1.2 Nhà bên có muốn cùng ăn gà không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ...

Gần đấy có một tiệm cà phê chuyên bán bánh ngọt(?) rất nổi tiếng. Ong SeongWoo anh không thích ăn ngọt chỉ là rất thích cà phê của chổ này, nó rất đắng và đậm hương vị nguyên chất, bọn trẻ con không biết thưởng thức nhất định không thích.

Anh đang lơ đảng nghĩ ngợi vài chuyện linh tinh thì bị thu hút bởi một cậu trai mang quần áo sặc sỡ. Cậu ta từ đầu đến chân đều là gam màu nổi, gương mặt lại rất ưa nhìn như vậy, xem ra là một idol trẻ tuổi. SeongWoo đưa mắt dõi theo cậu ta cho đến khi cậu ta tiến đến chiếc bàn số 1 và ngồi xuống, kẻ ngồi đối diện cậu nhóc hiện đang chăm chú chơi game, danh tính nhân vật ấy liền cho anh biết: Hôm nay vẫn như thường lệ, lại là một ngày xui xẻo.

Gương mặt than khó đỡ của anh khi nhìn chằm chằm cái bàn ấy khiến anh chàng chủ tiệm đang đứng trong quầy tò mò, nghiêng đầu ra nhìn theo.

- A!! Giật cả mình! Anh đang làm gì vậy chứ?
Soi mói người ta được một lúc, SeongWoo chợt bừng tỉnh, định quay về với cốc cà phê của mình thì bị gương mặt kề sát bên làm cho giật mình.

- À... tôi đang nhìn theo anh ấy mà. Anh nhìn cặp đôi bàn 1 à? Đáng yêu quá nhỉ?

SeongWoo híp mắt nhìn anh chàng trước mặt, sao cả người anh ta đều tỏa ra khí chất của... mấy thím ngoài chợ thế này. Dù có phần không sẳn lòng lắm nhưng vẫn là vì phép lịch sự nên anh đáp lại qua loa:
- Đúng là tôi nhìn họ, nhưng một trong số họ là người tôi quen. Tôi không có hứng xen vô chuyện người khác!

Anh chàng chủ quán lập tức nhận ra ý nghĩ thâm thúy sâu trong câu nói, liền e ngại từ từ rụt người về. Anh ta nhìn SeongWoo cười lấy lòng hỏi:
- Anh mới chuyển đến khu này phải không? Tôi là Yoon JiSung! Rất vui được làm quen!

SeongWoo gượng cười một cái lấy lệ, đưa tay bắt lấy bàn tay của JiSung.
- Ong SeongWoo! Rất vui được gặp! Cà phê của anh rất ngon.

Một cái bắt tay hữu nghị, đều là hàng xóm lâu dài, xã giao một chút cũng tốt.

* Lúc này tại bàn số 1 *

Cậu trai mặc chiếc áo khoát đỏ hồng, bên trong là áo thun vàng tươi, quần jeans lại là màu sáng, đi một đôi giày trắng tinh, tóm lại chính là bộ dạng chói lọi chống đối ông mặt trời, giết người trước hết phải làm người ta mù màu, ai đi ngang cũng không khỏi dụi mắt một cái. Tuy nhiên gương mặt trẻ con đáng yêu lại khiến người ta không thấy khó chịu chút nào, mù quáng hơn một chút thì còn cảm thấy đáng yêu. So với người trước mặt, một quả đầu hồng phấn lại đi kèm một bộ quần áo chỉ toàn màu đen, thân hình thì to như con bò mộng, đáng yêu đều sợ mà chạy đi hết. Chăm chú chơi game như vậy có khi còn chẳng nhận ra trước mặt đã có người đến ngồi. Người xung quanh cũng vì vậy mà đổ dồn sự chú ý về phía họ, còn có vài chiếc điện thoại bắt đầu quay, chắc tưởng bở là gặp được hai idol trẻ.

Cậu nhóc sặc sỡ nhanh nhẹn, hớn hở nói một tràn với cái mái đầu hồng mà thậm chí chủ nhân nó còn chẳng nhìn lấy cậu một lần kể từ khi bước vào.

- Anh Daniel này! Tada... nhìn đi, khoa nghệ thuật ngành thanh nhạc trường đại học S. Từ hôm nay em cũng sẽ lên Seoul học. Anh thấy em giỏi không? Hồi đó em đã cố gắng lắm. Anh nhớ đã hứa (... tóm lượt 300 từ...). Vậy từ giờ em sẽ dọn đến ở cùng anh nhé!

Đôi mắt cậu nhóc long lanh ngóng chờ, bao nhiêu hy vọng đều tụ thành ngôi sao sáng lấp lánh trong không trung. Daniel chơi thua mới đặt điện thoại xuống, dùng tay búng mấy ngôi sao bay bay quanh ấy văng đi, thẳng thừng từ chối.
- Không được!

Cậu trai kia nghe xong liền thay đổi nhanh chóng, yểu xìu, bĩu môi hỏi ngược lại:
- Tại sao chứ?

- Anh không thích ở cùng người khác! JiHoon, em kiếm nơi khác ở đi!_ Nói xong lại nhất điện thoại lên chơi game.

JiHoon lập tức lần nữa biến đổi, aegyo là gì, đáng yêu là gì, làm nũng lại là gì nữa, có biến đi không? Cậu ta bây giờ tràn ngập nam tính, xoay tay múa võ vận công, chưởng một phát vào trán Daniel, lực đạo... vừa đủ để Daniel hơi ngửa ra sau, nếu đập con muỗi đậu ở đấy chắc nó còn chẳng bay niểng nữa huống chi là chết.
Tuy nhiên không phải là không hiệu nghiệm, điện thoại vang lên " téo teo tèo", phi cơ Danik bị mất một tim, 15 phút sau mới chơi lại được.

- Dẹp ..ngay.. Anh sẽ gọi điện về cho chú thím! Một phút chú mày cũng đừng hòng ở trong nhà anh!
- Ok!

Daniel chậm rãi nhã từng chữ, JiHoon lại rất dứt khoát trả lời. Từ lúc bắt đầu biết nói, hai anh em này chưa từng hòa thuận với nhau.

...................................................................

Một chiều nọ...

* Cạch*
SeongWoo khó khăn lắm mới mở được cái cửa phòng vệ sinh, miệng lầm bầm mắng mỏ đơn vị xây dựng và cấu tạo cái cửa kém chất lượng này.
- Lần sau nhất định kêu người sửa.

Nhà 302 cũng cùng lúc nghe thấy tiếng động.

" Aww..chết tiệc! Toilet ở sát vách."

*Một lác sau*
Cả hai nhà đều vang lên tiếng xả nước.
Ong SeongWoo rảnh rỗi soi gương cạo râu một chút.
Kang Daniel vẫn luôn để mắt dán chặt màn hình điện thoại.

* Oạch*

- A!!!!!!!!!!!

SeongWoo bị giật mình, tay trượt một cái, cằm liền có một đường sướt rướm máu.
- Phòng 302, có chuyện gì vậy?

- Tôi bị trượt chân té ngã! Lưng bị làm sao rồi, không đứng dậy nổi... Anh gọi người giúp tôi với._ Phòng 302 nói vọng qua.

- À chờ tôi một chút!

SeongWoo lật đật, đến mở cửa ra ngoài, nhưng cái cửa khốn kiếp này lại bị kẹt rất đúng lúc, đẩy thế nào cũng không hé mở.

- Xin lỗi phòng 302 nhé... Điện thoại tôi để bên ngoài nhưng mà cửa phòng toilet nhà tôi lại hư rồi, không mở ra được.

- Hả?
Bên phòng 302 chắc chắn đang rất thất vọng.

SeongWoo đành đề nghị:
- Hay là cùng kêu cứu vậy!

- À ... vâng!_ Phong 302 giọng yểu xìu.

Cả hai cùng lúc lại thở dài, rồi đồng thanh hét lên:
- Ai đó cứu tôi với!!
.
.
Ba tiếng đồng hồ trôi đi, một tiếng đáp trả cũng không thấy, mà sức lực đều đã bị vắt kiệt.

SeongWoo thều thào:
- Đói bụng quá...

- Vâng... tôi muốn ăn gà chiên.

- Ừ. Gà giòn sốt cay.

- Gà viên...

- Gà nướng mật ong...

Cả hai ngủ thiếp đi.
Khi mặt trời đã gần như đi ngủ thì SeongWoo mới giật mình dậy, nói to:
- Ôi gà nướng đừng chạy...

Anh rửa mặt cho tỉnh táo, chợt nhớ ra nhà bên có người gặp nạn, nhưng lúc này lại im lặng không một tiếng động.
- Gà à... à không! Daniel à! Yah Kang Daniel.

" Có khi nào đã chết rồi không?"

Anh lùi lại phí sau lấy đà, tung một cú đá mong cánh cửa kia sẽ toang bật mở. Nhưng không, thầm mắng đơn vị thi công và công ty cấu tạo nên cái cửa này một lần nữa, thật vững chắc không đúng chổ. Kết quả chỉ thủng một lỗ, vừa đủ để chui qua.

Anh tức tốc chạy qua phòng 302, người kia bất động nằm yên trên sàn nhà, càng làm anh thêm hồi hợp. SeongWoo cúi xuống ấn vào ngực Daniel hai cái, vẫn không thấy động tĩnh, cúi xuống đặt tai vào vị trí tim, rất may nó vẫn đang thình thịch.
- Ôi may quá... tim còn đập nè!

Người nằm dưới sàn vì cảm nhận có cái gì đó đè nặng lên nên cũng tỉnh giấc.

SeongWoo bỗng mừng rỡ, cười cảm thán:
- Ô... nó đang đập nhanh hơn nè!

- Anh gì ơi! Anh nặng quá!
Mái đầu hồng hơi ngóc lên, tay giật giật tóc anh nói.

Anh quay lại, hai người trong tư thế kì lạ, bốn mắt ... trừng nhau.

SeongWoo dìu Daniel ngồi dậy nhưng cậu vẫn còn đau nên anh đành bế xốc lên, mang ra ngoài phòng khách. Tuy nhiên...

- Daniel hyung! Bây giờ chúng ta là hàng xóm rồ...

JiHoon vừa tít mắt vui vẻ bước vào khoe, lập tức bị im bặt đông đá bởi cảnh tượng anh họ to xác bị một thanh niên khác "bế" trên tay.
- Em xin lỗi...

Cậu nói khẽ, cúi đầu lặng lẽ lui ra, không quên ' giúp' họ đóng của phòng.

" Aww.. Chết tiệt!"
.
.
Cậu giúp anh dáng băng cá nhân lên chân, anh giúp cậu đeo túi chườm nóng vào lưng. Daniel tin mắt, dán thêm một cái vào vết sướt nhỏ trên cằm anh nữa.
- Cảm ơn!_ SeongWoo mĩm cười.

Daniel xoa xoa lưng rồi cũng ngại ngùng cuối đầu, nói:
- Tôi cũng cảm ơn.

Rồi cả hai phì cười, chả vì cái gì cả.

- Tôi gọi hai phần gà chiên rồi! Cùng anh nhé!_ Daniel có rất có thành ý, mở lời mời anh.
- À được thôi.

.

Không khí của căn phòng khác không phải là mùi dầu mỡ của gà rán, mà toàn là mùi của bữa thịt nướng, ngại ngùng.

- Chân anh không sao chứ?_ Daniel vừa ăn miếng đùi gà vừa rụt rè hỏi.

- À... không sao! Lúc gỡ băng cá nhân ra sẽ đau một chút nhưng vẫn ổn!_ SeongWoo đang bận né hai con mèo, chúng nó đang muốn tấn công cái cánh gà của anh. Yên ổn được một chút anh mới tiếp lời:
- Lưng cậu vẫn ổn đấy chứ?

- Không sao? Chỉ hơi ê ẩm một chút.

Rồi cả hai nhìn nhau cười gượng.
Anh nhấm đến chiếc đùi to nhất trong số còn lại và dĩ nhiên cậu cũng vậy.
* Xoẹt* một luồng điện chạy ngang khi hai bàn tay vô tình chạm nhau.
Anh và cậu chậm rãi rụt tay về, chẳng biết phải phản ứng như thế nào. Loại tình huống này thật khó xử.

" Aww... Chết tiệt!"
.
.
.

- Alo mẹ à? ... Con Daniel đây!.... Mẹ gửi tiền cho con mua chiếc điện thoại mới đi!.... Chiếc cũng chết đuối rồi!.... Dạ vâng, vậy nhé! Bye mẹ!

Daniel hớn hở mở hộp, ngắm nhìn kiệt tác Samsung Galaxy S8 màu vàng nhũ xinh đẹp, vốn không biết ở phòng 301, một chiếc điện thoại giống y hệt vậy đang phát bài hát Celebration.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net