Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ Phác Xán Liệt chưa đủ ôn nhu, chưa đủ bao dung, làm cái gì cũng chưa tới, khiến Biện Bạch hiền không tin tưởng. Kì thực hắn vẫn ích kỉ. vốn nghĩ cả hai nên tách ra vừa để suy nghĩ vừa để tránh ông ngoại, bản thân hắn một giây cũng chưa từng dám quên Biện Bạch Hiền. Khiến người ta đau khổ là hắn, mặc dù không có khả năng là người khiến Biện Bạch Hiền đau đến tận tâm can nhưng Phác xán liệt vẫn là kẻ từng khiến Biện Bạch Hiền khóc. Trước kia là nhìn thấy nụ cười của cậu sau đó dần say mê, chẳng qua con người hắn cố chấp không thừa nhận sự thật.

Phác Xán Liệt một mực không biết mình đã gây ra chuyện gì. Biện Bạch Hiền lại từng khắc nghĩ sâu đến chuyện khủng khiếp đó. Trên đời này kiếm được hai kẻ hoàn toàn ăn ý cùng suy nghĩ rất khó. Kì thực những người quan tâm cậu rất nhiều, Phác Kính, Kì Thiên Cựu, ba Phác, Ngô Thế Huân, Lộc Hàm. Hắn mới là kẻ cô độc.

Phác Kính ngồi trong bệnh viện nghĩ đến việc hồi chiều, gã nhớ lại sắc mặt của Phác Xán Liệt khi ba Phác nhắc đến người mẹ Nhật của hắn, chính là rất kiên quyết. Dù thế nào Phác Xán Liệt cũng đứng về phía mẹ mình bảo vệ tình cảm của bà ấy. Đột nhiên cảm thấy may mắn khi Biện Bạch Hiền đã bị Phác Xán Liệt vứt bỏ, cho dù có biết chuyện, hắn ta cũng sẽ không tìm thấy cậu. Phác Kính trong bóng đêm thầm mong Biện Bạch Hiền trốn được thật xa, cả đời này đừng gặp lại Phác Xán Liệt càng tốt.

Bóng đêm khác, Chu Tư Hy ngồi dưới sàn nhà bên cạnh giường nhìn chồng mình say khướt trên người toàn mùi rượu liên miệng nhắc đến cái tên Biện Bạch Hiền. Cả người cô co lại, hai tay ôm chặt đầu gối. Điện thoại đột nhiên reo, là số của Phác Xán Liệt, cô hít một hơi, đầu dây bên kia phát ra tiếng khóc mạnh mẽ của bậc nam nhân kiên cường.

" Nghĩ thế nào cũng không đúng, Tư Hy. Biện Bạch Hiền có phải rất hận anh không? Kì Thiên Cựu thực sự chỉ làm như vậy thôi sao? Chỉ là một đêm lên giường với người mình thích, Biện Bạch Hiền liền trở nên như vậy sao... Tôi không tin lắm. Em cảm thấy thế có đúng không? Rốt cuộc tay Thiên Cựu kia có cái gì thu hút chứ."

Phác Xán Liệt nói liên hồi trong điện thoại. Chu Tư Hy bịt chặt miệng để không phát ra tiếng khóc. Cô khiến Phác Xán Liệt mất Biện Bạch Hiền, nhưng chính cô hình như cũng đã mất rất nhiều sau chuyện đó. Cô hiểu Kì Thiên cựu, trước mặt Phác xán Liệt, anh sẽ bịa một câu chuyện khiến bản thân không trở nên vô dụng. Anh vốn đã yêu Biện Bạch Hiền, vốn là trao tình cảm cho cậu ấy rồi. Chính mình trơ mắt nhìn người mình yêu bị hạ nhục, cảm giác rất vô năng. Chu Tư Hy bò lên giường đưa tay ôm chặt đầu Thiên Cựu, một bên vẫn giữ điện thoại nghe Phác Xán Liệt nói.

" Biện Bạch Hiền một câu cũng không thèm nói với anh, cậu ấy đổ lỗi cho anh sao? Anh khiến Thiên Cựu khinh ghét cậu ấy. Anh khiến cậu ấy biến thành kẻ ti tiện trước mặt Thiên Cựu. Tư Hy, nghĩ lại thì thấy Bạch Hiền hình như cũng yêu anh chứ. Cậu ấy có ghen với em đúng không? Cậu ấy vì ghen, chứ không phải muốn điều khác đúng không?"

Có lẽ trong chuyện này, biện Bạch Hiền chính là kẻ vô tâm nhất. Quanh cậu ta bao nhiều người phải dằn vặt đau đớn, nhưng Biện Bạch Hiền lại nhất nhất không nói một từ. Tâm tư con người bị ngừng trệ ở một điểm nào đó, nỗi bứt rứt chất mỗi ngày càng nhiều, mỗi ngày càng lớn. Không tính những kẻ khác, hiện tại ba kẻ này đang đau đớn vì cậu ta đây.

" Thời gian bám bụi ngóc ngách trái tim. Anh vẫn dõi theo bóng em, vẫn giữ tình cảm dành cho em một cách trọn vẹn.

Chỉ là bản thân không biết mình nên dùng cách nào tiến lại, nếu như em một lần nữa chạy trốn thì sao?

Quá khứ khiến em đau buồn, em dùng cách giả vờ quên hết tất để đối phó. Một mực vẫn muốn tránh xa anh, chắc chắn là do anh còn nhớ những thứ đó.

Anh tình nguyện dùng tất cả thời gian, bản lĩnh để mang em lại gần mình.

Biện Bạch Hiền, hai năm nay anh vẫn âm thầm đứng từ xa nhìn em."

Hai năm qua đi, mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Ba Phác cũng già hơn, tiều tuỵ rất nhiều, Lăng Ly cũng hạn chế ra nước ngoài hạn chế thiết kế để ở Hàn cùng chồng. Kì Thiên Cựu vẫn quản lý khách sạn, nhưng anh đã dùng bản lĩnh để lấy niềm tin của Phác Xán Liệt, nắm trong tay toàn bộ các chi nhánh khách sạn của công ty. Phác Kính làm trợ lý cánh tay phải của Phác Xán Liệt. Ngô Thế Huân vẫn là Ngô Ninh Thương trước mặt ban quản trị công ty, nhưng lại là chính mình khi đối diện với Lộc Hàm.

Phác Xán Liệt theo thói quen tan sở vào mỗi cuối tuần liền vội vàng chạy xe đến một khu trung tâm thương mại lớn ở phía nam thành phố. Hắn để xe vào gara chạy thật nhanh vào khu siêu thị, đến một quầy bán đồ nội thất cách 10 bước thì dừng lại, ánh mắt mê đắm nhìn người thanh niên đang mặc đồng phục của trung tâm. Khi vắng khách, cậu ấy sẽ dùng chổi lông lau lau đồ nội thất được bày bán, khi có khách, sẽ đứng nghiêm túc chờ khách hàng xem xét có gì cần hỏi sẽ ân cần trả lời. Biện Bạch Hiền như vậy, hắn chưa từng tiếp xúc. Phác Xán Liệt thấy có một gã muốn vào quán liền kéo nhanh gã lại, đứng nói một thôi một hồi, sau đó đưa tiền cho gã. Người đàn ông ngơ ngẩn cầm bọc tiền lớn, cuối cùng vẫn bị thuyết phục mà tiến vào.

Một hồi sau, âm thanh chửi mắng vang lên. Chủ quầy hàng vội vàng đi ra, cúi đầu liên tục xin lỗi. gã kia lại tiếp tục chửi bới:

" Nhân viên các người thật là. Không biết tôn trọng khách."

Phác xán liệt nhìn biểu tình ngơ ngác của Biện Bạch Hiền đưa tay che miệng cười. Người đàn ông kia xong việc ra về. Ông chủ nhãn hiệu nội thất đứng chỉ trích sau đó ra quyết định đuổi việc. Biện Bạch Hiền cầm vài đồng tiền lương ít ỏi ra về.

Cậu biết bản thân mình không hợp với công việc này, mỗi lần khách đến đều phải mỉm cười nói rất nhiều nữa. Nhưng cũng hết cách, cuộc sống quá khó để trang trải, nuôi một mình mình đủ ăn trong thành phố này thực sự rất khó. Cậu lại chẳng quen nơi khác, đến chỗ đất khách quê người chắc chắn không thể thích nghi được. Lững thững đi trên đường, đường lớn tấp nập ồn ào, nhìn dòng người qua lại. biện Bạch Hiền cảm giác bản thân mình như đã sống trăm năm vậy. Thời gian ... trôi qua nhanh quá. Mọi thứ mọi việc hiện tại quanh cậu đều rất khác, hoàn toàn khác so với hai năm trước. Không có Phác xán Liệt, không gặp những đứa trẻ trong cô nhi viện. Đứng chờ đèn xanh dành cho người đi bộ, Bạch Hiền rút ra trong cặp một tờ báo.

" Chủ tịch Phác thị bị tai nạn, mất ý thức trong một tuần. Khi tỉnh lại thì mắc triệu chứng quên một mảng kí ức."

Bạch Hiền vò tờ báo vứt vào thùng rác. Mong hắn quên cậu đi. Mong mảng kí ức đó là mảng kí ức về cậu. Phác Xán Liệt cũng hiểu được suy nghĩ lúc này của Biện Bạch Hiền, bản thân hắn chắc chắn cậu đang mong muốn hắn không cần nhớ đến một Biện Bạch Hiền bị hắn dày vò đến mức muốn chạy trốn cả thế giới. Nhắc đến cái tai nạn kia, kì thực, Phác xán Liệt tháng trước mới nghĩ ra cách này. Hiện tại Biện Bạch Hiền sống cuộc sống riêng, có vẻ hoàn toàn ổn định với những cái mới cậu gây dựng rồi. hắn cũng muốn đứng trước mặt cậu. có điều... chính hắn nên có cái gì mới một chút. Hắn muốn vẽ nên một quan hệ hoàn toàn mới với Biện Bạch Hiền, vì thế hôm đó vô thanh vô thức cố tình đi xuống đường tạo tai nạn, rồi mọi người ập ừ nhắc đến Biện Bạch Hiền hắn đều làm như không nhớ.

Ngô Thế Huân hỏi vô số câu kiểm tra trí nhớ của Phác Xán Liệt, bởi bác sĩ nói hắn có thể mắc triệu chứng mất trí nhớ. Vài câu trả lời được, vài câu ngu ngơ không biết, cuối cùng thế Huân hỏi cái đặc biệt nhất đối với hắn.

" anh còn nhớ Bạch Hiền không?"

Phác Xán Liệt thế nhưng lại lắc đầu.

Ai cũng tin hắn quên Biện Bạch hiền rồi.

Bạch Hiền đi vào con đường quen thuộc, xung quanh đột nhiên có dán rất nhiều quảng cáo trên tường, cậu chạy đến nhìn. Công việc nhẹ nhàng trợ lý tạp vụ. nhìn bên dưới tờ rơi cũng tứ tung trên mặt đất. Biện Bạch Hiền đột nhiên có dự cảm là trời đang giúp mình. Cậu vội nhặt tờ rơi đó, chạy đi.

Phác xán Liệt đứng tại chỗ nhìn bộ dáng gấp gáp của Biện Bạch Hiền mỉm cười.

" anh rất muốn nói chuyện với em" Phác Xán Liệt thì thầm. Thanh âm được gió tạt đi.

Hai năm nay vẫn luôn chờ đợi, nghĩ đủ cách để đối diện, hiện tại sắp đạt được tất yếu sẽ sung sướng. ngày đó, với khả năng của hắn, Biện Bạch Hiền trốn ở đâu, đời nào hắn không tìm ra. Nhưng hắn biết rõ cho dù có cưỡng ép cậu về, Bạch Hiền sẽ tiếp tục ương bương mà đối phó với hắn. Chi bằng để thời gian làm nguôi ngoai tất cả, để Bạch Hiền dần dần nhìn cuộc sống đẹp hơn, để hắn có thể dùng toàn tâm toàn ý đối với cậu, để hắn học cách yêu sâu đậm, học phương thức bày tỏ, sau đó sẽ gặp Bạch Hiền.

...

Mọi người bận túi bụi với Phác thị, còn Phác Xán Liệt ngồi ung dung chờ đợi trong chi nhánh nhỏ của công ty. Phòng nhân sự thông báo có người tên Biện Bạch hiền đến ứng tuyển, hắn sung sướng cầm hợp đồng vội nói trưởng phòng nhân sự sắp xếp kí.

Bạch Hiền được nhân vào làm việc liên tục cảm ơn. Trưởng phòng nhân sự đưa cậu vào trong khu làm việc. công ty chỉ là một chi nhánh nhỏ nên không được quy mô lắm, bên ngoài là phòng lớn, máy tính đặt kín, các nhân viên chăm chú làm việc, kẻ tính toán, kẻ ôm điện thoại nói chuyện với khách hàng. Biện Bạch Hiền hít sâu nhìn bọn họ làm việc chuyên nghiệp thế này, bản thân không tránh căng thẳng. Thực sự ở đây có việc đơn giản là chân sai vặt của giám đốc thôi sao?

Cậu bị ấn vào ngồi xuống một ghế trống, được trưởng phòng nhân sự dặn dò chút chuyện liền gật gật đầu nói ổn.

"Chị à. Giám đốc là người thế nào vậy?"

Biện Bạch Hiền tò mò hỏi một cô gái đang nhàn rỗi tẩy móng chân.

" à, cậu đến nhận việc đúng không? Anh ta ít đến công ty lắm. đẹp trai, tiêu sái, thiếu gia, tài giỏi, nghe nói do mất trí nên muốn đến đây an dưỡng thôi."

" Vậy sao?"

Biện Bạch Hiền kinh ngạc hỏi lại. chị ta vội vàng gật đầu.

"Đúng vậy. em tên gì thế?"

" Em Biện Bạch Hiền."

" Chị. Tiểu Thanh. Nghe nói giám đốc hơi kĩ tính, nên mới cần nhân viên riêng làm chuyện giống phục vụ các hoạt động cá nhân như vậy. em chỉ cần tỉ mỉ, sạch sẽ một chút thôi."

" Đừng nghe cậu ta doạ, Bạch Hiền, cứ yên tâm. Nếu có chuyện gì, chị sẽ bảo vệ em. Hà hà. Chị là Phi Phi."

Kì thực thì có chút tương đồng với cái tên. Chị Phi Phi kia bộ dạng y như cái thùng phi vậy. Tiểu Thanh hứ một tiếng quay đi. Biện Bạch Hiền nhìn qua dãy máy tính bên kia, rụt rè hỏi:

" Mọi người đều chú tâm như vậy sao?"

Phi Phi hớn hở trả lời.

" Tầm giờ, giám đốc hay đến, đặc biệt hôm nay có em xin việc nên chắc chắn sẽ đến, bọn họ cũng 1 phần giả bộ trước mặt người mới nữa đấy."

" Giám đốc giá lâm... Giá lâm"

Ngay sau đó có một thiếu niên cao lêu nghêu, gầy tong teo chạy vọt vào trong, gấp gáp ngồi xuống bàn, liên miệng nói.

" Giám đốc 10 phút nữa lên, em chuẩn bị đi."

Phi Phi, Tiểu Thanh dặn dò sau đó ngồi vào chỗ nghiêm túc gõ bàn phím. Công ty này phụ trách kế toán, trả lời thắc mắc của hoạt động trong công ty lớn. Biện Bạch Hiền nhìn họ tỏ ra chuyên tâm, ngay lập tức liền hồi hộp.

10 phút sau quả nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài, Mọi người vẫn gõ chăm chú, thấy tiếng mở cửa, đồng thời dừng gõ đứng dậy. Biện Bạch Hiền cũng theo đó đứng lên.

Bản thân nhút nhát ngẩng đầu lên một chút, liền khựng lại, cứng người run rẩy. Khoảnh khắc ánh mắt chạm đến ánh mắt đó, giống như bị điện giật vậy. Trái tim không tự chủ nổi mà gào thét. Nhưng một giây sau, người kia liền cười ôn nhu nói mọi người ngồi xuống, hắn bình tĩnh đi đến, hướng người duy nhất còn kích động đến không hiểu mệnh lệnh vẫn đứng sững sừng là cậu nói:

" Cậu... là nhân viên mới."

Biện Bạch Hiền khó hiểu nhìn chằm chằm hắn, chốc lát mới chắp nối bài báo kia vào, hiểu được, thơ thẩn gật gật đầu. Tiểu Thanh bên dưới nghiêng qua chỗ Phi Phi nói nhỏ:

" Bị nhan sắc của giám đốc làm cho mê muội rồi. Trước kia chị em mình cũng thế. Ai mà nghĩ anh ấy lạnh lùng như băng vậy á."

Bạch Hiền theo sau hắn tiến vào phòng lớn phía trước. Cậu đứng sững nhìn phác Xán Liệt ung dung ngồi xuống ghế, hắn tươi cười chỉ vào chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa.

" Bàn làm việc của em. Còn nữa...."

" Anh là Phác Xán Liệt sao?" Biện Bạch Hiền không nghĩ nhiều vội cắt lời hắn. Phác Xán Liệt im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch hiền cuối cùng lại tỏ ra có chút không hiểu chuyện mà gật đầu.

" Việc tên tôi, em nên biết trước chứ."

" anh thực sự không nhớ tôi?"

Bạch Hiền lại hỏi tiếp, vẫn biết nếu hắn đã quên mình sẽ rất thất thố, nhưng cậu không còn cách nào. Cậu muốn chắc chắn. bản thân lại đặc biệt tò mò.

" Em là ai?"

" Em là ai?" rõ ràng câu trả lời khiến cậu bàng hoàng không ít. Biện Bạch Hiền nhếch miệng cười mỉa. thì ra thực sự hắn quên mình. Mảng kí ức đó chắc chắn không trọng yếu, chắc chắn hắn xem nhẹ nên dễ dàng bị quên lãng. Biện Bạch Hiền nắm nhẹ tay lại, trả lời hắn.

" Từ giờ là người anh có thể sai vặt."

Dù gì hắn cũng quên mình, bản thân lại kí hợp đồng rồi, không có lý gì mà xin nghỉ. Vậy thì coi như không có việc gì mà làm chân sai vặt của hắn đi.

" Chào giám đốc. Tôi là Biện Bạch Hiền."

" Chào em. Tôi là Phác Xán liệt."

Hai câu giới thiệu qua lại vô cùng bình thường. nhưng tâm tư cả hai lại thực phức tạp.

" Chúng ta, tiếp tục hay là bắt đầu đây. Chỉ mong lần này có thể khiến em động tâm. Biện Bạch Hiền."

Hai năm nay sống một mình, trải qua mọi chuyện, gánh vác một mình, ý chí cũng kiên cường hơn. Biện bạch HIền đã học cách bình tâm trước những thứ khiến cậu sợ hãi. Trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân. [bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh]


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net