[LONGFIC] Pain - TaeNy [end]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: hell_9 @soshivn

~~~~~~~~~~~~~~~

*Vô dụng, tự ti, mặc cảm, thích 1 mình nhưng khao khát muốn có bạn... *

lại mưa nữa rồi....

hôm nay lại là một ngày mưa....

mưa....

tôi không biết mình ghét hay yêu mưa nữa,chỉ biết trời không mưa thì nhớ.Mưa,thì "đau".

Đau vì cô đơn,vì nỗi nhớ,nó âm ỉ đến một cách chậm chạp nhưng sao ...khó chịu quá.

"Xin em đấy,đừng cười với tôi,khi người em chọn không phải tôi.!".

mưa như nụ cười của em dành cho tôi vậy,tôi cũng không biết mình yêu hay ghét nụ cười đó.

Em không cười với tôi,tôi cô đơn,vì lạc nhịp.

Em cười với tôi,tôi trống trải,vì biết ý nghĩa của nụ cười em dành cho tôi không như tôi dành cho e.

Suy cho cùng thì dù e có cười hay không,tôi đều đau,đều cô đơn cả thôi.

Người ta cứ nói "yêu đơn phương ngu ngốc",rằng "yêu là phải đối diện với sự thật"....vô vàng chân lý.Nhưng trái tim tôi đã không còn chân lý nào khi em làm nó loạn nhịp.

Ngay từ đầu mọi thứ như sắp đặt sẵn cho tôi và e như một người bạn,ngay từ đầu ranh giới giữa tôi và e mãi mãi dừng ở hai chữ "tình bạn".

Có sai không khi lần đầu gặp,em lại cười với tôi.

Có sai không khi lần đầu gặp,tôi bị em mê mẩn bởi nụ cười đó

Có sai không khi lần đầu gặp,lại là lúc em cất giọng hát.

Có sai không khi lần đầu gặp,tôi đã yêu em mất rồi.

Và có sai không khi.....chúng ta đều là con gái.?

Không! em không sai,không sai....Tất cả là ở tôi.

Mưa......

Nụ cười em như mưa,không phải vì nó buồn,chỉ là do trái tim tôi,nó tham lam,nó khẩn hoảng cầu mong nhiều hơn thế.

Như mặt đất khô cằn cần những cơn mưa,Và dù cho có mưa thì "mưa đến rồi lại đi"....tôi cần em nhiều hơn những lần e chợt đến chợt đi như "mưa".

Tôi khô cằn,như "đất".

Lặng lẽ như "đất".

Cô đơn như "đất".

Em mềm mại như "mưa".

Ồn ào như "mưa".

Vui vẻ như "mưa".....nhưng.....em cũng lạnh lùng như "mưa" vậy.

Lạnh lùng khiến tôi đau.Vậy mà tôi cứ đâm đầu vào nơi toàn nỗi đau như em.

Tôi có một tình bạn bền vững,tình bạn "thật sự" với em,cái mà ai cũng mong ước,"tri kỉ" lời em hay dùng 

khi chỉ mối quan hệ của tôi và em.

Nhưng lại thay tôi muốn đập nát,phá tan cái mối qua hệ "tri kỉ" này 

để ghép nó lại thành một bức tranh khác,một hoàn cảnh khác...một 

mối quan hệ khác.

"Tiffany này,mình yêu cậu.!"

"mình cũng vậy,chúng ta mãi là bạn nhé,Taengoo"

----------------------

Sáu năm trước tôi gặp được "mưa" của lòng mình.

Một âm hồn lạc lõng,có chút cô đơn vì xa gia đình đã gặp em.

người cùng hoàn cảnh với tôi.Xa gia đình. 

Chúng tôi cùng học chung trường nghệ thuật,chỉ khác em học khoa thanh nhạc theo đuổi giấc mơ ca sỹ,tôi học phần hậu trường, tôi thích tạo ra sản phẩm nghệ thuật.Hai khoa hoàn toàn khác nhau,nhưng có lẽ vì "xa gia đình" nên cả hai đều lạc lõng nơi đông đúc, ồn ào.Cả hai đễ dàng làm bạn sau lần gặp đầu tiên.

Với trái tim khó mở lòng với mọi người,về tình yêu lẫn tình bạn,tôi không biết tại sao em lại dễ dàng mở tung nó,từ lần đầu tiên.

Ngày đó,sân thượng trường là nơi trú ngụ đầy thích hợp cho một đứa ít nói như tôi,tôi hay lên đó một mình,

chẳng phải không muốn ai quấy rầy,chỉ là nếu nói với một người bạn "này lên sân thượng hóng gió không?"

có chút gì ngớ ngẩn.Nhưng,nếu tôi đừng thích cái thú vui "tao nhã" ấy thì đã chẳng gặp em,có lẽ cũng sẽ chẳng đau khổ.

"yêu vào cái nhìn đầu tiên" ........

-lần đầu mình thấy cậu thật mắc cười,khuôn mặt ngơ hết cỡ,làm mình cứ tưởng làm gì sai với cậu đó,Taengoo.
Ngừng ngân nga bài hát trong mp3,em nghiêng đầu nói.

-uhm,lạ vì một cây nấm hồng lại biết hát,ngơ là đúng rồi.- Tôi tránh ánh mắt em,nói đại một lý do vu vơ.

Chẳng lẽ lại nói "tim mình lúc đó đập loạn,lại nói mình bối rối,mình ngốc nghếch,mình thích cậu.?".

Luôn là như thế,ánh mắt,cử chỉ và lời nói của tôi không bao giờ đúng nghĩa của nó.

Tôi quan tâm em bằng trái tim ấm áp,tôi nhìn em với ánh mắt yêu thương nhưng.

Lời nói thì châm chọc có chút vô tâm.Tôi sợ em nhận ra con tim mình,nhận ra sự thật của bản thân mình.

-Từ lúc biết cậu tới giờ,mình thấy cậu không thích anh chàng nào hết vậy,kén quá đi Taengoo,coi chừng ế đó.-nằm trên giường tôi,em nói.

-Không thích làm sao quen.-tôi vẫn chú tâm vào laptop,ra chiều không chú tâm.

-Không thích? đừng nói cậu thích con gái nhá.?- em bật dậy,âm lượng lớn hơn một nấc.

-Nấm ngơ,cậu nhìn lại mình đi.Cậu cũng đang alone.- tim tôi khẽ nhói,một vẻ bình thảng nhất,tôi quay qua dùng ngón tay chỉ vào người em.

-Hứ,không như cậu,mình chỉ là đang đợi,một người biết quan tâm,ấm áp,chân thành thôi.Nhưng xung quanh chả có ai.- em lại thở dài.

-......"Nếu có một điều ước,về hạnh phúc sau này,cậu ước gì"....-chút ngập ngừng tôi hỏi em.

-Thì đương nhiên là được sống trọn đời với người biết quan tâm,ấm áp,chân thành rồi.-khẽ nhắm hờ mắt em nói.- Còn cậu?.

-Ước đừng bao giờ gặp người khiến mình yêu thật lòng. 

---------

Sự thật phũ phàng....
Có nơi gọi là bờ......?
Có nơi gọi là hạnh phúc.....? 

Em từng hỏi "tại sao tôi lại ước không bao giờ gặp được người mình yêu thật lòng?".
Nếu em yêu một người còn hơn yêu bản thân mình,và em biết sẽ chẳng bao giờ em và người ấy đến được với nhau thì sao?.
em có ước như tôi?. Chúng ta không như nước lửa,không đối chọi nhưng em luôn tạo cho tôi cảm giác tưởng xa mà gần,tưởng gần thì lại quá xa.

Tôi chẳng thể gặp ai khiến mình yêu lại lần nữa.Ngoài em.

Có vẻ tôi u ám,yếu hèn khi chưa một lần đối diện với tình cảm của mình với em,khi mới tiến một bước tôi đã lùi mười bước.


Đúng,ban đầu là tôi lo sợ, sợ mình đơn phương,sợ em khinh ghét,sợ mất đi tình bạn,lý do có vẻ nhạt nhẽo,tầm thường,nhưng để có thể gạt qua những do đó tôi không làm được.
Và nếu không có ngày đó,không có một phút lầm lỡ,thì.....
Người đau chỉ một mình tôi thôi.
5 năm luyện tập miệt mài,5 năm vơi bao khó khăn cho em đã kết thúc,khi em nhận được giấy Debut chính thức trong 4 tháng tới.

Em cười,tôi khóc,khóc trong lòng

Hôm nay,em tổ chức liên hoan cùng một số bạn bè thân thiết,và đương nhiên không thể thiếu tôi.
Mọi người cụng ly chúc mừng em,mong chờ em nổi tiếng thì đừng quên họ.Cười nói,ồn ào,em lúc này quábận rộn để chú ý tới tôi, uống như điên,tôi say dần,mất lý trí dần.

Hô hào mọi người cụng ly,em nghĩ tôi vui như mình,em cười càng nhiều hơn,tôi đau càng nhiều hơn,nỗi đau cho sự tiếc nuối,mất mát,thíu hụt.Như mặt đất khô cằn biết sẽ chẳng bao giờ bầu trời kia đổ mưa.

Tôi còn gì để mất,chẳng còn gì nếu tôi mất em.

Tôi quyết định nói,nói hết cho em nghe,nói hết cho em biết từ lần đầu gặp em tôi nghĩ gì,những lần nắm tay em tôi nghĩ gì,tim tôi đập mạnh ra sao...

Thời gian sẽ chữa lành tất cả?

Ba năm đã qua từ cái ngày đó,vậy mà cứ ngỡ như mọi chuyện chỉ vừa kết thúc hôm qua.

Từng lời nói,tôi vẫn nhớ như in,ám ảnh trong từng giấc mơ, ánh mắt em nhìn tôi lúc đó,khiến tôi day dứt.

Ánh mắt em nhìn tôi như biến tôi thành một kẻ nghiện cần thuốc.

Lần đầu tiên,người nghiêng ngả sau một bữa tiệc là tôi,em đang giúp tôi lên con dốc gần nhà,gương mặt vẫn chưa

tắt hẳn nụ cười,chưa khi nào nhìn thấy nụ cười ấy lại khiến tôi bực bội như lúc này.Chưa một lần,kể cả những lúc

em cười với người khác,cũng không khiến tôi khó chịu như vậy.

-Taengoo,này hôm nay cậu uống nhiều thật đó,mà hôm nay vui thật,cậu không biết lúc mình cầm giấy báo

mình mừng thế nào đâu mọi thứ như là một giấc mơ,đúng là ông trời không phụ lòng người mà.-Cô ấy cười nói,

mặc kệ cho người bên cạnh hoàn toàn im lặng.

-Cậu thực sự muốn làm ca sỹ? thật sự muốn nổi tiếng ?-ông trời luôn bất công với mình Tiff ạ.

-Đương nhiên rồi,nó là ước mơ của mình mà,nổi tiếng rồi,có thật nhiều tiền,mình và cậu sẽ đi du lịch khắp thế giới

,sẽ cùng nhau ngắm những cảnh đẹp nhất,cùng nhau ăn những món ngon nhất,cùng mua những thỏa thích

những gì chúng ta thích,cùng nhau..- Cô ấy nói hào hứng,hai tay không ngừng vỗ vào nhau.

- Cậu thôi đi,đừng có dùng từ "chúng ta" "chúng ta" nữa,là cậu ngây thơ thật hay giả bộ ngây thơ?

.Cậu nổi tiếng còn có thể là chúng ta.?- tôi buông khỏi người cô ấy,âm lượng lên một nấc.

-đương nhiên rồi,có khi nào làm gì mà chúng ta không làm cùng nhau chứ?.Dù nổi tiếng mình vẫn là

mình thôi-lai cáikiểu nghiêng đầu nhìn tôi nói.

-Tiff này,mình thích cậu.-tôi nói mà cảm giác lồng ngực đang căng lên,tưởng chừng như vỡ tung.

-Cậu say quá rồi đó,Taengoo,về thôi,mai mình phải đến phòng tập nữa.-Cô ấy hơi bất ngờ,nhưng lại tiến gần lại tôi kéo đi.

-Không,Kim Taeyeon này yêu cậu,Tiffany Hwang.Yêu cậu thực sự.- tôi dùng tất cả sự chân thành nhìn vào mắt cô ấy,để nói mình không hề có ý đùa giỡn trong chuyện này.

-Cậu điên thật rồi,điên thật sự rồi.Dừng lại đi.- Cô ấy vẫn nhìn tôi,ánh mắt khó hiểu.

-Đừng lảng tránh ,cậu biết cảm giác của mình mà đúng không? cậu biết mình đau thế nào mà ?-tôi bắt đầu mất kiểm soát.

-Biết gì ? mà không biết gì hết.-dùng hai tay bịt tai lại,Tiffany cố gắng lảng tránh ánh mắt tôi.

-Biết từ lần đầu gặp cậu mình đã không còn là chính mình,biết từ lần đầu gặp mình đã yêu cậu mất rồi,

ban đầu mình không nói ra vì nghĩ chỉ cần làm bạn với cậu là đủ,chỉ cần mỗi ngày được bên cậu như thế này là đủ với mình rồi,nhưng con đường cậu chọn,nó làm mình sợ,sợ không còn được lén nhìn cậu hát trên sân thượng,

không còn được cùng nhau đi về những buổi chiều mưa,thậm chí là sợ cả bản thân mình khi biết chẳng thể mở lòng với ai ngoài cậu,....sợ,rất sợ,rất cô độc trong niềm vui mới của cậu,-từng giọt nước mắt lăn dài trên má tôi,không kiểm soát,cảm xúc đè nén bao lâu vỡ tan.-thể nên,hãy cho mình cơ hội được không? có được không Tiff.?

Cô ấy không nói gì vào giây phút đó,ánh mắt cô ấy nhìn tôi nửa thương hại,nửa hoang mang,ánh mắt ám ảnh tôi suốt một thời gian dài sau này.

-mình xin lỗi.

Đó là câu nói cô ấy bỏ lại cho tôi,sau khi vụt chạy trong màn đêm,bỏ lại tôi với cơ thể mền nhũn vì rượu,vì nỗi đau,thấm dần,thấm dần. Tôi ngồi bệt xuống nền đất lạnh,miệng không ngừng lẩm bẩm 

"mất rồi,mất thật rồi".

Những ngày sau đó,tôi không nhớ bằng cách nào tôi có thể vục lên,típ tục sống cho giống con người,tình yêu thật là chết tiệt.Nó đắng ngọt theo cách riêng,nhưng dù thế nào nó cũng rút kiệt sức của bạn.


Ba năm,quên đi em? không thể .Ngày hôm đó,em bỏ đi khi chưa giải thích,chưa hề có một lý do,tất cả những gì tôi thấy trong mắt em là bàng hoàng,thương hại cũng có thể là hoang mang,tôi không biết.Nhưng cũng chẳng muốn biết nữa,kết quả cũng chỉ là đau khổ mà thôi,nếu đã vậy thì một mình tôi đau đủ rồi.

Thời gian ba năm,em giờ đã nổi tiếng,hào quang vây quanh,còn tôi thì đi khắp nơi,

chụp những tấm ảnh đẹp,quyết tâm tìm kiếm một nụ cười khiến tôi yêu lần nữa nhưng vô vọng.

Cảnh đẹp nhưng tâm hồn trống trải,mệt mỏi tôi lại quay về,kỉ niệm không khiến nước mắt

trào ra như đứa trẻ như trước,có lẽ thời gian đã giúp tôi trưởng thành nhưng tình yêu vẫn còn đó,

tôi dõi theo em,theo cách của tôi,còn em....

nơi thế giới hào nhoáng đó,em còn nhớ chút gì về Kim Taeyeon ngốc nghếch một thời yêu em điên dại.?
-------------
Có còn nhớ....?

-đẹp quá,taengoo à,cậu tặng mình à.

-Taengoo à,món này ngon nè.

-Taengoo à,cảm ơn cậu rất nhiều.

-Taengoo,chúng ta mãi mãi là bạn nhé.

.......................

-Tiffany,mình yêu cậu

-Tiffany,mình ghét cậu.

-Tiffany,đừng bỏ mình.

Giấc mơ đó,từng đoạn hồi ức quay chậm cứ lặp đi lặp lại mỗi đêm,từ cái ngày đó,ngày tưởng như là có tất cả nhưng lại 

không phải như vây. Thật trớ trêu,khi ngày nhận được giấy Debut lại là lúc tôi mất đi người quan trọng nhất đối với mình.Taeyeon,tại sao lại như vậy,phải chi cậu đừng nói phải chi,cậu có thể kìm nén tình cảm ấy............như tôi.

Nổi tiếng,ước mơ có lẽ đã thành công,nhưng trái tim tôi luôn có một vết sẹo,tôi có thể cười,có thể khóc,nhưng yêu một ai đó,tôi không thể.Tôi cô đơn,sau ánh đèn sân khấu,những đêm một mình trong căn hộ cao cấp,tôi đã khóc,đã nhớ vô cùng  kỉ niệm cậu và tôi trải qua,tôi không biết như vậy có còn gọi là tình bạn,?

Như ăn sâu vào đầu óc tôi cái ý nghĩ,lý trí và tình cảm,chỉ có thể theo đuổi một.Tôi,Tiffany Hwang từ đầu đã thiên về lý trí.Tôi không tin vào những thứ quá bấp bênh,hay nói khác đi,tôi ghét những thứ không có tương lai,không có hy vọng.Vì vậy,tôi chối bỏ trái tim mình khi nó loạn nhịp trước cậu.

Kể cả khi biết mình dành tình cảm cho cậu,nhiều hơn một người bạn,tôi vẫn lý trí.Lý trí khi biết,tình cảm này không có kết quả,

mà cho dù cậu có thích tôi thì sao chứ,tôi với cậu là "hai cục nam châm cùng dấu".Không có tương lai.Đó là tất cả.

Chi bằng gạt bỏ nó qua,suy cho cùng cũng chỉ là bỏ đi "trái tim " của mình ở đâu đó mà thôi.Tất cả sẽ ổn,thời gian,tất cả sẽ ổn.

Suốt 3 năm qua,tôi không liên lạc với cậu,những kỉ niệm của hai chúng tôi,tôi vẫn giữ,sân thượng lộng gió,đồng cỏ xanh,hay chỉ là hương vị kem cậu thích...... tôi tìm lại chúng mỗi khi có thời gian rảnh.Nhưng không đủ.Nó thiếu cậu,thật sự không đủ.Người ta chỉ biết quý những thứ khi họ đã mất đi rồi.

Tôi có gặp gỡ vài chàng trai,nhưng hễ họ không có đặc điểm gì giống cậu, là tôi lặp tức loại bỏ.Nực cười cho tôi,khi tìm kiếm ở người con trai một người con gái.

-em đang làm gì đó,anh nhớ em- là tin nhắn của Doon.

-em đang chuẩn bị quay phim,có gì gặp anh sau,em cũng nhớ a.-tôi nhắn tin lại theo đúng nghĩa người bạn gái yêu bạn trai mình.

Ương ngạnh là bản tính của tôi,nên dù càng ngày tôi càng hiểu rõ trái tim mình muốn gì,nhưng vẫn chối bỏ.Rồi tôi gặp Doon,anh ấy ấm áp quan tâm,biết cách chăm sóc,thế nên tôi đồng ý lời tỏ tình của anh,một năm trước,trên sân thượng.Mối tình của hai chúng tôi,không cãi vã,không tranh luận,không có cao trào,nhàn nhạt ,tôi sẽ nghe máy nếu anh ấy gọi,sẽ trả lời tin nhắn nếu anh ấy nhắn,sẽ nói nhớ anh ấy nếu anh ấy nói nhớ mình,luôn là như thế.

Cuộc đời là một mớ rối mù,ta càng tránh né,thì càng phải đối mặt.Càng chối bỏ thì càng có nhiều lý do để phải thừa nhận.

-Sách ảnh này của ai chụp vậy chị? -tôi hỏi Manager,khi thấy quyển sách ảnh với phong cánh chụp ấn tượng trên bàn.

-À,quyển đó hả, của Kim T.Còn trẻ có tài,phong cách,nói chung là tuyệt vời.

-Kim T? người nước ngoài à?-chút ngạc nhiên tôi hỏi.

-Không,hàn quốc trăm phần trăm,hơi,nếu cô ấy là con trai,chị sẽ yêu chết mất thôi.-Ánh mắt unni lúc đó không thể lấp lánh hơn.

-Vậy sao.Tò mò nhỉ.

-À,Sắp tới,em sẽ có buổi chụp hình với Kim T đó.Cho hãng mỹ phẩm ZZ.Lúc đó khỏi phải tò mò.

-Mong là e sẽ đẹp hơn dưới tay nghề của cô ấy,chị nhỉ.

Công việc như điên của một ngày sắp kết thúc,chỉ còn một chút nữa thôi,mặc xác nó là gì,tôi ngả người nằm dài ra băng ghế đằng sau của xe,nhắm mắt,tự lấy lại chút năng lượng cho bản thân.

-Kem dâu.-Cậu nháy mắt cùng cây kem áp lên má tôi.

-Á,lạnh quá,Taengoo à.-tôi la lên làm ra vẻ bực mình,mặc dù rất thích.

-Năng lượng đấy,năng lượng của mình trong cây kem.Bù đắp cho cậu nè.

Nhớ,tôi lại nhớ cậu rồi,lại nhớ trái tim mình rồi.Những lúc rảnh rỗi,chỉ một phút thôi,hình ảnh cậu lại hiện về

Nhẹ nhàng,mà tiếc nuối.Nếu tôi được gặp lại cậu thì sao nhỉ,tôi sẽ chạy đến ôm cậu? sẽ cười,sẽ chấp nhận cậu?

sẽ dũng cảm đối mặt với mọi người?.Không,tôi hy vọng gì chứ.Hai chúng ta,đã xa nhau quá rồi mà phải không.?

Tại sao tôi lại nghĩ mình có thể bỏ rơi trái tim được ?.

-Tới nơi rồi,chúng ta đi thôi.-Manager lay nhẹ vai tôi.


-Vâng,em dậy rồi đây.

Bước vào studio,không gian này thật khác,nó đặt biệt so với những nơi tôi từng làm việc.Không gian toàn màu trắng,nhưng lại được nhấn nhá bằng những họa tiết la màu hồng và tím.Màu tôi thích và màu cậu thích.Khẽ nhếch môi cười khi ý nghĩ này thoáng qua,tôi thấy mình như bị Kim Taeyeon ngu ngốc mê hoặc.


-Này,lần sau đề nghị cậu tới sớm.-Một giọng nói vừa lạ vừa quen khi tôi vừa đẩy cửa bước vào.

-Xin chào,tôi là Tiffany Hwang,do vướng lịch trình nên tôi đến trễ.-Tôi khá bối rối vì không khí trong phòng cho thấy mọi người đều sẵng sàng trừ tôi.Và vì con người trước mặt xưng là “cậu”.

Bối rối hơn,khi con người đó với mái tóc ngắn,nhuộm vàng phần đuôi kia ngước lên nhìn mặt tôi,thản nhiên nói.

-Xin chào,tôi là Kim Taeyeon,Nhưng cậu có thể kêu tôi là Kim T,à,mình ghét chậm trễ đấy Tiffany Hwang.-Ánh mắt nâu đó rời khỏi máy ảnh nhìn tôi.

-Taengoo.-Tôi bất giác gọi.

Là Kim Taeyeon,không thể nào,Taengoo của mình.Cậu ấy đang ở đây,đang ở trước mặt mình.Làm ơn có ai cho tôi biết đây là thật hay mơ.Tôi đường như đứng không vững,khi tôi cảm giác như sắp ngã,thì một bàn tay ấm áp,quen thuộc,nắm lấy tay tôi.

Có điều ánh mắt sao xa lạ quá.

-Uhm,là mình đây,tưởng không nhận ra chứ và mình ghét quá khứ như ghét sự chậm trễ vậy.Sẽ không có gì ghê tởm sảy ra với cậu đâu,nên yên tâm.-Cậu nói khi vừa đỡ tôi đứng dậy.

-Nào bắt đầu làm việc thôi.-Buông tôi ra ngay lập tức,khi tôi vừa đứng thẳng người lại,cậu quay đi,nói lớn với mọi người trong phòng.

Cười nhạt,giờ thì tôi biết nếu gặp lại cậu tôi sẽ làm gì rồi,chẳng phải những cái ôm,chẳng phải nụ cười,chẳng phải cãi vã,chỉ bình thường như hai người đủ biết nhau để có thể chào nhau không quá ngượng nghịu.Chỉ là những giọt nước mắt,của riêng tôi,chảy ngược vào trong tim,từng giọt,từng giọt.Đau.Đau thật sự.

Vẻ mặt như đắp một lớp mặt nạ,tôi làm như bảng năng,tạo dáng trước ống kính của cậu,trách làm sao được là do tôi đẩy cậu ra xa,là do tôi không cần cậu trước mà.Thời gian thật kì diệu cũng thật khắc nghiệt,nó cho tôi thấm dần sự khao khát,day dứt,nhớ mong,nó cho cậu sự lãng quên,lãng quên tôi trong cuộc sống cậu.

-Ngừng ở đây đi,Tiffany hôm nay có lẽ cậu mệt,trông cậu không khác nào con robot cả.-Giọng nói làm tôi khẽ giật mình.

Cậu đặt máy ảnh xuống,quay đi chăm chú vào màn hình máy tính.Đúng hôm nay,mình mệt,mình rất mệt.Tôi mặc kệ tất cả,ra sao thì ra,giờ thật sự tôi muốn tẩy trang nhanh nhất có thể,muốn thoát khỏi đây nhanh nhất có thể.

Tôi ghét bản thân mình yếu đuối,nhất là trước cậu.

-Tiffany,cậu có …….

-Fany à,anh tới…..

----------------
Hai người một trai một gái bước vào căn phòng tẩy trang của Tiffany,cả ba đều rơi vào sự bối rối.

-Anh là,?-Taeyeon lên tiếng trước.

-Là bạn trai của cô ấy.Lee Doon.Còn cô ?- Anh ta kéo tôi vào lòng.Trước khi tôi kịp phản ứng

-Vậy sao.uhm.Chúc mừng cậu- ánh mắt nâu khó hiểu ấy lại nhìn tôi.-Kim Taeyeon,nhíp ảnh gia,kim bạn cũ của cô ấy.-nhưng chưa kịp phản ứng lại đôi mắt ấy thì cậu đã nhanh chóng quay qua nhìn Doon.
-Cậu tìm mình có gì à.?- tôi khó chịu trước thái độ hờ hững của cậu,chỉ là một người bạn cũ thôi sao.?
-À,không có gì,chỉ là công việc thôi.-Cậu liếc nhìn đồng hồ.-trể rồi,thôi có gì bữa chụp hình sau gặp lại nhé.Chào cả hai.

Cậu quay đi ra cửa,trái tim tôi như bị bóp nghẹn vậy,khó chịu,tôi lao nhanh ra nắm tay cậu lại,để nghị như một kẻ ngốc khi ít phút trước rõ ràng tôi muốn thoát khỏi cậu.

-Đi uống café nói chuyện nhé.?-Cậu quay đầu lại,bất ngờ,tôi khá bối rối.-Uhm….lâu ngày không gặp,nên mình muốn nói chuyện thôi.- tôi thả tay cậu ra,làm vẻ bình thường.

-được đây,cả ba chúng ta cùng đi nhé.-Doon hào hứng đề nghị.
-Café?.được thôi.5p nữa gặp nhau dưới bãi đậu xe nhé.- cậu nhún vai,rồi quay đi rời khỏi căn phòng
-Tiết thật,anh tính chỉ hai chúng ta đi ăn gì đó,cũng lâu rồi anh không được ăn cùng em.-Doon lại cạnh chỗ tôi vừa nằm bẹp ra nói.- này,em mệt mỏi thế sao lại còn hẹn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net