2-2. Nhà bên, tôi và Park HaeRin.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ...

Daniel loay hoay dán mấy thùng cát tông lại thành căn nhà cho hai cô mèo nhỏ, mấy hôm nay trời lạnh nên bọn chúng lại lười biếng mà bỏ ăn. Cái người cùng phòng kia thấy cậu suốt mấy ngày nay rầu rĩ ôm mèo thở dài thườn thượt, rốt cuộc khó chịu đến nghẹn chết nên đành vát xác, chui ra khỏi chăn mà đi chợ mua cá về đích thân nấu vài món dinh dưỡng cho hai cô mèo.

Trước khi đi anh còn ném cho cậu một ánh mắt căm phẫn, dặn dò cậu:
- Tôi đi ra chợ mua cá về nấu đồ ăn cho chúng. Cậu ở nhà làm một cái ổ mèo đàng hoàng, còn nữa, làm một cái cột mài móng cho chúng, đừng để chúng cào loạn vào mấy cái thùng xốt nữa, ồn ào chết được.

Daniel khinh bỉ nhìn anh, xong lấy túi thức ăn khô đổ đầy vào bát. Cậu hài lòng nhìn Rooney đứng dậy bước tới, hất cằm khiêu khích anh, ý tứ chính là: mèo của ông vốn dĩ không thiếu đồ ăn, việc gì anh phải quản.

Nào ngờ còn chưa hả dạ trêu chọc tên họ Ong kia được bao lâu, Daniel đã phải tái mặt khi Rooney dùng một chân của nó, đá văng bát thức ăn, hạt khô văng rãi đầy sàn. Mặc kệ chủ nhân của nó suy sụp, oán than nhìn mình, Rooney chỉ thẳng thừng xoay mông, nhẹ nhàng nhảy lên thùng CPU ấm áp kia ngủ.

Gió lạnh thổi ngang qua cậu trai lớn thây quỵ gối dưới sàn, gương mặt cậu ta đông cứng thống khổ giống như nhìn thấy người yêu phụ bạc ngay trước mắt.

Lão già họ Ong kia ha hả cười, giọng cười to như búa tạ đè chết người, đã xuống hẳn tầng trệt mà giọng cười vẫn còn văng vẳng bên tai, bay lòng vòng như ruồi bu hố rác, khiến tâm trạng cậu nặng nề như đeo đá. Một cước tức tối đá bay con gấu bông hải cẩu ra ngoài.

Còn tưởng là rước về một bạn học hiền lành, mỗi ngày lo cơm canh, chén bát, có người cùng nhau học tập phấn đấu trở thành nhân dân tốt.

Trước giờ chẳng mấy khi làm ba cái đồ thủ công này, tuy là trông không tệ nhưng mà phi thường phí thời gian, nửa ngày trôi qua cũng mới xong phần... vách nhà, làm thành tầng lầu rồi còn phải làm mái. Cái cột cho mèo cào từ trước đến giờ chưa từng làm qua, cuộn qua cuộn lại suốt một buổi vẫn không đều được, chổ lỏng chổ chặt, cái này nhìn đến nhất định sẽ bức chết những kẻ mắc chứng rối loạn cưỡng chế như Ong SeongWoo.

Daniel cuối cùng buông xuôi bỏ cuộc, đành sử dụng quyền trợ giúp gọi điện cho người thân.

" Nghe đây chó bự!" _ Giọng nói bên kia đường dây rất vui vẻ bắt máy, cách xưng hô cũng rất tự nhiên thân mật.
Cậu nghe đến hai từ ' chó bự' này liền biểu hiện ra vẻ ngượng ngùng, im lặng một chút rồi ho khan một cái nói.

- HaeRin... khụ... lần sau đừng gọi như vậy nữa, mỗi lần nghe đều khiến tớ cảm thấy mình rất trẻ con!

" Haha... Chó bự, mình đã gọi thành quen miệng rồi! Nghe rất đáng yêu. Nhưng mà, cậu gọi mình có chuyện gì thế?"

Daniel bạo lực vò rối mớ tóc sáng màu của mình, cầm chiếc cột trụ được quấn dây thừng nhỏ trên tay, quấn rất xấu. Cậu tặc lưỡi chán ghét nhìn nó rồi nói:
- Hồi đấy khi cậu còn nuôi Soju, cậu có từng làm qua trụ cào móng chưa?

" Tất nhiên là có rồi! Làm nhiều đến mức chuyên nghiệp luôn, rảnh rỗi tớ lại làm một vài thứ đồ chơi cho mèo rồi đem tặng."
Giọng cô đầy tự hào, điểm vui vẻ, tự tin này của cô cũng là thứ khiến Daniel ấn tượng ngay từ lần đầu gặp mặt.

- Vậy... Hiện tại cậu có rảnh không?

" Ừm... có thể coi là rảnh! Sao vậy?"

~*~

Không quá 20 phút sau khi kết thúc cuộc gọi, Kang Daniel đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, HaeRin mang theo rất nhiều đồ, vui vẻ mĩm cười thật tươi.

- Ồ. Cậu tới nhanh quá!_ Daniel lộ rõ vẻ lúng túng, gãi đầu đứng ngây ngốc giữa cửa.

- Cuộc sống này luôn hối hả mà! Nặng quá, cậu có thể giúp mình mang nó vào được rồi chứ?

HaeRin nâng chiếc túi ngang tầm mắt Daniel, khiến anh nhận ra rằng bản thân đang đứng chắn trước cửa, lập tức cười xòa đón lấy chiếc túi đầy những vật dụng linh tinh, nhỏ nhắn nhưng gom chung một túi cũng nặng khủng khiếp.
Daniel từ trước đến nay không thích ba việc tốn thời gian, rảnh rỗi thì chơi game, ngoại trừ mấy cái sinh hoạt cần thiết nữa thì chỉ có học, khoảng thời gian trước đây việc dọn nhà cũng là do cô dọn dùm. Cho nên đột nhiên anh gọi đến bảo rằng muốn làm một cái nhà cho mèo cùng với mấy thứ khác làm cho cô rất đỗi ngạc nhiên, hơn nữa, quan sát một vòng liền nhận ra đồ đạt bổng dưng rất nhiều, cách sắp xếp lại gọn gàng, nhà cửa sạch sẽ tươm tất, bếp lại thêm nồi chảo cùng một cái máy pha cà phê, chuyện này đối với một người tùy ý như Daniel có phần không đúng lắm. HaeRin hơi cau mày, đánh liều hỏi anh:

- Daniel, tên nghiện game nhà cậu, cậu có bạn gái mới rồi hả?

Daniel đang lò mò quan sát từng dụng cụ trong túi để đoán thử cách sử dụng của nó liền dừng lại, nhìn cô, bĩu môi lắc đầu.
Cô nhún vai cũng không nói nữa, lấy lại sự phấn khởi, ngồi xuống hướng dẫn anh làm mấy thứ đồ chơi cho mèo.

Bình thường Daniel không có nói dối cô.

Làm được một lúc thì hết keo nến, Daniel lại không thể phân biệt được kích cỡ loại keo nến cần dùng, cũng không biết lựa thêm đồ trang trí. HaeRin bất đắc dĩ thở dài, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu vì sao cậu ta lại chọn chuyên ngành mỹ thuật.
Bất đắc dĩ cô đành phải tự thân vận động, mặc áo khoát đến siêu thị lựa vài món đồ. Bụng cũng đói nên trước khi đi còn dặn Daniel gọi gà, đợi một lúc cô về rồi cùng ăn.

Daniel nghĩ nghĩ rồi bế Peter lên nghiêng đầu hỏi nó:
- Này Peter, có phải người già nào trước khi ra khỏi nhà cũng phải cằn nhằn vài tiếng thì mới an lòng hả dạ không?

Cô mèo khó chịu, xù lông " ngao" to một tiếng rồi nhảy khỏi vòng tay của Daniel. Nó chui vào "phòng ngủ" mà nó yêu thích dạo gần đây, cái thùng cát tông tên là ' đồ màu đen và đồ đen' của SeongWoo, đánh một giấc, không quên cọ qua cọ lại để loại bỏ số lông đáng- lẽ - nên - rụng - trên - sàn của mình.

Daniel đưa mắt nhìn đến nó nhảy vào cái thùng ấy một lúc, lắc đầu tặc lưỡi rồi lại dung túng không bắt ra. Cùng lắm lác hồi lại nghe tên kia la toáng lên: " Này tên nghiện game! Đã bảo phải nhốt mấy con mèo của cậu lại rồi kia mà. Nhìn đi, đồ lót tôi toàn lông con mèo già nhà cậu!"
Quần áo màu đen và loại đồ đen kia lúc đó đều lấm tấm lông vàng.

======================

Ong SeongWoo đang từ siêu thị trở về liền không hiểu sao bất giác nhảy mũi một cái, sau đó ngứa ngáy khắp người như là kiến bò, cảm giác này mang cho người ta linh cảm là mình vừa bị nói xấu.

Anh cũng không mấy để tâm, tay xách có chút nhiều đồ, nhưng cũng không nặng mấy, thoáng nghĩ đến một cái gì đó rồi dừng chân, lấy điện thoại gọi đi.

Đầu dây bên kia uể oải cất giọng trả lời:
- Alo, có chuyện gì sao hyung?

Anh vừa nhìn sơ qua trong bóp tiền vừa trả lời:
- Trời lạnh, cậu có muốn uống một chút cà phê không?

Anh vừa dứt lời bên kia Daniel liền bừng tỉnh hớn hở:
- Uống, uống! Một Capuchino nóng nhiều bọt kem sữa, cho thêm 10% đường.

SeongWoo thoáng giật mình vì đầu dây bên kia bất ngờ nói lớn, hồi tâm lại liền thở dài:
- Bánh?

Bên kia tung hô một cái, vui vẻ đáp:
- Cheesecake mứt quả mâm xôi, nếu mua theo bộ Couple Giáng Sinh thì có thể được tặng thêm một hộp Rainbow Gummy Pudding. Tôi biết anh không ăn đồ quá ngọt nên mua cho tôi đi.

Ong SeongWoo nghe loáng thoáng Combo, Couple rồi còn cái gì mà Kẹo dẻo cầu vồng, liền cảm thấy toàn thân như bị kiến bò một lần nữa. Thở dài cũng đành gật đầu nói thêm:
- Tiền lác về cậu trả lại tôi!

Nghe bên kia vui vẻ đồng ý, anh liền cút máy, rẽ vào quán cà phê bên cạnh, bắt gặp ngay nụ cười của Yoon JiSung.
Người chủ tiệm này có thể coi là bạn mới của anh, tiếp xúc với anh ta vài lần anh liền phát hiện ra anh ta là con người vui vẻ hòa đồng, tuy có chút nói nhiều, nhưng cũng không đến nổi khiến người ta cảm thấy phiền phức, ngược lại còn có chút truyền đến năng lượng tích cực, thoải mái trong lòng.

Chủ tiệm Yoon hiện đang pha lục trà cho khách, nhìn thấy anh vào liền vui vẻ vẫy tay. Anh cưới đáp rồi lịch sự lẳng lặng xếp hàng đợi đến lượt mình.

=====/////=====
[Phòng 302, cùng lúc đó]

Daniel chợt nhớ ra thiếu thiếu gì đấy, liền nhấc gọi đi:
- HaeRin, cậu lạnh không?
"- Cũng khá lạnh? Sao tự dưng lại gọi mình hỏi như vậy thế?"

- Ừm, nếu lạnh thì cậu tự mua cho bản thân một cốc cà phê đi, tiệm bên dưới nhà pha cà phê rất ngon. _ Daniel gãi gãi cổ Peter, giọng bình thản trả lời.
" -..." Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

- À nếu cậu gặp SeongWoo hyung còn ở đó, nhờ cậu nhắn anh ấy nhớ dùng thẻ của tớ tích điểm nhé.
"- Hửm? Anh SeongWoo? Sao cậu biết anh ấy cũng ở đấy?"

Phía Daniel ngắt máy * tút tút tút*, cậu thở dài, nghĩ thầm:
"Quên mất nhờ cậu ấy mua card điện thoại rồi."

=====///====

- Cậu đi siêu thị sớm như vậy sao? Tính nấu ăn đơn thuần hay nhà có khách?
  JiSung mĩm cười đưa menu cho anh.
SeongWoo đón lấy nhưng không xem, thuận miệng gọi theo món cũ cùng lời Daniel nhắn gửi.

- Combo tình nhân Giáng sinh, Espresso less sugar, Cheesecake mứt quả mâm xôi và Capuchino thêm bọt kem và 10% đường. Tôi qua bàn kia đợi anh.

Yoon JiSung cười cười, tháo tạp dề, quay sang nói với nhân viên rồi đi đến ngồi cùng anh. Khách hàng phía sau còn nhiều, SeongWoo chính là tế nhị không muốn bắt người khác phải chờ trong khi họ nói chuyện phiếm.
Đợi JiSung ngồi xuống, anh liền thở dài:
- Số đồ này... Có thể coi là nấu ăn cho người trong nhà. Người kia ăn rất nhiều, nên mua dư ra một chút, hai hôm sau không cần đi chợ.

- Người trong nhà? Bạn gái cậu ăn nhiều vậy sao?
Anh ta đưa mắt cười châm chọc.

SeongWoo trề môi, đáp:
- Không phải bạn gái. Là ba đứa nhỏ cơ.

Yoon JiSung liền bắt được điểm để chơi khâm, gian tà nhìn anh:
- Ba đứa nhỏ? Nói như vậy người ta nghe không hiểu, còn tưởng cậu có thai, hiện tại mua đồ ăn về nấu ăn cho chồng đấy!

- Bậy bạ!_ SeongWoo cau mày. - Ba đứa nhỏ là ba đứa nhỏ, là từ chỉ số lượng đó. Một lớn hai nhỏ quanh năm suốt tháng ăn đồ ăn liền. Tôi là anh hàng xóm tốt bụng, lâu lâu hảo tâm nấu cho bọn họ ăn ké một bửa. Anh đừng chỉ thích bắt bẻ câu từ của người ta!

Yoon JiSung phì cười, chỉnh lại tóc và cổ áo rồi đứng dậy.
- Được rồi, combo được tặng một món ăn kèm, cậu lấy món nào?

Ong SeongWoo:
- Lấy cái Rainbow Gummy Pudding đi!

JiSung thoáng chút bất ngờ sau đó liền cười to:
- Ra là mua cho cậu nhóc họ Kang phòng 302 sao?
SeongWoo ngạc nhiên mở to mắt, hỏi:
- Sao anh biết?

Anh ta gói các hộp lại đưa đến, nói:
- Từ đó đến giờ chưa ai nhận món quà combo này ngoài cậu ấy.

Ong SeongWoo: - ...

Ông chủ Yoon 'vui vẻ hòa đồng' lại tiếp tục bồi thêm:
- Vậy người trong nhà cũng...

Ong SeongWoo nhận lấy đồ đưa tới, đẩy cửa nhanh chóng ra ngoài.

==============

Anh mở cửa bước vào liền muốn lũi về 3 giây trước đóng phăn cửa lại, bên dưới sàn nhà bừa bộn hổn độn đủ mọi loại đồ vật. Anh đá chân phải gạt chân trái, đem những thứ vớ vẩn trước mắt sang một bên bước vào trong.

Mệt mỏi thở dài một hơi, cởi chiếc áo gió dày cộm rồi hắc hơi ngay sau một cú rùng mình. Anh bỗng khựng lại một chút, cậu ngồi dưới khung cửa sổ ngập ánh nắng sáng ấm áp dịu dàng, dây nhợ rối tung quấn khắp người trên mái tóc hồng còn có vài miếng băng dính, dáng vẻ nom rất chăm chỉ quấn quấn kéo kéo, còn Peter bên cạnh đùa giỡn với cuộn dây.

SeongWoo xoa vai, khẽ đặt túi đồ lên bàn bếp rồi bước chậm rãi quay trở lại chỗ cậu. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng choàng tay lên vai cậu từ phía sau, vòng tay qua cổ cậu, ngực anh áp vào lưng cậu truyền đến cậu một luồng ấm áp đột ngột khó cưỡng. Tay trái anh vòng qua nhẹ ôm cổ cậu rồi dùng tay còn lại kẹp mạnh hết sức có thể.

Tư thế kẹp cổ huyền thoại của bộ môn đấu vật.

- KANG DANIEL!!! Tôi bảo cậu ở nhà bày bừa sao? Từ sáng đến giờ mà cái gì cũng chưa xong, chỉ có rác là gom được một núi, cậu muốn chết không?

Mặt Daniel đỏ bừng dần chuyển tím, khó khăn lên tiếng:
- Ặc ặc... hyung... hyung em không thở được!

Anh buông tay ra, đá vào lưng cậu một phát, nghiến răng gằn từng chữ:
- Cậu lo dọn ngay cho tôi đấy!

Cánh cửa nhà tắm vang lên một tiếng lớn, Daniel nằm lăn ra sàn thở hổn hển, xoay chổ cổ ho một tiếng rồi lầm bầm:
- Đồ lưu manh giả danh tri thức, đồ côn đồ vũ lực, đồ khó tính khó nết, người như anh ta chắc chắn là kẻ không có bạn gái lâu ngày đâm ra tính tình quái gỡ, thái độ bất hòa, xa lánh xã hội...

Ong SeongWoo tắt vòi sen nói vọng ra:
- Cậu nói đủ chưa?
Kang Daniel: - Meo!

Con người Kang Daniel ngay từ lần gặp đầu tiên gặp mặt ấn tượng để lại nhất định chính là ôn hòa nam tính, nói chuyện một vài lần thì thấy cậu ta hoạt bát, hay cười nhưng mà phải sống chung với cậu ta mới biết được, cậu ta vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ to xác không hơn không kém, hình tượng ban đầu nghĩ về cậu, chỉ sau một hôm dọn về ở, Ong SeongWoo liền lặp tức vứt đi.

Ong SeongWoo không phải có ác cảm với Daniel, ngược lại còn cho rằng một kẻ đơn thuần như vậy thật sự rất hiếm gặp, cho dù cậu ta có chút ở bẩn, lười tắm, tùy tiện đụng vào đồ người khác, ồn ào, nghiện game, nói mớ, ngáy to, tăng động, chậm tiêu...

Nói chung là cái gì cũng có mặt tốt của nó. Thôi quên đi, gạt chuyện cậu ta sang một bên, Ong SeongWoo lại tiếp tục tắm.
=====///=====

HaeRin bước vào, mình thấy ở cửa xuất hiện một đôi giày tây bằng da liền nghiêng đầu cảm thấy có chút kì lạ.
- Daniel à mình về rồi đây!

Cô vừa dứt câu, Ong SeongWoo vừa mở cửa bước ra từ phòng vệ sinh.
- Ơ, anh SeongWoo?
- HaeRin?

Cô nghiêng người nhìn sang Daniel, cậu ta chỉ đơn giản chớp chớp mắt nhìn lại làm như mình không biết chuyện gì, bình thản tiếp tục ăn pudding cầu vồng.

- Chuyện này là sao vậy ạ?
Cô nhìn sang SeongWoo, tóc anh còn đang ướt nước.
SeongWoo lắp bắp, vừa đáp vừa cứng ngắt lau tóc:
- À anh sống ở nhà bên cạnh.

Cô xoay người nhìn cái của một lúc rồi lại tròn mắt nhìn anh, biểu cảm chính là được thôi, anh nói tiếp đi.

Không khí dần thoang tháng có chút trầm đi. Ong SeongWoo nhận ra rằng, ngay từ hồi cả hai còn nhỏ, mỗi lần mình đứng trước cô bé này sẽ luôn ngay đơ ngu ngốc như vậy, cái gì cũng không nghĩ ra, mà mắt co bé vừa to vừa sáng, giống như nhìn xuyên qua liền mài nhẵn cái não tròn trĩn của anh, không chừa lại chút nết nhăn nào để anh biện cớ. Anh với cô cứ thế bốn mắt nhìn nhau, cho tới khi đột nhiên từ một khu vực khác vang lên một tiếng động kỳ dị.

* Ọt ọt ọt*
Daniel xoa bụng mĩm cười:
- Tại cái bánh thơm quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net