từ phía xa một chiếc xe quen thuộc từ từ de lại, mỗi lúc một gần SeungRi hơn.

Cậu cắn nhẹ vào môi, hai mắt tròn láo liên ái ngại. Cái vẻ bí xị đó đúng là làm lung lạc lòng người mà.

Chiếc xe dừng bánh sát bên cậu, JiYong bước xuống, quay quay balocủa cậu trên tay, lấy ra chiếc ví da rồi săm soi nó, như thể đang trêu ghẹo: "không có tiền mà đòi đi chợ".

- Lên xe đi "ông trời" nhỏ. - JiYong thật sự không thể nén được nụ cười.

SeungRi muốn có cái lỗ thật lớn, thật sâu, đủ để cậu chui xuống và không bao giờ phải đối diện với JiYong nữa. Nhưng không thể đào đâu ra cái hố đó, cậu buộc phải ngồi vào xe. Suốt đoạn đường về nhà, JiYong thì cười suốt, còn cậu thì một lời cũng chẳng thốt ra nổi.

***

Ngày sau đó, SeungRi vẫn trốn tránh JiYong. Cứ tưởng tượng tới cảnh hắn thấy cậu ngủ trên giường của hắn là không thể nào tự nhiên được. Tốt nhất là cứ né gặp cho xong.

Cho nên, sáng nay, trước khi JiYong thức dậy, cậu đã vội vàng thu xếp bữa sáng rồi lái xe đến trường.

So với những ngày đầu thì khả năng lái xe của SeungRi đã khá hơn, tuy vẫn bị liệt vào hạng tài xế quá mức chậm chạp. Cậu không quan tâm điều đó lắm, miễn sao an toàn là được.

Sau hơn mười phút loay hoay cho xe vào chỗ đậu, cậu thở phù bước ra, chỉnh lại trang phục trước khi vào lớp. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy DaeSung đứng ở phía đối diện từ lâu, miệng nhếch lên nụ cười trêu ghẹo.

- Cả thảy là mười ba phút mười tám giây mới đậu xe vào đúng vị trí, trình độ của cậu cũng "giỏi" nhỉ?

SeungRi cười ngượng, tự biết trong lĩnh vực này có hơi chậm chạp hơn người ta.

DaeSung mới vừa đến trường, thấy có người rất vất vả lái xe nên hiếu kì nán lại xem. Không ngờ người đó lại là SeungRi.

Hất mặt về phía chiếc xe, DaeSung hỏi:

- Chú JiYong mua cho à?

SeungRi ái ngại gật đầu. DaeSung cười khỉnh:

- Con ếch hóa thành hoàng tử rồi nhỉ? Biết vậy cậu nên về Hàn Quốc sớm hơn, ha?

SeungRi không cho đó là lời nói mỉa nữa, vì cậu hiểu bản tính DaeSung chẳng bao giờ dịu dàng được chuyện gì.

Cả hai đi song song vào lớp, DaeSung gợi chuyện:

- Muốn tôi chỉ cách đỗ xe nhanh chóng không?

- Cái đó cũng có cách ư? - SeungRi ngạc nhiên.

- Dĩ nhiên, nhìn kiểu cậu lái là biết không được dạy dỗ tốt.

SeungRi lườm mắt: - Chú JiYong dạy tôi lái đó.

DaeSung nhún vai: - Bởi vậy mới lao xuống vực, trặc chân nghỉ học một tuần.

SeungRi hậm hực không thèm hồi đáp, chân bước nhanh lên phía trước. Nói chuyện với con người đó đúng là chỉ rước cục tức nghẹn họng. Hèn chi TOP cứ gặp là lại than.

Nhớ đến câu chuyện đó, SeungRi rụt rè bước chậm đi, chờ DaeSung lại gần, hỏi nhỏ:

- Cậu với chú TOP chấm dứt luôn sao?

DaeSung trầm mặt xuống, thở dài: - Quyền lựa chọn không nằm ở tôi.

SeungRi ngẫm nghĩ, rồi nói: - Cách đây không lâu, chú TOP cùng HwangHee đến nhà hàng tự chọn dùng cơm chung với tôi và chú JiYong.

DaeSung dừng bước ngay, nhíu mày:

- TOP huyng dẫn HwangHee đi gặp chú JiYong?

SeungRi lắc đầu:

- Là HwangHee tự ý đi theo. Tôi cảm giác như... tình cảm giữ họ không giống như cậu nghĩ.

- Là sao? - DaeSung hất giọng.

- HwangHee giống như là sự phiền phức của chú TOP hơn là người yêu.

DaeSung hừ nhạt:

- Với kẻ trăng hoa đó thì ai cũng trở thành thứ phiền phức cả.

SeungRi thấy điều đó không đúng. Cậu nhận rõ TOP không hề vui vẻ khi có mặt của KwangHee, thậm chí y còn chẳng thèm giới thiệu tên của HwangHee nữa. Nhưng DaeSung hững hờ như vậy thì cậu còn có thể nói được gì? Thôi thì cũng chẳng phải chuyện của mình, im lặng là vàng vậy.

Buổi học trôi qua nhanh chóng như bao ngày, chỉ khác biệt là SeungRi không phải trả lời những câu hỏi chẳng có hồi kết của Kim Lim. Hôm nay cô nàng không đeo bám cậu nữa, chỉ ngồi phía xa âm thầm liếc nhìn, rồi lặng lẽ quay đi.

SeungRi có thể hiểu cảm giác đó. JiYong đã nộp đơn kiện ông HaGi có hành vi bất chính trong công ty, còn ông HaGi thì luôn khẳng định JiYong bán đứng tình bằng hữu. Mâu thuẫn trầm trọng như vậy thì trách sao mối quan hệ của hai đứa con trở nên lạnh lùng.

Kim Lim không có lỗi, SeungRi cũng không ghét cô nàng. Nhưng với tình hình hiện tại, không nói chuyện với nhau là biện pháp tốt nhất.

Quyết định không ở lại thư viện, SeungRi lái xe về nhà. Vừa đi vừa suy tính chuẩn bị món gì cho bữa chiều nay.

Từ trường đến chợ sẽ phải qua một con đường vắng, SeungRi không đủ kinh nghiệm lắm nên chẳng nhận ra hai chiếc xe phía sau đã đi theo mình một đoạn khá dài.

Grừm...

Một chiếc bỗng dưng tăng tốc lên, chạy song song với SeungRi, rồi bất ngờ lấn ép cậu vào lề.

SeungRi hoảng hồn thắng xe lại, thêm một chiếc khác trờ tới, ba bốn gã thanh niên túa ra, xăm xăm đi thẳng đến chỗ cậu.

Chiếc phía trước chặn đường, chiếc phía sau chắn lối, SeungRi linh cảm ngay chuyện chẳng lành, vội vàng khóa chốt cửa lại, cố gắng xoay trở chiếc xe để thoát khỏi bọn lạ mặt này.

"Bốp" Xoảng!!!

- A!!

SeungRi giật mình hét lên khi bọn chúng hung hăn đập vỡ cửa kính xe của cậu, không kiêng nể giữa thanh thiên bạch nhật là gì.

- Các anh làm gì vậy? Thả tôi ra!!

Sự tấn công dữ tợn còn hơn những kẻ côn đồ, SeungRi hoảng loạn vùng vẫy vẫn dễ dàng bị lôi ra khỏi xe. Con đường vắng vẻ chẳng có bóng người, cậu bất lực bị cả một đám lực lưỡng tóm lấy.

- Buông rr... a...

Một trong số chúng liền chụp lên mũi SeungRi chiếc khăn ẩm, cậu chỉ hít một hơi nhẹ đã thấy đầu óc choáng váng, quay cuồng, không còn sức lực.

Ngay lúc đó, thình lình một chiếc xe nữa từ xa lao tới, tiếng grừm grừm rộn vang góc trời, chẳng hề giảm tốc độ mà đâm thẳng đến đám thanh niên.

Bọn bắt cóc vì bất ngờ theo phản xạ tản ra tránh né, SeungRi gần như đã mê man không còn trụ vững, té ịch xuống đường.

Chiếc xe kia được điều khiển vô cùng điệu nghệ, đánh một vòng thật nhanh khiến bọn bắt cóc không dám đến gần, xong, nó dừng lại sát ngay chỗ SeungRi đang dật dờ choáng váng.

- SEUNGRI! Lên xe!

Nhận ra là giọng của DaeSung, cậu gắng gượng ngồi dậy, bò lên ghế phụ đã được mở cửa sẵn.

Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong tíc tắc, DaeSung đến và cướp SeungRi đi nhanh như gió thoảng qua.

- Đuổi theo!!

Bọn giang hồ lập tức leo lên xe, truy phong bám gót.

Trên con đường vắng đó, ba chiếc xe lướt đi với tốc độ kinh hồn, nhanh hơn cả một cuộc đua.

Đám côn đồ lái xe thật thần tốc, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp DaeSung. DaeSung không cách nào khác phải nhấn ga thêm nữa. Kim chỉ tốc độ đã báo lên mức động đỏ.

- SeungRi! Cài dây an toàn vào! - DaeSung hét lên.

SeungRi hoàn toàn dật dờ ở vị trí bên cạnh, chưa hẳn là bất tỉnh, nhưng chắc chắn chẳng thể phân biệt dây an toàn là cái vật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net