Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt ngồi đối diện với Phác Cường bác mình. Ông ta cười cười, điệu bộ nhẹ nhàng nhấc ly cà phê lên uống một ngụm. Hắn bình thường không ưa lão, bởi vì tính cách nóng nảy, không coi ai ra gì.

" Có lẽ cậu cũng điều tra ra vài việc gần đây tạo tiếng xấu cho Phác lão gia là do ai làm rồi đúng không?"

Phác Xán Liệt nhếch miệng, tay tì lên cằm nhìn chăm chăm lão.

" Cậu không nói cho ba mình, chắc chắn là đang mong chờ tôi giúp cậu. Có phải không?"

" Bác có thể giúp tôi cái gì?"

" Uy hiếp Phác Hiểu Hoa, nói hắn giao toàn bộ cơ nghiệp cho đứa con không cùng dòng máu như cậu. Dùng Biện Bạch Hiền ngốc nghếch, bất tài, dùng toàn bộ những chứng cứ bất lợi đổ hết tội cho em trai ta."

Phác Xán Liệt ngửa đầu cười lớn, giọng điệu mỉa mai.

" Bác còn biết đến từ em trai sao?"

" Ông ta cũng là ba nuôi cậu mà"

" Làm từng bước chậm thôi"

Phác Xán Liệt cười cười sau đó đứng lên đi thẳng ra khỏi quán. Phác Cường hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải Phác Xán Liệt giữ trong tay hàng loạt những chứng cứ phạm tội, lừa đảo, cướp bóc của mình, thì có lẽ kế hoạch đã thành công rồi. May mắn đứa con ruột của Phác Hiểu Hoa kém cỏi, còn có thể dùng được. Phác Kính có nói, với tính cách của Phác Hiểu Hoa thì ông ta không thể mang một đứa trẻ tầm thường như vậy về nhà ra mắt mọi người. Chẳng lẽ muốn phí tiền nuôi nó, chu cấp cho nó, còn rất mất mặt nữa.

Phác Xán Liệt cũng đối với đứa nhỏ rất tàn khốc. Nếu là một màn kịch thì hắn cũng không cần phí hơi mà hành hạ như vậy.

Cách duy nhất là lật đổ anh ruột của mình, đưa đứa trẻ kia lên, mình cũng có thể trở thành cánh tay của hắn.

Trước kia nhớ rõ lão đã cố gắng tận lực trung thành, đến cuối cùng vẫn bị đề phòng. Lão hơn em trai mình đến 8 tuổi. Một đứa trẻ 20 lại đi điều khiển người anh lớn gần 30 tuổi, chẳng phải rất hổ thẹn sao?

Chính vì thế, lão cũng hiểu rõ sự uỷ khuất của Phác Xán Liệt. Bao nhiêu cố gắng đều vứt xuống sông xuống biển.

Nhíu mày nhìn đằng sau tấm kính, Phác Xán Liệt lên xe phóng đi, Phác CƯờng quay sang lại thấy gã vệ sĩ Hạ của mình đang nhìn chăm chăm một cậu nhỏ trắng trẻo trước mắt giống như sắp chảy dãi, liền đưa tay đập mạnh xuống bàn.

Gã giật mình, đứng nghiêm, quay sang cúi đầu với lão.

" Kế hoạch cũng nên chuẩn bị đi"

Cảm giác rất giống như mình chính là quân sư của hoàng tử cướp ngôi. Lão sẽ khiến cho Phác Hiểu Hoa phải quỳ dưới chân mình, nói lão là tài giỏi nhất.

Phác Xán Liệt trở về nhà, thấy Biện bạch Hiền đang bưng một bát cháo nóng hổi ngồi trong phòng khách ăn, hắn có điểm trốn tránh muốn chạy nhanh lên phòng. Biện Bạch Hiền làm tâm tư của hắn rất khó chịu. Cảm giác muốn gần gũi nhưng lại sợ hãi.

Có một sợi chỉ ngăn cách giữa hai người, đo đạc kĩ lưỡng để đặt ở bên trong mối quan hệ đó. Một đoạn như vậy thì chỉ được đứng gần nhau như vậy thôi.

Hắn là người muốn có trong tay sản nghiệp của Phác gia. Mà hiện tại cái sản nghiệp đó tương lai chắc chắn sẽ là của Biện Bạch Hiền. Hai người không thể cùng tồn tại. Một là hắn rời đi, hai là Biện Bạch Hiền rời đi. Vì thế không nên quá lấn sâu vào quan hệ rắc rối mấy ngày gần đây hay nghĩ đến.

Vừa có ý định bước lên phòng, đại loại lại nghĩ đến việc mình sắp làm lại cảm thấy tội lỗi. Phác Xán Liệt chầm chậm đi đến phía cậu. Biện Bạch Hiền xì xụp ăn cháo cũng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn hắn. Ma xui quỷ khiến, Phác Xán Liệt đưa tay lau đi vệt cháo còn lưu lại trên môi cậu.

" là Thiếu gia nên có hình tượng một chút"

Hắn gọi chính mình là thiếu gia, khiến Biện Bạch Hiền cả kinh, ngực phập phồng lo lắng, không biết Phác Xán Liệt đang toan tính cái gì.

Nói xong xoay người ly khai, Biện Bạch Hiền vội gọi hắn hỏi:

" Xán LIệt! Cháo dì nấu, rất ngon, anh có muốn ăn không?"

" Có, mang lên lầu cho tôi đi"

Cảm thấy sống như vậy rất mỹ mãn, bắt đầu cảm nhận được hơi thở gia đình. Biện Bạch Hiền đoạn đời trước sống trong cô nhi viện tuy đông vui, nhưng đôi lúc vẫn không có cảm giác ấm áp như vậy. Gia đình, ngôi nhà chung, gọi người ta là anh, còn có ba má. Rất tuyệt. Cái thứ đơn giản của cuộc đời, con người ai ai cũng có quyền được có. Biện Bạch Hiền đến giờ mới có thể chạm vào.

Nhưng mà ông trời không ban quá nhiều thứ cho con người, chính vì thế khiến họ tham lam muốn chiếm được. Đến một lúc nào đó, sẽ khiến cho mọi thứ về đúng vị trí của nó.

Bạch Hiền đến cô nhi viện, hôm nay trở về sớm. Ngô Thế Huân được sự cho phép của cậu nên ở lại cùng Lộc Hàm một chỗ, cậu đến nhà, cả gan lén lút lên phòng Phác Xán Liệt. Chính là thấy có một kẻ cao lớn mặc đồ đen từ đầu đến chân vào trong phòng hắn.

Sắc mặt hai người nghiêm túc đến khó hiểu.

Bạch Hiền cũng tính đi vào, nhưng lại nghe thấy Phác Xán Liệt nhắc tên mình.

" Biện. Bạch. Hiền"

Hắn có chút ngập ngừng nói.

" Xử lý thế nào cũng được. Dùng biện pháp tồi tệ nhất mà đối với cậu ta. Tôi muốn cho ba tôi biết, chỉ có tôi mới hoàn hảo, có tôi mới có thể làm Phác thiếu gia của nhà này. Uy hiếp được ba tôi sẽ cảm thấy rất thành công."

Cảm giác rất giống bị sét đánh. Bạch Hiền đơ người nghe từng sắp xếp của Phác Xán Liệt. Kế hoạch tỉ mỉ từng chút một được hai người trao đổi qua lại. Cậu sợ hãi đến nghẹt thở. Không ngờ bản thân có thể đưa ra làm con cờ cho bọn họ. Từ trước đến nay, cậu với ba mình tiếp xúc rất ít. Ông có một căn biệt thư riêng, vì ôm đồm một đống việc, chẳng có thời gian cùng nhau hàn gắn tình cảm cha con, má cũng vậy, hình như là làm thiết kế thời trang đi rất nhiều nơi để trình diễn bộ sưu tập. Cậu ... chỉ coi Phác Xán Liệt là người anh thân thiết nhất thôi. Vậy mà... hắn đang dùng chính cậu để uy hiếp ba má mình.

Đôi khi Biện Bạch Hiền còn cảm thấy ganh tỵ với cái uy của Phác Xán Liệt. Cũng không ngờ đến, hắn cũng đối với mình y như vậy.

Nghĩ gần đây hắn có chút ôn nhu, sực nhớ đến từng động tác, cử chỉ của Phác Xán Liệt trong lòng chợt thả lỏng đôi phần.

" Biện Bạch Hiền, yên tâm. Phác Xán Liệt không còn như trước, dùng đủ biện pháp hành hạ mày đâu"

Lúc đầu cũng nghĩ chạy trốn nhưng bỗng nhiên lại có niềm tin vào hắn. Như là đối với Kì Thiên Cựu vậy. Cảm xúc tim đập mạnh mỗi lần nhớ về bát cháo mình mang lên, hắn cũng dùng thìa xúc từng chút ăn.

Có lẽ bao lâu nay chưa từng trải qua cái quan hệ anh em cùng nhà giống như ruột thịt nên rất dễ khắc cốt ghi tâm.

Cậu không nên làm gì khiến Phác Xán Liệt chán ghét, khiến hắn tức giận. Bạch Hiền đột nhiên nghĩ đến phương cách này. Tựa nhân viên muốn Giám đốc không đuổi việc mình thì phải xua nịnh vậy.

Lồng ngực vẫn đánh trống mà quay về phòng.

***

Dưới gốc cây đại thụ trước hàng rào gỗ ở cô nhi viện, Ngô Thế Huân ôm chặt vai của Lộc Hàm cúi người xuống đắm đuối hôn cậu ta. Tình cảm đúng như vậy, đến rất nhanh, đặc biệt đối với hai kẻ biết dứt khoát, không muốn dong dài như hai người họ thì càng dễ bộc lộ. Ban đầu là thử cạnh nhau, sau đó chính là đồng ý yêu nhau.

Lộc Hàm đẩy mạnh Ngô Thế Huân ra, nói nhỏ:

" Đây là đường"

Ngô Thế HUân nuối tiếc sau đó làm nũng, ôm tay Lộc Hàm :

" Không sao đâu, em cũng thấy chỗ này đâu nhiều người qua lại. Cho anh hôn một chút nữa"

" Thế Huân, em muốn nói chuyện. Em hơn anh vài tuổi, còn nữa, chính là ... không có ba má. Cả đời em cũng không muốn có. Họ bỏ em nên không muốn, Vì thế, đứng với anh sẽ không xứng chút nào. Địa vị không được bằng, lại còn là đàn ông..."

" Tiểu Lộc"

Ngô Thế Huân cao giọng nói, sau đó tiến lại đằng sau ôm chặt lấy cậu.

" Không sao. Ngay từ đầu đã thích em rồi. Thích là thích thôi."

Lộc Hàm cười thoả mãn, có chút yên tâm. Cậu cũng không phải người thừa hơi suy nghĩ những thứ xa hơn, phức tạp hơn. Ở cạnh nhau, có thể chấp nhận những cái căn bản của nhau là được rồi. Biết hài lòng với những gì có được, biết gìn giữ chúng thì không cần lo lắng nữa.

Nhưng mà vài ngày sau, Ngô Thế Huân đứng trước mặt Lộc Hàm nói rất nhiều thứ, giống như nếu người yêu em làm hại bạn em thì em sẽ thế nào. Lộc Hàm cũng hiểu chuyện, bạn là ai, người yêu là ai, cậu có thể xác định được. Mặt liền đanh lại cứng rắn nói:

" Em có vài lần nhắc nhở anh, từ bỏ đi, rời khỏi Phác gia, em đã nói rồi. Còn nếu anh làm hại Bạch Hiền, em nhất định sẽ hận anh."

" Anh có thể chết"

" Không ai ép anh cả, rõ ràng có thể nhìn ra cái gì nên làm cái gì không nên, nếu anh theo Phác Xán Liệt sẽ chết và bị em hận, nếu anh cùng em rời đi chắc chắn tốt hơn."

Ngô Thế Huân không như mong muốn, lại trả lời rất chắc chắn hai từ "Không thể"

" Phác Xán Liệt muốn giết Biện Bạch Hiền sao? Để giành lại vị trí của mình trước kia?"

Lộc Hàm là người hiểu chuyện, Ngô Thế Huân biết hắn không cần nói gì, cậu ta cũng có thể đoán ra. Thế Huân không giả dối đành gật đầu, sau đó lại lắc đầu:

" Không phải, không phải giết"

" Đừng làm"

Lộc Hàm vẫn nắm chặt tay hắn nói. Nhưng Ngô Thế Huân lại có điểm bài xích muốn giằng ra. Lộc Hàm càng lúc càng hoang mang đành rướn môi hôn lên gáy hắn chạm vào vết tích của hai người chính là hai chữ "HH" xăm trên da thịt.

" Anh xin lỗi"

Ngô Thế Huân lùi lại, cố gắng trốn tránh, sau đó quay người bỏ đi, giống như muốn chạy khỏi dã thú vậy.

" Em sẽ hận anh. Nếu anh không dừng lại, chúng ta sẽ kết thúc"

Lộc Hàm ở phía sau hét to, nhưng người kia làm như không nghe thấy vẫn chạy một mạch vào khoảng không đen kịt phía đó. Cả màn tối nuốt chửng hắn, cậu càng lúc càng run muốn chạy đến nhưng lại không kịp.

Ngày đó, Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền đi đến cô nhi viện, vừa xuống xe, Lộc Hàm đã chạy đến kéo Biện Bạch Hiền về phía sau mình, đẩy mạnh Phác Xán Liệt ngã xuống.

" tôi cảnh cáo không được làm gì Bạch Hiền"

Cậu dùng ngữ khí dứt khoát nói, ánh mắt hận thù. Phác Xán Liệt nhìn biểu cảm đó quay sang nhìn Ngô Thế Huân liền hiểu chuyện, một tay kéo Biện Bạch Hiền lại, là người học võ vì thế dùng rất nhiều sức mà ứng đối với Lộc Hàm. Bạch Hiền bị ném vào xe, Phác Xán Liệt ngồi vào ngay lập tức đóng cửa lại.

Ngô Thế Huân do dự nhìn Lộc Hàm ngã trên mặt đất. Hắn bước một bước đến phía cậu lại bị Phác Xán Liệt lớn tiếng ra lệnh:

" Lên xe"

Biện Bạch Hiền một câu cũng không nói, chỉ nhìn chăm chăm vào lũ trẻ đang chạy đến đỡ Lộc Hàm. Nhìn thấy kính xe được kéo xuống, Lộc Hàm vội vàng chạy lại kéo lấy cổ áo Phác Xán Liệt giận dữ nói:

" Anh mà động đến nó, tôi sẽ giết anh"

Phác Xán Liệt cười mỉa, bàn tay bóp chặt lấy tay Lộc Hàm.

" cậu có khả năng sao?"

Ngữ khí khiêu khích, cuối cùng đẩy mạnh Lộc Hàm ra khỏi xe. Lớn tiếng nói với lũ trẻ đang căm hận nhìn mình.

" Biện Bạch Hiền từ giờ không còn quan hệ với cái cô nhi viện toàn đống tạp chủng như chúng mày. Đừng có tự trước hoạ vào thân"

Phác Xán Liệt bóp chặt bàn tay Biện Bạch Hiền trong lòng bàn tay mình, xe khởi động hắn cũng không thả ra. Biện Bạch Hiền ngồi bất động, ánh mắt xa xăm nhìn lên phía trước. cả người cứng ngắc không biết phản ứng ra sao. Lúc Lộc Hàm bị Phác Xán Liệt thô bạo đối xử không hiểu sao lại có cảm giác, Phác Xán liệt chính là lo sợ mình biết được cái gì. Hắn kì thực còn nghĩ đến mình, còn biết lo sợ. Cậu có chút hy vọng.

" Anh... sợ cái gì sao?"

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn Bạch hiền. Cậu ta dùng biểu tình ngơ ngốc nhìn hắn. Nhưng trong mắt lại có uy lực khó nói. Có thể do chính tâm tư hắn đang sợ hãi câu hỏi này.

" Thiếu gia, Ngài Sato nói hôm nay gọi điện đến cho ngài"

Ngô Thế Huân đang lái xe cố tình dặn dò, Phác Xán Liệt vội vàng đưa tay lấy điện thoại ra ấn số. Cảm giác, chủ làm tớ đỡ, Ngô Thế Huân cũng đang giúp hắn lảng tránh. Biện Bạch Hiền không nói gì, chỉ sà vào lòng Phác Xán Liệt ôm chặt lấy. Cảm giác này như đang cố ý muốn nói: "Tôi đã tin tưởng anh, tôi cần anh". Phác Xán Liệt cứng đờ người nhìn thẳng vào kính chiếu hậu. Biện Bạch HIền nhắm chặt hai mắt chú tâm ôm mình. Ngô Thế Huân vừa rồi thấy vậy, nắm chặt ga lăng, hồi hộp đến lái xe cũng bị chệch đi.

Phác Xán Liệt vội vàng gọi đến cho Chu Tư Hy. Hắn lo sợ bản thân mình có tình cảm không nên có, với chính người mình cần ghét.

" Xán Liệt"

Biện Bạch Hiền chú tâm một chút có thể nghe ra giọng nói đó.

" Tư Hy. Anh ... nhớ em"

Thế nào nghe được câu đó, Biện Bạch Hiền lại ôm chặt hơn. Cảm giác rất nặng nề. Hơi ấm kì lạ, luồng điện sộc thẳng lên não. Tim đập loạn. Phác Xán Liệt càng lúc càng lo sợ cảm giác này.


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net